Chương 3567 Phải Lập Uy
Ngưu Nhị hét lớn, đồng thời lấy ra phù lệnh Thái Thượng của Diệp Chân.
Những đệ tử Kim Ngọc đường này không nhận ra Thái thượng Diệp Chân, nhưng phù lệnh Thái Thượng này, lại nhận cực kỳ rõ, sắc mặt của từng tên lập tức thay đổi, vẻ mặt sợ hãi, không biết ứng phó ra sao.
Khi Ngưu Nhị lấy ra phù lệnh Thái Thượng tiến sát, những đệ tử Đạo cảnh lệ thuộc Kim Ngọc đường này bắt đầu lui lại.
Mắt thấy Diệp Chân muốn đi vào Kim Ngọc đường, trong Kim Ngọc đường đột nhiên tỏa ra một khí tức Tạo Hóa cảnh.
- Không biết Diệp Thái Thượng giá lâm, không tiếp đón từ xa, không tiếp đón từ xa.
Trong tiếng cười, một đệ tử Tạo Hóa cảnh sơ kỳ thân hình cao to, chắp tay bước ra.
- Đại nhân, đây là đại chấp sự Kim Ngọc đường Uông Thiên Thụy, ban nãy là hắn ngăn cản ta, là đệ tử của đường chủ Kim Ngọc đường Trường Tôn Hàn.
Ngưu Nhị nói.
Nhìn vẻ mặt tươi cười chào đón của đại chấp sự Kim Ngọc đường Uông Thiên Thụy, Diệp Chân ngay cả liếc mắt cũng không thèm, chỉ tùy ý chỉ phía sau lưng, Ngưu Nhị lập tức lấy ghế tựa ra, Diệp Chân ngồi xuống, Ngưu Nhị còn thuận tay dâng lên một chén linh trà.
Dáng vẻ này của Diệp Chân làm cho Uông Thiên Thụy mặt mày tươi tắn ra nghênh đón hơi giật khóe miệng, vẻ mặt có chút khó chịu.
Hắn thấy, Diệp Chân chỉ là một Đạo cảnh, hắn ra nghênh đón như vậy đã cho mặt mũi cực lớn rồi, Diệp Chân còn sĩ diện trước mặt hắn.
Có điều, hắn không biết, Diệp Chân sĩ diện mới chỉ bắt đầu.
Khóe miệng khẽ nhếch, Diệp Chân đột nhiên đặt câu hỏi:
- Ngưu Nhị, Uông Thiên Thụy này có bối phận thế nào với bản tọa?
- Bẩm báo Thái Thượng, Uông Thiên Thụy này, theo bối phận là đệ tử đời thứ ba trong Ngũ Tiên tông, tính ra, hẳn là đồ tôn của người.
Ngưu Nhị nói.
Đệ tử Ngũ Tiên tông, gồm Diệp Chân và năm vị sư huynh, đều xem như đệ tử đời thứ nhất, mấy vị đường tôn và sư huynh đệ của bọn hắn, xem như đệ tử đời thứ hai.
Thấy Diệp Chân nói đến bối phận, Uông Thiên Thụy đầu tiên là khẽ giật mình, càng gắng thẳng sống lưng.
- Ồ, đồ tôn à, vậy khi gặp bản tọa, nên hành lễ như thế nào?
- Thầy như cha, huống chi là đồ tôn, hành lễ nửa quỳ, nếu như chưa hành, phạm tội bất kính với sư trưởng.
Ngưu Nhị đáp.
- Nên phạt gì?
Diệp Chân hỏi.
- Bẩm Thái Thượng, vi phạm lần đầu vả miệng mười cái, tái phạm phạt một trăm roi, nhiều lần phạm tội thì phế bỏ tu vi, trục xuất khỏi tông môn.
Thấy Ngưu Nhị và Diệp Chân kẻ xướng người hoạ, nụ cười trên miệng Uông Thiên Thụy lạnh băng, càng có mấy phần mỉa mai.
Giọng của Diệp Chân cũng đồng thời vang lên:
- Đây là lần đầu vi phạm, vả miệng đi!
- Diệp Thái Thượng, xin cho bẩm! Diệp Thái Thượng giá lâm Kim Ngọc đường, đầu tiên phải luận chức vụ, sau đó mới nói đến tôn ti. Cho nên không thể nói là đệ tử bất kính với sư trưởng. Dù sao đệ tử là đại chấp sự Kim Ngọc đường, cũng được các Thái Thượng và đường tôn cho phép, luận xong việc công, đệ tử lại hành lễ với Diệp Thái Thượng.
Uông Thiên Thụy cười chắp tay, dáng vẻ đạo lý đứng về phía hắn.
Diệp Chân lại cười lạnh:
- Trong tông môn, há có đạo lý luận công vụ mà không bàn sư trưởng! Ngưu Nhị, vả miệng cho ta!
- Vâng!
Ngưu Nhị hung hãn động thủ, nhào tới, định tự thân chấp hình.
Nhưng năm đó Ngưu Nhị bởi vì huyết luyện võ hồn châu, tu vi vẫn ở Giới Vương cảnh cửu trọng, dựa vào một thân trang bị và thần thông không gian, miễn cưỡng có chiến lực đạo cảnh trung hậu kỳ, dù thế nào cũng không phải đối thủ của Tạo Hóa Thần Nhân sơ kỳ Uông Thiên Thụy.
Lúc bổ nhào về phía trước, lập tức vồ hụt.
- Chỉ có chút bản lãnh này, mà muốn đánh ta sao?
Uông Thiên Thụy cười nhạo, xung quanh cũng vang lên tiếng cười, Ngưu Nhị bị bêu xấu, lập tức đỏ mặt.
Nhìn Ngưu Nhị vả miệng thất bại, một đám đệ tử Kim Ngọc đường cùng đệ tử vây xem, cười vang lên.
Khuôn mặt Ngưu Nhị đỏ lên, có xấu hổ cũng có chút tức giận.
Hắn xấu hổ vì tu vi của mình, buồn bực đại chấp sự Kim Ngọc đường Uông Thiên Thụy, giận vì làm mặt mũi Diệp Chân bị tổn thương.
Nhìn gương mặt Ngưu Nhị đỏ bừng, khóe miệng Uông Thiên Thụy nhếch lên càng nhiều, lần nữa hứng thú nhìn Diệp Chân ngồi ở chỗ đó, trong đôi mắt tràn đầy ý khiêu khích.
Dù sao thì võ giả vẫn dựa vào thực lực nói chuyện.
Tài nghệ không bằng người, ngươi lại có thể như thế nào?
Nếu Diệp Chân ngươi thật là có thể không nể mặt đi tìm mấy vị Thái Thượng tố cáo, vậy Uông Thiên Thụy hắn cũng phục.
Chỉ là nếu như vậy, tôn nghiêm và uy nghiêm của Thái Thượng Pháp đường Diệp Chân cũng sẽ triệt để không còn.
Tương tự, rất nhiều đệ tử Ngũ Tiên tông đứng ở cổng Kim Ngọc đường nghe được tin tức chạy tới, cũng một mặt khẩn trương và ngạc nhiên.
Bọn họ chạy tới, vốn là muốn mong đợi Diệp Chân - Thái Thượng Pháp đường tự thân xuất mã, có thể ác độc mà trừng trị đám người Kim Ngọc đường lấn yếu sợ mạnh, lấy lại tài nguyên tu luyện của bọn hắn mà trước đó bị cắt xén một cách vô lý.
Tất cả mọi người đều đang nhìn Diệp Chân, nhìn Thái Thượng Pháp đường Diệp Chân.
Sau đó, danh vọng của Pháp đường mới thành lập hoặc là bị trút bỏ, hoặc là người người ngưỡng mộ nể phục, điều đó phụ thuộc vào cử động của Diệp Chân.
Diệp Chân vẫn thản nhiên ngồi trên ghế, vẻ mặt không có bất kỳ biến hóa nào, chậm rãi nhấp một ngụm linh trà, nhẹ nói ra ba chữ:
- Lại vả miệng!
Các đệ tử Ngũ Tiên tông vây xem ngẩn ra, có phải Thái Thượng Pháp đường này bị ngốc hay không?
Mới vừa rồi đại chấp sự Pháp đường Ngưu Nhị vả miệng không thành công, còn mất mặt thật lớn, sao bây giờ còn đòi xử lý, chẳng lẽ còn ngại mất mặt mất chưa đủ sao?
Còn những đệ tử Tạo Hóa cảnh của Pháp đường lúc đầu đi theo sau lưng Ngưu Nhị, lúc này cả đám đều lui lại thật xa phía sau.
Cho dù là bọn họ thân là Tạo Hóa cảnh thì cũng không thể tuỳ tiện đắc tội đại chấp sự Kim Ngọc đường được. Một khi không tốt, tài nguyên tu luyện của bọn hắn sau này sẽ bị giảm rất lớn.
Nghe vậy, đại chấp sự Kim Ngọc đường Uông Thiên Thụy đầu tiên là ngạc nhiên, ý mỉa mai trên khóe miệng lại là càng đậm.
Hắn thấy, vị Thái Thượng Pháp đường Diệp Chân này là điển hình cho người bị đánh má trái, sau đó lại đưa má phải lên.
Nhưng đưa mặt lên, ngu sao mà không đánh.
Làm đám người ngạc nhiên là, Ngưu Nhị vừa mất mặt, sau đó nghe mệnh lệnh của Diệp Chân, không ngờ lại lần nữa không chút do dự nhào về phía đại chấp sự Kim Ngọc đường, nghe theo mệnh lệnh của Diệp Chân vả miệng đại chấp sự Kim Ngọc đường Uông Thiên Thụy.