Chương 1(tt) N - Naruse Shinji
Tôi là Naruse Shinji, hai mươi hai tuổi, sinh viên năm thứ tư khoa Kinh tế Quốc tế, đại học T.
Địa chỉ hiện tại của tôi là ở phòng 5, nhà trọ Tachibana, 4-7-2, quận XX, Tokyo. Địa chỉ đăng ký thường trú ở 58-3 thôn Aokage, huyện XX, tỉnh Aichi. Cái này chắc không đăng lên báo đâu phải không? Nếu lên báo chắc những người ở quê tôi sẽ xôn xao lắm đấy, vì đó chỉ là một hòn đảo nhỏ mà.
Tôi bắt đầu làm thêm ở nhà hàng Pháp Chartier-Hirota từ mùa hè khi mới lên Tokyo, làm khoảng từ bốn đến năm buổi một tuần. Lúc mới vào làm, lương theo giờ của tôi là 900 yên, giờ đã thạo việc rồi thì tăng lên 1500 yên một giờ. Thời gian đầu tôi chủ yếu làm phục vụ bàn, nhưng từ năm ngoái tôi đã được giao phụ trách chính dịch vụ phục vụ tiệc tại nhà của nhà hàng. Anh chủ Hirota rất tốt tính, những người làm cùng tôi ai cũng thân thiện, nhân viên còn được bao ăn nên tôi không có gì bất mãn về công việc làm thêm này cả.
Trước đây tôi chưa từng gặp vợ chồng anh Noguchi.
Tôi nghe nói vợ chồng anh ấy đến quán ăn nhiều lần, có thể tôi đã từng nhìn thấy nhưng không nhớ. Nhưng chắc chắn đây là lần đầu tiên vợ chồng anh gọi phục vụ tiệc tại nhà. Vì nhà hàng chỉ nhận phục vụ một đơn hàng tiệc tại nhà trong ngày, nên chỉ khách quen thôi cũng đã kín lịch đặt. Dịch vụ này của nhà hàng không mở rộng nên khi nhận đơn hàng, thấy không phải khách quen tôi đã lấy làm lạ, nhưng khi thấy địa chỉ đơn hàng là chung cư cao cấp nổi tiếng, tôi nghĩ chắc đó là bạn bè của khách quen nhà hàng.
Vì vậy, tôi đã rất ngạc nhiên khi thấy Sugishita ở nhà anh Noguchi.
Chính tôi là người giới thiệu với cô ấy về dịch vụ phục vụ tiệc tại nhà, hay nói đúng hơn là về nhà hàng mình đang làm việc. Nhưng chúng tôi cũng không thân nhau lắm. Chúng tôi học cùng ba năm cấp ba và cũng từng nói chuyện với nhau khi ngồi gần, nhưng chỉ có vậy thôi. Chuyện cô ấy lên Tokyo tôi cũng biết nhưng chưa một lần chúng tôi liên lạc với nhau.
Chúng tôi gặp lại nhau ở buổi họp lớp cấp ba cuối năm ngoái.
Tôi nghĩ điều này dân quê ai cũng hiểu thôi, mỗi khi về gặp đám bạn đã chọn ở lại quê và kể chuyện về thành thị, tôi vừa thấy tự hào lại vừa áy náy sao đó, nhất là khi thấy có những đứa đã đi làm rồi trong khi mình vẫn là sinh viên tôi lại càng mặc cảm hơn, nên rốt cuộc khi được hỏi về cuộc sống gần đây tôi chỉ nói về công việc làm thêm.
Buổi họp lớp đó có nhiều lớp cùng đi, mỗi lớp ngồi tụ lại với nhau, chỗ ngồi cụ thể thì mỗi người tự do lựa chọn. Sugishita cũng ngồi gần tôi, khi chúng tôi nói chuyện, cô ấy bảo có biết nhà hàng đấy. Chúng tôi nói mấy chuyện như nhà hàng được đăng bài trên tạp chí đấy, cuối cùng khi nhận ra thì chỉ còn hai chúng tôi nói chuyện thôi. Những đứa bạn còn lại chưa từng rời quê, quan tâm gì một cái nhà hàng trên Tokyo chứ?
“Mình cũng muốn đến ăn thử lắm, nhưng chắc rẻ nhất cũng ba vạn yên một người nhỉ? Đồ ăn có ngon không?”, “Chắc là ngon lắm nhỉ, thích thật. Nhân viên làm thêm có được ăn không?”, “Có bữa ăn cho nhân viên không?”, “À, nhà Naruse cũng từng có quán ăn, vậy cậu có đứng bếp không?”
Cô ấy hỏi những câu như vậy đấy. Tôi không đứng bếp mà chỉ phục vụ khách hàng là chính thôi.
Khoảng bốn năm về trước gia đình tôi có kinh doanh cửa hàng ăn. Nó không đến mức là quán ăn truyền thống lâu đời nhưng cũng đã tồn tại từ khá lâu về trước rồi, trong thời Minh Trị, vào lúc phát đạt nhất, tất cả các dịp tiệc tùng lớn nhỏ ở đảo đều do gia đình tôi nhận làm. Khi tôi lớn và bắt đầu hiểu chuyện thì nhà hàng không còn đông khách như trước nữa, nhưng cuối tuần vẫn có những bữa tiệc nhỏ. Từ khi còn nhỏ tôi đã hay quan sát và giúp đỡ người nhà, nên khi đi làm ở nhà hàng Chartier-Hirota thì quen việc rất nhanh. Nói thế này cũng chẳng có gì đáng tự hào lắm, có lần tôi đã ăn vụng rồi.
Ban đầu nhà hàng chỉ tổ chức tiệc tại nhà cho bạn bè của anh chủ, sau đó anh ấy mới quyết định đưa dịch vụ này vào chương trình chính thức mà giao cho tôi phụ trách. Có lẽ lý do là vì tôi đã có kinh nghiệm phục vụ nhà hàng khi còn ở đảo. Tiệc tại nhà không phải chỉ đưa món ăn đã được chế biến sẵn thôi đâu mà còn cần bày ra đĩa, phục vụ, phải biết chọn loại rượu nữa nên không phải ai cũng làm được. Anh chủ cửa hàng đã nhiệt tình dạy tôi kiến thức về rượu. Bằng lái xe tôi đã lấy ngay sau khi tốt nghiệp cấp ba, khi dịch vụ bắt đầu triển khai tôi là người đảm nhận chính.
Lúc đầu những vấn đề như là không tìm thấy chỗ để xe, phải bê xe đẩy leo lên thang bộ, không biết phải dùng nhà bếp của khách hàng ra sao đã khiến tôi tính toán quá mức đâm ra kiệt sức, nhưng sau khi quen việc và thân thiết hơn với khách hàng tôi bắt đầu nhận được tiền bo, khách còn cho tôi cả mấy thứ quà họ nhận được dịp hè và cuối năm như giăm bông. Vì vậy tôi cũng khá hài lòng về công việc của mình.
Tôi cũng biết nhà hàng chỗ tôi được phụ nữ ưa chuộng, nên khi nghe Sugishita nhiệt tình hỏi tôi đã kể cho cô ấy vài chuyện thú vị khi làm tiệc tại nhà, đưa cô ấy danh thiếp nhà hàng lẫn trong mấy danh thiếp nhét trong ví và bảo cô ấy nếu không phiền thì cứ giữ lấy.
Sugishita nhận lấy và cất vào ví, nhưng bảo “Khi nào có nhà đẹp hơn mình sẽ gọi nhé,” làm tôi băn khoăn không biết cô ấy sống ở nơi như thế nào. Rồi cô ấy còn nói “Lâu lắm rồi mình mới được uống bia xịn thế này đó”. Thế nên tôi cũng nghĩ chắc cô ấy chẳng bao giờ có khả năng gọi được dịch vụ nhà hàng bên mình.
Người đặt hàng là anh Noguchi.
Tôi nhận điện thoại, anh ấy nói muốn đặt các món ăn mà vợ thấy thích trong những lần trước họ đến nhà hàng. Tôi không hiểu rõ nên đã chuyển máy cho anh chủ nói chuyện.
Chúng tôi nhận đơn hàng phục vụ cho bốn người. Nếu nhiều người hơn thì cần đến hai nhân viên phục vụ, nhưng chỉ có bốn người thì một mình tôi là đủ. Anh chủ bảo do là khách quen nên một người đi chắc cũng không có vấn đề gì, tôi cũng nghĩ như vậy.
Vậy mà...
Ngày nhận đơn hàng là ngày hai mươi hai tháng Một, người phụ trách phục vụ tiệc hôm ấy là tôi.
Ngày hôm ấy tôi đến nơi lúc năm giờ năm mươi tức trước giờ hẹn mười phút, và đã nhờ nhân viên lễ tân ở sảnh nối máy lên căn hộ. Tôi đợi nhân viên gọi điện, nhưng có vẻ không ai nhấc máy. Tôi thấy lạ, vì mình đã đến đúng giờ mà khách hàng yêu cầu. Nhân viên lễ tân đặt điện thoại xuống và bảo tôi “Xin anh vui lòng đợi một chút, tôi sẽ nối máy lại sau”. Nhưng tôi sợ món ăn bị nguội nên đưa họ xem đơn hàng và bảo họ đã đến giờ theo như đơn, nhân viên lễ tân bèn gọi lại giúp tôi lần nữa, cố tình chờ lâu hơn và cuối cùng cũng có người bắt máy.
Cứ mỗi tiếng chuông kéo dài, tôi lại sốt ruột rướn người về phía bàn lễ tân nên có thể nghe rõ giọng ở đầu dây bên kia. Giọng của người đàn ông nói “Ai đó?” Khi nhân viên lễ tân thông báo “Dạ, có nhân viên phục vụ tiệc của nhà hàng Chartier-Hirota đến ạ”, đầu dây bên kia ngần ngừ một chút rồi nói “Tôi hủy”.
Đây không phải lần đầu tiên tôi bị hủy dịch vụ. Trước đó cũng có vài lần khách hàng hủy tiệc vì những lý do như ngày hôm ấy họ không được khỏe, hay có việc đột xuất, thậm chí có cả những lý do như họ bị thất tình nữa. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi bị hủy từ một phía như vậy. Theo quy định của dịch vụ phục vụ tiệc tại nhà, trường hợp khách hàng hủy dịch vụ trong ngày sẽ vẫn phải trả đủ số tiền, nhiều lần chúng tôi còn để lại đồ ăn rồi ra về. Lần này tôi cũng phải hỏi cho ra lẽ và thu tiền, nên lúc đầu mặc dù khó chịu, tôi vẫn nhờ nhân viên lễ tân nối máy để nói chuyện lần nữa.
Lần này, đầu dây bên kia nhấc máy ngay tức thì.
“Họ bảo xin chuyển máy đến anh ạ”, nhân viên lễ tân nói vậy rồi đưa điện thoại cho tôi. Tôi chưa hiểu gì nhưng cũng nhận lấy.
“Naruse phải không? Cứu mình với!”
Tôi giật mình vì bỗng dưng có tiếng con gái hét toáng lên tên mình như thế. Tôi không biết đó là giọng ai nhưng vì đã bị gọi nên cũng chạy lên theo phản xạ. Xe đẩy tôi vẫn để nguyên ở sảnh. Tôi đi thang máy lên đến căn hộ, bấm chuông cửa nhưng không thấy có động tĩnh gì, thử đẩy cửa thì thấy cửa không khóa.
Một cái khóa xích à? Hình như đúng là có khóa xích đấy, nhưng tôi hoàn toàn không để ý. Chuyện đó thì có liên quan gì không? Anh bảo tôi cố nhớ lại xem à? Tôi đã bảo là cửa không khóa mà.
Tôi mở cửa và chào “Tôi là nhân viên nhà hàng Chartier-Hirota ạ”, và thấy từ căn phòng trước mặt... Sugishita đi ra, mặt cắt không còn giọt máu.
Bước chân run cầm cập, cô ấy lại gần tôi thều thào “Gọi cảnh sát đi!” Lúc ấy giá mà tôi gọi 110 báo cảnh sát ngay thì đã chẳng đến nỗi, nhưng khi ấy tôi đang kinh ngạc vì Sugishita xuất hiện, hơn nữa do không hiểu chuyện gì đang xảy ra nên trước hết tôi hỏi cô ấy sự tình.
Tôi hoàn toàn không ngờ vợ chồng anh Noguchi đã chết trong nhà, hơn nữa kẻ giết người vẫn đang ở đó.