Chương 3642 Chớ Có Sai Lầm
Lớn mật!
Một tiếng quát của Liêu Phi Bạch như sấm sét, đánh thức Liễu Phong đang trong trạng thái bi thương với thần hồn bị ngoại lực ảnh hưởng, cản lại động tác của Liễu Phong giao ra tất cả ấn tỉ Trấn Quốc Công phủ.
Tình hình này làm cho Nội giám Đại tổng quản Đồng Đức Hải với Ninh Cao quận công Xa Viễn Tu vừa sợ vừa giận, nhưng bất mãn nhất, lại là nhóm Thánh tế ẩn mình trên bầu trời.
Chỉ cần một chút nữa có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ bàn giao, trên nửa đường vậy mà lại xuất hiện một cô nương, nhóm Thánh tế tức giận có thể hiểu được.
Một tiếng nổi giận quát, một vị Thánh tế trên bầu trời bỗng hiện ra thân hình, tiện tay đánh ra một vệt sáng về phía Liêu Phi Bạch.
Vị Thánh tế ra tay có tu vi Tạo hóa Thần nhân đỉnh phong, mà trước mắt Liêu Phi Bạch chỉ là Đạo cảnh đỉnh phong, đều chưa bước vào Nửa bước Tạo hóa, chênh lệch tu vi có thể nói là cực lớn.
Bất ngờ không đề phòng, đạo linh quang này trực tiếp đánh vào Liêu Phi Bạch.
Nhưng Liêu Phi Bạch có tạo nghệ kinh người trên phương diện kiếm đạo, dưới tình huống này, trước người bỗng xuất hiện Huyền Băng Kiếm ngăn cản lại tia sáng đó.
Chỉ vì chênh lệch tu vi quá lớn làm cho đạo tia sáng Tạo Hóa này trong thời gian cực ngắn xuyên qua kiếm quang.
Liêu Phi Bạch kêu lên một tiếng đau đớn, trong lúc đó, tia sáng này đánh tới, khiến nàng lùi lại hơn trăm mét.
Chợt nhìn, một kích này đã chiếm thượng phong, nhưng Thánh tế Phương Bình lại có chút tức giận, chỉ là một tiểu cô nương như một con kiến hôi, phá hư đại sự của hắn còn có thể đỡ được một chiêu hắn đánh ra, chuyện này làm cho hắn cảm thấy thật mất mặt, nhất là trước mặt nhiều đồng liêu với đại nhân nhà mình như vậy.
Không sai, đối với bất kỳ một vị Tạo Hóa Thần nhân mà nói, người có tu vi dưới Tạo Hóa Cảnh chính là sâu kiến, huống chi, Thánh tế Phương Bình còn là tồn tại Tạo hóa Thần Nhân cảnh đỉnh phong, cách đột phá Tạo hóa thần tướng, chỉ kém một bước.
- Không biết tự lượng sức mình!
Thánh tế Phương Bình hừ lạnh một tiếng, ống tay áo khẽ nhúc nhích, lập tức đánh ra chưởng ấn như một ngọn núi lớn, lấy thế thái sơn áp đỉnh úp về phía Liêu Phi Bạch.
Mặc dù nói nhiều như vậy, nhưng một kích trong khoảng cách gần như thế, Thánh tế Phương Bình vẫn ra tay lượng sức, nhanh như lôi điện, Liêu Phi Bạch gần như bị trúng chiêu liên hoàn.
Trong chớp mắt, nàng bị chưởng ấn này bao phủ lại.
Vừa mới tỉnh táo lại Liễu Phong lập tức rống giận lên:
- Chủ mẫu!
- Các ngươi muốn làm gì? Đây là chủ mẫu Trấn Quốc Công phủ ta!
Dưới cái nhìn của Liễu Phong, trước khi được truy phong, sau khi Diệp Chân giữ chức Trấn Quốc Công, lập xuống vô số chiến công, những người này làm gì cũng phải dừng tay.
Nhưng dưới tiếng gầm thét của Liễu Phong, làm cho một vị khác Thánh tế cùng ẩn nấp trên bầu trời với Thánh tế Phương, ngay cả mí mắt cũng không có nháy, càng không có bất luận ý tứ dừng tay nào.
Nội giám Đại tổng quản Đồng Đức Hải với Ninh Cao quận công Xa Viễn Tu, vẫn giữ vẻ mặt đờ đẫn, trơ mắt nhìn đại thủ ấn phát ra khí tức khủng bố che mất Liêu Phi Bạch.
Nhìn một màn này, Liễu Phong tức giận sôi trào, tức đến sùi bọt mép, phẫn nộ không cách nào hình dung, trên dưới toàn thân, mỗi một chỗ lông tóc đều đang run rẩy bởi vì cơn phẫn nộ này!
- Các ngươi....... Đại nhân của ta, Trấn Quốc Công Diệp Chân vừa mới vẫn lạc, các ngươi dám như vậy, chính là......
Trước mắt Liễu Phong vẫn có nghi ngờ đối với truy phong của Lạc Ấp và tin tức Diệp Chân ngã xuống.
Nhưng, khoảnh khắc mắt của Liễu Phong tràn đầy tơ máu sắp nứt ra, Thánh tế Phương Bình lơ lửng trên bầu trời, trên mặt của hắn đột nhiên hiện lên vẻ kinh ngạc.
Loáng thoáng có âm thanh rồng gào vang lên, bất ngờ vang lên từ trên thủ ấn đang sắp nghiền ép Liêu Phi Bạch, một hư ảnh hình rồng quanh thân lập loè màu huyền băng với vô số kiếm mang mang theo khí tức cực kỳ hùng hồn hiện lên.
Hư ảnh hình rồng chỉ nhoáng lên một cái, đại thủ ấn của Thánh tế Phương Bình bị vỡ nát ngay tại chỗ, Liêu Phi Bạch vẫn đứng đó, không bị tổn thương.
Khi Liêu Phi Bạch xuất hiện, bên ngoài thân đang có một bóng dáng con rồng quấn lấy, quanh thân được Long Lân chiến giáp vô cùng tinh xảo tỏa ra khí tức cuồn cuộn bao lấy.
Dưới một chiêu do Phương Bình đã bước vào cấp độ Tạo hóa Thần Nhân đỉnh phong dùng hơn tám thành sức lực đánh ra, Liêu Phi Bạch được Long Lân chiến giáp bảo vệ, không chịu một thương nào.
Đây là Diệp Chân dùng vảy của Bắc Hải Long Quân Ngao Trạch, do Tạo hóa thần tướng Thiên Vận tông Lữ Mông tinh thông luyện khí tự tay luyện chế, lực phòng ngự cực kỳ mạnh.
Long Lân chiến giáp này xuất hiện trên thân Liêu Phi Bạch, làm cho trong mắt của Thánh tế Phương Bình sáng lên lấp lanh như ngôi sao, còn trong đôi mắt một vị Thánh tế khác ẩn nấp ở trên bầu trời cũng hiện lên vẻ nôn nóng.
Bộ Long Lân chiến giáp này quá cường đại.
Chỉ dựa vào chính Long Lân chiến giáp có thể ung dung tiếp nhận tám thành sức mạnh của Phương Bình, uy năng phòng ngự này quá mạnh.
Nếu chủ động thôi động chỉ sợ công kích của Tạo Hóa Thần Tướng đều có thể tiếp được.
Trong chớp mắt, không chỉ Phương Bình, vị thánh tế còn lại, trong đôi mắt mỗi vị đều hiện lên vẻ tham lam không chút che giấu nào.
Đối mặt với một tiểu nương thất thế, bọn hắn không cần có bất cứ che giấu cái gì.
Cùng một khắc này, cuối cùng Liêu Phi Bạch thu được một cơ hội thở dốc, thần niệm hơi động một chút.
Xuất hiện đi!
Huyền m Cửu Kiếp kiếm đã được luyện chế qua một lần lập tức phóng lên trời, khoảng khắc kiếm khí được thôi động, phía sau Trấn Quốc Công phủ có hơn một trăm đạo kiếm khí cường đại như đúc hô ứng, đồng thời nhanh chóng lao về bên này.
Kiếm thế kiếm khí của Liêu Phi Bạch tăng lên như vũ bão trong nháy mắt, đang hướng về phía Liễu Phong.
- Liễu Phong ngươi đúng là ngu xuẩn, bọn hắn nói Diệp Chân chết thì là chết à? Sao ngươi không tự mình kiểm tra một chút, ngươi đúng là ngu xuẩn, đại nhân nhà ngươi có bản lãnh gì ngươi không biết à? Có thể vô thanh vô tức chết như thế sao?
Trong nháy mắt, Liễu Phong rất ngạc nhiên, như mới tỉnh từ trong cơn buồn ngủ!
Đúng vậy, hắn làm sao ngu xuẩn như thế, làm sao lại không muốn tự kiểm tra một chút, nghe bọn hắn nói liền tin?
Khóe miệng của Nội giám Đại tổng quản Đồng Đức Hải, Ninh Cao quận công Xa Viễn Tu hạ xuống, sắc mặt trở nên có chút khó coi.