← Quay lại trang sách

Chương 3376 Kế Hoạch Cấm Kỵ

Tốt! Nếu Diệp Chân nhất định thoát nguy trở về, vậy thì đến lúc đó, Diệp Chân chắc chắn sẽ báo đáp lại! Bất luận là Bắc Hải hay là Diệp Chân, từ trước đến giờ đều ân oán rõ ràng!

Đối với lời này, Tố Trì Lẫm chắp tay, mỉm cười, tiễn Liêu Phi Bạch rời xa.

Trong Bắc Hải Châu Công phủ.

Liêu Phi Bạch trở về, triệu kiến Liễu Phong và Cổ Thiết Kỳ nói rõ kết quả lần này tới Ngũ Tiên tông.

Liễu Phong và Cổ Thiết Kỳ biết được tin tức, nhìn nhau, vẻ mặt khổ sở.

Thật lâu sau, Liễu Phong mới chậm rãi mở miệng.

- Phu nhân, tuy có một trăm Đạo cảnh của Tố đại tông chủ Thiên Vận tông, hai mươi vị Tạo Hóa Thần Nhân và một vị Tạo Hóa Thần Tướng giúp đỡ, nhưng tình hình này lại gần như là tình hình xấu nhất mà trước đó thuộc hạ đã dự tính.

- Duy nhất có thể dùng, thật ra thì chỉ có một trăm Đạo cảnh thôi. Hai mươi vị Tạo Hóa Thần Nhân và vị Tạo Hóa Thần Tướng kia chỉ có thể kiềm chế và làm lực lượng mang tính quyết định ở thời khắc mấu chốt. Nếu không, bây giờ, dưới cục diện như thế này, nếu Bắc Hải chúng ta tuỳ tiện sử dụng lực lượng Tạo Hóa Thần Nhân, sợ rằng sẽ dẫn tới kết quả hủy diệt. Bởi vì, bất luận là đối với Ma Tộc hay Thủy Tộc mà nói, thậm chí là Thiên Miếu giám sát thiên hạ mà nói, số lượng Tạo Hóa cảnh bọn họ có, quá nhiều.

Cổ Thiết Kỳ nói.

- Tình hình xấu nhất? Cụ thể phải ứng phó như thế nào.

Liêu Phi Bạch hỏi.

- Bẩm báo phu nhân, tình hình xấu nhất chính là phải đưa ra lựa chọn.

- Lựa chọn cái gì?

- Trước đó đại nhân đã sớm giao phó, giữ đất mất người, người đều mất, giữ người mất đất, người vẫn còn. Bây giờ, dưới loại tình huống này, chỉ có thể chọn giữ người mất đất. Thuộc hạ đề nghị, từ giờ trở đi, bắt đầu thi hành kế sách vườn không nhà trống, đưa bách tính Bắc Hải di cư đến mấy tòa thành kiên cố ở trung tâm Bắc Hải quận, sau đó cố thủ. Mặt khác, thủy binh thuộc các đại thủy phủ và Bích Lân Long Cung, cũng lui vào đường sông trên lục địa. Tốt nhất là bây giờ chúng ta bắt đầu đào đường sông để thuỷ quân Bích Lân Long Cung có thể tiến vào lân cận Bắc Hải quận thành, tăng cường lực lượng phòng thủ.

Liễu Phong nói.

Thật ra thì, kế hoạch này của Liễu Phong, cũng từng nói một lần lúc đại quân Thủy Tộc đột kích, Diệp Chân và bọn hắn thảo luận kế hoạch ở dưới tình huống xấu nhất, bảo tồn Bắc Hải và lực lượng Thủy Tộc, sau này Liễu Phong có sửa chữa một chút, bây giờ lại nêu ra.

Xem xong bản kế hoạch này, mày kiếm của Liêu Phi Bạch khẽ nhíu:

- Kế hoạch này, đúng là một kế sách hữu hiệu có thể bảo tồn được lực lượng. Nhưng tình huống này, chúng ta có thể thủ vững được bao lâu? Cố thủ, vậy thì kết quả cuối cùng sẽ là gì?

Vấn đề này, khiến cho vẻ mặt của Liễu Phong và Cổ Thiết Kỳ càng thêm đắng chát.

- Phu nhân, kế hoạch này còn có một chút quan trọng khác, viện binh! Nếu như thủ vững, chờ viện binh đến, cố thủ làm hao mòn đi tinh thần địch nhân và quân tinh nhuệ, dưới tình huống nội ngoại giáp công, có thể phá quân địch, cũng có thể lấy lại đất đai bị mất. Nhưng, với tình hình hiện nay mà nói, chúng ta còn không tìm được một viện quân đáng tin.

Liễu Phong nói.

- Chúng ta đã báo cáo lên trên Lạc Ấp, Lạc Ấp bên kia còn không trả lời.

Cổ Thiết Kỳ bổ sung một câu.

- Lạc Ấp?

Liêu Phi Bạch cười lạnh:

- Tên cẩu hoàng đế năm đó hận không thể giết chết đại soái nhà các ngươi, sẽ phái viện binh cho đại soái nhà ngươi, các ngươi cả nghĩ quá rồi? Còn nữa, không nói Lạc Ấp sẽ không phái viện binh, cho dù Lạc Ấp muốn phái viện binh tới, Lạc Ấp bây giờ nào có binh lính để phái đến?

Liễu Phong và Cổ Thiết Kỳ lại cười khổ, khóe miệng đã tràn đầy vẻ khổ sở.

- Chúng ta còn liên lạc với Tổ Thần điện, muốn xin Trường Nhạc công chúa điện hạ và mấy vị Đại Thủ Tế nói tốt cho người, để Tổ Thần điện phái viện quân trợ giúp.

Liễu Phong nói.

- Nhưng có trả lời không?

- Có! Đại thủ tế Đông Dương Ly Ca có tự tay viết trả lời.

- Trả lời thế nào?

- Hữu tâm vô lực, không thể phái binh!

Liêu Phi Bạch cười lạnh lần nữa:

- Nói như vậy, không có bất kỳ viện binh nào.

Liễu Phong và Cổ Thiết Kỳ liếc nhau, một mặt bất đắc dĩ.

- Đã không có viện quân giải vây, vậy thi hành thu hẹp lại khu vực để phòng thủ, chiến thuật vườn không nhà trống tử thủ, kết quả cuối cùng là gì?

Liêu Phi Bạch nhìn về phía Liễu Phong và Cổ Thiết Kỳ.

- Cái này... Loại chiến thuật này, có lẽ Bắc Hải có thể thủ vững ba năm thậm chí là năm năm, có lẽ, trong quá trình cố thủ, có thể sẽ đợi được thời cơ xoay chuyển.

Khi nói câu nói này, khóe miệng Liễu Phong tràn đầy vẻ đắng chát.

- Nói cách khác, đến lúc đó, toàn bộ mấy trăm triệu bách tính và gần hai trăm vạn đại quân của Bắc Hải Châu Công phủ chúng ta cũng bị Ma Tộc và Thủy Tộc diệt tuyệt?

Liễu Phong không nói, gật đầu.

- Nếu không thể xoay chuyển, cho dù cố thủ được, thì sau cùng toàn bộ Bắc Hải Châu Công phủ, chỉ sợ cũng phải biến thành quỷ vực....

Cổ Thiết Kỳ lại bổ sung một câu.

- Vậy thì chiến lược thu hẹp này, có ý nghĩa gì?

Liêu Phi Bạch giao bản kế hoạch trong tay cho Liễu Phong.

- Chỉ là chiến lược có thể áp dụng dưới tình huống xấu nhất.

Liễu Phong nói.

- Nhưng loại chiếc lược có thể thực hiện dưới tình huống xấu nhất này cũng không có bao nhiêu khả năng trở mình, chỉ là làm chậm lại tốc độ Bắc Hải Châu Công Phủ bị diệt mà thôi. Trái lại, nếu không có lực lượng hùng mạnh bên ngoài can thiệp hỗ trợ, áp dụng loại chiến lược này, Bắc Hải Châu Công phủ bị diệt, chỉ là vấn đề thời gian.

Nói đến đây, đột nhiên Liêu Phi Bạch vươn người đứng dậy:

- Đã như vậy, không bằng buông tay đánh cược một lần, để cầu khả năng xoay chuyển tình thế.

- Xin phu nhân chỉ điểm!

- Liễu Phong, Thiết Kỳ, giao đại bộ phận Trấn Hải quân cho các ngươi, Ma Tộc bên kia, các ngươi có thể chống được hay không?

- Phu nhân yên tâm, không chỉ có thể chống được, chúng ta sẽ cố hết sức tìm kiếm thời cơ chiến đấu, giải quyết Ma Tộc, bảo vệ Thủy Tộc bên kia.

- Thủy Tộc bên kia, giao cho ta là được.

Liêu Phi Bạch nói.

Việc liên quan đến tồn vong của Bắc Hải, Liễu Phong không dám qua loa:

- Xin hỏi phu nhân, có phương pháp gì?