Chương 3486 Xem Như Ngang Hàng Mà Đàm Phán
Đối mặt với năm vị Tạo Hóa Thần Vương, thần thái của Diệp Chân vẫn rất tự nhiên, để Liễu Phong đang cẩn thận từng li từng tí vô cùng bội phục.
- Chuyện gì?
- Ngũ Tiên Tông ở trong ba quận Bắc Hải, đến cùng là đi hay ở?
Vấn đề này làm cho năm vị đường tôn Ngũ Tiên Tông gồm Phù Tô, Lãnh Thủ Thiên, Lệnh Xiêm, Liên Mặc, Trang Ninh Băng chợt thấy hơi kinh ngạc.
Thủ đoạn này của Diệp Chân lại khá sắc bén, gần như đang muốn ngả bài với bọn hắn.
Nhưng thủ đoạn của đại sư huynh Phù Tô cũng cực kỳ cay độc:
- Xin hỏi Diệp Nguyên soái, nếu Ngũ Tiên Tông ta đi thì sao? Ở lại thì sao?
- Đi?
Khóe miệng của Diệp Chân tràn đầy vẻ nghiêm nghị:
- Đi thì rất đơn giản, năm đó Ngũ Tiên Tông đến thế nào thì bây giờ đi thế đó cho ta, Đạo Cảnh, sơn môn của Ngũ Tiên Tông, một chút cũng không để lại!
- Về phần hơn hai mươi vạn đệ tử Bắc Hải mà các ngươi thu được trong mấy năm này, trừ một số người cam tâm tình nguyện đi hải ngoại với các ngươi thì ta mặc kệ, nhưng chỉ cần có một người không nguyện ý thì ta cũng phải giữ hắn lại Bắc Hải.
Năm vị thái thượng vừa nghe xong yêu cầu này của Diệp Chân thì cũng thấy không có gì quá mức.
Hai mươi vạn đệ tử xuất thân từ Bắc Hải đi hay ở, tất cả dựa trên lòng tự nguyện, rất công bằng.
Lấy điều kiện cung cấp hậu đãi của Ngũ Tiên Tông, chỉ sợ bọn hắn có thể mang đi hơn chín phần mười đệ tử rồi.
Cho nên, trên mặt năm vị thái thượng đều lộ ra vẻ lạc quan, về điểm này, Diệp Chân không gây khó dễ bọn hắn nổi.
Nhưng mấy vị đường tôn, cũng là đệ tử của năm người bọn Phù Tô vẫn ý thức được, lập tức hồi bẩm một chuyện khác, báo cáo toàn bộ thủ đoạn mà trước đó Diệp Chân từng dùng để đối phó với bọn họ, nhất là chuyện uy hiếp người thân phụ mẫu của những người đệ tử Bắc Hải kia.
Trong chớp mắt, vẻ mặt của năm người Phù Tô, Lãnh Thủ Thiên, Lệnh Xiêm, Liên Mặc, Trang Ninh Băng theo đó cũng lập tức biến đổi.
Bọn hắn còn tưởng rằng Diệp Chân rộng lượng.
Không nghĩ tới, đao đã đợi sẵn ở đây rồi.
Nếu như vậy, chỉ sợ mấy đệ tử đến từ Bắc Hải mà bọn họ cật lực bồi dưỡng trong những năm này sẽ mười không còn một!
Hoàn toàn uổng phí hết tâm huyết!
- Như vậy, nếu ở lại thì sao?
Vẻ mặt của Đại sư huynh Phù Tô không thay đổi, lên tiếng hỏi lần nữa.
- Ở lại sao?
Diệp Chân cười lạnh, dùng tay chỉ tay vào bốn người Tiêu Chiến, Liệt Ngự, Cốc Chủ, Ngu Vô Mệnh nói:
- Nếu Ngũ Tiên Tông muốn ở lại thì phải cho ta một lời giải thích thỏa đáng trước!
- Lời giải thích gì?
- Lời giải thích về chuyện lật lọng!
Phù Tô, Lãnh Thủ Thiên, Lệnh Xiêm, Liên Mặc, Trang Ninh Băng nghe xong lại lập tức yên lặng, qua một hồi, từng khuôn mặt mo cũng sắp phát sốt rồi.
Lúc trước, để Cốc Chủ đảm nhiệm vị trí Tông Chủ luân phiên là có lý do.
Bởi vì những năm này, Hỗn Nguyên Tông mà Cốc Chủ quản lý phát triển vô cùng tốt, đệ tử môn hạ nhiều không nói, còn có nhiều người thực lực tinh tiến.
Quyết định khi đó thì bọn hắn cũng đã biết được, nhưng cũng không có can thiệp vào.
Chỉ là chẳng ai ngờ rằng, thằng nhãi Diệp Chân này lại còn sống trở về.
Nếu theo tin đồn, Diệp Chân bị giam ở trục xuất chi địa của Thiên Miếu, vậy thì cách làm của đám người Cốc Chủ đã rất chính xác.
Thế nhưng, trên đời này lại không có nếu như!
Lật lọng, lời chỉ trích này thật sự là lời chỉ trích làm người thấy xấu hổ nhất.
Nhất là Thiên Vận Tông giữ vững hiệp ước đồng minh giờ lại trực tiếp gắt gao đính bốn Tông khác lên cái trụ sỉ nhục mang tên lật lọng!
Làm cho năm vị Thái Thượng là Phù Tô, Lãnh Thủ Thiên, Lệnh Xiêm, Liên Mặc, Trang Ninh Băng này ngay cả chỗ trống giải thích cũng không có, chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Chân chụp cái mũ lật lọng lên trên đầu bọn hắn!
Qua nửa ngày, đại sư huynh Phù Tô mới nói:
- Diệp Nguyên soái, nguyên nhân đằng sau việc này có hơi phức tạp, chỉ là, chung quy là bên ta đã phụ minh ước, ngươi muốn lời giải thích thế nào, cứ nói đi!
- Lời giải thích mà ta muốn sao?
Diệp Chân đột nhiên ngồi thẳng người, vẻ mặt nhìn gặp cừu nhân khi nãy lập tức mất hết, thay đổi về một bộ dáng bình tĩnh như thường.
- Trước khi ta đưa điều kiện ra, ta muốn biết, Ngũ Tiên Tông các ngươi là muốn ở hay đi?
Diệp Chân hỏi.
Chuyện này cũng không tính là một quyết định trọng đại gì, bởi vì trước khi tới, trong trong Phù Tô, Lãnh Thủ Thiên, Lệnh Xiêm, Liên Mặc, Trang Ninh Băng đã sớm có ý nghĩ gần như thế.
Có thể ở thì chắc chắn sẽ ở, hơn nữa còn cần phải tìm cách để Ngũ Tiên Tông được ở lại.
Bằng không, năm vị Thần Vương Phân Thân bọn hắn cũng sẽ không đích thân đến.
- Đương nhiên là có thể ở thì ở!
Phù tô cho ra đáp án.
- Vậy thì dễ rồi.
Diệp Chân nở nụ cười.
- Từ giờ trở đi, Cốc Chủ bị miễn đi chức vị Đại Tông Chủ luân phiên của Ngũ Tiên Tông, miễn đi chức vị Tông Chủ Hỗn Nguyên Tông của Cốc Chủ.
Nói đến đây, Lục sư huynh Liên Hắc thoáng dừng một chút, lại nói:
- Trừ cái đó ra, mang Cốc Chủ về cho ta, diện bích hối lỗi, chưa có lệnh không được ra.
Liên Hắc vẫn để lại một đường lui cho Cốc Chủ, đến diện bích hối lỗi, chưa có lệnh không được ra, vậy nếu có lệnh là có thể ra khỏi động rồi.
Trước mắt đã là xu thể tranh giành khắp nơi, số người có thể dùng được trong Ngũ Tiên Tông lại không phải quá nhiều, cho nên, lời Liên Hắc vừa nói cũng không phải đã tịt hết đường.
Với chuyện này, Diệp Chân cũng không có ý kiến gì.
Thật ra, người phụ trách việc Cốc Chủ bị mang đi diện bích trăm năm này chính là Lục sư huynh Liên Hắc, đến lúc đó, có diện bích hay không cũng là do Liên Hắc định đoạt, lúc này nói ngay trước mặt Diệp Chân, cũng làm Diệp Chân cảm thấy có chút thiện cảm với vị Liên Hắc Liên sư huynh còn chưa thấy mặt đã sinh bẩn thỉu này.
Ít nhất cách làm việc cũng gọi là lỗi lạc.
Sau khi Cốc Chủ được Diệp Chân thả ra, lúc này lại quỳ sát trên đất đã một mặt ngơ ngẩn.
Căn bản hắn thật không ngờ, hắn lại sẽ bị trừng phạt hung ác như thế.
Một lần là triệt đến cùng.
Trực tiếp mang về diện bích.
- Lỗi lầm ta phạm có nghiêm trọng như vậy sao?
Cốc Chủ vẫn còn vô cùng nghi hoặc.
Nhưng sau khi bọn người Phù Tô, Lãnh Thủ Thiên, Lệnh Xiêm liên tiếp xưng đúng, Cốc Chủ đã hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng.
Việc hắn về núi diện bích hối lỗi lần này là nhất định rồi.
Nhưng cái may mắn duy nhất là sư tôn cũng chưa có nói gì về chuyện chết, nói không chừng hắn vẫn còn một cơ hội rời sơn môn thì sao.