← Quay lại trang sách

Nàng Thơ

Hôm qua có người được gọi là nhà thơ mà cô...hỏng chịu.

Cô thích là Nàng Thơ chứ không chịu làm nhà thơ. Làm nàng thơ thì được người ái mộ, tặng thơ, chớ còn nhà thơ thì...phải làm thơ tặng người khác. Ô la la, cô khôn quá chừng!

Nhắc đến Nàng Thơ, bỗng nhiên tôi nghĩ đến một người.

Chuyện cũng khá lâu mấy năm rồi...

Mỗi sáng Thứ Bảy hay Chủ Nhật cuối tuần, Michelle và tôi hay cùng đi bộ ra quán cà phê Starbucks gần nhà, tiện bề exercise luôn thể. Chúng tôi để ý tuần nào cũng có một bác ngồi uống cà phê một mình. Biết bác là Việt Nam vì bác... đọc báo Thằng Mõ. Bác vừa thưởng thức cà phê, lâu lâu lại hí hoáy ghi ghi chép chép một cách say mê...

Một hôm hai đứa tới không có bàn, và bác thì chỉ có một mình nên tới xin ngồi ké và làm quen. Bác vui vẻ chịu liền. Thấy bác lại tiếp tục mơ màng hí hoáy với tờ giấy trước mặt làm tôi tò mò chịu không nổi hỏi bác đang viết gì? Bác nói bác đang làm thơ. Bác hỏi lại có biết thơ không, tôi nói biết. Bác mừng quá nói mới hoàn thành một bài thơ và mời tôi là độc giả đầu tiên thưởng thức.

Một bài thơ tình thật ướt át các bạn ạ! bên dưới ký tên là HLM

Ô, té ra tôi hân hạnh gặp thi sĩ HLM. Ông là nhà thơ nổi tiếng tôi đã từng biết đến trên nhiều báo chí và website, hôm nay có duyên được làm quen.

Thấy bài thơ rất tình tứ, tôi hỏi bác làm bài thơ này cho ai? Có phải cho bác gái ở nhà?Hay...người yêu?

Bác bảo đều không phải. Bác làm thơ cho NÀNG THƠ của bác.

Bác hỏi liền có biết “Nàng Thơ” là gì không? tôi chưa trả lời, bác đã say sưa giảng. Bác nói về thơ và nàng thơ thật hùng hồn và say đắm. Michelle và tôi như hai học trò ngoan năm nào trong lớp say sưa ngồi nghe thầy giảng Chinh Phụ Ngâm. Bác nói nhiều lắm không thể nhớ hết, chỉ nhớ đôi điều như vầy: “Mỗi nhà thờ đều có một nàng thơ, nhất là thơ tình. Nàng thơ có thể là một bóng hình có thiệt trong đời, hay cũng có thể chỉ là một aỏ tưởng nào đó. Nhưng dù nàng thơ có là ảo tưởng, thì tình cảm của nhà thơ với bóng hình đó luôn là... thiệt”.

Tôi còn gặp bác thêm vài lần sau đó tại quán cà phê, có khi có cả Michelle đi theo, và lần nào cũng chuyện trò tâm đắc.

Bặt một thời gian ngắn không thấy bác đi uống cà phê nữa, gặp một người bạn cũng quen bác cho hay bác đã ra đi về miền vĩnh cửu. Ôi cuộc đời vô thường!

Hôm nay tình cờ có người nhắc đến hai chữ “NÀNG THƠ” làm tôi chợt nhớ đến một dạo có duyên gặp gỡ và quen biết nhà thơ HLM kính mến, được nghe bác bàn về Nàng Thơ, nên viết mấy lời này để tưởng nhớ.

./.

ThaiNC