Lập dị
Việc ông Lê Minh Hoàng từ chức Giám đốc Công ty Điện lực Tp. HCM được dư luận đánh giá là phải lẽ và có ích. Ứng xử như vậy ông đã giúp cho cấp trên của ông hết phải lúng túng với cái sự ông là Đại biểu Quốc hội, đồng thời góp phần làm cho quá trình xác minh những sai phạm trong vụ bê bối “điện kế điện tử” được thuận lợi hơn.
Có người cho rằng ông Hoàng từ chức bởi ông dư biết là dưới sức nặng kinh hồn của 11 triệu Mỹ kimĐiện kế điện tử dỏm thì ngay cả có phép màu ông cũng không thể cứu nổi cái ghế giám đốc. Song, có lẽ chẳng nên nghĩ ép về ông như vậy. Bởi vì dù thế nào đi nữa thì việc ông sớm sủa quyết định nhổ neo rời ghế như vậy vẫn đáng được xem là một biểu hiện của lòng tự trọng. Dù sao thì vẫn là mạnh dạn, vẫn là đàng hoàng, chí ít là hơn khối vị. Bởi từ chức, cho đến giờ ở ta vẫn cứ là chuyện hiếm có, hiếm thấy, quả là khó hiểu gần như là lập dị. Thật vậy. Từ chức, tại sao? Bởi nhất định sẽ bị cách chức ư? Không chắc.
Phép màu thì trên đời này không làm gì có, nhưng đâu cần gì đến phép màu người ta mới có thể rũ bỏ trách nhiệm, chối bỏ sai phạm để hoặc vẫn ghế trên ngồi tót, thậm chí lại có tót lên ngồi mâm cao hơn cỗ đầy hơn, hoặc nhẹ nhàng “hạ cánh an toàn”, tệ nhất cùng lắm thì đành chịu bớt đi một chức danh nào đó, cùng cực mạt rệp không thể cựa quậy quanh co biện minh gì nữa thì đã có “tạm đình chỉ”. Bởi vì đấy là cái sự hiện thực đương thời nên ví dụ là vô thiên. Không phải vậy sao. Vừa rồi có cái vụ ông trùm lừa Nguyễn Lâm Thái mang ủy nhiệm thư của các ông ở VNPT đi lừa đảo ăn cắp được tiền tỷ tiền tấn của suốt lượt bưu cục mười mấy tỉnh thành, dường như cũng na ná cú lừa đảo vĩ đại tại Sài Gòn Likton Singapore. Tay đóng gạch người Xinh này bỗng chốc trở thành nhà sản xuất đồ điện tử đầy uy tín chủ yếu là do có “nội gián” cấp cao trong Công ty của ông Hoàng. Lâm Thái ăn cắp thành công tiền bạc của Bưu chính Viễn thông cũng là nhờ vậy. Tai tiếng tày đình tưởng ngang ngửa nhau, sao lại chỉ ông Hoàng làm vậy. Chẳng phải là ông khác đời lắm sao?
Ông Hoàng còn thêm cái lập dị nữa là khi vụ việc bắt đầu vỡ lở ông đã nhận khuyết điểm ngay, dù chỉ khuyết điểm “bị lừa”, nhưng vẫn là nhận chứ không chối bay chối biến, không lên tivi báo đài để ba hoa thiên địa dối trên lừa dưới một cách thản nhiên như một số quý ông. Sự từ chức của một quan chức cỡ ông Hoàng trong thời buổi hiện nay còn lập dị ở chỗ là dường như làm vậy ông đã một thân một mình gánh trách nhiệm và tai tiếng cho đồng sự của ông. Và có lẽ không chỉ đồng sự.
Từ chỗ cho phép Công ty Điện lực Thành phố mua của Linkton 40 ngàn điện kế với giá 340 ngàn đồng/ chiếc mà để sự việc tới chỗ Công ty được mua tới 312 ngàn chiếc với giá 555 ngàn đồng/chiếc mà Tổng Công ty EVN không hay biết gì, không chịu trách nhiệm gì hay sao?
Các ông EVN chỉ ngỏ lời xin lỗi và hứa đền bù. Mà ông Hoàng từ chức, vậy là ông Hoàng lập dị. Nhưng, lập dị ấy đáng nói. Từ chức. Có thể coi đấy là cách thức tốt nhất để bảo hiểm cho phẩm giá của các loại chức danh to nhỏ trên đời.
Văn Nghệ Trẻ số 31, 2005, ký tên Nhật Giang