Chương 3956 Ngộ Ra
Liêu Phi Bạch cũng không nhiều lời, Diệp Chân áo trắng như tuyết, nàng thanh sam mũ rộng vành, lần nữa như hòa vào nhân gian, như nước chảy mây trôi đi lại ngõ nhỏ phố lớn Tề Vân thành.
Ánh mắt Diệp Chân thất thường, như muốn tìm cái gì, cuối cùng không thu được gì, đột nhiên ngừng bước.
Chính như lúc trước nói, lần hoá thạch đốn ngộ này, Diệp Chân đã tìm được phương hướng con đường vương giả, xem như bước đầu tiên quan trọng nhất.
Phương hướng con đường vương giả đã tìm được, nhưng mà đạo mỗi người, cách của mỗi người là không giống nhau.
Chỉ có bản thân, mới là bản thân!
Cho nên, Diệp Chân muốn tiếp tục rong chơi ở dòng sông nhân gian, ở chân thực chi chủng (mầm mống của sự thật), tìm kiếm cũng bước ra con đường vương giả của bản thân.
Nhưng hành động trong lúc này lại không thu hoạch được gì.
- Loại cơ duyên đốn ngộ này, có thể ngộ nhưng không thể cầu, chớ có nhiều chấp niệm.
Liêu Phi Bạch nói:
- Chúng ta vẫn đi Diệp phủ nhìn cha mẹ trước.
Diệp Chân đầu tiên là gật đầu, tiếp đó lắc đầu.
- Không vội, khi thần niệm ta đi lanh quanh Tề Vân thành, phát hiện một chuyện thú vị, hiện tại, chúng ta vẫn là đi xem một chút đi.
Diệp Chân nói.
- Chuyện thú vị?
Liêu Phi Bạch có chút bất ngờ.
- Đi theo ta.
Diệp Chân nhắm mắt thoáng cảm ứng một chút, bước ra một bước, liền mang theo Liêu Phi Bạch từ bên trong hư không biến mất.
Mấy hơi sau đó, Diệp Chân mang theo Liêu Phi Bạch xuất hiện tại trên không biển rộng mênh mông, liếc nhìn lại, ngoại trừ biển cả, không có cái gì.
- Nơi đó.
Diệp Chân chỉ hướng một đạo lưu quang nhanh độn qua trên bầu trời, lưu quang mặc dù nhanh, nhưng ở trước mặt Diệp Chân cùng Liêu Phi Bạch, nhưng lại chậm như rùa bò.
Đây là một chiếc thiên linh chu.
Thiên linh chu binh cấp thấp nhất, đã bị Diệp Chân đào thải tới Chân Huyền đại lục, thành giao thông thuận tiện Chân Huyền đại lục.
Đại đa số đều bị Tề Vân tông cùng Nhật Nguyệt thần giáo mua xuống, dùng cho vận chuyển giao dịch qua lại, đương nhiên, cũng vận chuyển người, bao gồm cả du lịch ngắm cảnh.
Rất nhiều người Tề Vân tông cùng Nhật Nguyệt thần giáo, đầu óc vẫn rất láu lỉnh.
- Nhìn tiểu tử kia.
Thần niệm Diệp Chân cùng Liêu Phi Bạch bây giờ, trực tiếp xem thiên linh chu binh cấp thấp nhất như không có gì, thần niệm trực tiếp xuyên vào trong khoang thuyền, rơi vào chỗ ánh mắt Diệp Chân hạ xuống.
Là một thiếu niên hơn hai mươi tuổi, khí khái hào hùng bừng bừng, ánh mắt giảo hoạt, trên dưới quanh người lộ ra một cỗ quý khí.
Nếu nhìn kỹ, không nói đến việc thiếu niên này rất đẹp đẽ, giữa lông mày vậy mà có mấy phần giống với Diệp Chân.
Nhìn mấy hơi, Liêu Phi Bạch bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Chân:
- Cái thiếu niên này là Xích Linh Nhi? Nó trộm chạy ra phủ.
Diệp Chân gật đầu cười:
- Nàng nhìn ra rồi?
- Nữ giả nam trang, thủ đoạn dịch dung cao minh, nhưng cuối cùng kinh nghiệm giang hồ còn nông chút.
Liêu Phi Bạch nói.
- Dưới thần niệm chúng ta, kinh nghiệm giang hồ sâu cùng nông, khác nhau ở chỗ nào?
Liêu Phi Bạch lại là cau mày:
- Thần niệm của ta trước đó cũng nhìn qua Diệp phủ, trước khi rời đi Tề Vân thành, cũng nhìn qua Diệp phủ, phía trong Diệp phủ, Xích Linh Nhi không phải đang bế quan tiềm tu ấy ư, để tu vi đột phá đến Nhập Đạo cảnh trung kỳ ư?
- Đó là huyễn thân.
Diệp Chân nói.
- Không thể, Xích Linh Nhi cho dù được ngươi truyền thụ vài thứ, huyễn thân cao minh đến đâu, cũng không lừa được thần niệm của ta.
Liêu Phi Bạch không tin.
- Chuyện này, ngươi phải hỏi Thận Long Nguyên Linh A Sửu.
Diệp Chân nói.
- Thái Cổ Thận Long thận khí?
- Bản nguyên thận khí.
Diệp Chân thở dài một tiếng:
- Ta cũng là vừa rồi mới phát hiện, hỏi A Sửu, hắn mới thừa nhận, trước đó hắn cùng Xích Linh Nhi vui đùa, cho Xích Linh Nhi một tia bản nguyên thận khí.
Liêu Phi Bạch mắt phượng trợn tròn, tức giận nói:
- Này làm sao có thể, ngươi gọi nó ra cho ta, ta bổ nó mấy kiếm lại nói.
- Không vội, A Sửu giao cho Tiểu Yêu xử lý là tốt, chúng ta trước nhìn cái này, nàng nhìn lại người bên ngồi cạnh Xích Linh Nhi kia một chút.
Diệp Chân nói.
Thần niệm Liêu Phi Bạch quét qua, liền cau mày:
- Người của Nhật Nguyệt thần giáo? Chuyện gì xảy ra, người này dẫn dụ Xích Linh Nhi rời đi?
- Là cả hai, có dẫn dụ, nhưng bản thân Xích Linh Nhi cũng nghịch ngợm một ít, muốn xuất phủ.
Diệp Chân nói.
- Bọn họ đây là muốn làm cái gì?
Vẻ mặt Liêu Phi Bạch nghi hoặc.
- Ta cũng không biết.
Diệp Chân lắc đầu:
- Chúng ta đi theo thì biết.
Diệp Chân sở dĩ phát hiện chuyện này là khi thần niệm tuần thành, vào ngày thứ ba phát hiện bên trong Diệp phủ có người lén lén lút lút xuất phủ, còn tiếp xúc cùng những người không rõ, về sau mới phát hiện là Diệp Xích Linh.
Vốn cho rằng là Xích Linh Nhi tinh nghịch, không nghĩ tới Xích Linh Nhi vậy mà lưu lại huyễn thân, cùng người bí ẩn này ngồi lên thiên linh chu, trực tiếp rời khỏi Hắc Long vực, xa vượt trùng dương, lúc này mới theo sau.
Sau năm ngày, chiếc thiên linh chu du lịch ngắm cảnh này, đã hạ xuống đệ nhất đại thành Huyền Quang vực, Thiên Huyền nội thành.
Sau đó, Diệp Xích Linh một đường đi nhìn một chút, dưới dẫn dắt nam tử xuất thân Nhật Nguyệt thần giáo, tiến thẳng vào phân đàn Nhật Nguyệt thần giáo tại Thiên Huyền thành.
Đi vào phân đàn, nam tử dẫn Diệp Xích Linh vào bảo Diệp Xích Linh chờ một lát, nói là đàn chủ sẽ tới sau, sau đó liền mang lên trà bánh trái cây, nói là một đường vất vả, kêu Diệp Xích Linh ăn một khối.
- Nước trà cùng điểm tâm đều có vấn đề.
Thần niệm quét qua, Liêu Phi Bạch liền nhìn ra vấn đề, có chút vội vàng, sợ Diệp Xích Linh bị thua thiệt.
Lại bị Diệp Chân lần nữa ngăn lại:
- Không vội, nhìn lại một chút. Có chúng ta ở đây, Xích Linh Nhi còn có thể bị thua thiệt sao?
Còn nữa, phải để nàng ăn chút thiệt thòi nhỏ, cũng giáo huấn nàng một chút.
- Được rồi.
Liêu Phi Bạch vẫn hơi lo lắng.
Diệp Xích Linh ngay trước mặt nam tử kia, có lẽ là đói bụng, uống liền ba chén trà, lại ăn mấy khối điểm tâm, trong đôi mắt nam tử dần dần hiện lên vẻ vui mừng.
Mấy hơi sau đó, nam tử kia đứng dậy, nhìn Diệp Xích Linh đột nhiên cười nói:
- Ngã ngã ngã!
Diệp Xích Linh giật mình, bỗng nhiên đứng lên nhưng sau đó lấy tay vỗ trán, liền chậm rãi ngã xuống đất.
Một màn này, khiến Liêu Phi Bạch gấp gáp, định nhúng tay, lại bị Diệp Chân ngăn cản:
- Đừng nóng vội, khuê nữ ta rất lanh lợi đây.
- A?
Thần niệm Liêu Phi Bạch cảm ứng một chút, mới hận hận giậm chân một cái:
- Hừ, hóa ra là giả bộ, ngược lại rất giống ngươi.
- Thế nào cũng là khuê nữ Diệp Chân ta, bảo bối hộ thân, còn có không ít đâu.
Diệp Xích Linh đang giả bộ, nam tử nhật nguyệt thần giáo lại liên tục không ngừng phát ra tín hiệu, trong nháy mắt, có hai nam tử đi vào.
- Đàn chủ, xong rồi.
Nam tử một thân xích bào, là đàn chủ phân đàn Thiên Huyền thành Uông Dục, một tên nam tử khác, toàn thân có ấn ký cùng khí tức Nhật Nguyệt thần giáo, cũng là xuất từ Nhật Nguyệt thần giáo, khí tức Đại Nhật dày đặc, là đàn chủ phân đàn Nhật Nguyệt thần giáo Kim Quang thành tại Tam Quang vực - Quan Chính.
Hai vị này đàn chủ lập tức vây quanh người Diệp Xích Linh.