← Quay lại trang sách

Chương 3527 Ngươi Muốn Xả Giận Như Thế Nào?

Thấy Thái Xuyên hầu Liễu Dã nói như vậy, lúc này Tạ Bằng mới hài lòng nhẹ gật đầu, nhận lấy phần danh mục quà tặng này.

Thu một món lễ lớn như thế, ai không nguyện ý.

- Tiễn khách!

Sau khi rời khỏi Tạ phủ, trở lại trên xe, nụ cười trên mặt của Thái Xuyên hầu Liễu Dã chớp mắt ngưng kết, lòng bàn tay nắm chặt, máu me đầm đìa, móng tay chẳng biết lúc nào đã đâm vào lòng bàn tay.

Chuyện này đối với công Hầu thế gia Liễu Dã mà nói quả thực là vô cùng nhục nhã, nhưng Liễu Dã đã trải qua chìm nổi, lại càng hiểu được cái gì gọi là đại cục làm trọng.

Dù sao nếu đúng như Tạ Bằng nói, như vậy đại bộ phận thương lộ dưới trướng Diệp Chân sẽ gặp phải đả kích mang tính hủy diệt.

Đây là chuyện phi thường bất lợi đối với chiến sự không ngừng ở ba quận Bắc Hải.

Trở về thương nghị nửa ngày với tân Ninh Châu công Cổ Yến, cho dù tức giận thì cũng không có bất kỳ biện pháp nào.

Bởi vì Tạ Bằng này là tòng long chi thần, trước mắt đang là người chạm tay có thể bỏng, ai cũng không dám đắc tội hắn.

Chớ nói chi là bọn hắn.

Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể báo cáo chuyện này cho Diệp Chân.

Hai thành tổng số lượng hàng hóa thương đội vận chuyển, số lượng này quá lớn.

Ngay khi Diệp Chân đạt được tin tức thì có chút ngoài ý muốn.

- Hai thành tổng giá trị hàng hóa? Tâm thế này thật là lớn, biết rõ là môn hạ của ta còn đủ đưa ra loại bảng giá này, chỉ có thể nói là, to gan lớn mật!

Khóe miệng của Diệp Chân tràn đầy lãnh ý nhìn về phía Thái Xuyên hầu Liễu Dã bị tức không nhẹ:

- Nói đi, ngươi muốn xả cơn giận này thế nào?

Lạc Ấp là ba ngày một tiểu triều hội, mười ngày một đại triều hội, nhưng trên thực tế đây chỉ là triều hội mà thôi, đám quan chức trừ nghỉ một ngày ra, thời gian khác vẫn rất bận rộn.

Giữa trưa từ quan nha trở về, Tạ Bằng thân là Hộ bộ Giám Vụ Lang, mặc dù có chút mỏi mệt nhưng tâm tình vẫn rất tốt.

Trong bốn quan khẩu hắn quản lý có một đã thất thủ, trước mắt thực tế hắn chỉ quản lý ba thuế quan.

Mỗi ngày, ba thiên hạ thuế quan này gửi tới đủ loại văn thư, có thể xưng là một lượng lớn.

Tạ Bằng cần cùng mười mấy tên Hộ bộ chủ sự dưới trướng cùng nhau phối hợp mới có thể ly thanh hàng hóa thông quan mỗi ngày, chấp nhận thu tiền thuế và những hàng hóa này cơ bản đi về đâu, sau đó trực tiếp tập hợp nộp lên Hộ bộ thượng thư.

Nhưng từ khi hắn đảm nhiệm chức vụ giám vụ lang này, thiên hạ thuế quan này cách mỗi mười ngày báo cáo văn thư, lại phải đưa ra một phần cho trong cung.

Mà người trong cung này đương nhiên là tân quân Cơ Ngao.

Muốn chưởng khống một đế quốc, phải nắm giữ trước hết nhất trừ quân đội ra chính là thuế ruộng, sau đó mới là nhân sự nhậm miễn.

Tạ Bằng tự nhiên là một trong nhưng quân cờ quan trọng mà tân quân Cơ Ngao dùng để chưởng khống thuế ruộng.

Cho nên dù Hộ bộ thượng thư biết chuyện diễn ra ở thiên hạ thuế quan nhưng cũng không biết quản thế nào, hoàng đế đều trực tiếp nhúng tay, hắn còn có thể làm gì, chỉ có thể mặc cho Tạ Bằng làm càng.

Cũng bởi vì nguyên nhân này, nên Tạ Bằng ở Hộ bộ, thậm chí là toàn bộ trên triều đình đều là nhân vật chạm tay có thể bỏng, có thể xưng là tân quý của triều đình, rất nhiều người đã kết luận, tương lai Hộ bộ tả hữu thị lang, nhất định có một chỗ của Tạ Bằng.

Chờ chịu đủ tư lịch, nói không chừng Tạ Bằng chính là Hộ bộ thượng thư tương lai.

Tiền đồ có thể xưng một mảnh tươi sáng, phải cung nội tín nhiệm, lại nắm trong tay thiên hạ thuế quan, tứ phương hiếu kính đương nhiên thiếu không được.

Tạ Bằng chỉ thu hiếu kính đã thu được khoái thủ mềm, khẩu vị cũng càng lúc càng lớn.

Đương nhiên, hắn cũng hiểu rõ, thuế quan các thương đội thương phẩm rõ ràng chi tiết, hắn tra càng cẩn thận thì các phe hiếu kính đương nhiên cũng càng nhiều.

Sáng sớm hôm nay, hắn đã thu được mấy phần danh mục quà tặng.

Vừa trở lại trong phủ, Nhị quản gia đã sớm chờ vung tay lên, lập tức có mấy thị nữ tiến lên, Tạ Bằng chỉ khẽ vươn ra hai tay, quan phục có chút nặng nề, giày quan đã bị nhanh chóng đổi thành trang phục nhẹ nhàng.

Càng có mười mấy thị nữ bưng lên hoa quả, điểm tâm… cắt vô cùng tinh xảo cho Tạ Bằng lấy dùng.

Quản sự phòng bếp cung kính chờ ở bên cạnh, đưa lên ba phần thực đơn cho hắn lựa chọn.

Nhưng cho dù lực chọn phần thực đơn nào thì bếp sau Tạ phủ đều có thể mang thức ăn lên trong thời gian ngắn nhất.

Bởi vì ba phần thực đơn này đã chuẩn bị tốt, thậm chí làm tốt đại bộ phận, chỉ xem chủ nhân chọn dùng phần rồi bưng lên mà thôi.

Bây giờ cuộc sống của Tạ Bằng có bao nhiêu xa hoa lãng phí, có thể thấy được chút ít.

Sau khi mấy thị nữ tiến lên cho Tạ Bằng nhẹ nhàng nhảy múa giúp Tạ Bằng thư giản thì đại quản gia lại do dự tiến lên:

- Đại nhân, một canh giờ trước, Thái Xuyên hầu Liễu Dã đã phái quản gia tới.

Tạ Bằng nghe vậy hai mắt sáng lên, có chút mừng rỡ.

Thái Xuyên hầu Liễu Dã đây chính là nhà giàu, nếu hắn có thể rút hai thành từ tổng giá trị hàng hóa mà thương đội của bọn họ vận chuyển thì không bao lâu nữa hắn có thể làm cho không gian chồng chất của trạch viện nội thành Lạc Ấp này từ hai tăng lên mười lần đến năm mươi lần, trận pháp phòng hộ cũng có thể dùng tới loại cao cấp nhất.

- Hắn đã đồng ý rồi sao?

Tạ Bằng nhắm mắt lại hỏi.

Sắc mặt đại quản gia lại trở nên khó coi, có chút do dự nói:

- Đại nhân, quản gia của Thái Xuyên hầu Liễu Dã đến đây là để yêu cầu danh mục quà tặng và lễ vật hôm qua đưa tới!

- Cái gì?

Tạ Bằng bỗng nhiên ngồi dậy, thị nữ bóp chân cho hắn bất thình lình bị đụng té xuống đất.

- Yêu cầu danh mục quà tặng và lễ vật? Hắn cũng thật là có can đảm, đang muốn triệt để đối địch với ta sao?

Trong đôi mắt của Tạ Bằng tràn đầy lạnh lẽo.

Phải biết, trên quan trường Đại Chu, lễ vật là đá mở đường, dưới tình huống bình thường, lễ vật đã tặng thì sẽ không có chuyện trả lại, cũng có một phần ân tình.

Một khi tới cửa yêu cầu danh mục quà tặng và lễ vật, chuyện này cũng ngang với vạch mặt.

- Người đâu, ngươi đuổi hay chưa?

Tạ Bằng quát hỏi.

- Đại nhân, tiểu nhân không dám tự chủ làm việc, nên vẫn không đuổi trở về!

- Đi, ném toàn bộ danh mục quà tặng còn có lễ vật ra khỏi cửa phủ cho ta, tiện thể nói cho hắn, tâm ý của Liễu Dã, ta lĩnh, ta chờ Liễu Dã quỳ đến cầu ta!

Tạ Bằng âm mặt, trong đôi mắt tất cả đều là lửa giận.

Lúc nói lời này, đã bắt đầu tính toán xem nên trả thù Thái Xuyên hầu Liễu Dã thế nào.