Chương 3413 Dùng Hết Thủ Đoạn
Sau một khắc lui ra, tốc độ tiêu hao của màn sáng lấp lánh mà Diệp Chân dùng Hắc Thủy Long Ấn tan ra đột nhiên trở nên chậm lại.
Hắc Thủy Long Ấn này cũng coi là một thần vật, chính là ấn mà Tứ Hải Long Đình Thủy Quân tỉ luyện, chứa đựng lực lượng thiên địa pháp tắc đương nhiên có thể bảo vệ Diệp Chân.
Nhưng nơi này là nơi cách mặt trời rất gần, trong thiên địa ngoại trừ hỏa linh lực thì cũng là hỏa linh lực, lực lượng Hắc Thủy Long Ấn không được bổ sung thêm ngoại trừ trong cơ thể Diệp Chân.
Chỉ trong thời gian nháy mắt đã bắt đầu tiêu hao lực lượng chính bản thân nó.
Diệp Chân vẫn như cũ lao nhanh về phía trước.
Năm trăm dặm.
Bốn trăm dặm!
Ba trăm dặm!
Khi vọt tới ba trăm dặm, tình hình hỏa cầu khổng lồ trong mặt trời Hồng La Tuyệt Địa, đã nhìn rõ ràng mấy phần, rất nhiều dấu vết trận pháp, Diệp Chân cũng có thể thấy được.
Nhưng cũng vào lúc này, Hắc Thủy Long Ấn chụp vào đỉnh đầu Diệp Chân, tất cả thủy quang đột nhiên tán đi, chỉ còn lại một chút xíu bản nguyên trốn về trong cơ thể Diệp Chân.
Nguyên Linh trong Đạo Cung của Diệp Chân chấn động, Nguyên Linh cũng đã bị tổn thương, Hắc Thủy Long Ấn này xem như hủy!
Nhưng mà, đáng giá!
- A Nguyên, bảo vệ chỗ yếu hại của ta!
Hô to một tiếng, thân hình Diệp Chân không ngừng chút nào, tiếp tục không ngừng lao vào.
Long Hồn Giáp ngoài cơ thể Diệp Chân, dưới hoàng uy của mặt trời giống như là canh giội tuyết bắt đầu nhanh chóng tan rã.
Hắc Thủy long hồn phía trong Đạo Cung của Diệp Chân cũng vì vậy mà gào thét lên, linh lực trong cơ thể Diệp Chân giống như vỡ đê, nhanh chóng thấy đáy, cho dù là Tiểu Yêu điên cuồng bổ sung thì cũng có chút không kịp.
Gần như là trong nháy mắt, huyết nhục trên người Diệp Chân đã bắt đầu biến thành tro đen.
Hai tay Diệp Chân mở ra Lạc Nhật Thần Cung, trong chớp mắt đã biến thành giá đỡ xương cốt.
Hai chân Diệp Chân, hoặc là nói là từ phần eo trở xuống, dưới nhiệt độ cao kinh khủng đã trực tiếp hóa thành tro tàn.
Bởi vì theo Diệp Chân dặn dò, lúc này, A Nguyên chỉ bảo vệ được chỗ hiểm của Diệp Chân, như đầu, hai tay và nửa bộ phận trên ngực, nơi khác toàn bộ từ bỏ.
Cũng bởi vì loại từ bỏ này làm cho mức độ diện tích mà A Nguyên phải bảo vệ giảm bớt khá nhiều, tuy nhiên, dưới tình huống Diệp Chân thẳng tiến cách mặt trời một trăm năm mươi dặm, vẫn như cũ khó chặn được uy lực Đại Nhật huy hoàng, trong chớp mắt huyết nhục thành tro.
Nhưng khoảng cách một trăm năm mươi dặm lại làm cho Diệp Chân nhìn đủ rõ ràng.
Thần mục như đuốc, trực tiếp giao lưu với Nam Man Thần Vương ở trong, Diệp Chân trong chớp mắt đã tìm được mấy chỗ hạch tâm nghi ngờ ở trong mặt trời!
Cung kéo căng thành hình tròn, dưới sự gia trì của thời gian pháp tắc, trong thời gian nháy mắt, Diệp Chân đã bắn ra trên trăm tiễn.
Hơn trăm mũi Lạc Nhật Thần xạ, dưới sự tăng tốc thời tự thần thông của Diệp Chân giống như ba nhóm mưa sao băng đánh về phía chỗ sâu trong mặt trời của Hồng La Tuyệt Địa.
Cùng lúc đó, Diệp Chân cao giọng rít lên lên:
- Tiểu Yêu, rút lui!
Dưới khoảng cách gần uy lực Đại Nhật huy hoàng như thế, chỉ trong thời gian một chớp mắt, Diệp Chân đã cảm giác xương cốt của hắn đều đã bị đốt thành tro.
Sau khi bắn ra một trăm mũi tên, Diệp Chân đã cầm không được Lạc Nhật Thần Cung.
Bởi vì xương ngón tay hai tay nắm cung đã có một bộ phận đã bị cướp đi và hóa thành tro.
A Nguyên đã sớm chuẩn bị, gần như là cùng lúc Diệp Chân hét to, không gian hơi rung động, lập tức mang theo Diệp Chân biến mất tại chỗ.
Mặc dù Thập Nhị Nguyên Thần Chư Thiên Bảo Châu không cách nào mang theo Diệp Chân vượt giới, nhưng chuyển động không gian trong Hồng La Tuyệt Địa lại không bị ảnh hưởng!
Thập Nhị Nguyên Thần Chư Thiên Bảo Châu chỉ một thoáng đã mang theo Diệp Chân xuất hiện ở ngoài vạn dặm, cách xa mặt trời chói chang trên, chạy trốn đến khu vực an toàn.
Trong cùng một chớp mắt, mặt trời cao lơ lửng trên bầu trời Hồng La Tuyệt Địa đột nhiên bùng lên.
Từ ngoài vạn dặm nhìn tới, mặt trời gay gắt lơ lửng trên cao, chỉ to bằng chậu rửa mặt nhỏ, nhưng mặt trời trong này vậy mà lại bắt đầu bùng lên cực nhanh.
Trên bầu trời, mặt trời gay gắt chớp mắt đã xuất hiện trong phạm vi một ngàn mét.
Ngay khi mặt trời xuất hiện trong phạm vi một ngàn mét, một thứ nhiệt độ cao kinh người cũng theo đó dâng lên.
Vô số thảm thực vật ở Hồng La Tuyệt Địa lập tức vì nhiệt độ cao này mà khô héo thành tro tàn, vô số sinh linh bình thường ở Hồng La Tuyệt Địa cũng gào thét một tiếng rồi ngã xuống đất.
Trong không khí nhanh chóng tràn ngập mùi cháy khét từ da thịt bị đốt.
Diệp Chân rõ ràng, đây là mặt trời của Hồng La Tuyệt Địa, mà vừa nãy đã bị Lạc Nhật Thần Xạ của Diệp Chân đánh trúng đã bộc phát.
Xa ngoài vạn dặm, uy năng của đợt bạo phát này cũng kinh khủng như vậy, vậy nếu Diệp Chân còn đứng ở chỗ cách mặt trời một hai trăm dặm như khi nãy, sợ rằng cũng sẽ trực tiếp hóa thành tro tàn, hồn phi phách tán dưới vòng bạo phát này.
Nhưng dù trong nháy mắt vừa rồi Diệp Chân đã trốn thoát, nhưng tình hình bên này cũng không khá hơn chút nào.
Có thể nói là thảm liệt.
Bất kể là ai, dù là Liêu Phi Bạch, Thải Y hay là người vô cùng thân quen nhìn thấy Diệp Chân bây giờ, nếu không cảm nhận khí tức Nguyên Linh thì ai cũng sẽ không nhận ra cái ‘vật' trước mắt này lại là Diệp Chân!
Không sai, bộ dáng lúc này của Diệp Chân thật sự không gọi là người được nữa, hẳn nên xưng là một vật thì hơn.
Đầu, phần cổ, ngực vẫn còn, hai bên trái phải chỉ còn một cánh tay trái, hơn phân nửa cánh tay phải đã biến mất không còn thấy đâu.
Kinh người hơn chính là, bộ vị còn sót lại của Diệp Chân, phần lớn chỉ còn dư mỗi xương cốt và nội tạng quan trọng.
Nếu không phải đầu vẫn còn nguyên, nhục thân của Diệp Chân sợ là đã xong hết.
Tổng thể chính là một cục than đen bị đốt cháy khét, hình thù cực kỳ kỳ quái.
Có thể nói, vừa rồi Diệp Chân thật sự đã đứng giữa ranh giới sinh tử.
Gần như hủy hết Hắc Thủy Long Ấn không nói, nếu không phải Thập Nhị Nguyên Thần Chư Thiên Bảo Châu nguyên linh A Nguyên tâm ý tương thông với Diệp Chân, vào lúc mấu chốt vận dụng không gian bích chướng bảo vệ chỗ yếu hại cho Diệp Chân, bằng không, Diệp Chân cũng đã sớm xong đời.
Lúc này, nhìn mặt trời đang bùng nổ, dù là người dũng mãnh như Diệp Chân thì trong lòng cũng có chút nghĩ mà sợ, suýt tý đã....