← Quay lại trang sách

Chương 4095 Trước Kia Mới Gặp Hạnh Lâm Xuân

Theo Cơ Bang hiểu rõ, lúc này, Lục Mạn Ca tay nên cầm Thiên Tru phủ tiến vào Đông Lai Các, đại chiến một trận với hắn mới đúng, cuối cùng chém lê Cơ Bang hắn mấy lưỡi búa mới có thể hả giận. Nhưng bây giờ, nàng bảo sau khi trang điểm xong sẽ vấn an, là chuyện gì xảy ra?

Chỉ là không đợi Cơ Bang nghĩ rõ ràng, xa xa đã vang lên âm thanh thông truyền.

Hoàng hậu Lục Mạn Ca đến đây vấn an.

Vu Hòa cúi đầu, thận trọng dùng khóe mắt quét nhìn Cơ Bang trầm tư hỏi:

- Bệ hạ, hoàng hậu điện hạ ngươi muốn gặp hay là không gặp?

Có gặp Lục Mạn Ca hay không, giờ khắc này, đúng là một vấn đề.

Cơ Bang có chút đau đầu!

Nhưng rất nhanh, cũng không phải là vấn đề.

Ở cửa cung, Ngư Triêu n và một đám thị vệ cản trở xa giá, bị Lục Mạn Ca đá cho lăn cuồng dưới đất, trong chớp mắt, nàng đã đi tới cửa ra vào Đông Lai Các.

- Cơ Bang, ngươi còn là nam nhân không, nữ nhân của mình đều không dám gặp, như thế nào, sợ ta giết ngươi hay một búa bổ ngươi?

- Thiệt thòi ta còn ở trước mặt chưởng giáo sư đệ khen ngươi, khen ngươi là anh hùng hào kiệt hùng tài đại lược, là khai quốc chi quân Đại Chu nhất thống Hồng Hoang, là một nhân trung chi kiệt tỷ vạn năm mới xuất hiện ở Hồng Hoang. Bây giờ, ngươi lại ngay cả nữ nhân của mình đều không dám gặp, sau khi làm việc trái với lương tâm, cứ sợ như vậy sao?

Lục Mạn Ca xuất hiện ở cửa ra vào Đông Lai Các, trực tiếp chửi ầm lên, một đám thái giám chung quanh giờ khắc này chỉ hận tại sao mình không có thêm một đôi tai, hận không thể lập tức ngất đi.

Trong Đông Lai Các, sắc mặt của Cơ Bang bất đắc dĩ và cười khổ.

Đúng vậy, làm việc trái với lương tâm, cho nên sợ!

Nhưng, chính như lời của Lục Mạn Ca, cũng không thể sợ đến ngay cả nữ nhân mình đều không dám gặp?

Nói thật, Lục Mạn Ca ở trước mặt Diệp Chân khen Cơ Bang hắn, hắn nghe vẫn hết sức dễ nghe và thoải mái.

Có thể trong miệng người mình âu yếm, nhận được sự tán thưởng như vậy, trong lòng hắn cảm giác rất sảng khoái.

Cánh cửa Đông Lai Các đột nhiên mở rộng, Khai Quốc Thái tổ Cơ Bang vội vàng bước ra, nghênh tiếp Lục Mạn Ca, nói:

- Phu nhân chê cười, trẫm đây không phải đã làm sai chuyện, cho nên có chút sợ. Phu nhân, nếu không thì ngươi cầm Thiên Tru búa bổ ta mấy lưỡi búa vừa vặn rất tốt, hả giận là tốt.

Một đám thái giám xung quanh cùng nhau kêu rên, hôm nay, nghe được nhìn thấy loại bí mật này, nếu còn sống lâu nữa, chính là sẽ bị đày đi đến những ẩn bí chi địa kia, mãi mãi không thể ra.

Đôi mắt Lục Mạn Ca đảo qua trên dưới đánh giá Cơ Bang:

- Bây giờ, thân thể này của ngươi, chịu được bị ta bổ sao?

Cơ Bang cười khổ.

Trận đại chiến trên không Quan Hà đài, hắn bị trọng thương vẫn chưa hồi phục.

Mà Lục Mạn Ca bị thương không nhẹ đã sớm khôi phục, đây chính là chỗ tốt sau lưng có một vị Đạo Tổ, còn là chỗ tốt Đạo Tổ tinh thông sức mạnh thời tự.

- Chỉ cần phu nhân có thể hả giận, không chịu nổi cũng phải chịu.

Cơ Bang hô hô cười làm lành.

Lục Mạn Ca lại lắc đầu:

- Hôm nay, ta không bổ ngươi, hôm nay, ta muốn tới uống rượu với ngươi.

- Uống rượu?

Cơ Bang ngạc nhiên.

- Không sai.

Lục Mạn Ca vẫy tay một cái, đã có thị nữ dâng lên bầu rượu và thức ăn, tiện tay vung lên, một bộ ghế dựa giường đã bày trước quảng trường Đông Lai Các, vung tay lên, một đám thái giám đã bị nàng đẩy ra xa xa, chỉ có Vu Hòa lưu lại hầu ở sau lưng Cơ Bang.

- Bệ hạ, còn nhớ rõ rượu này sao?

Lục Mạn Ca đổ hai bát to rượu, rồi đặt ở trước mặt chính mình và Cơ Bang, tiếp đó nàng đưa rượu cho Cơ Bang.

Cơ Bang kinh ngạc nhìn Lục Mạn Ca, nhận lấy vò rượu, hơi hơi khẽ ngửi, đột nhiên ngưng thần, nói:

- Đây là...... Hạnh Lâm Xuân?

Trong đôi mắt hắn hiện lên tia nhớ lại chuyện xưa:

- Hạnh Lâm Xuân này, chính là năm đó nàng và ta rượu lần đầu tiên uống ở Hạnh Lâm tiểu trấn An Nguyên thành, cũng là lần đầu chúng ta gặp nhau.

- Không sai, đúng như vậy!

Lục Mạn Ca gật đầu một cái, giơ lên bát rượu lớn trong tay, hướng về phía Cơ Bang ra hiệu, đã uống một ngụm hết sạch, rượu rơi lã chã, tiêu sái không nói hết.

Cơ Bang cầm chén rượu lên, nhưng có chút do dự, không có lập tức uống.

Lục Mạn Ca lập tức cười lạnh:

- Yên tâm, không có độc! Ta muốn giết ngươi, cũng không đến nỗi dùng độc độc chết ngươi!

Trong chớp mắt, Cơ Bang lúng túng đến cực hạn, sắc mặt của hắn ẩn ẩn có mấy phần đỏ lên.

- Phu nhân hiểu lầm, ta chỉ là đang nhớ lại chuyện cũ trước kia, đúng như vậy!

Nói xong, ừng ực ừng ực uống một hơi cạn sạch, Cơ Bang thở ra một ngụm mùi rượu, mới lên tiếng:

- Trước kia, chúng ta cũng uống như vậy, lại đến, rót đầy!

- Được!

Lục Mạn Ca muốn rót rượu, Vu Hòa vội vàng muốn tiếp nhận, lại bị Lục Mạn Ca nổi giận quát.

- Lão Vu ngươi có chút nhãn lực hay không, còn không đi xa một chút.

Vu Hòa rất lúng túng, lấy ánh mắt xin chỉ thị Cơ Bang, bị Bang nhẹ nhàng phất phất tay ra hiệu, cũng lui xa ra, chỉ còn lại Lục Mạn Ca và Cơ Bang trên giường mềm cùng nhau ngã ngồi.

Tê lạp!

m thanh vải vóc tan vỡ vang lên, Lục Mạn Ca mặc cung trang hoàng hậu đột nhiên chia năm xẻ bảy, khiến Cơ Bang giống như con thỏ con bị giật mình, khí thế khẽ động, nhưng lại ngẩn ngơ.

Sau khi cung trang hoàng hậu bị xé rách, lộ ra bên trong Lục Mạn Ca đang mặc một bộ bào phục màu trắng khác.

Bào phục màu trắng này chính là áo nữ giả nam trang.

Ngay trước mặt Cơ Bang, Lục Mạn Ca tiện tay xử lý tóc của mình một chút, gom lấy mái tóc của mình búi thành búi tóc nam tử, bên hông lại treo một thanh bội kiếm, sau đó, lại giơ lên một chén rượu.

- Huynh đài, ngươi có biết An Nguyên Thành nguy như trứng xếp chồng?

m thanh của Lục Mạn Ca trở nên vô cùng hùng hậu.

Cơ Bang ngây người, nhưng chỉ vẻn vẹn sau một cái chớp mắt, thần sắc hắn mang theo thêm vài phần kích động.

- Tiểu huynh đệ, chớ có nói chuyện giật gân, An Nguyên Thành này.......

Đây là câu đối thoại đầu tiên vợ chồng bọn họ trước kia lần đầu tiên gặp mặt nói, vào lần đầu bọn hắn gặp nhau, Lục Mạn Ca dưới hình dáng nam tử, nữ giả nam trang, tuy là nữ giả nam trang, nhưng lại vô cùng khí khái hào hùng!

Lúc này, tái hiện lại, vô luận là Cơ Bang hau Lục Mạn Ca, tâm trạng đều bị khuấy động không thôi.

Lần này, không cần Lục Mạn Ca ép buộc, Cơ Bang đã chủ động giơ lên bát nước lớn, ừng ực ừng ực uống cạn:

- Uống đi!

- Uống đi!

- Bệ hạ, còn nhớ rõ năm đó ngươi một mình đánh lui vạn ngươi không?

- Không, là hai ta! Ngươi là ngươi duy nhất một dám bồi ta đánh lui vạn người….

- Đúng!

- Đúng!

.......