← Quay lại trang sách

Chương 3991 Tuyệt Đối Không Thể

Sắc mặt của lão thái thái bất ngờ trở nên vô cùng khó coi, còn Diệp Trác cầm đầu bốn thiếu niên này có vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Diệp Chân, có kinh ngạc, có hiếu kỳ, còn có sùng bái.

Dù sao trong toàn bộ Hoàng Linh nhất tộc, người có can đảm ra tay hơn nữa có thể ngăn cản tổ nãi nãi bọn hắn, Diệp Chân là người đầu tiên.

Thải Y thấy Diệp Chân cường ngạnh ra tay, gương mặt xinh đẹp của nàng bất ngờ biến trắng, nàng đã hiểu.

- Ngươi muốn làm gì?

Lão thái thái nổi giận quát Diệp Chân:

- Diệp Chân, ngươi thân là Khách Khanh Trưởng Lão Hoàng Thần điện ta, nếu ngươi lại dám làm càn, đừng trách lão thân không khách khí!

- Lão phu nhân, nếu như ngươi nguyện ý để cho ta gọi ngươi một tiếng nãi nãi, cho ta với đứa nhỏ này tâm sự thật tốt. Đây là chuyện thường tình, ta là người thân nhận con, ngươi làm sao có quyền quyết định. Đến lúc đó, ngươi là nãi nãi Thải Y, cũng là nãi nãi của ta.

Diệp Chân lần nữa chắp tay hướng về phía lão thái thái, gương mặt của hắn nghiêm túc nói.

Lời vừa nói ra, Thải Y đã hoang mang lo sợ, một đám Tạo Hóa Thần Nhân Hoàng Thần điện đều rất ngạc nhiên, nhìn Diệp Trác và Diệp Chân, suy nghĩ không thôi.

Bọn hắn biết sự tồn tại và tình huống của Diệp Trác, trước đây cũng không có qua nhiều liên tưởng, cha đẻ của Diệp Trác vẫn luôn rất thần bí.

Nhưng hôm nay, cách nói này của Diệp Chân, bọn hắn lập tức đã hiểu.

- Nếu lão thân không đồng ý?

Lão thái thái cười lạnh.

- Huyết mạch Diệp gia ta, không có khả năng lưu lạc trong tay người ngoài, đến lúc đó, Hoàng Linh Giới máu chảy thành sông, thây nằm trăm vạn, cũng chưa chắc là không thể nào.

Diệp Chân đáp lại rất kiên quyết.

Giờ khắc này, hắn nhìn phản ứng của Thải Y và lão thái thái, đã có thể xác định, nỗi khổ tâm trước đây Thải Y nói tới, chắn chắc là Diệp Trác.

Lão thái thái lấy Diệp Trác làm uy hiếp, lại có lẽ đưa ra yêu cầu khác, khiến Thải Y không dám cũng không thể rời đi, lại không nói chân tướng với hắn.

- Máu chảy thành sông, phơi thây trăm vạn, khẩu khí của Diệp Nguyên soái thật lớn!

Lão thái thái hình như bị kích động nên rất tức giận, gương mặt nàng cường ngạnh.

Diệp Trác nằm trong ngực klão thái thái nhìn Diệp Chân một chút rồi nhìn tổ nãi nãi mình, hắn chau mày, dường như đang suy nghĩ điều gì.

- Trên tay Diệp mỗ, tự tay chém giết bốn vị Tạo Hóa Thần Vương Ma tộc, máu còn chưa lạnh, Đông Chinh đại quân, đến nay còn đang chinh chiến!

Câu nói này của Diệp Chân đã là uy hiếp trần trụi, khiến sắc mặt của lão thái thái đột ngột trở nên hết sức khó coi.

- Nhưng, cuối cùng như thế nào, vẫn phải nhìn ngươi đưa lựa chọn như thế nào! Ta vẫn câu nói kia, chỉ cần ngươi nguyện ý, ngươi là nãi nãi Thải Y, cũng chính là nãi nãi Diệp Chân ta, còn là ngoại tổ nãi nãi con trai ta.

Diệp Chân xem như hiểu rõ đưa ra điều kiện.

- Tiếp tục một nhà vui vẻ, hay trở mặt, toàn bộ nằm trong quyền quyết định của lão thái thái ngươi.

Chiến tích Diệp Chân chỉ huy đông chinh, lão thái thái tự nhiên biết đến.

Lúc này, nhìn Diệp Chân, nhìn lại Diệp Trác một chút, nhìn lại Thải Y một chút, thần sắc của nàng vô cùng phức tạp.

Nhưng, tất cả phức tạp, đều hóa thành thở dài một tiếng.

- Nãi nãi này, lão thân nguyện ý làm. Chính như lời ngươi nói, đây là chuyện vô cùng thường tình, điểm này, lão thân vẫn không ngăn cản được.

- Nhưng, lão thân có điều kiện, đứa nhỏ này sinh ra đã là ngũ sắc hồn quang, chính là huyết mạch ngũ sắc hồn quang thứ hai của Hoàng tộc ta từ ngàn năm nay, là đứa trẻ thứ hai có được ngũ sắc hồn quang của Hoàng tộc, đồng thời, cũng là người thừa kế duy nhất Hoàng Linh tộc ta ngoại trừ Thải Y và Mộng Liên. Đã qua vạn năm, còn là nam hài tử thừa kế duy nhất Hoàng Linh tộc, cho nên, lão thân muốn hắn họ Khương.

Lão thái thái nói.

- Chuyện này không thành vấn đề, ta có thể đồng ý.

Diệp Chân trả lời rất dứt khoát, lấy tâm cảnh bây giờ của hắn, họ gì thật sự không quan trọng.

Dù sao cũng là con của mình, mãi là huyết mạch Diệp gia!

Lúc này Diệp Trác nghe người lớn nói chuyện, đã nghe được một chút chuyện, đột nhiên hắn quay đầu nhìn về phía mẹ của mình, Thải Y, hỏi:

- Mẫu thân, hắn chính là đại anh hùng người nói kia sao, chính là cha ta sao?

Giờ khắc này, Thải Y không cần cần thiết giấu giếm gì, nghiêm túc gật đầu với Diệp Trác, nói:

- Hắn chính là cha của ngươi, Diệp Chân!

Con mắt của Diệp Trác chớp, giống như dò xét một món đồ vật mới lạ, đánh giá từ trên xuống dưới toàn thân Diệp Chân.

Lão thái thái thấy Diệp Chân đồng ý thống khoái, trên khuôn mặt của nàng chất đầy nếp nhăn hiện lên một nụ cười:

- Hàng trăm hàng ngàn năm sau, Diệp Trác có thể sẽ kế thừa đại quyền Hoàng Linh tộc, nắm giữ tương lai Hoàng Linh tộc ta. Trong lúc này, lão thân muốn thường xuyên dạy bảo đứa nhỏ này, ngươi không có ý kiến chớ?

- Ta không có ý kiến!

Diệp Chân vẫn như cũ rất vui vẻ đồng ý, nụ cười trên mặt lão thái thái càng lớn:

- Ừ, vậy là tốt rồi, cha con các ngươi có thể nhận nhau. Bây giờ, Trác nhi còn trẻ, cần dùng tâm dạy dỗ khi, hôm nay, sau khi cha con các ngươi nhận nhau, về sau cứ mười năm, ngươi có thể tới thăm hắn một lần.

Lão thái thái lại nói.

Lời vừa nói, trước đó, hắn đồng ý rất dứt khoác, sắc mặt của hắn đột nhiên trở nên hết sức khó coi, nghiêm túc nói.

- Lão phu nhân, họ Khương, ta không có ý kiến, tương lai kế thừa đại quyền Hoàng Linh tộc, chỉ cần hài tử nguyện ý, ta cũng không ý kiến. Nhưng, mười năm gặp một lần, tuyệt đối không thể!

Diệp Chân từ chối rất kiên quyết.

Lông mày của lão thái thái nhíu một cái, hình như có chút không cao hứng, nhưng vẫn nhẫn nại nói:

- Nếu ngươi ngại mười năm quá lâu, ừ thì tám năm, nhiều nhất là năm năm một lần, năm năm gặp một lần đã là cực hạn. Đến hàng ngũ võ giả như chúng ta, bế quan một cái, có thể chính là mấy năm thậm chí mười mấy năm, thời gian năm năm thật ra rất ngắn. Hơn nữa, ngươi không thể dẫn hắn rời khỏi Hoàng Linh Giới!

- Không được!

Diệp Chân từ chối kiên quyết như chém đinh chặt sắt, để cho sắc mặt lão thái thái bỗng trầm xuống:

- Diệp Chân, lão thân đã đưa ra tất cả điều kiện, ngươi suy nghĩ kỹ.

- Lão phu nhân, ngươi cũng nghe rõ ràng! Diệp Trác là con của ta, lúc nào gặp hắn, là ta người làm cha này tới quyết định. Nếu rảnh rỗi, ta mỗi ngày mỗi đêm làm bạn với hắn, nếu bận rộn, mười mấy năm gửi thư qua lại thường xuyên cũng không phải không không thể.

Nói đến đây, Diệp Chân cười lạnh một tiếng:

- Lại nói, đây là con trai ta, ta tuyệt sẽ không để cho hắn kẹt ở nơi chật hẹp nhỏ bé này, làm một con ếch ngồi đáy giếng! Ta muốn mang hắn đi nơi nào, tự nhiên sẽ dẫn hắn đi nơi đó!

Không đợi Diệp Chân nói xong, lão thái thái đã tức điện lên, lệ quát:

- Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!