← Quay lại trang sách

Chương 3371 Vết Xe Đổ

Mà muốn làm được điều này, chỉ dựa vào bản thân lực lượng Bắc Hải thì chưa đủ, vẫn cần viện trợ từ ngoài.

Cũng chính vì chuyện này, Liễu Phong mới tới gặp Liêu Phi Bạch.

Nếu phải đối mặt với lần vây công của cả hai đạo đại quân Ma Tộc và Tây Hải Thủy tộc, lúc này Bắc Hải đã tuyệt đối cần viện binh.

Chỉ dựa vào sáu mươi vạn Trấn Hải quân của Bắc Hải Châu công phủ, mười vạn Chiến Nô quân đoàn Ma Tộc, cỡ một trăm vạn quận binh thường trú có chiến lực, và cả hai mươi vạn tân binh vừa rồi huấn luyện ra không bao lâu, muốn dùng nhiêu đây đối đầu với ba trăm vạn Ma Tộc đại quân và hơn ngàn vạn tinh nhuệ của Thủy tộc căn bản là chuyện không thể nào.

Nếu vị thống soái từng tạo ra nhiều lần kỳ tích là Diệp Chân còn ở đây, Liễu Phong có lòng tin, Bắc Hải Châu công phủ dù cho không cần viện binh, cũng có thể đánh lui cường địch.

Nhưng giờ lại không có Diệp Chân, bản thân Liễu Phong lại không còn lòng tin này.

Nhưng vấn đề là, viện binh từ đâu tới đây?

Nếu là trước đó, Ly Thân Vương Cơ Nguyên, còn có Thái Tử Cơ Ngao mới tấn vị, đều có thể trở thành viện binh cho Bắc Hải.

Nhưng, điều kiện của bọn họ cũng đã bày ra rõ ràng, đó chính là tất cả lực lượng của Bắc Hải Châu công phủ sẽ hoàn toàn thuộc về bọn hắn, khi đó mới có thể phái viện quân ra.

Thứ điều kiện này, đừng nói Liêu Phi Bạch không tiếp nhận được, ngay cả Liễu Phong và Cổ Thiết Kỳ cũng nghĩ là không thể nào.

Chỉ là, chủ mẫu Liêu Phi Bạch lại làm việc quả quyết hơn, cách làm của Liễu Phong lại tương đối không quyết tuyệt một chút.

Nhưng sau khi chủ mẫu Liêu Phi Bạch trảm những tên được gọi là đặc sứ kia, thì giờ viện quân Bắc Hải phải tìm từ đâu tới đây?

Liễu Phong vắt óc suy nghĩ thật lâu, chỉ nghĩ đến một nơi.

Kỳ thật, mấy thuỷ quân của Đại Thủy phủ cũng không khác gì đội quân thường trực của Hải Nguyên hầu quốc, đều nằm trong kế hoạch của Liễu Phong.

Cuối cùng, viện quân mà Liễu Phong quyết định nhắm vào là Ngũ Tiên Tông!

Dưới đợt vây công từ hai đại quân của Ma Tộc và Thủy tộc, lực lượng từ những viện quân bình thường đều không thể mang tính quyết định, một đội không tốt, thậm chí còn biến thành pháo hôi thêm dầu chiến số.

Theo suy nghĩ của Liễu Phong, Ma Tộc đại quân tiến công đến từ đường bộ, sẽ để chủ lực dưới tay là Trấn Hải quân và Bắc Hải Châu công phủ ra hết sức ứng đối.

Bằng vào những năm kinh doanh này, chút tự tin kia Liễu Phong vẫn phải có.

Nhưng ngàn vạn Bắc Hải Thủy tộc chớp nhoáng đánh tới kia, Liễu Phong lại có vẻ hơi bó tay toàn tập, không nghĩ được chiến thuật nào ổn cả.

Đúng như hai đợt xâm lấn lần trước của Bắc Hải Thủy tộc, Diệp Chân lựa chọn điều ra đội quân đánh úp đối phó với Bắc Hải Thủy tộc ở chỗ sâu dưới đáy biển, đã trực tiếp dùng kì binh quỷ kế đánh lui Bắc Hải Thủy tộc, nguyên nhân cũng rất trực tiếp.

Nếu ngươi dẫn theo Trấn Hải quân đi ngắm bắn Thủy tộc dưới biển rộng, đây là chuyện rất ngu ngốc, rất ngu xuẩn.

Thủy tộc vốn có ưu thế tự nhiên trong biển rộng, nhất là khi tác chiến bằng đại quân, tình huống cũng không phải chỉ đơn giản là tăng thực lực lên nửa hay một mà là năm phần mười, thậm chí tăng lên gấp đôi.

Khi tác chiến trong sân nhà là đáy biển rộng, ưu thế của Thủy tộc hiện ra quá rõ ràng.

Ngược lại, nếu như đại quân Nhân Tộc xâm nhập biển cả, thực lực rõ ràng cũng sẽ bị ảnh hưởng nhiều mặt mà giảm xuống.

Năm đó, vào thời gian Tổ Thần Điện còn hùng mạnh, cũng do nguyên nhân môi trường biển cả mà không cách nào lên một bước để vây quét Tứ Hải Long tộc.

Không nói việc trước mắt Trấn Hải quân cùng lúc phải đối mặt với cả Ma Tộc và Thủy tộc sẽ có đủ binh lực hay không, chỉ bàn việc không cách nào mang theo Trấn Hải quân tiến về chỗ sâu dưới đáy biển để ngắm bắn Thủy tộc, như vậy triển khai trận thế trên bờ, đón đánh Bắc Hải Thủy tộc, chuyện này vẫn có thể chứ?

Nhưng trên thực tế, cũng không được.

Bắc Hải Thủy tộc từ trên bờ đón đánh bằng cách triển khai trận thế, cũng được không thông, thậm chí là có thể gọi là ngu xuẩn!

Vì sao?

Bởi vì số lượng!

Lần này, lượng quân Bắc Hải Thủy tộc phái tới xâm chiếm Thủy tộc là nhiều lắm, phải chừng hơn ngàn vạn.

Mà trừ thủ vệ các quận huyện thành, quân đội ở cửa quan pháo đài ra, tính luôn Trấn Hải quân, tính toán đâu ra đấy thì tổng cộng lực lượng cơ động của Bắc Hải cũng chỉ có một trăm vạn.

Coi như điều toàn bộ đến, lực lượng cơ động tất cả cỡ một trăm vạn này, nhiều nhất Thủy tộc chỉ cần ba trăm vạn tinh nhuệ đã có thể vây khốn chặn lại rồi.

Sau đó, bảy trăm vạn tinh nhuệ còn lại của Thủy tộc xuất kích ra bốn phía, không bao lâu, đã có thể toàn tuyến hủy diệt Bắc Hải.

Đây chính là chỗ mà trước mắt Liễu Phong vẫn không thể nào giải quyết.

Càng nghĩ, Liễu Phong chỉ nghĩ đến Ngũ Tiên Tông.

Nếu lợi dụng chiến lực cấp cao, lại một lần nữa bức lui Thủy tộc hoặc để Thủy tộc dừng bước ở đường ven biển, tranh thủ cho hắn thời gian đủ để đánh tan đại quân đội của Ma Tộc, nói không chừng cũng có thể giải quyết vấn đề khó khăn trước mắt này.

Nhưng Ngũ Tiên Tông bên kia, chỉ nhận Diệp Chân, Liễu Phong bên này làm cái công văn lui tới thì được, còn giao lưu với cao tầng Ngũ Tiên Tông, Liễu Phong lại không làm được, lúc này chỉ có thể tìm đến chỗ chủ mẫu Liêu Phi Bạch.

Sau khi Liễu Phong nói thẳng ra kế hoạch, Liêu Phi Bạch cũng không có bất cứ suy nghĩ nào, chỉ theo Liễu Phong đi tới Ngũ Tiên Tông nhờ giúp đỡ.

Trên thực tế, Tông Chủ Ngũ Tiên Tông thì Liêu Phi Bạch cũng không gặp được, nhưng Liêu Phi Bạch lại có thể tìm được Đại Đường Tôn Tố Trì Lẫm.

Đại Đường Tôn Tố Trì Lẫm qua lại với Diệp Chân tương đối thân thiết, trước đó, dưới tình huống khẩn cấp cũng từng có giao phó tương tự, cho nên Liêu Phi Bạch mới có thể tuỳ tiện gặp được Đại Đường Tôn Tố Trì Lẫm.

Rất nhanh, Liêu Phi Bạch báo ra tất cả ý đồ.

Từ phương diện nào đó mà nói, mức độ thâm thập và khống chế cả Bắc Hải Thuỷ Tộc của Ngũ Tiên Tông, đã tới độ mà Bắc Hải Thủy tộc cũng không thể tưởng tượng.

Nếu lần này Ngũ Tiên Tông có thể toàn lực giúp đỡ, như vậy Bắc Hải Châu Công Phủ nhất định sẽ có thể tuỳ tiện ứng đối nguy cơ lần này.

Nghe xong hết ý đồ, lông mày của Đại Đường Tôn Tố Trì Lẫm lại khóa chặt lại:

- Diệp phu nhân, việc này chỉ sợ không ổn lắm.