Chương 3435 Lại Gặp Mặt
Nói đến đây, Bạch Tự Tại dừng lại:
- Nếu đại nhân có thể có được bí mật trên người Diệp Chân, lúc đó nói không chừng sẽ có kinh hỉ ngoài ý muốn.
- Ta thật ra rất muốn.
Minh Đường nhếch miệng:
- Trước đó ta nhằm vào Diệp Chân lại bị hắn hủy một đạo thân, chỉ là hiện tại, không còn có cơ hội thấy rõ bí mật trên người Diệp Chân nữa rồi.
Bạch Tự Tại hiểu rõ ý tứ của Minh Đường, Diệp Chân đã bị trục xuất, đương nhiên không có cơ hội.
Tin tức trục xuất tuyệt địa của Thiên Miếu bị hủy, Diệp Chân còn sống, vào giờ phút này vẫn chưa truyền ra ngoài, cho nên cho dù là Minh Đường hay là Bạch Tự Tại đều cho rằng Diệp Chân còn bị vây ở trục xuất tuyệt địa, cho nên giờ phút này mới sẽ nhàn nhã cảm thán như thế.
- Bây giờ đã tìm được lưỡng giới thượng cổ na di trận thông hướng Chân Huyền Đại Lục, như vậy trận phù khống chế đại trận này ở đâu, ngươi cũng biết chứ?
Minh Đường quay người nhìn về phía Bạch Tự Tại.
- Bẩm đại nhân, trận phù khống chế lưỡng giới thượng cổ na di trận này, hoặc trên người Diệp Chân, hoặc ở trong tay ba huynh đệ Tĩnh Hải Đại Thánh, Phá Hải Đại Thánh, Phúc Hải Đại Thánh lưu thủ đại trận này. Theo thuộc hạ thấy, trong tay ba huynh đệ Tĩnh Hải Đại Thánh lưu thủ đại trận này khẳng định có trận phù, chỉ cần tìm được ba huynh đệ Tĩnh Hải Đại Thánh trước đó lưu thủ Hiển Thánh thủy phủ, lấy thủ đoạn của ngươi, có được trận phù sẽ dễ như trở bàn tay.
- Đến lúc đó, tiểu thế giới có trên trăm ức nhân khẩu Chân Huyền Đại Lục này sẽ triệt để rơi vào trong túi của đại nhân rồi!
Bạch Tự Tại xu nịnh nói.
Nghe vậy, Minh Đường vỗ bả vai Bạch Tự Tại cười lên ha hả, một tiểu thế giới có chục tỷ dân cư, đối với Minh Đường, đối với Thiên Miếu đều có giá trị trọng đại.
Bởi vì trong tiểu thế giới sẽ không có nhiều hạn chế và chế ước giống như Hồng Hoang Đại Lục.
Làm người xâm nhập, Thiên Miếu có thể dùng tư thái mạnh nhất quét ngang tiểu thế giới này.
Không nói tài nguyên trong tiểu thế giới này, chỉ riêng tín ngưỡng, lại có thể dùng bàn tay sắt thống trị, có thể trong khoảng thời gian ngắn thu hoạch được đại lượng Chúng Sinh Nguyện Lực.
Hơn nữa, theo Bạch Tự Tại nói, nhân khẩu của tiểu thế giới Chân Huyền Đại Lục này có tiềm lực phát triển to lớn, trước mắt đã không ít nhân khẩu, giá trị càng nước lên thì thuyền lên.
Đến lúc đó, cho dù Minh Đường dùng riêng, hay là dâng hiến tiểu thế giới này cho sư tôn Cửu Nhật Thần Vương thì chỉ sợ thu hoạch đều có thể vượt qua tưởng tượng.
Minh Đường đang suy nghĩ, sau khi dâng hiến tiểu thế giới này cho sư tôn Cửu Nhật Thần Vương thì sư tôn ban thưởng cho dù không thể để cho hắn một bước đột phá trở thành Tạo Hóa Thần Tướng, nhưng làm cho hắn đột phá đến Tạo Hóa Thần Nhân đỉnh phong cảnh hẳn là không có bất cứ vấn đề gì?
Thậm chí Minh Đường còn đang suy nghĩ, trực tiếp hiến cho sư tôn như vậy có phải là có chút không đáng hay không?
Hắn có nên bóp ở trong tay của mình trước hay không?
Có một tiểu thế giới như vậy cung phụng hắn, hắn sau này đừng nói là Tạo Hóa Thần Tướng, cho dù là Thần Vương Dã cũng có khả năng.
- Yên tâm, ta cũng sẽ không quên công lao của ngươi!
Minh Đường mừng rỡ, vẻ mặt nghiêm lại, lập tức nói:
- Bạch Tự Tại nghe phong!
Bạch Tự Tại nghe vậy đại hỉ, vội vàng quỳ một gối xuống đến trước mặt Minh Đường, một bộ lắng nghe.
- Bạch Tự Tại hiến bảo có công lớn, đặc biệt ban thưởng trăm vạn viên Hạ Phẩm Niệm Linh Đan, mười vạn viên Trung Phẩm Niệm Linh Đan, một ngàn viên Thượng Phẩm Niệm Linh Đan, một bộ hạ phẩm Trấn khí.
- Đồng thời, kể từ hôm nay, đặc biệt xách phong Bạch Tự Tại làm Thần Sư, ban thưởng Nguyệt Lệ hưởng gấp đôi Thần Sư bình thường.
Minh Đường rất rõ ràng mục đích bản thân và nhu cầu của Bạch Tự Tại, cho nên ban thưởng cũng rất đúng chỗ.
Bạch Tự Tại nghe vậy lại đại hỉ.
Hắn dâng lên Chân Huyền Đại Lục, chính là vì tài nguyên tu luyện, Minh Đường cho ra tài nguyên tu luyện, chuyện này làm cho hắn rất hài lòng.
Có đại lượng Niệm Linh Đan ban thưởng, có thể làm cho tu vi của hắn trong khoảng thời gian ngắn tăng nhanh, mà Minh Đường lại thưởng hắn hưởng gấp đôi Thần Sư Nguyệt Lệ, làm cho tài nguyên tu luyện của hắn có thể có một có thể tiếp tục bổ sung.
Trong chớp mắt, Bạch Tự Tại đã cảm thấy có hi vọng với Đạo Cảnh, có hi vọng tu luyện đại đạo, lập tức hướng về Minh Đường lớn tiếng biểu đạt trung tâm.
Thế nhưng vào lúc này, một tiếng thở dài ung dung bỗng nhiên vang lên.
Lông mày Minh Đường giương lên, sắc mặt đột biến, đồng thời năm thần niệm của Đạo Cảnh ở sau lưng Minh Đường giống như thủy ngân phát tán ra bốn phương tám hướng:
- Ai?
- Ra đây!
- Bạch gia gia, chỉ vì chút ban thưởng này mà ngươi lại bán quê hương của ngươi? Ngươi biết đám người Thiên Miếu này làm thế nào đối với tiểu thế giới không có cường giả bảo vệ không?
- Nô dịch!
- Từ nhục thể đến tinh thần, tất cả đều phải nô dịch!
Mặc dù rất nhiều năm chưa từng nghe qua âm thanh của Diệp Chân, nhưng Bạch Tự Tại vẫn nghe ra, trong chớp mắt đã lộ ra vẻ mặt như gặp quỷ.
- Diệp... Diệp Chân?
Diệp Chân với hơn phân nửa xương cốt đều cháy đen đột ngột hiện thân.
Diệp Chân vừa vừa hiện thân, năm vị Đạo Cảnh sau lưng Minh Đường đã nhao nhao tức giận, nhào về phía Diệp Chân.
Diệp Chân không hề động, nhưng trong hư không, lại trống rỗng đâm ra vô số ánh sáng tuyệt sắc, toàn bộ không gian đại trận trong lòng đất chớp mắt bị ánh sáng lục sắc tràn ngập.
Đợi ánh sáng lục sắc tán đi, năm Đạo Cảnh vừa rồi nhào tới đã bị Tiểu Yêu trói chặt chẽ vững vàng, giống như cái kén bị ném tới trước mặt Diệp Chân, từng người không rõ sống chết.
- Phụ thân đại nhân, nơi này lại không có những người khác.
Tiểu Yêu ở trong Đạo cung của Diệp Chân nói.
- Thiếu chủ, ta đã phong tỏa phương hư không này, cho dù là người hay là ngọc giản phù tấn cũng trốn không thoát khỏi một vùng không gian này.
A Nguyên nói.
Nhìn lục quang đầy trời, bờ môi Minh Đường đều run rẩy.
Khô lâu cháy đen trước mắt này có phải là Diệp Chân hay không thì Minh Đường không biết, nhưng hắn giao thủ với Diệp Chân mấy lần, biết dưới trướng Diệp Chân có một Mộc Yêu mạnh mẽ, lúc này đã xác định gia hỏa không giống hình người trước mắt này chính là Diệp Chân.
- Minh Đường, chúng ta lại gặp mặt!
Ánh mắt của Diệp Chân rơi vào trên người Minh Đường.
- Ngươi...ngươi không phải bị trục xuất, làm sao lại... Ở đây được?
Trong âm thanh của Minh Đường tràn đầy vẻ rung động.