Chương 3374 Cảm Thấy Có Lỗi
Chỗ trục xuất đó, Thần Vương đi lại cũng khó khăn, chớ nói chi là Diệp Chân.
- Xác định đã bị trục xuất rồi?
Tố Trì Lẫm ngạc nhiên, rõ ràng có hơi không tin, sau đó lại cau mày nói:
- Tin tức mà Thiên Miếu tận lực rải ra mà ngươi cũng tin?
Còn nữa, cái tin Thiên Miếu đi Ngũ Tiên Đảo này là có mục đích gì? Có phải là có liên quan tới Ngũ Tiên Đường chúng ta không?
Thứ làm Tố Trì Lẫm sốt sắng nhất là an nguy của Ngũ Tiên Đường.
Tam Đường Tôn Liệt Ngự khẽ lắc đầu:
- Tin tức của Thiên Miếu ở Ngũ Tiên Đường này, cũng không phải do Ngũ Tiên Tông chúng ta, mà là bởi vì Bắc Hải Châu Công Phủ!
- Rất nhiều tin tức của Ngũ Tiên Đảo, sẽ ngay lập tức được truyền vào quản lý sổ quận của Bắc Hải Châu Công Phủ.
- Đến lúc đó, tin tức chủ nhân của Bắc Hải Châu Công Phủ là Diệp Chân bị trục xuất, vĩnh viễn không cách nào trở về đó, một khi bị truyền ra khắp Bắc Hải, ngươi suy nghĩ một chút, lúc đại chiến sẽ tạo ra ảnh hưởng lớn cỡ nào!
- Thiên Miếu đây là đang giúp Thủy tộc và Ma Tộc!
- Này không thể bình thường hơn được, thiên hạ đại loạn, mới thích hợp để Thiên Miếu thu được lợi ích lớn nhất.
Ngũ đường tôn Ngu Vô Mệnh luôn luôn yên lặng ít nói lúc này cũng đã mở miệng.
Lông mày Đại đường tôn Tố Trì Lẫm lại khẽ khóa chặt:
- Nhưng, khi tin tức này là do Thiên Miếu tận lực tản ra, nhưng thứ của Thiên Miếu các ngươi cũng tin như vậy?
- Lúc đầu chúng ta cũng không tin. Nhưng sau khi phân tích một hồi lại phát hiện, Diệp Chân chỉ khi bị Thiên Miếu trục xuất, mới có thể hoàn toàn giải thích được tình huống trước mắt.
- Bằng không, dù không thể liên hệ được với Diệp Chân, thì ít nhất cũng phải cảm nhận ước chừng được chút xíu phương hướng vị trí của Diệp Chân là ở đâu.
- Thế nhưng, Diệp Chân lại như hoàn toàn biến mất khỏi Chư Thiên Vạn Giới này vậy, người còn sống, nhưng làm sao cũng không liên lạc được, trừ khi bị trục xuất, còn có thể là gì đây?
Đại đường tôn Tố Trì Lẫm ngạc nhiên.
- Hơn nữa, sự lựa chọn này, cũng đã được sự cho phép từ mấy vị thái thượng rồi.
Cốc Chủ khẽ nói:
- Bằng không, ta sao lại dám tùy tiện quyết định vậy được.
Đang lúc nói chuyện, Cốc Chủ lại lấy ra một miếng ngọc giản, đưa qua Tố Trì Lẫm:
- Tố sư huynh, mấy vị thái thượng xét thấy giai đoạn hiện nay, tình cảm cá nhân của ngươi đang nồng hậu dày đặc quá mức, hơn nữa thiên cơ còn lẫn lộn, bí pháp Thiên Vận Thông Thiên các ngươi thường có lúc không rõ.
- Cho nên mấy vị thái thượng mới nhất trí quyết định, từ hôm nay trở đi, vị trí Tông Chủ luân phiên của ngươi bị tạm dừng.
- Từ hôm nay trở đi, Tông Chủ luân phiên của Ngũ Tiên Tông để ta tới kế nhiệm, phụ trách tất cả sự vụ, nhiệm kỳ tạm định là trăm năm.
Ngay khi Cốc Chủ đưa ra ngọc giản, là một mặt tràn đầy ý cười.
Nhiều năm như vậy, hắn rốt cục đã đoạt quyền thành công!
Tố Trì Lẫm lập tức hơi có chút thất hồn lạc phách, vị Cốc sư đệ này hôm nay dám làm việc lớn lối như thế, hóa ra đã có chỗ dựa.
Ngày xưa, dù Ngũ Thông Thiên trong Ngũ Tiên Tông có tranh đấu thì đều tương đối khắc chế, nhưng bắt đầu từ hôm nay đã thực sự trực tiếp mang tranh đấu lên sàn rồi!
Ngay lúc Tố Trì Lẫm còn đang thất hồn lạc phách, Cốc Chủ lại lần nữa ra lệnh:
- Chiến tranh đã tới, súc tích lực lượng Ngũ Tiên Tông ta, Tông Môn lại xuất hiện vinh quang, tự nhiên đã rõ ràng, các Thông Thiên phải báo cáo từng cái danh mục đệ tử tinh anh, trong thời gian ngắn dời từng nhóm tới Ngũ Tiên Đảo, mà đợi thiên thời, các đạo trận cũng phải tập hợp đệ tử đến sơn môn để bảo tồn lực lượng!
…
Liêu Phi Bạch rời khỏi sơn môn Ngũ Tiên tông, không thể nói là có bao nhiêu phẫn nộ, nhưng lại có một cảm giác đau lòng khó hiểu.
Việc tìm người hỗ trợ, cầu viện quân này, trong lòng Liêu Phi Bạch vẫn có chút nắm được.
Dùng một câu Diệp Chân thường nói, người khác giúp ngươi là tình nghĩa, không giúp là bổn phận.
Nhưng Ngũ Tiên tông thì khác.
Hiện nay, Ngũ Tiên tông và Bắc Hải châu công phủ, có thể nói là một tập thể cùng chung lợi ích.
Thậm chí có thể nói là ở mức độ có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục.
Liêu Phi Bạch từ chỗ Diệp Chân biết được, Ngũ Tiên tông và Thiên Miếu không hợp nhau, một mực đề phòng Thiên Miếu, tuy Bắc Hải chưa từng ngang nhiên nói Thiên Miếu là kẻ địch của Bắc Hải châu công phủ, nhưng trong lòng hoặc là trên hành động, Ngũ Tiên tông và Bắc Hải châu công phủ có cùng kẻ địch.
Liêu Phi Bạch vốn cho rằng Ngũ Tiên tông hẳn sẽ cùng Bắc Hải châu công phủ vượt qua cửa ải khó.
Nhưng không ngờ nhận được lại là sự thoái thác như vậy!
Ngũ Tiên tông là người khôn giữ mình.
Lúc trước, Diệp Chân còn chấp nhận nguy hiểm sẽ bị Thiên Miếu hoàn toàn chèn ép để giúp Ngũ Tiên tông lập sơn môn, thậm chí còn được quan phương ngầm thừa nhận, ủng hộ Ngũ Tiên tông phát triển.
Mới có Ngũ Tiên tông như hôm nay.
Ngắn ngủi mấy năm, nhận được số môn đồ đệ tử có hơn ba mươi vạn.
Không có Bắc Hải quận ủng hộ thì là không thể nào.
Phải biết, uy tín của triều đình Đại Chu cũng không tệ.
Coi như chiến sự nổi lên bốn phía, uy tín cũng có thể.
Dưới sự kiểm soát của Bắc Hải châu công phủ, uy tín của Bắc Hải châu công phủ trong lòng dân chúng lại càng mạnh mẽ.
Chiến hỏa liên tiếp dấy lên, Diệp Chân lại có thể ngăn cản chiến hóa ngoài Bắc Hải, đối nội lại trong sạch, toàn lực phát triển dân sinh.
Dân gian thậm chí có người coi Diệp Chân là Thần để cúng bái.
Có thể tưởng tượng, trong quá trình phát triển của Ngũ Tiên tông, Bắc Hải châu công phủ phát huy bao nhiêu tác dụng.
Nhưng bây giờ, Ngũ Tiên trong tông đầu tiên là ở trước mặt nàng diễn ra một vở kịch đoạt quyền, Liêu Phi Bạch thậm chí cảm thấy, Đại Đường Tôn Tố Trì Lẫm cũng đang diễn trò.
Sau đó, lấy một lý do đuổi nàng đi.
Liêu Phi Bạch chỉ là một nữ nhân, đại cục gì đó nàng biết, nhưng nàng lại không muốn quản.
Nếu như có thể, Liêu Phi Bạch hận không thể đem Ngũ Tiên tông, ví dụ như đám người tứ đường tôn Cốc Việt hung hăng bổ mấy trăm kiếm, mới đủ trút giận, hả giận.
Tông môn vô nghĩa như thế, lúc trước Diệp Chân toàn lực nâng đỡ ủng hộ, thật sự là mắt bị mù.
Khi Liêu Phi Bạch hận thù u ám, Đại Đường Tôn Thiên Vận tông Tố Trì Lẫm lại đuổi tới, một lần nữa đối mặt Liêu Phi Bạch, vị Đại Đường Tôn Thiên Vận tông Tố Trì Lẫm này một mặt xấu hổ.