← Quay lại trang sách

Chương 3947 Đạo Tổ Lại Hiện Thân

Thịnh cảnh kiếm phá Thương Khung của Bắc Hải quận thành đương nhiên là bởi vì Liêu Phi Bạch và Kiếm Thị dưới trướng nàng luyện kiếm mà có.

Diệp Chân vừa bước vào diễn võ trường, khí cơ dẫn dắt phía dưới, Liêu Phi Bạch đã có cảm ứng.

- Tiếp ta một kiếm!

Đang chủ trì vận chuyển Huyền m Cửu Kiếp Kiếm trận, bỗng nhiên hóa thành kinh thiên kiếm quan, chém về phía Diệp Chân.

Kiếm trận nhất chuyển, người bày trận là chín vị Tạo Hóa Thần Nhân cảnh Huyền m Cửu Kiếp Kiếm hầu.

Kiếm quang đập vào mặt, chỗ kiếm quang đi tới, tất cả thiên địa pháp tắc nhao nhao vỡ vụn, thiên địa nguyên khí bị đuổi tản ra biến mất.

Giữa thiên địa, hình như chỉ còn sót lại một kiếm này, trùng trùng điệp điệp, phô thiên cái địa, nhưng lại ngưng ở một chút.

Diệp Chân lại không tránh.

- Sư tỷ, ngươi đang muốn mưu sát thân phu sao?

Cười ha ha một tiếng, Diệp Chân điểm ra một chỉ, đón lấy kiếm quang.

Ngón trỏ nháy mắt điểm ra như núi cao biển rộng, nghênh hạ tất cả kiếm quang, lại chuyển tụ vào một chút, ầm vang đụng vào kiếm quang.

Ngón trỏ của Diệp Chân ở trong nháy mắt này ánh sáng lưu chuyển, kim hệ thiên địa pháp tắc trong kiếm quang, kim hệ thiên địa pháp tắc ẩn tàng trong thiên địa ở trong kiếm quang, trong chớp mắt này, trên ngón tay của Diệp Chân lập tức ngưng tụ biến hóa, ngón tay từ vàng nhạt vàng đỏ, đỏ nhạt, đỏ đậm cuối cùng quay lại trắng đục, nhẹ nhàng chống đỡ kiếm quang.

Tia lửa tung tóe, hoả tinh bắn ra tung tóe, ánh sáng chói mắt như mặt trời.

Kiếm quang tiêu tán, trên ngón trỏ của Diệp Chân tản ra cảm nhận kim loại, lại chảy ra một tia máu tươi.

- Sư tỷ, ngươi thắng.

Lau đi vết thương trên đầu ngón tay, Diệp Chân cười nói.

Liêu Phi Bạch lại trợn mắt nhìn Diệp Chân một chút, thu kiếm mà đứng:

- Ta vận dụng tám thành lực lượng, còn vận dụng kiếm trận gia trì, ngươi chỉ vận dụng một ngón tay, rõ ràng là ta thua.

Diệp Chân lại nghiêm mặt nói:

- Như vậy là sư tỷ không biết rồi, một chỉ này của ta đã là một sợi kim hệ thiên địa pháp tắc cuối cùng của ta, thậm chí không tự chủ được dùng hơn mấy phần thủ đoạn không gian, mới tiếp được một kiếm này.

- Một kiếm này của sư tỷ, có thể trảm thần tướng, có thể đả thương Thần Vương!

Diệp Chân nói.

Nếu là người khác được Diệp Chân như thế khen thì cũng sẽ cho qua, thế nhưng Liêu Phi Bạch lại rõ ràng nội tình của Diệp Chân, âm dương ngũ hành, các hệ lực lượng pháp tắc, bây giờ chỉ vận dụng một hệ, lại còn nói...

Lập tức giận dữ.

- Lên trận cho ta, Cửu Chuyển, lại tiếp ta thử một kiếm!

Liêu Phi Bạch quát.

Diệp Chân lại âm thầm đổ mồ hôi lạnh.

Cửu Chuyển của Huyền m Cửu Kiếp Kiếm đại trận này còn cao đến đâu.

Mặc dù những Kiếm Thị bày trận khác tất cả đều là Đạo Cảnh, nhưng kiếm trận Chín Chuyển, gia trì thế nhưng gấp đôi gấp bội.

Không nói trước có thể đỡ được hay không, Diệp Chân đoán, cho dù đỡ được thì Trấn Quốc Công này phủ cũng phải trùng kiến.

- Sư tỷ, ta dự định về nhà một chuyến, ngươi có trở về hay không?

Diệp Chân đột nói.

Sư tỷ Liêu Phi Bạch bỗng nhiên dừng lại, nét mặt lập tức lộ ra một tia nghi hoặc.

Về nhà?

Trước mắt này không phải chính là nhà sao?

Nhưng....

Giây lát sau, con mắt của Liêu Phi Bạch sáng lên, lập tức phản ứng lại, nàng hiểu được ý tứ về nhà của Diệp Chân, hẳn là về Chân Huyền Đại Lục.

- Đương nhiên muốn về, lúc nào?

- Chờ thương thế của ta tốt lên.

Đáp xong, Diệp Chân vội vàng rút đi, Liêu Phi Bạch bỗng nhiên kịp phản ứng, đây là Diệp Chân đang thực hiện chuyển di đại pháp (đánh trống lảng).

- Ngươi có gan thì đừng đi!

Liêu Phi Bạch gào to.

- Đại soái, người của Yêu Tộc tới!

m thanh của Liễu Phong tức thời vang lên.

- Được, nhãn lực càng ngày càng tăng rồi đấy.

Trấn Quốc Công phủ, sau khi Diệp Chân rời khỏi diễn võ trường thì giơ ngón tay cái về phía Liễu Phong lên, Diệp Chân tưởng là Liễu Phong tìm cớ tới cứu hắn rời sân.

Nhưng Liễu Phong lại một mặt hổ thẹn nói:

- Đại nhân xem trọng thuộc hạ, cho dù có nhãn lực kình đó thì ta cũng không dám.

- Vì sao?

- Bởi vì vì phu nhân sẽ đích thân tìm ta luyện kiếm.

Liễu Phong nhắc đến việc này thì sắc mặt tái nhợt.

- Nói như vậy, người của Yêu Tộc thật tới rồi?

Diệp Chân nhíu mày.

- Thật có người tới, đại nhân!

- Là ai?

- Không biết, một lão đầu, nhưng nắm giữ lệnh bài của ngươi.

Diệp Chân ở trong phòng khách nhìn thấy lão đầu này thì lập tức ngạc nhiên.

Liễu Phong không nhận ra, hắn lại có thể nhận ra.

Dù là cái tên này hóa thành tro thì hắn cũng có thể nhận ra.

Đại tộc trưởng Thanh Khâu Hồ tộc Đồ Chính sau khi cải trang biến hóa.

Sau khi nói chuyện phiếm vài câu, Diệp Chân tiện tay vung lên, ngăn cách không gian, lúc này mới tiến vào chính đề.

- Diệp Nguyên Soái, ngươi còn nhớ rõ chuyện lần trước ngươi đáp ứng lão hủ và Bạch Hổ Đại Đế, còn giữ lời không?

Đồ Chính hỏi.

Diệp Chân lập tức nhớ tới ước định lần trước, cầm Bạch Hổ Yêu Đế ngược dòng tổ tinh huyết cho tiểu Miêu đột phá huyết mạch trói buộc, đồng thời Yêu Tộc vận dụng bố trí và lực lượng của Y Trĩ Sa Hải, lấy viện quân làm danh nghĩa trợ giúp Y Trĩ Thần Điện, đổi lấy một hứa hẹn của Diệp Chân, hứa hẹn giúp bọn hắn cứu một người ở Y Trĩ Sa Hải.

- Bản soái nhất ngôn cửu đỉnh, đương nhiên sẽ không quên, làm sao, tìm tới tung tích của hắn rồi sao?

Diệp Chân hỏi.

- Tìm được.

- Ở đâu?

Dưới cái nhìn chăm chú của Diệp Chân, Đồ Chính từ một món trữ vật giới chỉ cực đặc thù không có bất kỳ khí tức, lấy ra một đoạn trâm gài tóc màu xanh.

Một cây trâm gài tóc màu xanh gãy thành hai đoạn.

Trên trâm gài tóc có linh khí lượn lờ, có khí tức cực kỳ đặc biệt lượn lờ trong đó.

Gần như ngay khi trâm gài tóc màu xanh xuất ra, trong hoàng cung Lạc Ấp, hoàng hậu tiểu Mạn đang tự mình quản lý mấy cây hoa sơn trà bỗng nhiên khẽ giật mình, quay đầu nhìn về phương hướng Bắc Hải.

- Người Yêu Tộc tìm lại vị tiểu sư đệ này của ta, việc này, còn thật có ý tứ... Nhưng hố ai cũng không thể hố tiểu sư đệ của bản cung...

Hoàng hậu tiểu Mạn cũng chính là Tứ sư tỷ Lục Mạn Ca của Diệp Chân, như có điều suy nghĩ.

- Diệp soái chống đỡ Y Trĩ Sa Hải, tay nắm Hoàng Sa Thần Vực, lại cảm ứng khí tức của thanh ngọc đoạn trâm này, có thể sẽ có thu hoạch.

Trong khi nói chuyện, đại tộc trưởng Thanh Khâu Hồ tộc Đồ Chính dùng hai tay đưa trâm gài tóc bị gãy này cho Diệp Chân.

Diệp Chân tiếp nhận trâm gài tóc, thần niệm trong ngoài quét hai lần, không phát hiện ra cái gì dị thường, nhưng xác thực có khí tức lưu lại rõ ràng.

Vuốt trâm gài tóc, Diệp Chân ngoạn vị nhìn về phía Đồ Chính:

- Ta nói Đồ đại tộc trưởng, ngươi sẽ không phải hố ta chứ?

- Trong này không có cạm bẫy chứ?

Đồ Chính liên tục không ngừng lắc đầu, nhưng sau đó lại nhíu mày:

- Việc này, Diệp soái, lão phu cũng không biết.

- Nguy hiểm khẳng định có, nhưng lấy tu vi của Diệp soái, chỉ cần cẩn thận nhiều hơn thì sẽ không gì có thể tổn thương tới Diệp soái, huống hồ, có Hoàng Sa Thần Vực trong tay, Diệp soái sẽ an toàn.