Chương 3797 Sắp Biến Thiên
Đại phiền toái?
Diệp Chân ứng đối để Cơ Bang hơi có chút ngoài ý muốn, ngẩng đầu nhìn trời một chút.
- A, đã có đại phiền toái, thế trẫm trước hết không nghe! Trẫm trước xử lý những phiền toái trước mắt lại nói tiếp.
Nói xong, Cơ Bang quay qua hướng về phía Hà Trường Anh vẫy tay. Hà Trường Anh vội vàng đưa lên một khối ngọc giản.
- Phan cho trẫm ly trà đi, à, dùng Tùng Sơn Ngọc Diệp.
Hà Trường Anh lĩnh mệnh, trong đôi mắt lần nữa thoáng hiện ra vẻ ngạc nhiên, Tùng Sơn Ngọc Diệp, hắn biết loại trà này, có Cống Phẩm. Nhưng vô luận là Tiên Hoàng hay là Đương Kim Thánh Thượng cho tới bây giờ đều không có uống qua trà này. Sau khi ngạc nhiên, Hà Trường Anh vãn ngoan ngoãn đi phân phó, thậm chí còn trừng mắt nhìn tùy tùng pha trà đang kinh ngạc một chút.
Nhìn Cơ Bang tinh tế lật xem tài liệu bản thân lại không để ý tới mình, trong lòng Diệp Chân lại buông lỏng một hơi. Khai Quốc Đại Đế không hổ là Khai Quốc Đại Đế. Từ khi vào cửa đến bây giờ, ngắn ngủi mấy câu đã để Diệp Chân kế thừa vấn đề, đã nắm giữ hết thảy quyền chủ động.
Ép hỏi đến cực hạn, muốn đều xuống thánh chỉ, đột nhiên lại không hỏi. Khắp nơi lộ ra cảm giác cao thâm mạt trắc. Dù là Diệp Chân bởi vì Trời đưa Đất đẩy nên đã biết Cơ Ngao trước mắt là Khai Quốc Đại Đế Cơ Bang đoạt xá, nhưng lúc này vẫn như cũ nhìn không thấu Cơ Bang đến cùng muốn làm gì.
"Đây là một đối thủ cực kỳ khó dây dưa”.
Đây là phán đoán Diệp Chân đưa ra.
- Chiến tích chiến công trên ghi chép, tất cả đều là thật? Trấn Hải quân, mấy lần đánh tan Đại Quân Tinh Nhuệ của Ma Tộc?
- Còn có Bắc Hải vương Diệp Chân lấy thực lực Đạo Cảnh đã chém giết hơn mười vị Ma Tộc Tạo Hóa Thần Nhân?
Cơ Bang chỉ ngọc giản tiếp tục hỏi. Trong chớp mắt, nội giám đại tổng quản Hà Trường Anh đầu đầy mồ hôi. Bời vì nghi vấn đối với chiến tích chiến công dưới tình huống bình thường gần như là đang vũ nhục Bắc Hải vương Diệp Chân. Hà Trường Anh đầu tiên là cẩn thận từng li từng tí dùng một loại biểu lộ sắp khóc trộm nhìn Bắc Hải vương. May mà Bắc Hải vương không có nổi giạn. Bời vì theo Diệp Chân, Khai Quốc Đại Đế Cơ Bang vừa trở về nghi vấn chiến tích của hắn quả thật rất bình thường. Thật sự là phần chiến tích kia có chút loá mắt.
- Bệ hạ, những chiến tích chiến công, toàn bộ được Quân Bộ Điểm quân ti cùng Tuần tra ti song trọng nghiệm chứng qua, đồng thời toàn bộ thủ cấp đưa lên là thật, những thủ cấp này hiện tại còn đang được cất giữ.
Trả lời như thế nào về loại vấn đề này, Hà Trường Anh vẫn rất có kinh nghiệm. Hắn chỉ cần trả lời sự thật là được, về việc phán đoán là do hoàng đế làm. Câu trả lời này để Cơ Bang có chút ngoài ý muốn. Nếu thật sự là như thế, Diệp Chân trước mắt này thật đúng là Danh Tướng, cũng xứng với Phong hào Bắc Hải Vương. Đột nhiên, Cơ Bang cười rộ lên.
- Đã như vậy, Diệp ái khanh hãy thay trẫm làm một chuyện đi!
Diệp Chân nhìn thấy nụ cười của Cơ Bang, đột nhiên có một loại cảm giác rợn cả tóc gáy, tuyệt đối không phải là chuyện tốt.
- Xin bệ hạ phân phó.
Diệp Chân bình tĩnh chắp tay.
- Nghe nói Trấn Hải Quân của Diệp Ái Khanh trăm trận trăm thắng, mà bây giờ Ma tộc hung hăng ngang ngược, quốc nội phản loạn nổi lên bốn phía, trẫm đọc mà trong lòng rất phiền. Không bằng Diệp ái khanh nhận chức Phiêu Kỵ đại tướng quân, thay trẫm quét sạch bốn phương tám hướng.
Cơ Bang nhìn Diệp Chân cười híp mắt nói, vẫn dáng vẻ như cũ.
Diệp Chân đã xác định, Khai Quốc Thái Tổ Cơ Bang sau khi đoạt xá Cơ Ngao đã lấy được ký ức của Cơ Ngao, ít thì một phần thậm chí là toàn bộ, nhưng cũng không phải toàn bộ.
Nếu không, không thể nào nhớ kỹ chức Phiêu Kỵ đại tướng quân.
- Tất nhiên bệ hạ có mệnh, thần nào dám không nghe theo.......
- Ha ha ha ha, tốt!
Diệp Chân chỉ mới nói nửa câu, Khai Quốc Thái Tổ đã cắt đứt lời của Diệp Chân, cười ha hả nói:
- Xem ra cũng không phải quá tệ, ít nhất bây giờ Đại Chu vẫn có trung thần lương tướng.
Cơ Bang lại nói một câu làm cho Hà Trường Anh hãi hùng khiếp vía, Diệp Chân lại có thể nghe rõ lời này.
- Phong Bắc Hải Vương Diệp Chân làm Phiêu Kỵ đại tướng quân, vì trẫm quét sạch tứ hải. Đi thôi, truyền chỉ, trực tiếp cầm ấn tỉ của trẫm tới đây đi.
Cơ Bang trực tiếp mở miệng, trong nháy mắt, Hà Trường Anh chạy ra bên ngoài, trong đầu đầy nghi vấn, cũng không dám biểu hiện ra ngoài.
Trước đây bệ hạ với Bắc Hải Vương bàn bạc, cảm giác đó rất âm u, như thế nào lại trở nên thoải mái như vậy.
Một câu nói liền dặn dò tiếp.
Ừm, chính là dặn dò tiếp.
Nếu không phải Hà Trường Anh nhìn sắc mặt của Bắc Hải Vương Diệp Chân không thay đổi, đều đã muốn âm thầm khuyên can bệ hạ một chút, đừng làm quá mức, chọc giận Bắc Hải vương.
- Bệ hạ......
- Đi, bưng trà này cho Diệp Ái Khanh.
Khi Diệp Chân sắp ra điều kiện, Thái Tổ Cơ Bang lần nữa cắt đứt lời của hắn, ra lệnh cho Hà Trường Anh.
Hà Trường Anh có chút buồn bực, nhưng vẫn như trước bưng một nửa bát trà Cơ Bang uống đến trước mặt Diệp Chân.
Diệp Chân cũng rất buồn bực, Thái Tổ Cơ Bang đang muốn làm gì đây?
Muốn hắn uống tách trà còn một nửa của lão?
Chắc không đến mức tệ như thế chứ?
Nghe nói, Khai Quốc Đại Đế Cơ Bang rất hào phóng.
Nghĩ mãi mà không rõ, Diệp Chân chỉ có thể ngoan ngoãn tiếp nhận bát trà.
- Ừ, đổ đi.
Cơ Bang mở miệng nhìn về phía Diệp Chân.
Diệp Chân ngạc nhiên, Hà Trường Anh cũng rất ngạc nhiên, đang cầm bát trà đi qua, sau đó còn bảo Diệp Chân đổ đi, đây là muốn làm gì?
Nhưng, đây cũng không phải là cái đại sự gì.
Chẳng lẽ Diệp Chân đổ một bát trà, trong Đông Lai Các, có thể xông ra năm ngàn đao phủ chặt đầu Diệp Chân hay sao?
- Thần, tuân chỉ.
Phanh!
Bát trà rơi xuống đất, bả trà văng khắp nơi, mảnh vụn bay loạn, Khai Quốc Thái Tổ lại xoa tay cười ha hả.
- Tốt, rất tốt!
Diệp Chân càng thêm không hiểu.
- Truyền ý chỉ trẫm, do Bắc Hải Vương Diệp Chân ngự tiền thất lễ, làm rơi vỡ vụn tách trà do vua ban, đoạt Vương Tước của hắn, giữ lại chức Trấn Quốc Công.
Ầm!
Lại thêm một âm thanh vang lên làm cho nội giám Đại tổng quản Hà Trường Anh chấn kinh, khay trà trong tay vừa mới dâng trà, chén trà đã rơi vỡ trên nền điện.
Diệp Chân cũng vô cùng ngạc nhiên.
Đây là thủ đoạn của Cơ Bang?
Bảo mình thả xuống chén trà, tiếp theo đoạt Vương Tước của mình?
Không phải Diệp Chân quan tâm tới Vương Tước này, thật sự là nghĩ mãi mà không rõ.