← Quay lại trang sách

Chương 3365 Chấn Nhiếp Trong Ngoài

Một bên đặc sứ Ly Thân Vương Cơ Nguyên Tạ Ngư lại khẩn trương, Liêu Phi Bạch rõ ràng là muốn đối phó hắn, chính là không ủng hộ Ly Thân Vương Cơ Nguyên hợp nhất lực lượng Bắc Hải châu công phủ, chuyện này làm sao có thể.

- Diệp phu nhân....

Tạ Ngư cưỡng ép chen vào nói.

Hưu!

Kiếm quang như dải lụa lóe ra, âm thanh của đặc sứ Ly Thân Vương Cơ Nguyên Tạ Ngư còn chưa rơi xuống đất thì đầu đã phóng lên trời.

Văn võ Bắc Hải cả sảnh đường nghị sự đại điện khiếp sợ tại chỗ.

Mặc dù Tạ Ngư là trưởng sử trong phủ Ly Thân Vương, nhưng tu vi nhưng là không thấp, tu vi Đạo cảnh trung kỳ.

Vậy mà lại bị Liêu Phi Bạch một kiếm chém chết như vậy.

Nguyên linh của Tạ Ngư hoảng sợ bay ra, chỉ vào Liêu Phi Bạch gầm hét lên:

- Ngươi dám đả thương ta, chẳng lẽ ngươi muốn đẩy toàn bộ Bắc Hải châu công phủ vào tuyệt địa à....

Liêu Phi Bạch cũng không quay đầu lại, kiếm quang như dải lụa lần nữa bay ra, kiếm quang lần này, lại mang tới một tia kiếm ý băng sát chấn động tâm hồn.

- Ngươi dám...

Tiếng thét chói tai của Tạ Ngư còn chưa vang lên, kiếm quang Liêu Phi Bạch đã trực tiếp chém nguyên linh của hắn nát bấy.

Tại chỗ hồn phi phách tán.

Vị đặc sứ Ly Thân Vương Cơ Nguyên này đến chết cũng không hiểu, giờ khắc này, Liêu Phi Bạch ở đâu ra lực lượng giết hắn?

Tại chỗ chém giết đặc sứ Ly Thân Vương Cơ Nguyên Tạ Ngư, từng văn võ Bắc Hải ở trong nghị sự đại điện bị thủ đoạn của Liêu Phi Bạch làm sợ hãi nói không ra lời.

Nhưng Liêu Phi Bạch lại lần nữa dạy dỗ Liễu Phong.

- Thấy không, đây mới gọi là sát phạt quả tuyệt!

- Nếu như vừa bắt đầu ngươi đã chém giết đặc sứ Ly Thân Vương Tạ Ngư này tại chỗ thì làm sao có phiền phức như bây giờ!

Liễu Phong nghiêm nghị nói:

- Đa tạ phu nhân chỉ giáo, lần này, đúng là ta làm sai! Lần tiếp theo, bất kỳ đặc sứ nào có mục đích tương tự đến lộn xộn, hoặc chém hoặc đuổi!

Lần này, Liêu Phi Bạch mới gật đầu:

- Cái này còn tạm được, nhưng vẫn chưa đủ! Có điều, ngày hôm nay lão nương đã ra tay, cái danh ác nhân này vẫn làm đến cùng đi!

- Đi, lấy đầu của đặc sứ đại hoàng tử Hoàn Vương Cơ Ngao, đặc sứ tứ hoàng tử Thư Uyên, đặc sứ thất hoàng tử Thư Hạ đến đây cho ta!

Tùy tùng của bọn hắn, nếu có người phản kháng cũng chém giết tại chỗ!

Ngoài cửa, Huyền m Cửu Kiếp Kiếm Thị uy nghiêm đáng sợ tiếp nhận mệnh lệnh, kiếm quang bay ra, chỉ trong thời gian chưa đến hai hô hấp thì kiếm quang đã trở về.

Trong kiếm quang, hai mươi tám đầu người đẫm máu bày ra bỏ vào trước mặt văn võ Bắc Hải trong nghị sự đại điện.

- Báo kiếm chủ, ba vị đặc sứ và hai mươi lăm vị hộ vệ dưới quyền bọn hắn dám phản kháng, đã đều chém giết!

- Các hộ vệ và tùy tùng khác thì có một trăm mười một người, đã quỳ xuống đất đầu hàng, xử trí như thế nào, xin kiếm chủ chỉ thị!

Huyền m Cửu Kiếp Kiếm Thị bẩm báo, trong đại điện đầu người toả ra huyết khí, trong chớp mắt khiến văn võ Bắc Hải trong đại điện câm như hến, đối diện với vẻ mặt uy nghiêm đáng sợ như đao!

Trong nghị sự đại điện, một đám văn võ trong Bắc Hải Châu Công phủ đều câm như hến.

Nhất là quận trưởng có lão tư cách, có thể nói là văn thần đứng đầu nguyên Bắc Hải quận, hiện đang là tham nghị của Bắc Hải Châu Công phủ - Kiều Hoành, dưới ánh mắt của Liêu Phi Bạch nhìn chằm chằm, cái trán đột nhiên nhỏ xuống một giọt mồ hôi lạnh.

Lúc này, tất cả những người trong đại điện đều gay mũi mùi máu tươi, đao quang của Liêu Phi Bạch kia có một loại cảm giác đao búa gia thân.

- Rất nhiều người trong các ngươi, đều là lão thần của Bắc Hải Châu Công phủ, nhà mình tình huống như thế nào, trong lòng cũng không có chút hiểu rõ sao?

Nghe vậy, Kiều Hoành đột nhiên rung động run một cái.

Nếu không phải lúc này, Liêu Phi Bạch nhắc nhở, hắn đột nhiên quên, mười mấy năm trước, mới tới Bắc Hải quận, là Diệp Chân thu cấm thần hồn của hắn.

Những năm này, Diệp Chân đối với hắn lễ ngộ, tín nhiệm có thừa, chưa hề nhắc đến chuyện thu cấm thần hồn này, làm hắn sắp quên mất chuyện thần hồn của hắn bị thu cấm.

Lúc này, đột nhiên nghĩ tới.

Vừa nghĩ đến đây, Kiều Hoành cảm thấy trước đó hắn muốn đầu quân cho Ly Thân Vương là ngu xuẩn cỡ nào.

Vinh nhục đời này của hắn đã trói cùng một chỗ với Diệp Chân.

Vậy mà hắn lại có ý nghĩ khác, quả nhiên là ngu xuẩn!

Nhìn bộ dáng của đám người, Liêu Phi Bạch đã hiểu rõ, hôm nay nàng cảnh cáo mọi người ở đây đã đạt được mục đích.

Nhưng chuyện ngày hôm nay, cảnh cáo là không đủ chấn nhiếp.

- Hôm nay ta sẽ nói lại lời nói của phu quân ta, chư vị ở đây đều nghe rõ ràng một chút!

Liêu Phi Bạch hét lên một tiếng, toàn bộ nghị sự đại điện đột ngột biến thành vô cùng an tĩnh lại, trừ tiếng hít thở của riêng lẻ vài người ra thì không có âm thanh khác.

- Đúng như rất nhiều phỏng đoán của người, Bắc Hải Châu Công của các ngươi, Diệp soái của các ngươi, trước mắt đúng là tao ngộ một chút phiền phức, bị vây ở nơi nào đó tạm thời không cách nào thoát khốn.

- Nhưng, trong mắt của ta, lấy năng lực của Diệp soái các ngươi, thoát khốn là chuyện sớm hay muộn, nhưng bất kể có thoát khốn hay không, mặc kệ lời đồn ngoại giới lợi hại cỡ nào, các ngươi đều phải nhớ kỹ một chuyện.

Ánh mắt của Liêu Phi Bạch lần nữa đảo qua trên người một đám văn võ Bắc Hải:

- Chỉ cần Diệp Chân còn sống, chỉ cần Diệp Chân còn chưa có chết, các ngươi cũng chỉ có thể thanh thản ổn định làm thuộc thần của Bắc Hải Châu Công phủ, nếu có ý khác, hiện tại lập tức từ chức về nhà!

- Nếu một ngày nào đó Diệp Chân chết rồi, các ngươi đường ai nấy đi đều có tương lai riêng, Liêu Phi Bạch ta tuyệt đối sẽ không quản, cho dù lấy Bắc Hải để kiếm tư cách tiến thân, ta cũng mặc kệ.

- Nhưng, chỉ cần Diệp Chân còn sống, nếu ai dám tại chức mặc làm ra hành động phản chủ thì đừng trách Liêu Phi Bạch ta giết người không chớp mắt.

- Đến lúc đó, chân trời góc biển, cho dù là Liêu Phi Bạch ta, hay là mấy vị Hư Không Liệp Vương, tất lấy tính mệnh của tiểu nhân phản chủ!

m thanh lăng lệ quát của Liêu Phi Bạch giống như kiếm khí hiện lên, dĩ nhiên khiến cổ của rất nhiều người ở đây có một loại cảm giác lạnh lẽo.