Chương 3414 Một Khắc Cũng Không Muốn Chờ
Hơi nghĩ nghĩ, Diệp Chân cũng không để ý tới chuyện chữa thương, mà cẩn thận nhìn chằm chằm vào mặt trời diễm quang đang bùng lên trên cao, cẩn thận mà cảm nhận từng chút biến hóa của Hồng La Tuyệt Địa.
Diệp Chân muốn biết, hắn đến cùng là đã thành công hay chưa.
Nếu còn chưa bắn rơi mặt trời, vậy Diệp Chân thật muốn khóc rồi.
Một trận chiến vừa rồi, Diệp Chân đã vận dụng tất cả lực lượng và tài nguyên trong tay, đã không còn khả năng dùng lần nào nữa.
Nhất là vừa nãy Hắc Thủy Long Ấn đã thay hắn cản lại uy năng của mặt trời, đã hỏng hoàn toàn.
Còn nữa, mặt trời ở Hồng La Tuyệt Địa đến cùng có phải là trận nhãn của Hồng La Tuyệt Địa hay không?
Nếu phải thì còn tốt.
Còn nếu không phải, vậy đơn giản...
Mặt trời trên không bùng nổ lan ra khỏi phạm vi ngàn mét, bộc phát cực nhanh, nhưng co vào cũng càng nhanh.
Giống như sắp sụp đổ vậy, lửa cháy mạnh ngàn mét xung quanh, trong chớp mắt rụt trở về, mặt trời trên không trung giống như bị chia năm xẻ bảy ra, trong chớp mắt nứt toác ra thành vô số diễm quang khó mà nhìn rõ, từ trên bầu trời rơi thẳng xuống Hồng La Tuyệt Địa.
Toàn bộ Hồng La Tuyệt Địa như tới ngày tận thế!
Nhưng cũng vào lúc này, một luồng sát khí không cách nào hình dung đột nhiên bắn ra từ trong mặt trời đang dần nứt toạc.
Cái gọi là thiên địa có linh, mặt trời này đã tồn tại không biết bao nhiêu năm, dù vẫn chưa sinh ra linh trí, nhưng đã có một tia linh tính rất nồng đặc.
Lúc này bị diệt, cũng lập tức bắn ra oán khí như biển lớn vực sâu.
Càng thêm đặc biết là giữa luồng oán khí như vực sâu biển lớn này, còn mang theo ý hừng hực đặc thù của mặt trời.
Oán khí lúc đầu thì âm lạnh, còn oán khí của mặt trời này lại hoàn toàn khác, huy hoàng như rực cháy, nhưng lại âm trầm tận xương.
Tâm niệm vừa động, Diệp Chân trực tiếp tụ Lạc Nhật Thần Cung ra, không cần Diệp Chân giao phó, sát hồn trong Lạc Nhật Thần Cung đã hướng về trước mà đi, nuốt chửng oán sát khí vô biên từ mặt trời như trôi lấy.
- Đây chính là nguyên hình của Vẫn Nhật Sát Khí, đợi sau này, nếu ta có thể dựa theo bí pháp trong Lạc Nhật Thần Xạ, cẩn thận luyện chế, nhất định sẽ có được Vẫn Nhật sát khí uy năng kinh người này.
Nhưng Vẫn Nhật Sát Khí này chỉ là một chỗ tốt trong tương lai, hấp thu số lượng lớn sát khí đó, khí tức sát hồn trong Lạc Nhật Thần Xạ của Diệp Chân lại bắt đầu tăng vọt lần nữa, thời gian đảo mắt một cái đã thôi động Lạc Nhật thần cung từ phẩm giai đến trình độ Trung Phẩm Hậu Thiên Linh Bảo, thậm chí còn tiếp tục tăng lên.
Đến tận lúc này, Diệp Chân đã có thể xác định, vào lúc hắn liều mạng một phen đó, mặt trời Hồng La Tuyệt Địa này đã bị hắn bắn rơi.
Thành công.
Nhưng, đến tột cùng thì mắt trận đã bị phá hay chưa thì hắn còn không rõ lắm.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, trên gương mặt như xương khô của Diệp Chân đột nhiên xuất hiện tia mừng rỡ.
Linh khí!
Cực kỳ đột ngột, Diệp Chân đã cảm nhận được một tia nguyên khí thiên địa trong Hồng La Tuyệt Địa.
Ngay lúc một tia nguyên khí thiên địa này xuất hiện, lập tức đã làm cho Diệp Chân như được uống cam tuyền, mừng rỡ như điên!
Là trận nhãn!
Mặt trời này đúng thật là trận nhãn của đại trận phức tạp trong Hồng La Tuyệt Địa.
- Thiếu chủ, ta cảm nhận được không gian bao vây trong ngoài Hồng La Tuyệt Địa này đang sụp đổ rồi, không gian trong ngoài Hồng La Tuyệt Địa đang ba động cuồng điên như sóng triều, nguyên nhân hẳn là đã phá được đại trận bao vây.
- Thiếu chủ, ta đã cảm nhận được một tia khí tức không gian từ Hồng Hoang Đại Lục, không bao lâu nữa là chúng có thể rời khỏi Hồng La Tuyệt Địa rồi.
Am thanh của A Nguyên có hơi kích động.
Nghe A Nguyên nói như vậy, một tia lo lắng cuối cùng trong lòng Diệp Chân cũng hoàn toàn biến mất.
Phá!
Rốt cục đã phá được Hồng La Tuyệt Địa, phá được trục xuất chi địa này.
Rốt cục cũng có thể thoát vây.
Lúc này, trong lòng Diệp Chân mới khẽ buông lỏng, đau khổ vô tận lại bỗng nhiên như thuỷ triều rút đi.
Loại đau đớn sâu tận xương tủy kia, lúc này thật không có từ ngữ nào hình dung được.
- Phụ thân đại nhân, tứ chi tàn tật, ta không dám tự tiện trị liệu, cần ngươi chủ đạo mới được.
Am thanh của Tiểu Yêu lại vang lên.
- Ừm, ta biết rồi.
Ngay lúc đang muốn chữa thương, vẻ mặt Diệp Chân lại lần nữa khẽ động, giữa vô số diễm quang đang vỡ nát rơi xuống từ trên trời, hắn bỗng cảm nhận được từng luồng khí tức hỏa diễm cực kỳ lớn mạnh.
Mấy ngọn lửa đó vô cùng giống như Thái Dương Chân Hỏa mà khi trước Diệp Chân thu được lúc bị tập kích ở Huyết Hà cấm địa.
Khí tức của mấy ngọn lửa kia cũng có thể gọi là Thái Dương Chân Hỏa.
Chỉ là khí tức Thái Dương Chân Hỏa ở đây mà Diệp Chân cảm nhận được lại yếu hơn rất nhiều so với một tia khí tức Thái Dương Chân Hỏa hồi trước Diệp Chân thu được.
Nhưng kiểu yếu hơn này, chỉ là tương đối.
Có yếu thì cũng là Thái Dương Chân Hỏa.
Thái Dương Chân Hỏa có thể đốt một Tạo Hóa Cảnh đến mức quỷ khóc sói gào.
Trong chớp mắt, Diệp Chân đã có ý nghĩ, thần niệm khẽ động, Thái Cổ Kim Ô Thần trượng khẽ hiện lên đằng trước người Diệp Chân.
- Đi, Thái Dương Chân Hỏa nơi này, có thể thu bao nhiêu thì thu bấy nhiêu.
- Hả?
Khí Linh Kim Ô của Thái Cổ Kim Ô Thần trượng vẫn còn có hơi mê mẩn, trên bầu trời lấy đâu ra nhiều Thái Dương Chân Hỏa vậy?
Đợi sau khi quan sát rõ ràng tình huống xong, đột nhiên lại thét ra một tiếng chói tai kinh người như quỷ khóc sói gào.
- Ngươi... Ngươi... Ngươi... Bắn rơi một vành mặt trời?
m thanh kia, nghe như vừa gặp ma vậy.
- Như thế nào?
Trong giọng nói của Diệp Chân mang theo một tia lạnh thấu xương cực kỳ khốc liệt:
- Thế nào, dáng dấp này của ta không giống sao?
- Giống!
- Quá mẹ nó giống!
- Ra hết sức mà thu về cho ta,... Quá lãng phí, đây là Thái Dương Chân Hỏa, dù niên hạn không phải rất đủ, nhưng cũng là Thái Dương Chân Hỏa.
- Cái này... Đây là Thái Dương Chân Tinh....
Kim Ô Khí Linh vừa lên tiếng kêu kì quái, cũng nhanh chóng điều khiển Thái Cổ Kim Ô Thần trượng phóng lên bầu trời, như quỷ thần loạn vũ, lại như cây chổi dọn sạch lửa trên thiên hạ vậy, chỗ này chỗ kia, ánh lửa kinh khủng lập tức theo đó mà tiêu tán.
- Ngươi nhanh lên, thời gian ta cho ngươi không nhiều.
Diệp Chân thúc giục một câu, sau đó nhanh chóng phân phó với A Nguyên:
- A Nguyên, một khi có thể vượt giới na di đến Hồng Hoang Đại Lục thì lập tức cho ta biết.
- Vâng, Thiếu chủ yên tâm!