4. Xin Em Hãy Tha Thứ Cho
Thật ra anh đối với em quá tàn nhẫn. Đó đâu phải là bản chất của anh, anh đâu làm gì hơn được để cuộc đời em không bị dày xéo. Đạo làm con và với bổn phận làm anh trong gia đình, anh phải giải quyết thế nào để khỏi phải lỗi đạo làm con, làm anh. Anh như là một miếng sandwich nằm giữa hiếu và tình. Anh cũng rất hiểu gia đình anh là một gia đình phong kiến dù đã ở thời đại 70. Anh không dám trách cha mẹ anh, và cũng không thể nào chọn lựa một người cha, hay một người mẹ khác vì đó là tiên đề mặc nhiên khẳng định. Cứ nghĩ tại sao anh phải sống theo những nề nếp, kỷ cương hủ lậu, thoái hoá trong một xã hội phong kiến gò bó đặt sẳn như vậy. Anh cũng biết trước cảnh này sẽ xẩy ra trong bất cứ đại gia đình nào, nhưng anh vẫn không thể nào tránh khỏi được; lý do rất giản dị là anh không có khả năng tài chánh tạo lập một gia đình riêng của chúng ta được trong xã hội mà chúng ta đang ở. Cho dù anh có khả năng đi chăng nữa anh cũng không thể nào làm như thế, bởi những điều giáo lý thánh hiền đã kiềm thúc những ý tưởng tư dục ấy. Buồn quá em ạ! Tại sao anh lại hành hạ em như vậy mỗi khi gia đình xảy ra chuyện. Chả nhẽ anh đã dùng em như một cái thớt để mỗi khi anh giận cá thì anh quay ra chém cái thớt tội nghiệp đó. Vô lý quá hở em? Khắc nghiệt quá hở em? Nhưng em ơi! nếu lòng em quảng đại, bao dung, và nếu em vẫn còn nhớ những ngày hẹn hò trốn cha, trốn mẹ thì xin em hãy tha thứ cho anh những giây phút điên rồ, giận dữ, vô lý trí ấy! Cho dù là em khơi màu những câu chuyện gây gổ, nhưng hành động thô bỉ cũng không thể nào tha thứ được, không lý do nào biện hộ được, có phải không em? Nhìn em đang say sưa trong giấc điệp với khuôn mặt hồn nhiên, khả ái y như một đứa trẻ vô tư lự. Anh rất muốn ôm em vào lòng nhưng lại sợ quấy động giấc ngủ sau một ngày quần quật. Rồi anh tự hỏi không hiểu em có mang theo những cơn sóng gió buổi chiều tàn nhẫn này vào giấc ngủ em không? Đừng em nhé! Xin đừng em nhé! Mong em một giấc ngủ bình yên, một giấc ngủ an lành, không ác mộng. Lý ra anh phải thương yêu em nhiều hơn thay vì đối xử với em tệ bạc như vậy. Có lẽ cuộc đời em chỉ còn có anh là nguồn an ủi duy nhất khi em phải xa mẹ, xa gia đình theo anh với ước mơ “gối mỏi chân mòn” đơn giản chân thật. Em đâu có đòi hỏi cao sang chỉ một hạnh phúc đơn giản thế sao anh nở tâm hắt hủi nguồn an ủi, ước mơ duy nhất mà em đang có. Anh đâu đành lòng như vậy! Anh vẫn yêu em muôn đời, và tha thiết như ngày nào, em ạ! Đôi khi anh nghĩ vẩn vơ rằng hy vọng em tìm được một người tốt hơn anh, khá giả hơn, một gia đình cởi mở hơn để em có một cuộc hạnh phúc hơn, an nhàn hơn vì anh một hạnh phúc rất ư đơn giản mà không cho em được thì anh phải nghĩ vậy thôi. Ơi! ngày nào chúng ta yêu nhau thì chúng ta vẫn yêu nhau. Anh tự trách anh không tự chế được những cơn giận dữ. Mà khi anh không khống chế được cơn giận dữ thì lý trí anh phải mất. Mà khi lý trí không còn thì anh không còn sự khôn ngoan để xử lý chuyện trên dưới đẹp đẻ nữa. Điều đó gây cho hạnh phúc của đôi ta quá đổi bất hạnh. Nguồn an ủi,và những giấc mơ đơn giản của em có lẽ bây giờ phải nói là nguồn đau thương, tràn đầy thất vọng đối với em. Anh rất hiểu. Anh đã không mang lại cho em dù một hạnh phúc rất đơn sơ. Anh đã không giữ tròn lời hứa là phải bảo bộc em, “chuyện gì có anh”, dù muôn ngàn chông gai trước mặt. Quá nghiệt ngã! Quá tàn nhẫn! … Phải không em? Xin em hãy tha thứ cho! Mong em ngủ tròn mộng đẹp. Anh tự hứa sẽ tạo lại nguồn vui cho em, gây lại niềm tự tin và đầy phấn khởi, hạnh phúc hơn. Và là một bờ vai vững chắc để em nương tựa. Anh xin em để anh đi xa vài hôm, để anh tìm lại con người của mình, và cũng để sóng gió theo thời gian lặng yên em nhé, em yêu! Mong em đừng lo lắng. Anh sẽ sống thật tốt. Yêu em nhiều! Trương Văn Tú (Lãng Nhai) 04 Tháng 10, 1978 Niềm hối hận trên đảo Kuantan