Chương 3347 Đường Về Cuối Cùng
Bày ở trước mặt Diệp Chân là một bộ di cốt như kim như ngọc của cường giả Tạo Hóa Thần Vương, Diệp Chân móc ra từ trong tro bụi sâu mấy mét.
Bởi vậy nhìn di cốt của cường giả Tạo Hóa Thần Vương này, chỉ sợ thời gian tọa hóa ít nhất đều đã hơn ngàn năm.
Chỉ là dù đã tọa hóa ngàn năm, nhưng khí tức bộ di cốt cường giả Tạo Hóa Thần Vương trước mắt này phát ra đều làm cho Diệp Chân có một loại cảm giác muốn cúng bái.
Đó là khí tức thuộc về Tạo Hóa Thần Vương.
Tạo Hóa Thần Vương, đây chính là số ít người có Đại Thần thông chân chính trên Chư Thiên Vạn Giới này.
Nhưng, vẫn như cũ bị vây chết ở trục xuất chi địa của Thiên Miếu.
Mà Diệp Chân thì khó khăn lắm mới đạt đến Đạo Cảnh trung kỳ.
Trong chớp nhoáng này, Diệp Chân đột nhiên không có động lực tiếp tục lục soát Hồng La Tuyệt Địa này nữa.
Trước khi vị cường giả Tạo Hóa Thần Vương này tại vây chết tọa hóa, chắc chắn đã lục soát qua toàn bộ Hồng La Tuyệt Địa, cũng thử đủ loại phương pháp phá khốn.
Nhưng vẫn bị vây chết ở Hồng La Tuyệt Địa.
Ngay cả cường giả Tạo Hóa Thần Vương cũng không có bất kỳ biện pháp nào, chỉ có thể bị vây chết nơi đây, Diệp Chân hắn còn có thể làm gì?
Ngón tay của Thánh Tế Mạc Vũ từ lướt qua trên bộ di cốt của cường giả Tạo Hóa Thần Vương, ngón tay khẽ gõ, di cốt kia phát ra âm thanh vang vọng.
- Thế nào, triệt để tuyệt vọng?
Nhìn Thánh Tế Mạc Vũ, khóe miệng của Diệp Chân lộ ra nụ cười khổ, đã tán thành lời giải thích của Mạc Vũ.
- Ta không thấy bất cứ hi vọng nào!
Thánh Tế Mạc Vũ vượt qua dự kiến của Diệp Chân, không bác bỏ cách nói này của hắn, mà còn động viên cho Diệp Chân, nhẹ gật đầu:
- Nói thật, với tình hình trước mát, lão phu cũng không có thấy bất kỳ hi vọng nào còn sống rời khỏi nơi đây.
- Cường giả Tạo Hóa Thần Vương đều chỉ có thể bị vây chết tọa hóa, huống chi là ngươi!
Diệp Chân yên lặng không nói, Thánh Tế Mạc Vũ lại tiếp tục mở miệng.
- Bây giờ ngươi có hai lựa chọn!
- Hai lựa chọn?
- Lựa chọn thứ nhất, dĩ nhiên chính là chờ đợi ngươi bị vây chết ở chỗ này, cho dù ngươi nổi điên hay là hò hét, lại hoặc là ngủ ngon, ngươi ở đây, cuối cùng cũng sẽ bị vây chết.
- Đương nhiên, trước khi ngươi bị vây chết, có thể ngươi sẽ có mấy chục trên trăm năm thời gian sinh mệnh, nếu Linh Thạch dự trữ của ngươi càng nhiều thì thời gian sinh mệnh của ngươi có thể sẽ mấy trăm năm.
- Lựa chọn thứ hai?
Diệp Chân hỏi.
- Lựa chọn thứ hai.
Thánh Tế Mạc Vũ đứng dậy, nhìn về phía thiên địa mênh mông:
- Diệp tiểu tử, ta hỏi ngươi, con người ta từ lúc vừa ra đời, khoảng khắc vừa cất lên tiếng khóc đầu tiên đã chú định một chuyện, ngươi có biết đó là gì không?
- Vừa ra đời đã chú định một chuyện?
Diệp Chân nhíu mày tự hỏi:
- Vừa ra đời đương nhiên là chú định sẽ trưởng thành, sẽ lớn lên, sẽ có con đường của mình.
Thánh Tế Mạc Vũ lắc đầu:
- Không đúng, ngươi suy nghĩ lại một chút.
Trong miệng Diệp Chân ngậm một cọng cỏ xanh, nhẹ nhàng khẽ cắn, vị chát chát của cỏ xanh tràn ngập khoang miệng.
- Vừa ra đời đã chú định một chuyện? Không phải là tử vong chứ?
Diệp Chân hỏi.
Thánh Tế Mạc Vũ nhẹ gật đầu:
- Thế gian này có lẽ có trường sinh, chư thần Thiên Miếu tự xưng là trường sinh, nhưng những năm này, ta thấy chư thần Thiên Miếu tử vong và bỏ mình nhiều vô số kể.
- Có thể thấy được, cái gọi là trường sinh của Thiên Miếu cũng không chắc chắn.
- Còn có, Đạo Tổ cao cao tại thượng của Thiên Miếu có phải cũng được trường sinh không?
- Trong mắt của ta, cũng chưa chắc.
Bằng không thì vì sao Thiên Miếu còn phải điên cuồng thu hoạch Chúng Sinh Nguyện Lực như thế? Có thể thấy được, Thiên Miếu cũng không có trường sinh chân chính.
- Ngay cả Thiên Miếu cũng không có trường sinh chân chính, vậy thì đối với võ giả và người thường lại càng không cần phải nói.
- Cho dù là bình dân bách tính, hay là quý tộc đế vương, bao gồm ngươi và ta, từ khi vừa được sinh ra thì đều đã chú định, cuối cùng, đều sẽ đi về phía… tử vong!
- Từ chuyện này mà nói, con đường tử vong này, thật ra cũng chính là đường về cuối cùng của chúng ta, mỗi người chúng ta cuối cùng đều sẽ bước lên điểm cuối cùng.
- Nếu mỗi người chúng ta đã cuối cùng đều sẽ bước lên tử vong con đường này, vây chết ở Hồng La Tuyệt Địa này lại có gì đáng sợ chứ?
Diệp Chân xem như hiểu rõ ý tứ của Thánh Tế Mạc Vũ, đây là đang nghĩ trăm phương ngàn kế khuyên bảo hắn.
- Mạc lão, ta hiểu rõ đạo lý này, chỉ là nếu cuối cùng bị vây chết ở chỗ này và bước lên đường về tử vong ở nơi khác lại có khác nhau về chất.
- Có thể khác nhau về chất gì?
- Ở ngoài Hồng La Tuyệt Địa này, ta có thể tu luyện, ta có thể làm chuyện mà bản thân ta muốn làm.
- Diệp tiểu tử, con người, ở những nơi khác nhau có thể làm chuyện khác nhau.
- Trong Hồng La Tuyệt Địa có chuyện có thể làm ở trong Hồng La Tuyệt Địa.
Diệp Chân nhìn chằm chằm Thánh Tế Mạc Vũ không nói lời nào.
- Thật ra thì, ngươi hẳn là hiểu rõ ý tứ của lão phu, cho dù ở ngoài Hồng La Tuyệt Địa, hay là ở trong Hồng La Tuyệt Địa thì cuối cùng chúng ta đều phải bước lên con đường tử vong này.
Nếu đường nào cũng phải chết, vì sao không thử làm chút chuyện chứ?
- Thế nhưng, ở trong Hồng La Tuyệt Địa này, chúng ta có thể làm cái gì?
Diệp Chân buông tay, bất đắc dĩ nói.
- Ví dụ như, nghiên cứu một chút xem thoát khốn như thế nào cũng chính là một chuyện.
- Còn có, chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra sao, tiên thiên không gian linh bảo của ngươi không cách nào cảm ứng được khí tức không gian vực ngoại, vậy đã nói rõ nơi này chắc chắn có trận pháp phong tỏa không gian cực kỳ cao minh sao, nếu ngươi có thể tìm ra trận nhãn của trận pháp không gian này, sau đó lại phá hư nó, có phải Tiên Thiên Linh Bảo của ngươi có thể cảm ứng được khí tức không gian vực ngoại, sau đó mang ngươi thoát khốn khỏi đây hay không?
- Trừ cái đó ra, ngươi có thể làm chuyện nhiều lắm, ví dụ như lĩnh hội thiên địa đại đạo.
- Mặc dù thế giới này không có thiên địa nguyên khí, nhưng một thế giới mặc kệ có thiên địa nguyên khí hay không thì chỉ cần nó có thể tồn tại thì đều có thiên địa đại đạo, ngươi cũng có thể lĩnh hội thiên địa đại đạo này.
- Đương nhiên, đây đều là lão phu thảo luận về hướng lớn, hướng nhỏ thảo luận thì ngươi còn có rất nhiều chuyện có thể làm.