Ngón Tay Chỉ Trắng
Khoảng năm nào thì tôi không nhớ rõ, thiền sư Nhất Hạnh từ Pháp qua Cali, và có một buổi thuyết pháp tại trưòng đại học San Jose State. Đề tài sư ông sẽ thuyết giảng là sự tĩnh thức và điều hoà nhịp thở.
Một ngưòi quen trong sở làm là chị Hoàn rủ cùng đi. Tôi từ chối liền. Chị ấy hỏi tại sao? Muốn tìm hiểu đạo Phật thì đây là dịp hiếm có một thiền sư danh tiếng từ nơi xa xôi đến, đâu phải khi nào cũng có.
Nhưng tôi vẫn khăng khăng!
Là một phật tử, tôi luôn luôn kính trọng những bậc tu hành. Tôi rất ngưỡng mộ đạo pháp uyên thâm của thầy Nhất Hạnh, và nhất là đã từng say mê đọc những quyển sách của thầy viết. Nhưng trong tâm khảm lại rất bất mãn với những hoạt động chính trị thiên tả của thiền sư trong quá khứ.
Chị Hoàn nói với tôi rằng “Thái ơi, nếu có ai chỉ cho Thái vầng trăng, thì Thái hãy nhìn vầng trăng đó thôi, còn ngón tay ai chỉ đâu cần biết đến làm gì?” Tôi dại quá cứ tưởng đó là ý của chị ấy dạy khôn mình nên vẫn một mực từ chối, lại còn mỉa mai thêm mấy lời nữa chứ.
Tôi không đi hôm đó, để chị ấy phải đi một mình.
Tuy tình bạn của chúng tôi không vì vậy mà sứt mẻ, câu chuyện về buổi thuyết giảng của thầy Nhât Hạnh tôi và chị đều không nhắc đến nữa.
Cuộc đời bèo giạt mây trôi. Tôi và chị Hoàn ai rồi cũng có phận nấy. Chúng tôi mất liên lạc lâu lắm rồi từ dạo ấy.
Một hôm vợ tôi mang quyển sách hay cuốn kinh Phật về nhà để trên bàn, tôi tò mò giở ra xem và vô tình mở ngay đúng chương nói về “ Ngón Tay Chỉ Trăng” này. Tôi đọc xong mới hiểu ngày ấy chị Hoàn đã mang điển tích kinh Phật để dẫn chứng và chỉ điểm cho tôi, nhưng tôi vô minh. Tôi đã để cho bao nỗi sân si của cuộc đời đầy mâu thuẫn này làm chủ tâm hồn nên chỉ mới thấy ngón tay đã để cho mình bị nó cuốn hút, đến nổi chưa kịp nhìn tới vầng trăng.
Tôi hối hận và cảm thấy mắc cở quá. Vợ thấy lạ hỏi tại sao. Tôi kể lại câu chuyện. Nàng vổ vai an ủi “Không phải là vô minh đâu anh, mà là chưa đủ duyên đó thôi. Ngày đó chị Hoàn không giận anh chắc là thấy anh còn nhỏ, và chưa đủ duyên mà thôi”.
Một ngày rằm, tôi về chùa lễ phật. Đại Đức trụ trì trong bài thuyết pháp chỉ lên vầng trăng tròn và nhắc đến sự tích ngón tay chỉ trăng của Phật làm cho ký ức cũ lại kéo về. Đối với triết lý đạo Phật, tôi thật còn mịt mờ lắm. Một chữ “duyên” học hoài chưa thuộc! Nhưng mà vầy: tôi ước chi Phật cho tôi thêm một chút duyên phần nào đó để tôi được gặp lại chị Hoàn. Chuyện năm xưa chắc chị đã quên rồi, nhưng riêng tôi thỉnh thoảng nhìn trăng trên cao lại cảm thấy một chút vấn vương trong lòng
. /.
ThaiNC