← Quay lại trang sách

Chương 3479 Thái Độ Kiên Quyết

Thế nhưng Ngũ Tiên tông lại chỉ đang lợi dụng hắn, ngay cả đồng bọn và hợp tác tốt cũng không phải.

Cho nên, Diệp Chân mới có hành động lôi đình như hôm nay!

Nghe Diệp Chân nói như vậy, khóe miệng Tiêu Chiến nổi lên một tia sầu khổ:

- Chuyện này, chúng ta đúng là đã làm sai, sau này phải làm sao, Diệp nguyên soái có thể đưa ra điều kiện, chúng ta có thể thương nghị thật kỹ lưỡng, có thể bù đắp thì nhất định sẽ bù đắp!

Sau khi Diệp Chân bày ra thực lực cường đại, cầm chắc mệnh môn của Ngũ Tiên tông, đám người Tiêu Chiến và Liệt Ngự vô cùng sáng suốt lựa chọn chịu thua.

- Chỉ là sai sao?

Diệp Chân cười lạnh, trực tiếp ném vỡ chén rượu trong tay:

- Các ngươi đây là bội ước, là phản bội đồng minh!

Diệp Chân trách mắng khiến vẻ mặt Tiêu Chiến và Liệt Ngự, còn có Ngu Vô Mệnh từ hồng chuyển thành đen, giờ khắc này, địa thế còn mạnh hơn người, bọn hắn chỉ có thể nhận lấy.

- Các ngươi đã mất đi tư cách để ta lần nữa tín nhiệm! Cho nên, đổi người tới nói đi!

Diệp Chân nói.

- Đổi người tới nói?

Ba người Liệt Ngự, Tiêu Chiến, Ngu Vô Mệnh đồng thời cau mày, hơi không rõ ý của Diệp Chân, cuối cùng, vẫn là Liệt Ngự mở miệng nói:

- Diệp nguyên soái, trong năm người chúng ta, ngươi muốn nói chuyện với ai, ngươi trực tiếp điểm tên là được!

- Xem ra các ngươi không rõ ý của ta!

Diệp Chân ưu nhã cầm lên chén rượu mà Liễu Phong vừa rót, uống một hơi cạn sạch.

- Mấy người các ngươi đã không còn tư cách nói chuyện hợp tác với ta! Nếu bốn tông khác trong Ngũ Tiên tông các ngươi vẫn còn muốn truyền đạo, thu tín đồ ở ba quận Bắc hải thì gọi sư tôn của các ngươi tới nói chuyện với ta!

- Thái Thượng!

- Chuyện này không thể!

Ba người Liệt Ngự, Tiêu Chiến, Ngu Vô Mệnh gần như là trăm miệng một lời, từ chối Diệp Chân.

- Không thể sao?

Trên mặt Diệp Chân hiện ra vẻ lạnh lùng:

- Vậy các ngươi muốn ép ta giết chết Cốc Chủ sao?

- Diệp Chân ta, chưa từng có thói quen thả cho kẻ địch hoặc kẻ địch tiềm ẩn chạy thoát! Trước đó, tên Cốc Chủ này lại phái ra môn hạ Tạo Hóa Thần Tướng, không những ngăn cản đệ tử Thiên Vận tông trợ chiến, Tạo Hóa Thần Tướng môn hạ của hắn còn muốn giết ta. Hôm nay, Cốc Chủ này lại muốn ra tay với ta, muốn giáo huấn chủ nhân ba quận Bắc hải là ta. Người như vậy, chẳng lẽ ta còn phải thả hắn còn sống trở về, đối nghịch với ta? Hay là kích động các ngươi tới đối phó với Bắc Hải hay sao?

Nói đến đây, khóe miệng Diệp Chân lẫm liệt sát khí:

- Nếu sư trưởng của các ngươi không đến, vậy hôm nay ta chỉ có thể giết chết Cốc Chủ rồi mới có thể bàn chuyện khác! Còn các ngươi, ai dám nhúng tay, người đó chết!

Trong miệng Diệp Chân chậm rãi vang lên ba chữ, khiến đám người Liệt Ngự, Tiêu Chiến, Ngu Vô Mệnh cảm nhận được ý lạnh thấu xương.

Cốc Chủ bị Đại Thế Chùy đè trên mặt đất không cách nào động đậy, thân thể cũng run rẩy một chút.

Sợ!

Lời Diệp Chân vừa nói khiến hắn thật sự sợ hãi.

Hắn phát hiện, Diệp Chân không chỉ có thực lực giết hắn, mà còn có gan giết hắn!

Trước đó, đồng môn và đệ tử nói Diệp Chân sát phạt quả tuyệt, vô cùng oai hùng, hắn cũng chỉ cười một tiếng mà thôi.

Người một khi đứng trên địa vị cao, mọi việc đều sẽ bị chúng sinh thổi phồng, thậm chí là thần thánh hóa.

Hắn cảm thấy, dù Diệp Chân này thật sự có bản lĩnh, nhưng không trâu bò như người trong thiên hạ nói, thanh danh của Diệp Chân bây giờ, ít nhất có một nửa thậm chí nhiều hơn là do thổi ra.

Nhưng mà bây giờ, Cốc Chủ tin!

Thanh danh và bản lĩnh của Diệp Chân, Diệp Chân sát phạt quả tuyệt và oai hùng, căn bản không khoác lác tí nào.

Thậm chí, biểu hiện hôm nay của Diệp Chân còn lẫm lệ hơn ba phần so với những gì thế nhân truyền miệng!

Tố Trì Lẫm đang ngồi bỗng nhiên đứng lên:

- Diệp nguyên soái, bốn người bọn họ đều là sư huynh đệ của ta, ta tuyệt đối không thể ngồi nhìn ngươi tổn thương bọn họ! Nếu ngươi muốn thương tổn bọn họ, Thiên Vận tông ta chỉ có thể cùng tiến cùng lùi với bốn tông môn!

- Cho nên, ta mới để cho các ngươi chọn một trong hai!

Diệp Chân như có thâm ý nhìn Tố Trì Lẫm:

- Hoặc để ta xử lý trừng phạt Cốc Chủ, hoặc mời sư tôn của Cốc Chủ tới trừng phạt Cốc Chủ, cho ta một hứa hẹn!

Nói xong, Diệp Chân lại bổ sung một câu:

- Ta không muốn gặp lần phản bội thứ hai!

Năm chữ 'lần phản bội thứ hai’ giống như một thanh đao, hung hăng đâm vào lòng đám người Liệt Ngự, Tiêu Chiến, Ngu Vô, khiến trong lòng bọn hắn dâng lên một cảm giác bất lực không thể hình dung.

Trước mấy chữ này, bọn hắn thật sự không có tư cách nói chuyện với Diệp Chân!

- Mấy vị sư đệ, việc đã đến nước này, chúng ta vẫn nên liên hệ với Thái Thượng, xin bọn họ định đoạt đi thôi!

Tố Trì Lẫm đề nghị.

Nơi được đệ tử nòng cốt của Ngũ Tiên tông gọi là Ngũ Tiên Bí Cảnh, có toà đại điện đang bồng bềnh, xoay chầm chậm trên bầu trời, xung quanh tỏa ra ánh sáng lung linh, giống như tiên cảnh.

Một đạo lại một đạo lưu quang vô cùng bất ngờ xuất hiện trên bầu trời, lơ lửng trước cửa đại điện, thải quang chợt lóe, trực tiếp đi vào đại điện.

Trước sau, tổng cộng có năm đạo lưu quang xuất hiện ở lơ lửng trên bầu trời trước cửa đại điện, đi vào đại điện.

Sau khi một đạo lưu quang cuối cùng đi vào, trong đại điện vang lên tiếng cười sang sảng:

- Mấy vị sư đệ, lần trước năm người chúng ta tề tựu như vậy đã là ngàn năm trước rồi nhỉ?

- Đại sư huynh nói không sai, lần năm người chúng ta tề tựu gần nhất là chín trăm bảy mươi bảy năm trước.

Một giọng nữ vang lên.

- Trí nhớ của Trang sư muội thật tốt, những năm này, chúng ta càng ngày càng ít tụ họp.

Đại sư huynh Phù Tô khẽ thở dài một tiếng.

- Được rồi được rồi, đại sư huynh ngươi cũng đừng cảm thán! Đó cũng nguyên nhân tu vi Trang sư muội bế quan tinh tiến, mấy người chúng ta, ít thì mấy chục năm, nhiều thì trăm năm vẫn gặp mặt một hai lần.

Một thanh âm hùng hồn vang lên, nhị sư huynh Lãnh Thủ Thiên mở miệng.

Nhị sư huynh họ Lãnh, dáng người nghiêm nghị như núi, giọng nói lại như chuông lớn, hào ngôn thẳng thắn, vừa mở miệng đã khiến mấy sư huynh đệ đang ngồi đều nở nụ cười.

- Đây là vi huynh không đúng, không ngờ lại quên chúc mừng Trang sư muội tu vi thăng tiến, đạt đến Tạo Hoá Thần Vương trung kỳ, ngày khác, vi huynh chắc chắn sẽ bổ sung một phần quà mừng!

Trên hư không trong đại điện, ngã ngồi trong hư không, toàn thân bị bao vây bởi một đoàn lưu quang hư ảo ảo, nhưng xuyên qua lưu quang vẫn có thể nhìn ra bộ dáng thanh lệ của bát sư muội Trang Ninh Băng.

- Đại sư huynh, đây là ngươi nói đấy, phần quà mừng này của ngươi, tiểu muội sẽ chờ.

- Không dám, không dám!