← Quay lại trang sách

Chương 3955 Một Bước Một Ấn Cùng Trốn Đi

Sắc mặt tiểu phiến lại là trở nên rất mất tự nhiên:

- Khách quan, tiểu nhân nào có thể sử dụng Linh Thạch, nếu ngươi trả không nổi cũng không cần trêu đùa tiểu nhân như thế.

- Ta....

Nhìn bộ dáng Diệp Chân túng quẫn, Liêu Phi Bạch cười ngửa tới ngửa lui, hết sức vui mừng.

Sau đó, vẫn là Liêu Phi Bạch xuất ra một khối ngọc bài, đưa cho tiểu phiến, nói hắn cầm ngọc bài này đi Diệp phủ đổi lấy hai mươi đồng tiền lớn.

Chiêu bài Diệp phủ, ở Tề Vân thành vẫn rất có tác dụng.

Tiểu phiến tiếp nhận, đám người vây xem cũng theo đó tán đi, khóe miệng của Diệp Chân mới hiện ra một tia tự giễu ý cười:

- Bao nhiêu năm, không ngờ còn có thể náo ra trò cười kiểu này.

- Cũng không phải, chủ yếu là những năm này chúng ta sống như Thần Tiên, không phải bay lượn cửu thiên thì chính là đang hành quân đánh trận, cách phàm tục quá xa.

Vừa rồi Diệp Chân ăn một miếng mứt táo bánh ngọt vào miệng tan đi, trong miệng còn tràn ngập hương vị mứt táo bánh ngọt, đột nhiên ngơ ngẩn.

Cách phàm tục quá xa.

Năm chữ này giống như kích trúng cái gì, làm cho trong lòng Diệp Chân có một loại cảm giác rộng mở rõ ràng.

Nghi Hành!

Diệp Chân đột nhiên nhớ lại sư tôn nhắn lại chỉ điểm phương hướng cho hắn chỉ có hai chữ nghỉ đi!

Nghi Hành!

Hành tẩu tứ phương!

Hành tẩu tiên phàm.

Mới có thể thể ngộ Thiên Tâm.

Trong giây lát, dòng người ở bốn phương tám hướng trong Tề Vân thành đối với hắn đều trở nên không giống nhau lắm.

Tiểu phiến đi xa kia, buôn bán lâu dài nên phần lưng hơi gù, tóc mai đã bạc.

Thần niệm của Diệp Chân như biển, thần niệm nhập vi, Thiên Cơ Quyết tự phát vận chuyển, cuộc sống của một người bình thường lập tức hiện ra ở trước mặt Diệp Chân.

Tiểu phiến bán mứt táo bánh ngọt, mỗi ngày rời giường làm bánh ngọt vào canh ba, bình minh ra ngoài buôn bán, trời tối mới trở về, tự mình làm mứt táo bánh ngọt, nhưng bản thân lại không nỡ ăn, chỉ cam lòng dùng bánh bao lớn giá rẻ hơn để no bụng.

Bởi vì hắn cần mua thuốc chữa bệnh cho lão nương sáu mươi tuổi, hắn còn phải cung cấp cho nhi tử mười tuổi của hắn đọc sách đi học, hắn còn phải sớm tích lũy tiền, tương lai cưới một nàng dâu cho con của hắn sớm một chút.

Xa xa, lão thợ rèn bị đứt mất một tay vẫn còn đang rèn sắt, bởi vì một lần rèn sắt xảy ra sự cố, nhi tử gần như tàn phế, cho nên hắn chỉ có thể kéo lấy thân thể sáu mươi tuổi lần nữa rèn sắt, nuôi sống nhi tử gần như tàn phế của hắn.

Nguyện vọng càng lớn là muốn tích lũy đủ một trăm lạng bạc ròng, cầu một viên tục huyết đan trên Tề Vân Tông cho nhi tử của hắn, đổi cho nhi tử của hắn một lần nữa có thể đứng lên.

Trong chớp nhoáng này, rất nhiều suy nghĩ trong lòng những người đi lại ở bốn phương tám hướng, tất cả đều hiện lên trong lòng Diệp Chân.

Hình thành quanh người Diệp Chân một thịnh cảnh chân thực, phần lớn liên quan đến sinh tồn, liên quan đến củi gạo dầu muối, liên quan đến tử tôn huyết mạch, kéo dài sinh mệnh.

Đây chính là Nghi Hành.

Cũng là Nghi Cảnh!

Đầu đường, Diệp Chân ngây người đứng tại chỗ, vô số người đi đường nhao nhao đi ngang qua, ý nghĩ của bọn hắn nhao nhao hiện lên ở trong lòng của Diệp Chân, bổ sung bức tranh nhân gian trong lòng Diệp Chân càng ngày càng hoàn mỹ.

Cùng một khoảnh khắc, trong Thần Cung của Diệp Chân, Thần Nguyên âm dương ngũ hành linh cung đột nhiên ba động.

Một khoảnh khắc này, Diệp Chân chợt có điều ngộ ra.

Trên đường cái Tề Vân thành, biển người như thoi đưa.

Diệp Chân yên tĩnh đứng ở trung tâm đường phố, tựa như một bức tượng đá, tất cả người đi đường trong quá khứ, đều giống như hoạ quyển khắc ở trong đầu Diệp Chân, bổ sung hoạ quyển nhân gian trong đầu Diệp Chân.

Liêu Phi Bạch thì như một cỗ pho tượng, đứng yên ở dưới mái hiên góc đường, nàng biết, Diệp Chân hẳn là đi vào một trạng thái đốn ngộ kỳ dị, hiện tại, điều nàng muốn làm, chính là bảo đảm Diệp Chân không bị quấy rầy.

Dưới đại đa số tình huống, Liêu Phi Bạch không bao giờ quấy nhiễu can dự.

Chỉ có người đi đường va chạm quấy rầy đến Diệp Chân, mới bắn ra một tia linh lực ngăn cản.

Diệp Chân vừa đứng, nhưng phảng phất đứng vào trong tuế nguyệt vĩnh cửu (năm tháng vĩnh hằng).

Dù là buổi tối đến, người đi đường dần dần biến mất, Diệp Chân vẫn như cũ như pho tượng đứng ở nơi đó.

Thậm chí dẫn tới thủ vệ tuần thành, Liêu Phi Bạch chỉ hơi phát động thần thông, khiến cho thủ vệ tuần thành giống như không nhìn thấy Diệp Chân, rời đi.

Buổi tối, người đi đường biến mất.

Thế nhưng bộ hoạ quyển nhân gian trong đầu Diệp Chân kia lại là càng thêm phong phú.

Kiến trong khe hở của phiến đá, chuột trong cống thoát nước, chim lớn từ phía chân trời lướt qua, đều đang làm rạng rỡ hoạ quyển nhân gian của Diệp Chân.

Không chỉ là như vậy, vô thanh vô tức, thần niệm Diệp Chân đã sớm bao trùm trăm dặm nội ngoại toàn bộ Tề Vân thành.

Quỹ tích cùng ý nghĩ người đi đường Vân thành, đều như dòng chảy lưu động trong đầu Diệp Chân.

Viết lấy một loại chân thực không cách nào kể rõ.

Không chỉ là những thứ này.

Thần niệm Diệp Chân bao phủ xuống, sự tình bên trong Tề Vân thành không ngừng phát sinh hoặc phai mờ trong bóng đêm, có việc nhà cãi lộn, có ăn trộm gà chó, có theo tư trái pháp luật, càng có thảm án diệt môn âm mưu quỷ kế.

Những điều trong đầu Diệp Chân mệnh danh là hoạ quyển chân thực ở nhân gian.

Không sai, hoạ quyển chân thực ở nhân gian!

Diệp Chân lúc này xây dựng bộ hoạ quyển chân thực trong đầu hắn, mệnh danh là nhân gian.

Khi hoạ quyển từng bước một hoàn thiện, rất nhiều lực lượng thiên địa pháp tắc trong thần cung Diệp Chân rung rung không thôi, dường như kêu gọi, lại như trả lời, cũng như là bổ sung.

Bộ nhân gian hoạ quyển Diệp Chân xây dựng này, chảy xuôi phảng phất như thực.

Giờ khắc này, Diệp Chân đã nắm được cái gì đó.

Thiên đạo, tự nhiên to lớn vô cùng, lờ mờ nhất thống.

Mà đạo của mình, con đường vương giả của bản thân, thì ứng quý ở chân thực!

Một bước một ấn, một nhóm một cảnh, mới thành chân thực!

Vừa nghĩ đến đây, con ngươi Diệp Chân đang khép hờ đột ngột mở ra, thần niệm phát tán bốn phương tám hướng, giống như thủy triều thu về trong cơ thể.

Tức thì, toàn bộ sinh linh toàn bộ nội ngoại Tề Vân thành, đều có một loại cảm giác thư thái không thể giải thích được.

Bọn họ tuy là bình thường, đối mặt thần niệm giống như Thần Ma của Diệp Chân nhìn thấu, không phát hiện được cái gì, nhưng mà trong thời gian dài duy trì liên tục, chung quy cảm giác khác thường.

Mở mắt ra, Diệp Chân liền thấy Liêu Phi Bạch nhà mình đang yên tĩnh quan sát hắn.

Lần hoá thạch đốn ngộ ở nhân gian này, thời gian dài tới năm ngày.

Nếu không phải Liêu Phi Bạch ở một bên thi triển thần thông chăm sóc, chỉ sợ loại hoá thạch đốn ngộ của Diệp Chân đã sớm bị người khác nhìn thấu đánh gãy.

- Có tâm đắc gì không?

Thấy Diệp Chân tỉnh lại, Liêu Phi Bạch khẽ mỉm cười.

- Thu hoạch không cạn, đã bước ra bước đầu tiên cực kỳ quan trọng.

Diệp Chân chắp tay đi tới bên người Liêu Phi Bạch, thần niệm chấn động, tất cả hạt bụi trong tóc áo liền đều tán đi.

- Vậy là tốt rồi. Đi Diệp phủ?

Liêu Phi Bạch hỏi.

Diệp Chân lại lắc đầu:

- Trước không vội, đi theo ta một chút.