Chút Kỷ niệm cùng Nhiếp Ảnh Gia NGUYỄN NGỌC HẠNH
Tôi gọi ông là thầy, thầy Hạnh, mặc dù chưa học với ông một lớp nhiếp ảnh nào cả.
Cách đây khá lâu, cô bạn từ thời trung học với nhau một hôm gọi tôi từ Virginia nhờ ra phi trường San Jose đón một ông cụ và đưa về nhà giùm. Cô cho biết đó là Nhiếp Ảnh Gia Nguyễn Ngọc Hạnh. Ông đang trên đường trờ về nhà tại San Jose sau một khoá dạy nghệ thuật nhiếp ảnh cho học trò ông ở Virginia. Đáng lẽ ông có người thân đi đón nhưng vì lý do ngoài ý muốn vào phút chót. Cô bạn tôi là một trong những học trò nhiếp ẳnh của ông nhớ đến tôi và nhờ thay cô đi đón giúp đỡ thầy của cô về nhà.
Tôi biết tiếng ông Nguyễn Ngọc Hạnh từ lâu, từ trước năm 1975 qua tin tức trên báo mỗi lần ông được những giải thưởng quốc tế cao quý với biệt tài chụp ảnh của ông. Tôi cũng biết ông là một sĩ quan cao cấp của quân lực VNCH ngày trước...cho nên nhận lời ngay không chút ngần ngại.
Kể từ hôm đó tôi quen ông, thỉnh thoảng đến thăm trò chuyện cùng ông. Tôi cũng gọi ông theo bạn tôi, là thầy.
...
Ông 85, 86 rồi, nhưng nhứt định không vào nursing home, sống cô độc trong một căn apartment được chính quyền cấp. Một lần ông vấp té trong nhà bất tỉnh, may có người khám phá đưa vào cấp cứu ở bệnh viện. Ông may mắn qua khỏi như một phép lạ. Sau hai tuần nằm ở bệnh viện, họ đưa ông về trung tâm phục hồi sức khoẻ này để theo dõi ông trong một thời gian trước khi, có lẽ sẽ đưa vào viện dưỡng lão, dù ông có chịu hay không, vì ông đã yếu quá không thể sống một mình được nữa.
Hôm tôi đến thăm ông tại trung tâm phục hồi sức khoẻ San Jose Healthcare & Wellness Center, ông đang ngồi trên một chiếc xe lăn wheelchair trước phòng, gật gà gật gù, nửa ngủ nửa thức. Thấy tôi ông ngờ ngợ nhận ra, mừng rở hỏi chừng nào có thể về nhà? Và ông thất vọng vì tôi không thể trả lời, hay giúp gì được. Những gì tôi có thể làm được là đẩy xe cho ông đi dạo trong những hành lang của trung tâm. Tôi có thể đẩy ông ra bên ngoài nếu trời nắng, nhưng hôm nay mùa Giáng Sinh trời mưa bay nhè nhẹ và lạnh, không thể ra ngoài.
Nhưng vì chỉ có thể đẩy ông bên trong vòng theo hành lang trung tâm nên tôi mới có cơ hội thấy những mảnh đời đáng thương.
Trung tâm này khá nhỏ, có khoảng trên 30 phòng, mỗi phòng ở hai người, và hình như phòng nào cũng đủ người.Tôi tà tà đẩy ông đi quanh hành lang khoảng bảy tám vòng chưa đến hai mươi phút và đếm được khoảng trên dưới chục chiếc xe lăn khác bên ngoài phòng. Trên mỗi xe đều là những ông già bà cả,người Mỹ có, người Á châu cũng có. Người ngồi ngủ gật, có người ngơ ngáo nhìn theo mắt lạc thần không có một cảm xúc gì.
Có hai người khá đặc biệt, một bà cụ và một ông cụ đã già yếu lắm. Khi tôi đi ngang qua họ lần thứ ba, cả hai người cùng nhìn theo với ánh mắt ước muốn. Không ai nói gì, nhưng tôi có cảm giác rõ ràng họ cũng muốn được tôi hay có ai đó đẩy họ đi chơi quanh đây như tôi đang đẩythầy Hạnh lúc này.
Trở lại vòng thứ tư, đi ngang ông cụ Á châu, nghe tiếng ông ú ớ. Tôi dừng lại hỏi ông muốn gì. Cả tiếng Việt lẫn tiếng Mỹ. Ông nói không ra chữ, nhưng ngón tay chỉ vào cái xe lăn tôi đang đẩy. Tôi hỏi tiêp “Ông muốn tôi đẩy ông đi chơi vài vòng không?” Hình như ông hiểu nhưng cúi đầu im lặng, được mấy giây ông lắc đầu. Tôi hỏi một lần nữa, ông vẫn lắc đầu. Không biết làm gì hơn, tôi đành trở lại đẩy thầy Hạnh đi tiếp.
Trở lại thêm một vòng nữa, thấy bà cụ hồi nãy đang ngồi ngủ ngon lành trên xe lăn của bà, còn ông cụ kia đã vô phòng. Tôi đẩy thầy một vòng cuối cùng nữa và từ giả ra về.
Tôi còn gặp thầy Hạnh thêm vài lần nữa khi học trò của thầy từ Virginia qua San Jose thăm đều mời tôi đến cùng thăm thầy, coi như đồng môn của họ, mặc dù họ biết tôi chỉ là một học trò ủy nhiệm của thầy mà thôi.
...
Hôm qua nhận được tin Nhiếp Ảnh Gia Nguyễn Ngọc Hạnh đã ra đi vĩnh viễn.
Vô cùng thương tiếc.
./.
ThaiNC