← Quay lại trang sách

Chương 3480 Chấn Hưng

Đại sư huynh Phù Tô nở nụ cười, chỉ vào ba người khác, cười nói:

- Chẳng lẽ mấy người các ngươi cứ nhìn như thế, không dâng quà mừng lên sao?

Tam sư đệ Lệnh Xiêm vẫn luôn im lặng, mím môi một cái, nói:

- Đại sư huynh, quà mừng của chúng ta, Trang sư muội không chỉ sớm nhận, e rằng còn đã dùng hết.

Nhìn Trang sư muội hé miệng cười khẽ, đại sư huynh Phù Tô đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó vỗ trán nở nụ cười khổ:

- Chẳng lẽ ta là người cuối cùng?

Trang Ninh Băng lộ ra biểu tình khinh bỉ, bộ dáng này chính là ‘tự ngươi cho là như thế’, khiến đại sư huynh Phù Tô nở nụ cười khổ lần nữa:

- Xem ra, phần quà mừng của ta phải dày thêm rồi.

- Như vậy, tiểu muội ở đây cám ơn đại sư huynh!

Trang Ninh Băng hết sức vui mừng.

Một màn này trong hư không đại điện, đương nhiên không có người ngoài biết, nếu đệ tử của bọn họ, cũng chính là mấy vị tông chủ của Ngũ Tiên tông gồm Tố Trì Lẫm, Liệt Ngự, Tiêu Chiến, Ngu Vô Mệnh, Cốc Chủ thấy cảnh này, chỉ sợ từng người sẽ ngạc nhiên đến rớt hàm.

Trước đó, bọn họ đối mặt với sư tôn, không phải bộ dáng như hiện tại, mà là lặng im như tiên, thỉnh thoảng trò chuyện thì từng chữ như châu ngọc, bọn họ ở trước sư tôn, thở mạnh cũng không dám, chưa từng thấy mấy vị sư tôn đùa như vậy.

- Được rồi!

Tam sư huynh Lệnh Xiêm liếc mắt nhìn lục sư đệ Liên Mặc mím chặt môi, vẻ mặt không tốt lắm:

- Hôm nay chúng ta tề tựu là do ngoại giới Ngũ Tiên tông xảy chuyện lớn ra. Mặc dù tiểu tử Cốc Chủ kia là đệ tử thân truyền của lục sư đệ, nhưng cũng có tên trên Ngọc Sách Chân Truyền của Huyền Cơ Đạo Môn chúng ta. Giờ phút này mạng sống của tiểu tử đó như treo trên sợi tóc, các ngươi không đau lòng, lục sư đệ lại đau lòng.

Lệnh Xiêm nói xong, ánh mắt mấy vị sư huynh đệ trong điện lập tức rơi lên người lục sư đệ Liên Mặc, lục sư đệ Liên Mặc vẫn luôn im lặng mới hơi chắp tay:

- Khiến các sư huynh sư muội chê cười, không ngờ đệ tử không nên thân này của ta mới chủ quản Ngũ Tiên tông không lâu đã gây đại họa!

- Đại họa?

Tam sư huynh Lệnh Xiêm phát ra một tiếng cười lạnh:

- Có thể gây ra đại họa gì? Cho dù dẫn tới Thiên Miếu chinh phạt thì thế nào? Bây giờ, chưa kể ngay cả tu vi Trang sư muội cũng tiến nhanh, đạt được Tạo Hoá Thần Vương, còn tinh tiến. Trừ phi Thiên Miếu mời Đạo Tổ ra, nếu không chúng ta có gì phải sợ?

Vừa nhắc tới đề tài này, vẻ mặt của tất cả mọi người đều trở nên nghiêm túc, bầu không khí nói cười trong chớp mắt bị quét sạch sành sanh.

Đại sư huynh Phù Tô vừa rồi còn đùa giỡn với các vị sư huynh đệ, âm thanh lập tức trở nên âm u, hơn nữa mơ hồ mang tới một tia khiển trách.

- Tam sư đệ, đừng tự tin như vậy, những năm này chúng ta khổ tu, chẳng lẽ Thiên Miếu không tăng tiến chút nào? Hơn nữa chúng ta bị nhốt ở Bắc Hải, mà Thiên Miếu lại có thể dùng thiên tài địa bảo ở chư thiên vạn giới để tu luyện, lại có Đạo Tổ giảng pháp truyền kinh, mà chúng ta....

Trong giọng nói của đại sư huynh Phù Tô mang theo một chút bi ai, dừng lại một hồi, sau khi lại trở nên kiên nghị:

- Chuyện chấn hưng tông môn, bây giờ đã đến thời khắc mấu chốt, chư vị sư đệ sư muội, đều tới thương nghị một chút đi, xử trí yêu cầu của Trấn Quốc Công Diệp Chân này như thế nào?

Xung đột trong Bắc hải châu công phủ phía không cần nhiều lời, mỗi đệ tử của bọn họ đều đã dùng các cách khác nhau nói cho bọn họ, giờ phút này bọn họ phải quyết định sẽ làm thế nào.

Lên tiếng đầu tiên vẫn là Tam sư huynh Lệnh Xiêm:

- Thủ đoạn làm việc của Bắc Hải Trấn Quốc công Diệp Chân này đúng là rất cường thế, nhưng không tự biết mình! Lại bắt được Cốc Chủ, coi đây là uy hiếp, muốn gặp chúng ta tự mình tới nói chuyện! Hắn tính là cái gì, lại muốn chúng ta tự minh tới gặp?

- Nếu không!

Lệnh Xiêm còn chưa dứt lời, nhị sư huynh Lãnh Thủ Thiên đã phản đối:

- Lệnh sư đệ, đệ tử của chúng ta - Cốc Chủ, Liệt Ngự, Tiêu Chiến cũng bởi vì phạm vào sai lầm coi thường Diệp Chân nên mới có khốn cục thậm chí là nguy cục như hiện tại. Chúng ta không thể phạm sai lầm như thế, tuyệt đối không thể coi thường Diệp Chân này.

- Coi thường?

Lệnh Xiêm cười lạnh một tiếng:

- Cốc Chủ, Liệt Ngự đúng là hơi coi thường, có thể Diệp Chân này nắm giữ một ít thần thông bí thuật, dưới tình huống nhất định nắm giữ chiến lực Tạo Hóa Thần Tướng, hơn nữa chẳng ai ngờ rằng, tu vi của bốn Nam Man Chiến Linh tinh thông thuật sát phạt của Diệp Chân lại đột phá đến Tạo Hóa Thần Nhân. Đây là nguyên nhân bọn họ gặp hạn. Bây giờ, cho dù thực lực Diệp Chân nâng cao một bậc thậm chí là hai bậc. Diệp Chân này, có thể nắm giữ chiến lực Tạo Hóa Thần Tướng đỉnh phong. Nhưng, thế thì sao? Ở trước mặt chúng ta, chẳng khác gì sâu kiến cả?

Lãnh Thủ Thiên cũng không tranh chấp với tam sư đệ Lệnh Xiêm, chỉ hỏi:

- Ngao Khâm bị hắn giết kia thì nói thế nào?

- Giết tên Tạo Hóa Thần Tướng Long tộc Ngao Khâm kia, e rằng Diệp Chân chỉ phụ trợ thôi, chân chính thi triển đòn sát thủ hẳn là Ngũ Độc m Linh mà tiểu nha đầu Đại Chu kia tu luyện ra, chậc chậc, cái đó ở thời đại của chúng ta cũng là cấm thuật.

Nghe vậy, Lãnh Thủ Thiên nhướng mày:

- Lệnh sư đệ, hình như ngươi không nghiêm túc xem lưu ảnh ngọc giản nhỉ? Diệp Chân kia quả thật có lực lượng khiến Ngao Khâm bị thương!

- Khiến Ngao Khâm bị thương thì thế nào? Một Đạo cảnh nho nhỏ, không ngờ lại bắt giữ đệ tử, uy hiếp mấy người chúng ta, đây không phải là chán sống rồi sao?

Lệnh Xiêm đối chọi gay gắt.

Đến tận đây, lục sư đệ Liên Mặc luôn im lặng rốt cuộc mượn cơ hội mở miệng:

- Đệ tử chúng ta nhận chút tổn thương da thịt, cho bọn họ nhận chút giáo huấn cũng tốt. Da mặt chúng ta cũng có thể bị ném, nhưng mặt mũi của sư môn thì không thể! Cho dù Huyền Cơ Đạo môn ta đã trầm luân, nhưng cũng không để cho bất luận kẻ nào khinh thường!

Khi đang nói chuyện, lục sư đệ Liên Mặc vung tay lên, hư không đại nội sau lưng đột nhiên hiện ra một tấm biển bằng ngọc, trên tấm biển ghi bốn chữ lớn 'Huyền Cơ Đạo Môn', bắn ra kim quang bốn phía!

Bốn chữ 'Huyền Cơ Đạo Môn' vừa ra, toàn bộ đại điện lập tức lặng im.

Bốn chữ này nhấc lên đủ loại chuyện trước kia trong lòng năm người.

Các loại hồi ức ùn ùn kéo đến.

Năm đó Huyền Cơ Đạo Môn thịnh vượng, giờ phút này hiện lên trước đám người, làm cho bọn hắn tự nhiên nghĩ tới sư tôn Lục Ly.

Nghĩ đến cảnh sư tôn Lục Ly vẫn lạc, suy nghĩ lại một chút Huyền Cơ Đạo môn năm đó vô cùng thịnh vượng mà lại bị diệt môn, trong lòng năm người đều đau khổ.

Toàn bộ bầu không khí trong đại điện lơ lửng giữa trời chớp mắt trở nên ngột ngạt.