Chương 3476 Không Phải Khách
Mặc dù Liễu Phong không biết rõ ý tứ của Diệp Chân, nhưng hắn vẫn làm theo, sau đó tiếp tục đứng hầu ở bên cạnh.
Thật ra thì những năm này đi theo tại bên cạnh Diệp Chân, chính Liễu Phong cũng có một chút ý nghĩ.
Hắn luôn cảm thấy, hình như đối với việc quản lý ba quận Bắc Hải, Diệp Chân giống như không hề làm chuyện gì, tất cả mọi chuyện đều do Liễu Phong hắn, Cổ Thiết Kỳ, còn có một đám thuộc thần làm chủ đạo.
Thỉnh thoảng hắn cũng sẽ cảm thấy mình lao khổ công cao, Diệp Chân thì lại ngồi mát ăn bát vàng.
Khi đối mặt với Diệp Chân chỉ điểm và phê bình, trong lòng hắn cũng có chút không hài lòng.
Hắn không quả quyết, không sát phạt quả tuyệt sao?
Nếu không phải hắn không quả quyết thì lấy đâu ra ba quận Bắc Hải hôm nay.
Chỉ là cho dù từ phương diện nào, hắn đều chỉ có thể làm trưởng sử của Diệp Chân, mà không phải cái khác.
Hơn nữa, cho dù trong lòng bất mãn, Liễu Phong vẫn vô cùng trung thành với cương vị.
Ngay khi Diệp Chân đột nhiên mất tích, bọn người Liễu Phong vạn phần sốt ruột, hắn thỉnh thoảng cũng có suy nghĩ, đây chính là một cơ hội để hắn chứng minh bản thân, chứng minh cho dù không có Diệp Chân thì hắn cũng có thể một mình gánh vác một phương.
Thế nhưng sự thật chứng minh, hắn sai.
Hắn đúng là có thể một mình gánh vác một phương, nhưng đó là dưới tình huống có định hải thần châm như Diệp Chân trấn áp tứ phương, như vậy hắn mới có thể một mình gánh vác một phương.
Nói cho đúng, hắn chỉ có thể gánh vác ba quận Bắc Hải khi không có ngoại bộ uy hiếp.
Nếu như Diệp Chân mất tích, ba quận Bắc Hải bị ngoại bộ uy hiếp, đừng nói một người Liễu Phong không ứng phó nổi, cho dù kết hợp với lực lượng của một đám thuộc thần Cổ Thiết Kỳ cũng không ứng phó nổi.
Cuối cùng, vẫn là phu nhân Liêu Phi Bạch phá tình thế nguy hiểm.
Từ đó, Liễu Phong mới loáng thoáng hiểu rõ, chênh lệch giữa hắn và Diệp Chân ở đâu.
Diệp Chân có năng lực, sát phạt quả đoán, cường thế, mị lực cá nhân của Diệp Chân nhìn như đơn giản nhưng lại cực kỳ quan trọng.
Đến tận đây, Liễu Phong đã xem như triệt để hiểu rõ, có Diệp Chân, Bắc Hải nhất định sẽ an bình.
Cũng đã triệt để tâm phục khẩu phục.
Cho nên giờ phút này, Liễu Phong chỉ hầu đứng ở một bên, là thật lòng học tập thủ đoạn xử lý của Diệp Chân.
Trong lúc Diệp Chân và Tố Trì Lẫm đang nâng ly cạn chén thì Phong Cửu Mạch dẫn theo bốn vị Tông Chủ khác của Ngũ Tiên Tông bước vào chính sảnh.
Bốn người này theo thứ tự là tông chủ Minh Sơn Tông Tiêu Chiến, tông chủ Mệnh Nguyên Tông Liệt Ngự, tông chủ Hỗn Nguyên Tông Cốc Chủ, tông chủ U Thần Tông Ngu Vô Mệnh.
Lúc này, cách thời điểm tông chủ Thiên Vận Tông Tố Trì Lẫm được Diệp Chân mời tiến đến đã qua một canh giờ.
Trước đó, bọn hắn đã chờ hơn một canh giờ, trước sau đã đau khổ đợi hai canh giờ, cũng chính là nửa ngày.
Hết lần này tới lần khác, thời gian trước đó Diệp Chân lại chỉ gặp Tố Trì Lẫm.
Bốn vị đường tôn cũng không ngốc, biết Diệp Chân đây là đang trả thù bọn hắn, nghĩ đến trước đó bọn hắn làm như vậy, cũng coi như cho qua.
Nhưng lúc này, khi vừa tiến vào đã nhìn thấy Diệp Chân đang uống rượu với Tố Trì Lẫm, không những mâm bát la liệt, trên mặt đất còn có một vò rượu lớn trống không, mùi rượu nồng nặc trong không khí, Diệp Chân và Tố Trì Lẫm còn nói chuyện to tiếng giống như đang say rượu, đều nói rõ, trong một canh giờ này, bọn hắn hẳn là vẫn luôn uống rượu giải trí.
Diệp Chân và Tố Trì Lẫm thì uống rượu giải trí, trong khi bốn người bọn hắn lại phải khổ đợi ngồi đợi trong lệch sảnh, chỉ có một chén trà nguội.
Bốn người cực kỳ tức giận.
Nhất là Tứ đường tôn, cũng tức Tông chủ Hỗn Nguyên Tông Cốc Chủ trước giờ luôn tâm cao khí ngạo, sầm mặt lại định phát tác.
Nhưng lại bị nhị đường tôn Tiêu Chiến kéo về:
- Cốc sư đệ, là do chúng ta làm sai trước, lại có việc cầu người, bị người ta lạnh nhạt đã tính là cái gì!
Những lời này dùng thần hồn truyền âm khuyên, Tứ Đường Tôn Cốc Chủ nghe vậy thì hàng lông mày đang dựng thẳng lên cũng thu lại, xem như nghe khuyên, nhịn xuống cục tức này.
Nhưng sau khi bị đưa vào chính sảnh, bốn vị đường tôn nhìn lướt qua chính sảnh đều ngơ ngẩn.
Trừ hai cái ghế Diệp Chân và Tố Trì Lẫm đang ngồi ra thì trong chính sảnh không còn cái ghế nào, hiển nhiên muốn bọn hắn phải đứng.
Như vậy, cho dù vẻ mặt của hai người Tiêu Chiến, Liệt Ngự cũng khó coi, một gương mặt mo lập tức trầm xuống, vẻ mặt trở nên vô cùng khó coi, chớ nói chi là Cốc Chủ.
- Tố lão, mời!
Diệp Chân lần nữa nâng ly.
- Mời!
Bị bốn vị đồng môn nhìn chằm chằm, Tố Trì Lẫm lại không thèm để ý, cười to nâng ly uống với Diệp Chân, uống một hơi cạn sạch.
Sắc mặt ba người Tiêu Chiến, Liệt Ngự, Cốc Chủ càng thêm khó coi, Ngu Vô Mệnh thì mặt không biểu tình nhìn một màn này.
Mấy người thần hồn giao lưu, Tứ Đường Tôn Cốc Chủ lại phát ra âm thanh nhe răng cười:
- Thằng nhãi ranh Diệp Chân này, thật sự coi mình là nhân vật chính sao. Chúng ta đường đường là Tạo Hóa Thần Nhân, há lại hắn có thể bày sắc mặt, mấy vị sư huynh đệ, hôm nay nói không chừng phải tìm cơ hội giáo huấn Diệp Chân này một chút.
- Không được lỗ mãng, lát nữa phải tùy cơ ứng biến.
Tiêu Chiến lần nữa khuyên một câu.
Tứ Đường Tôn Cốc Chủ gật đầu, bước ra một bước, hướng về phía Diệp Chân đang nâng ly uống rượu, nói:
- Diệp Nguyên Soái, đây chính là đạo đãi khách của ngươi sao?
Cốc Chủ khẽ quát như sấm, thế nhưng Diệp Chân đang nâng chén với Tố Trì Lẫm lại giống như không nghe thấy, mà lần nữa nâng chén về phía Tố Trì Lẫm nói:
- Tố lão, từ hôm nay trở đi, chuyện Ngũ Tiên Tông chiêu thu đệ tử sẽ thống nhất giao cho Thiên Vận Tông phụ trách.
- Tại trong ba quận Bắc Hải, chỉ có Thiên Vận Tông có tư cách chiêu thu đệ tử, sau khi chọn được đệ tử thì phân chia như thế nào, đến lúc đó sẽ quyết định như lần trước đã nói!
Vừa nghe đến đây, đám người cầm đầu Ngũ Tiên Tông bao gồm Cốc Chủ, Tiêu Chiến lập tức biến sắc, Diệp Chân đang muốn nắm chỗ yếu hại của bọn hắn.
- Đãi khách?
Cũng đến lúc này, Diệp Chân mới liếc mắt nhìn về phía Cốc Chủ:
- Khách của Diệp mỗ đã ngồi ở đây, trong chính sảnh này đã không còn khách nào nữa, sao lại nói là đãi khách?