← Quay lại trang sách

Chương 3372 Cầu Viện

Liêu Phi Bạch khẽ giương mày kiếm lên, lập tức theo kiếm bay lên:

- Thế nào, Ngũ Tiên Tông đây là định không đếm xỉa đến sao?

Thấy Liêu Phi Bạch diễn xuất, Đại Đường Tôn Tố Trì Lẫm lại đột nhiên nở nụ cười khổ:

- Diệp phu nhân hiểu lầm, không phải Ngũ Tiên Tông không muốn đếm xỉa đến.

-Trên thực tế, lão phu thậm chí có thể phái ra ít nhất một nửa tinh nhuệ Thiên Vận Thông Thiên của ta đến giúp đỡ Bắc Hải.

- Nhưng, trong Ngũ Tiên Tông ta, lực lượng thâm nhập và âm thầm khống chế Thủy tộc trong của những năm này, lại thuộc về lực lượng công trung, không được cả Ngũ Thông Thiên quyết nghị thì không thể khinh động.

- Ngay cả người của lão phu, còn chưa có quyền lực sử dụng lực lượng thâm nhập và khống chế Thủy tộc này, cho nên, phải phiền Diệp phu nhân đợi thêm một hồi.

- Đợi lão phu gọi đến Tứ Tông Tông Chủ còn lại, lại tiếp tục bàn việc này với Diệp phu nhân.

Về việc này, Liêu Phi Bạch chỉ có thể gật đầu.

Mọi người đều nói phải có đủ Ngũ Thông Thiên cùng bàn bạc, Liêu Phi Bạch còn có thể nói gì đây.

Nhưng, để Ngũ Thông Thiên cùng bàn bạc, lại làm lòng Liêu Phi Bạch bịt kín một tầng tối đen.

Mặc kệ chuyện gì, chỉ cần người càng nhiều thì sẽ càng dễ dẫn tới con thiêu thân.

Quả nhiên, sau một ngày, năm vị Tông Chủ trong Ngũ Tiên Tông đã tề tựu trước mặt ở tại địa Bình Hải Sơn chỗ sơn môn của Ngũ Tiên Tông, cùng nhau gặp mặt người đại diện cho Bắc Hải là Liêu Phi Bạch.

Đúng như loại dự cảm không tốt từ đầu của Liêu Phi Bạch, lần gặp mặt này, ngay từ đầu, đã vô cùng không hữu hảo.

- Diệp phu nhân, muốn điều ra lực lượng thâm nhập và bí mật nắm giữ Thủy tộc những năm gần đây của Ngũ Tiên Tông chúng ta, thật ra cũng chính là để lực lượng của Ngũ Tiên Tông chúng ta trong Bắc Hải, hoàn toàn vạch mặt với Long Quân chấp chưởng Bắc Hải Bắc Hải và Tứ Hải Long Đình.

- Đây là có thể gọi là sách lược quyết định Ngũ Tiên Tông chúng ta sẽ còn hưng suy hay không.

- Cho nên, trước khi đưa ra quyết định, chúng ta phải biết rõ tình báo chuẩn xác nhất, còn nhờ Diệp phu nhân nói rõ sự thật ra.

Tứ Đường Tôn hỏi nói.

- Đây là chuyện đương nhiên.

Liêu Phi Bạch nói.

- Vậy mời Diệp phu nhân trả lời chính xác cho chúng ta, tình huống của Diệp Nguyên soái, trước mắt đến cùng là như thế nào?

- Đi nơi nào?

- Tình huống trước mắt đang ra sao?

- Đến cùng có thể trở về hay không?

- Nếu có thể trở về thì cụ thể là lúc nào mới có thể trở về?

Tứ Đường Tôn Cốc Chủ liên lục bắn ra một loạt câu hỏi, mỗi khi một câu hỏi được đưa ra, lập tức làm vẻ mặt Liêu Phi Bạch càng lạnh lẽo xuống.

Trên thực tế, mấy câu hỏi Tứ Đường Tôn Cốc đặt ra, Liêu Phi Bạch đã mơ hồ hiểu được ý nghĩa.

Nhưng ngoài ra, ngay cả vẻ mặt Đại Đường Tôn Tố Trì Lẫm cũng cùng lúc trở nên khó coi, hiển nhiên thật bất ngờ sao Tứ Đường Tôn Cốc Chủ lại hỏi như vậy.

- Liệt vị Tông Chủ, các ngươi hỏi như vậy, có phải ý là nếu Diệp Chân không thể trở về, vậy các ngươi sẽ muốn một lần nữa lo lắng cho lập trường của Ngũ Tiên Tông hay không?

Liêu Phi Bạch hỏi.

- Đương nhiên!

- Chắc chắn không phải!

Đáp án mà hai người Tứ Đường Tôn Cốc Chủ và Đại Đường Tôn Tố Trì Lẫm thốt ra hoàn toàn khác nhau làm cho mọi người ở đây khẽ ngạc nhiên, cũng làm Tứ Đường Tôn Cốc chợt nhìn về phía Đại Đường Tôn Tố Trì Lẫm một cái.

- Đại sư huynh, ngươi nói vậy có ý gì? Là muốn hủy đài sao? Hay là không để ý đến lợi ích sống còn của cả Ngũ Tiên Tông ta nữa rồi?

Vẻ mặt của Đại Đường Tôn Tố Trì Lẫm thoáng xanh xám:

- Cốc sư đệ, ngươi đừng quên, ta chính là Thiên Vận Thông Thiên Đường Tôn, theo quy củ của sư môn, mỗi khi gặp chuyện lớn, ý kiến của Thiên Vận Thông Thiên ta là cực kỳ quan trọng!

- Nhưng đại sư huynh cũng đã nói, ý kiến của Thiên Vận Thông Thiên chỉ là rất quan trọng thôi, cũng chả phải mọi chuyện đều cần nghe theo Thiên Vận Thông Thiên quyết định!

- Hơn nữa, sư môn cũng nói rồi, tránh vết xe đổ, ý kiến của Thiên Vận Thông Thiên vẫn cần phải cân nhắc!

Tứ Đường Tôn Cốc Chủ cười lạnh nói.

Một câu 'Để tránh vết xe đổ lúc trước' lập tức làm cho Thiên Vận Thông Thiên Tông Chủ Tố Trì Lẫm khẽ nhếch môi lên.

Cũng bởi vì câu nói này của Cốc Chủ đã nói tới một chuyện lớn nhất trong Thiên Vận Ngũ Tiên Tông trước kia, cũng là quá khứ tối tăm không thể biện bạch đó.

Nếu Diệp Chân còn ở đây, cũng sẽ biết nguồn gốc về đoạn quá khứ tối tăm này của Thiên Vận Thông Thiên.

Nhưng Liêu Phi Bạch lại không biết, còn tưởng rằng trong Ngũ Tiên đang đấu tranh nội bộ với nhau.

Kỳ thật, chuyện quá khứ tối tăm 'để tránh vết xe đổ' của Thiên Vận Thông Thiên này, cũng coi là một điều cấm kỵ ở trong Ngũ Tiên Tông, không phải đến vạn bất đắc dĩ, ai cũng không sẵn lòng nói tới.

Lúc này, Tứ Đường Tôn Cốc Chủ vì tức giận lại nhắc đến việc này trước mặt tất cả mọi người, Thiên Vận Thông Thiên Tông Chủ Tố Trì Lẫm cũng theo đó nhanh chóng hiểu rõ Cốc Chủ quyết tâm với chuyện này thế nào.

Nên chỉ có thể ngậm miệng không nói.

Mặc dù Tố Trì Lẫm cực kỳ không vừa lòng đối với quyết định này của Cốc Chủ, nhưng so ra mà nói, dù sao hắn và bọn người Cốc Chủ cũng sư huynh đệ.

Trở mặt tại chỗ, trừ việc sẽ là trò cười cho Liêu Phi Bạch ra, còn chôn xuống tai hoạ cho bên trong, nên chỉ có thể ngậm miệng không nói, lại tự mình nghĩ ý đồ khác.

Thấy Tố Trì Lẫm ngậm miệng, mấy vị Tông Chủ Ngũ Tiên Tông khác cũng không ai nói nữa, Liêu Phi Bạch cũng đột nhiên cười lạnh một tiếng:

- Nói như vậy, Ngũ Tiên Tông phải làm loại tiểu nhân bội tín rồi, xem ra, ban đầu Diệp Chân là mắt chó đui mù mới có thể hợp tác với các ngươi!

Vừa nghe đến đây, trên mặt ba người Tố Trì Lẫm, Tiêu Chiến, Ngu Vô Mệnh đều thay nhau hiện lên một tia xấu hổ.

Thời gian mấy năm này, Ngũ Tiên Tông có thể gọi là phát triển mạnh mẽ, sơn môn cũng vô cùng hưng thịnh.

Hiện nay, quyết định của Tứ Đường Tôn Cốc Chủ lại mang theo vài phần bội bạc.

- Bội tín?

Cốc Chủ lại rất hùng hồn:

- Diệp phu nhân hiểu lầm rồi, Ngũ Tiên Tông ta tuyệt đối sẽ không làm thứ người bội tín đó!

Mũi Liêu Phi Bạch khẽ phát ra một tiếng cười lạnh, hiển nhiên là không tin.

- Diệp phu nhân, dù Ma Tộc hay Thủy tộc, nếu chúng đánh tới bất cứ quận huyện thành nào thuộc về Bắc Hải Châu Công Phủ thì đệ tử trong Ngũ Tiên Tông ta tuyệt đối sẽ xuất binh đánh không màng sống chết.