Anh Cho Em Đôi Dép Nha!
Có một buổi trưa trời nắng chang chang, tôi ngồi trong nhà nghe tiếng cãi nhau ngoài đường. Chạy ra xem mới hay có hai anh em đang đẩy một cái xe đạp xiêu vẹo trên đường và đang đổ lỗi cho nhau. Hai anh em còn nhỏ chắc khoảng 10, 11 tuổi gì đó đẩy một cái xe đạp đầy những bao rác, lon, chai bể vv…chúng nó đi lượm về chắc để cho ba má nó bán ve chai. Hai thằng nhóc trần trùng trục, đen thui thủi, đi chân trần…chỉ độc nhất một cái quần xà lỏn trên người. Tụi nó tham cái gì cũng lượm bỏ đầy mấy cái bao chung quanh thành ra nặng nề. Thêm vào cái xe thì cao, mà hai thằng thì lùn, nên không có cách gì giữ cho xe thăng bằng mà đẩy.
Thấy tội nghiệp thằng em cứ bị thằng anh nguyền rủa sao mày…yếu xìu, vô tích sự. Sẵn dịp tôi đi Hướng Đạo đang ở trong tuần mỗi ngày làm một việc thiện nên nảy ra ý đẩy dùm hai ông nhóc cái xe nặng nề này về nhà. Cũng được kể là một việc thiện. Hai thằng nhỏ kia thì dĩ nhiên là chịu gấp.
Tưởng là ở gần đâu đây, ai ngờ loay hoay cả nữa tiếng, quẹo trái quẹo phải, quẹo tới, quẹo lui cả 5,6 cái hẻm mới tới nhà bọn nó. Mà nào được đi một lèo đâu? Sẵn có tôi giữ cái xe nên anh em nó thảnh thơi vừa đi vừa đảo mắt kiếm thêm chiến lợi phẩm. Thỉnh thoảng tôi phải dừng lại đứng giữa trời nắng như thiêu chờ hai ông tướng bươi cái thùng rác bên lề đường một hồi mới lấy được một cái… chai bia bể dơ dáy đầy ruồi nhặng trong đó. Ghê quá! Vậy mà tụi nó tỉnh bơ.
Khi về đến nhà nó tận cuối hẻm, tôi thở phào cảm thấy…thoát nợ. Quay mình định đi, chợt thằng em lắm lét nhìn chung quanh không có ai, tới nói nhỏ với tôi “Anh cho em đôi dép nhe!” Trời ơi! đẩy xe cho tụi nó làm ăn nãy giờ, khát khô cả cổ chưa có miếng nước, lại còn bị xin đôi dép. Tôi định từ chối “Đâu được”, nhưng thấy bộ dạng thằng nhóc nhìn đôi dép tôi mang với vẻ háo hứt, thèm thuồng, tôi cầm lòng không đậu, suy nghĩ một chút rồi bấm bụng tháo ra cho nó (Hu hu!, cho thì cho chứ tiếc đứt ruột lận á. Đôi dép này mạ tôi mới mua cho tôi có 1 tuần, còn mới, và tôi thích lắm!). Đang định đi thì thằng anh ý chừng mới uống nước xong từ dưới nhà chạy lên. Thằng này tinh ý lắm, mới nhìn là đã thấy đôi dép của tôi đang ở trong chân thằng em. Nó hỏi “Anh cho nó đôi dép hả?” Tôi trả lời “Ừ”. Nó nhìn thằng em với điệu bộ ganh ghét rõ rệt, và phân bì với tôi “Anh cho nó đôi dép, mà…không cho em cái gì hết”.
Thôi chết. Trong người tôi ngoài đôi dép, đâu có tiền bạc gì mà cho nó. Nhưng nhìn điệu bộ của thằng anh này thì tôi biết nếu tính không ồn chém chết là tôi đi xong nó cũng đè thằng em trấn lột đôi dép. Cuối cùng tôi đành cởi cái aó đang mặc cho nó, nó mới chịu tha cho tôi (và hy vọng là tha cho thằng em nó).
Hồi nãy lúc đi vô thì tôi quần áo dép guốc đàng hoàng, tươm tất. Hai thằng nhóc kia thì mỗi thằng độc có một cái quần đùi. Năm phút sau đi ra tình thế đã đổi ngược. Hai tên kia thằng có thêm cái áo mặc, thằng thì có đôi dép mang, còn tôi từ trên xuống dưới chỉ còn độc cái quần đùi. Phải dzọt lẹ chứ để lỡ có thằng thứ ba nữa xuất hiện …là kẹt dữ a! Hic!.
Từ nhỏ đến lớn, tôi nữa bước ra đường đều quần áo đàng hoàng tươm tất chứ có đâu tồng ngồng như bây giờ? Ngượng đến chín người. Nhưng điều đau khổ nhứt là cái nóng của đường nhựa đốt bàn chân. Hai thằng nhóc hồi nảy chắc đã quen đi chân không giữa trời nắng, không sao hết, nhưng tôi là lần đầu đi chân đất nên nóng rát cả đôi bàn chân. Đi một đoạn ngắn lại phải tạt vào chỗ bóng mát ngồi xuýt xoa, xuýt xoa…Lại nghĩ về nhà lỡ mạ hỏi dép và áo đâu, trả lời làm sao?
,/.
(repost to remember một trưa hè, 1973)