← Quay lại trang sách

3. Nắm Níu

Có lẽ suốt đời người của ta không thể nào thoát hai chữ “nắm níu”. Tình yêu là một sự nắm níu khó buông tay. Tình yêu nơi đây không giới hạn giữa nam và nữ, mà là tình yêu nói chung, đại thể không giới hạn, ở dưới dạng đa nghĩa. Tình yêu giữa người và người, tình yêu giữa người và thiên nhiên, .... Khi có tình yêu thì ta đã có cảm xúc mạnh mẽ nhất, đẹp đẽ nhất nhưng cũng khó nắm bắt, giữ lại, hay vô tình vuột đi, và cũng khó định nghĩa nhất. Bởi vì tình yêu là một trong những “thất tình” mà ta là con người rất ư tầm thường không thể nào thoát được cái vòng hỉ, nộ, ái, ố, ai, lạc, dục. Nó không lô-gích. Nắm níu là bi thương, là “ai”, là ai oán, khi những đôi bàn tay dần vuột đi, rồi phải bắt buột phải buông đi. Từng những chặn đường đời ta đã phải buông tay quá nhiều. Đôi khi mẹ phải buông tay khi con còn thơ vì bởi hoàn cảnh nghiệt ngã. Khi có con mẹ cha đều vui, nhưng khi lúc phải xa lìa vì trong hoàn cảnh khắc nghiệt không còn đường lựa chọn là một điều sầu thương. Có phải “lạc” rồi “ai” chăng? Hay là những xót xa chia lìa của đôi vợ chồng xuân sắt vì chiến tranh, kẻ đi người ở lại “hôm nay đi nhận xác chồng” không kịp một lời nhắn nhủ. Có phải “hỉ” rồi liền với “ai” chăng? Đôi khi ta phải buông tay khi những đàn con khôn lớn đã có cánh bay đi, đi tìm một hạnh phúc ở chân trời mới. Buồn nhưng lại vui vì thấy con cái có một bến bờ hạnh phúc. Có phải “ai” rồi “hỉ” chăng? Hay con phải buông tay cha mẹ vì tuổi già sức yếu, âm dương xa cách. Nếu vậy thì ta tại sao ta không sống thực với ta, sống thật nhiệt tình, sống thật thành khẩn với ta khi mọi thứ điều còn ở trong tầm tay để khi lúc phải buông tay thì ta sẽ chẳng có gì luyến tiếc, hay oán hận. Rồi khi ta biết yêu thì tình yêu khi đến khi đi, từ “ái” đến “ai” nghe sao mà đơn giản. Nhưng ít khi khi ta yêu một người mà ta nhận lại được tình yêu bằng ấy! Mà nếu có thì "ái" "lạc" quả là toàn mỹ. Nhưng ai có biết “nắm níu” cho thời gian ngừng lại, hay lui ngược về kỹ niệm quá khứ là việc bất khả thi. Vì vậy, nếu có yêu thì xin yêu thật lòng, dù một khoảnh khắc để cho tình yêu rực lửa như ánh pháo hoa sáng ngời trên đỉnh trời u tối trong quãng đời, rồi cho có vụt tắt vẫn còn những dư âm da diết trong suốt cuộc đời, hay chém ngọt trong buồng tim, hay khắc sâu trong đầu óc mà ký ức vĩnh hằng muôn thuở. Những đôi bàn tay nhỏ bé, xinh xắn của con trẻ, hay những đôi bàn tay búp măng yêu mến của người tình, hay những đôi bàn tay khắc khổ chay đá lăn lốc cuộc đời của cha mẹ, hay những bàn tay cụt ngủn thô kệch dãi nắng dầm sương, tảo tần nuôi con của những bà vợ hiền, cũng vẫn là những bàn tay yêu mến mà cuộc đời ta khó mà buông đi vì nắm níu. Những đầu ngón tay đau nhức bởi những mũi kim, hay bị bầm dập vì bất cẩn vẫn là những cái đau thốn tận trong buồng tim, thì sự “nắm níu” giữ lại còn xót xa hơn nữa. Bởi lẽ, ta là con người phàm, sống đầy bản ngã, chứ không phải là thánh thần, thì sao ta có thể thoát được chữ "ai" trong “thất tình lục dục” kia chứ! Trương Văn Tú (Lãng Nhai) August 26th, 2012 SJ, CA