← Quay lại trang sách

Chương 3487 Hư Thực Của Ngũ Tiên Tông (1)

Đây chính là điều kiện thứ nhất của Diệp Chân, xử trí Đại Tông Chủ luân phiên của Ngũ Tiên Tông - Cốc Chủ.

Hành động bội bạc của Cốc Chủ, kém chút đã khiến đại quân Bắc hải đại bại trong đại chiến ở Đa Bảo hồ, dẫn đến Bắc Hải Trấn Quốc Công phủ bị hủy diệt, nhất định phải trừng phạt, Cốc Chủ đã không thích hợp lần nữa đảm nhiệm vị trí tông chủ Hỗn Nguyên Tông rồi.

Đây là điều kiện mà Diệp Chân trực tiếp đưa ra, cho dù Cốc Chủ hối hận hay không hối hận thì Diệp Chân cũng đã không tin tưởng Cốc Chủ nữa.

Đương nhiên, Diệp Chân cũng chỉ nói như vậy, còn chuyện xử trí thế nào vẫn là chuyện của mấy vị thái thượng Ngũ Tiên Tông.

- Diệp Nguyên soái, bây giờ hiềm khích giữa Ngũ Tiên Tông ta và Bắc Hải ngươi xem như đã được giải trừ, sau này, cứ tiếp tục hợp tác như ngày xưa, như thế nào?

Xử trí Cốc Chủ xong, tiểu sư muội Trang Ninh Băng đảm nhiệm người cân bằng lại trong Ngũ Tiên Tông, lúc này khẽ mở miệng.

Đến tận đây Diệp Chân đã thấy rõ, nội đấu trong Ngũ Tiên Tông, đại khái là được phân ra hai nhóm.

Một nhóm là đại sư huynh Phù Tô và Nhị sư huynh Lãnh Thủ Thiên, một bên khác thì là Tam sư huynh Lệnh Xiêm và Lục sư huynh Liên Hắc.

Người trong hai nhóm chủ yếu là ngầm tranh đấu với nhau, vị trí Tông Chủ có giá trị thế nào cũng có thể nhìn ra.

Trước đó là Đại Tông Chủ Tố Trì Lẫm, bây giờ là Cốc Chủ, theo thứ tự là đệ tử của đại sư huynh Phù Tô và Lục sư huynh Liên Hắc.

Đây là về phương diện quan hệ giữa mấy vị thái thượng, cũng ảnh hưởng đến cả quan hệ giữa các đệ tử, đều chia thành các phe phái như này.

Bát sư tỷ Trang Ninh Băng lại trở thành người cân bằng cuộc chiến nội đấu này.

Cho nên vào giờ phút này, Trang Ninh Băng cũng nhanh chóng ra mặt.

- Tiếp tục?

Diệp Chân quơ chén rượu trong tay, cười cười, lắc đầu, nâng chén với Phù Tô:

- Phù tiên sinh, ta mời ngươi một chén!

Diệp Chân hành động như vậy làm Trang Ninh Băng hơi nhíu đôi mi thanh tú lại, nàng đang nói chuyện với Diệp Chân, Diệp Chân lại mời rượu đại sư huynh Phù Tô, thực sự không hiểu cấp bậc lễ nghĩa chút nào.

- Mấy vị, nói thật, Diệp Chân ta từng làm tiểu tốt, từng làm tướng quân, từng làm nguyên soái, từng làm triều thần, cũng từng làm chính khách, trên thế gian này, toàn bộ những thứ không sạch sẽ hay hung tàn, ta đều đã trải qua, gặp qua, thậm chí cũng bởi vậy mà thay đổi chính mình.

- Nhưng, từ đầu đến cuối, Diệp Chân ta vẫn có một ranh giới cuối cùng chưa từng thay đổi.

Ánh mắt của Phù Tô, Lãnh Thủ Thiên, Lãnh Xiêm, Liên Hắc, Trang Ninh Băng còn có mấy vị đường tôn đều rơi lên trên người Diệp Chân, bọn hắn biết, lời tiếp theo mà Diệp Chân nói, hẳn là mấu chốt.

- Phàm là ai đối tốt với Diệp Chân, Diệp Chân nhất định sẽ đối tốt với hắn, phàm là không tốt với Diệp Chân, Diệp Chân tuyệt đối sẽ đối đãi lại như thế.

- Nói ngắn gọn, chính là dùng đức báo đức, lấy oán báo oán thôi.

Trong lúc nói chuyện, Diệp Chân lần nữa nâng ly kính đại sư huynh Phù Tô:

- Đệ tử của Phù tiên sinh, minh ước thủ nghĩa, ngay khi bốn phía đều là đường cùng vẫn như cũ theo hẹn mà phái đệ tử dưới trướng ra, chi viện cho Bắc Hải ta, thậm chí không tiếc đánh một trận tử chiến với kẻ địch, trợ giúp Bắc Hải vượt qua cửa ải khó khăn.

- Phần cao thượng này, Diệp mỗ sẽ nhớ!

Chén rượu trong lòng bàn tay khẽ chuyển, Diệp Chân lại nói:

- Nhưng các tông của Ngũ Tiên Tông giàu có, lại còn được Thiên Vận Tông coi trọng thì không quá nhiều.

- Cho nên, Diệp mỗ quyết định, kể từ hôm nay, chỉ có Thiên Vận Tông mới có thể thu nhận đệ tử trong địa bàn của ba quận Bắc Hải ta, về phần phân phối thế nào, đó là chuyện của Thiên Vận Tông.

Vừa nghe lời này, trừ đại sư huynh Phù Tô ra thì vẻ mặt mấy vị khác sư huynh đệ đều thay đổi.

Nếu cứ tiếp tục như vậy thì đến một ngày nào đó, Thiên Vận Tông chắc chắn sẽ an toàn mà phát triển trong Ngũ Tiên Tông, chuyện này đã không thể nghi ngờ.

Hỗn Nguyên Tông và Mệnh Nguyên Tông, cũng tức toàn bộ lợi thế hướng đầu gió mà những năm này Lục sư huynh Liên Mặc và Tam sư huynh Lệnh Xiêm thật vất vả với tranh được, chỉ sợ phải mất hết trong một buổi sáng.

Lời này của Diệp Chân vừa rồi rơi xuống, Lệnh Xiêm đã nóng nảy:

- Thu nhận đệ tử như thế nào, chính là chuyện nội vụ của Ngũ Tiên Tông ta, điểm này, hẳn là không cần Diệp Nguyên soái quan tâm.

- Đây là điều kiện thứ hai của ta!

- Điều kiện này, không có chỗ nào để giảng hoà, nếu có một nhà nào không đồng ý, vậy thì mời rời khỏi Bắc Hải, Diệp mỗ tuyệt không cưỡng cầu!

Diệp Chân trực tiếp đánh gãy lời Lệnh Xiêm, cực kỳ quyết liệt.

- Ngươi!

Lệnh Xiêm giận dữ, nhưng lại không cách nào bác bỏ được, lúc này âm thanh ung dung của Diệp Chân lại vang lên lần nữa:

- Nếu là giá phải trả cho việc lật lọng quá nhẹ, hoặc thậm chí không cần thay mặt ra một giá đắt, vậy sau khi lật lọng, há không phải sẽ thành quen sao?

Lời này của Diệp Chân đã hoàn toàn để bốn người Lãnh Thủ Thiên, Lệnh Xiêm, Liên Hắc, Trang Ninh Băng mất hết bình tĩnh, càng không có lời nào để nói.

Trước đó, Diệp Chân chiếm được thế chủ động, bây giờ lại bắt được điểm yếu là chuyện lật lọng kia, trên đạo nghĩa, quả thực là như đang treo mấy người bọn hắn lên đánh, làm cho họ không còn chút sức đánh trả nào, chỉ có thể miễn cưỡng mà bị Diệp Chân treo lên.

Lệnh Xiêm cực kỳ hận, tức giận trừng mắt qua phía Cốc Chủ và đám đệ tử thiển cận nhà mình vài lần.

Nhưng người khó xử nhất lại là Nhị sư huynh Lãnh Thủ Thiên.

Lãnh Thủ Thiên Nhất Mạch, luôn qua lại rất thân thiết với một mạch của đại sư huynh Phù Tô, lúc này vốn là nên kiên định ủng hộ Thiên Vận Tông nhưng lại đứng ở đằng sau Hỗn Nguyên Tông, này cũng không khác gì với một loại phản bội trên phương diện khác, làm cho Nhị sư huynh Lãnh Thủ Thiên cực kỳ nổi nóng, thỉnh thoảng lại trừng đệ tử một, hận không thể đánh vài roi.

Ánh mắt đó còn trực tiếp làm hai bắp đùi Nhị Đường Tôn Tiêu Chiến run run.

Duy nhất mỗi đại sư huynh Phù Tô là có được chỗ tốt, bốn vị đồng môn lại phải chịu thiệt thòi, lúc này khẽ cười một tiếng:

- Diệp Nguyên soái, dù sao việc này cũng chỉ là đang tăng thêm phiền phức cho một mạch Thiên Vận Tông ta mà thôi, thật sự không thể nào sửa đổi sao?

- Không có! Trừ Thiên Vận Tông ra, nếu như bốn tông khác dám tự tiện tuyển nhận một người đệ tử nào, ta nhất định sẽ tự mình đi xử lý! Bắc Hải Tuần Tra Ti ta cũng không phải để trưng cho đẹp!