Chương 3364 Đây Mới Là Sát Phạt Quả Tuyệt
Chư vị, xin thứ cho Tạ mỗ nói thẳng, mặt ngoài nhìn, Bắc Hải châu công phủ hiện nay gặp phải khó khăn lớn nhất thật ra thì chính là Bắc Hải châu công biến mất, ba trăm vạn đại quân ma tộc và ngàn vạn đại quân thủy tộc đột kích, hơi không cẩn thận thì toàn bộ Bắc Hải sẽ bị san bằng mà hủy hoại chỉ trong chốc lát.
- Nhưng trên thực tế, đó cũng không phải nguy cơ lớn nhất của Bắc Hải!
- Chư vị, nguy cơ lớn nhất Bắc Hải, thật ra thì nguồn gốc từ trong Đại Chu.
- Xin lỗi Tạ mỗ bất kính nói thẳng, bởi vì tác phong Bắc Hải châu công cứng rắn, dẫn đến quan hệ giữa Bắc Hải châu công phủ và Lạc Ấp cực kém.
- Ta có thể ở đây nói rất rõ ràng, bởi cái nguyên nhân này, trên phương diện này Lạc Ấp sẽ không thể nào phái ra viện quân!
- Thật ra thì ba trăm vạn đại quân ma tộc và ngàn vạn đại quân thủy tộc cũng không đáng sợ, đáng sợ là ngoài Bắc Hải không ai giúp quân, chỉ có thể tử thủ cô thành!
- Tử thủ cô thành, như vậy toàn bộ tất cả mọi người Bắc Hải Châu Công phủ, cuối cùng cũng chỉ có một kết cục, chết!
- Lời vừa nói, sắc mặt của từng văn võ Bắc Hải trong nghị sự đại điện, mà đặc sứ Ly Thân Vương Cơ Nguyên Tạ Ngư vẫn như cũ thao thao bất tuyệt.
.....
- Hiện nay, Ly Thân Vương Cơ Nguyên điện hạ bất kể hiềm khích lúc trước, vươn cành ô liu về phía chư vị Bắc Hải châu công phủ.
- Trước khi ta đến, Ly Thân Vương đã hứa hẹn, hơn nữa lấy hình thức văn thư hứa hẹn với các vị, chỉ cần Bắc Hải châu công phủ về dưới trướng hắn, tất cả văn võ đều quan thăng ba cấp, có tước lên cao tước, không có tước ban cho tước.
- Hơn nữa, bảo đảm tuyệt đối sẽ không dời mọi ngươi khỏi vị trí hiện tại!
- Đương nhiên, Ly Thân Vương Cơ Nguyên điện hạ biết Bắc Hải các vị đều là nhân trung chi kiệt, từng người là năng thần cán lại, chỉ cần các ngươi nguyện ý rời khỏi Bắc Hải, Ly Thân Vương Cơ Nguyên điện hạ sẽ có vị trí tốt hơn, có sân khấu có thể để cho các ngươi thi triển tài năng càng lớn...
Tạ Ngư lấy thế hùng hổ dọa người, thao thao bất tuyệt, lại làm cho văn võ phía trong toàn bộ nghị sự đại điện đều ý động không thôi.
Chưa nói đến Diệp Chân sống hay chết, theo lời nói của Tạ Ngư, Ly Thân Vương Cơ Nguyên thật sự là đối tượng đầu nhập tốt nhất cho bọn họ!
Ánh mắt của một đám văn võ Bắc Hải trong nghị sự đại điện liên tiếp giao lưu, đã có không ít người ý động, chỉ là Liễu Phong và Cổ Thiết Kỳ ở đó đè lấy, không ai dám làm người đầu tiên mở miệng thôi.
Đặc sứ Ly Thân Vương Cơ Nguyên thấy thế mừng thầm, nhìn tình hình này, việc này đã thành tám thành, lại thêm một phần lực, đại công sẽ rơi vào tay hắn.
Nhưng vào thời khắc Tạ Ngư lần nữa định mở miệng thao thao bất tuyệt, ngoài cửa nghị sự đại điện đột nhiên vang lên tiếng cầu xin tha thứ vạn phần hoảng sợ.
- Phu nhân tha mạng!
- Phu nhân tha mạng, tiểu nhân thật không phải cố ý!
Ngoài cửa, ba mươi hai Huyền m Kiếm Thị bày ra chữ “nhất”, đã bắt tám thủ vệ nghị sự đại điện lại, Liêu Phi Bạch mặc một thân phục trang võ sĩ lam sắc, một mặt lạnh lùng!
- Thân là thủ vệ nghị sự đại điện, không ngờ lại không đánh mà thắng để người ngoài tự tiện xông vào, các ngươi còn có mặt mũi cầu xin tha thứ sao?
- Toàn bộ xử lý theo quân pháp! Còn có Giáo Úy túc trực Châu Công phủ hôm nay, cùng nhau bắt đến chém!
Liêu Phi Bạch ra lệnh một tiếng, lập tức đã có Huyền m Kiếm Thị phóng lên trời, trong nháy mắt, một Giáo Úy đã thét lên chói tai, sau đó bị ném xuống từ không trung.
Gần như là đồng thời, Liêu Phi Bạch trực tiếp một chân đạp bể nát đại môn đang đóng chặt của nghị sự đại điện.
Mảnh vụn bay tán loạn, Liêu Phi Bạch xuất hiện ở trong nghị sự đại điện, một đám văn võ Bắc Hải, còn có đặc sứ Ly Thân Vương Cơ Nguyên đều vô cùng khiếp sợ nhìn lại.
Trên thực tế, vừa rồi bọn họ ở trong phòng nghe được động tĩnh ngoài, chỉ là không ngờ Liêu Phi Bạch dũng mãnh như vậy.
- Hành hình đi!
Liêu Phi Bạch khẽ quát một tiếng, phía sau Huyền m Kiếm Thị tay nâng kiếm lên, chín cái đầu người phóng lên trời, máu tươi bắn lên cao hơn một thước.
Mùi máu tươi nồng đậm làm cho một đám văn võ Bắc Hải đột nhiên tỉnh táo hơn không ít, vui mừng trên mặt hơi tán đi.
Trên mặt Liễu Phong lại hiện lên một tia ý xấu hổ.
Việc này là hắn không xử lý tốt, bằng không, làm sao sẽ kinh động nữ chủ nhân bây giờ của Bắc Hải châu công phủ Liêu Phi Bạch.
Không sai, bây giờ Liêu Phi Bạch chính là nữ chủ nhân Bắc Hải châu công phủ.
Tuy nói còn có vị cao hơn là Trường Nhạc công chúa chưa về nhà chồng, nhưng Liêu Phi Bạch chính là nữ chủ nhân của Bắc Hải châu công phủ.
Trong ánh mắt vô cùng ngạc nhiên của đặc sứ Ly Thân Vương Cơ Nguyên Tạ Ngư, Liêu Phi Bạch đỡ kiếm thẳng vào đại sảnh nghị sự, chỉ vào cái mũi Liễu Phong, sau đó mắng lên.
- Liễu Phong, lúc trước Diệp soái nói ngươi có tài chủ trì đại cục, nhưng lại hơi có vẻ không quả quyết, nói muốn lịch luyện ngươi để ngươi từ bỏ khuyết điểm không quả quyết.
- Ta vốn tưởng nhiều năm như vậy, ngươi đi theo bên cạnh Diệp soái, cho dù không phải là hạng ngươi sát phạt quả tuyệt giống như Diệp soái nhưng cũng có thể học được mấy phần.
- Ít nhất, cũng không đến mức không quả quyết.
- Ngươi thật sự là quá làm ta thất vọng!
Liêu Phi Bạch nói.
Liễu Phong đỏ bừng cả khuôn mặt, thẹn thùng nói:
- Phu nhân, là thuộc hạ làm sai....
Liễu Phong nhận sai, đặc sứ Ly Thân Vương Cơ Nguyên Tạ Ngư lại không nhìn nổi, lại lần nữa bắt đầu sử dụng cái miệng lưỡi ba tấc không nát kia, tâm ý tại chỗ thuyết phục Liêu Phi Bạch.
- Vị này có lẽ chính là phu nhân của Bắc Hải Châu Công đại danh đỉnh đỉnh Liêu Phi Bạch?
Tạ Ngư mở miệng.
Liêu Phi Bạch lại không để ý đến Tạ Ngư, mà tiếp tục dạy dỗ Liễu Phong:
- Liễu Phong, ngươi biết hôm nay ngươi sai ở chỗ nào chưa?
- Phu nhân, ngày hôm nay thuộc hạ căn bản không nên để cho hắn xông vào, khi vị Tạ đặc sứ này xông vào, thuộc hạ phải ngay đầu tiên bắt giam hắn lại!
Liễu Phong kiểm điểm nói.
- Sai!
- Cực kỳ sai!
Lời nói của Liêu Phi Bạch khiến Liễu Phong trở nên ngạc nhiên, cũng có chút không hiểu.