← Quay lại trang sách

Chương 1(tt) N - Nishizaki Masato

Tên Nishizaki Masato. Hai mươi tư tuổi. Là nhà văn nhưng chưa có tác phẩm đầu tay. Anh bảo thế thì chỉ gọi là nhà văn “tự xưng” thôi à? Bất lịch sự quá đấy. Vậy bỏ qua, tôi là sinh viên năm thứ tư khoa Luật trường đại học M, đang bảo lưu hai năm.

Địa chỉ hiện tại ở phòng 101 nhà trọ Nobara-so, số 2-4, quận XX, Tokyo. Địa chỉ thường trú ở... Địa chỉ ở đâu cũng chẳng liên quan đến vụ án này, vậy có nhất thiết phải khai báo không? Thôi được, tôi khai. 2745-3, XX, thị trấn XX, tỉnh Kanagawa. Nhưng tôi cắt đứt liên hệ với gia đình rồi, nên có hỏi mọi người nơi đó về tôi có khi cũng chẳng ai biết.

Tiếp theo mấy người muốn biết từ đâu? Từ Naoko à?

Cô ấy là nữ thần của tôi. Có lẽ vậy.

Tôi gặp Naoko nửa năm về trước, vào chập tối một ngày mưa mùa hè, khi đang từ hiệu sách về tôi đã thấy người phụ nữ lạ mặt ôm gối ngồi rũ rượi trước cửa phòng bên cạnh phòng tôi, tức phòng của Sugishita. Đó chính là Naoko.

Chúng tôi chạm mắt nhau, tôi chỉ cúi đầu chào rồi bước vào phòng. Một lúc sau khi ra đóng rèm cửa sổ, tôi tiện thể ngó ra thì thấy cô ấy vẫn ngồi ngoài ấy nên tôi mới ra ngoài xem thế nào.

Chắc vì sợ tôi nghĩ mình có ý đồ bất chính, cô ấy đã mở lời trước: “Tôi đến thăm Nozomi. Không biết bình thường khoảng mấy giờ em ấy mới về?”

“Nozomi... À, là Sugishita ấy hả?”

Mặc dù có quen biết nhau nhưng tôi không thân với Sugishita đến mức nắm được lịch làm việc. Nghe nói cô ấy làm thêm ở công ty vệ sinh môi trường, nếu làm ca đêm thì phải đến sáng mới về nhà. Tôi đã trả lời là có khi tối nay cô ấy còn không về nhà.

“Không biết có cách nào liên lạc với em ấy không?” Naoko hỏi. Nhưng tôi không có số của Sugishita, Naoko thì quên mang điện thoại do vội vã ra ngoài, chẳng có cách nào cả.

Thế nhưng Naoko lại nói “Tôi sẽ đợi em ấy thêm một lúc nữa.” Lúc ấy trời đã tối, mưa càng lúc càng nặng hạt, hắt cả vào mái hiên. Cô ấy đến đây mà không che ô nên người bị ướt và có vẻ đang lạnh. Tôi không đành bỏ mặc cô ấy như vậy nên bảo “Nếu cô không phiền thì có thể vào nhà tôi đợi. Tôi không có ý gì xấu đâu”.

Naoko có hơi dè dặt, nhưng khi nghe tôi bảo “Tôi vẫn để cửa mở nhé” thì cô ấy đáp “Vậy xin phép làm phiền anh”, rồi bước vào phòng. Tôi đưa khăn lau và pha cà phê nóng cho cô ấy. Lúc đó chúng tôi đã bắt đầu thấy tự nhiên hơn một chút.

“Anh có thân với Nozomi không?” cô ấy hỏi vậy. Ở trong phòng của một người mình không quen biết chắc hẳn ai cũng bất an, nên để cô ấy được thoải mái hơn tôi đã nói về Sugishita.

Tôi kể chuyện do có cơn bão mà tôi quen với Sugishita và cả Ando - người cho đến năm ngoái vẫn sống ở phòng ngay phía trên - và cả chuyện thi thoảng chúng tôi lại ngồi uống rượu với nhau.

“Anh cũng biết Ando à?” Naoko nói. Khi không còn cảnh giác với tôi nữa, cô ấy bắt đầu nhìn quanh căn phòng chật hẹp và thấy vài đồ cá nhân của Sugishita trong phòng tôi. Toàn mấy món như chiếc cốc in hình cá heo, đôi đũa hình quả dâu và bát đũa.

“Hai người là người yêu à?”

Có thể các anh cũng đang nghĩ điều mà Naoko hỏi tôi. Nhưng chính vì thế mà tôi hiểu Sugishita và Naoko không quá thân thiết với nhau. Trong thế giới của Sugishita, cô ấy chỉ yêu một người, và người ấy hoàn toàn khác biệt với tôi.

Chỉ có điều, đấy là tình cảm đơn phương đến mức điên cuồng. Thi thoảng tôi lo sợ cô ấy sẽ bị nó nuốt chửng, vì muốn giúp nên tôi đã bảo cô ấy đọc tác phẩm tôi viết.

Trái ngược với kỳ vọng của tôi, có vẻ cô ấy hoàn toàn không hiểu gì. Những kẻ chẳng hiểu gì về văn học lại hay sống cuộc đời đầy tính văn học. Cuộc đời thật nhiều điều ngang trái.

Nhưng cô ấy không hiểu văn của tôi thì tôi cũng chẳng hiểu nổi cái thú chơi cờ shogi của cô ấy. Chúng tôi hiểu rằng hai bên không có cùng sở thích, nhưng không định gượng ép thay đổi để khiến người kia yêu thích mình. Vì sự đồng quan điểm này mà quan hệ của chúng tôi khá thoải mái.

Tôi không trả lời rõ ràng chúng tôi có quan hệ yêu đương hay không mà hỏi ngược lại quan hệ giữa Naoko và Sugishita, nhưng cô ấy chỉ mỉm cười và nói:

“Chẳng biết nên miêu tả thế nào nhỉ. Tôi hiểu Nozomi muốn những thứ gì, và cũng biết rằng những thứ em ấy muốn thật sự rất vớ vẩn. Nhưng tôi lại ghen tị với Nozomi, vì ít ra em ấy còn biết thèm muốn một thứ gì đó. Nhưng tôi cũng không muốn trở thành giống như Nozomi. Quan hệ giữa bọn tôi là như vậy đấy.”

Tôi cũng từng có cảm giác như vậy. Tôi cũng từng ghen tị với Sugishita như thế.

Tôi cảm giác Naoko có thể sẽ hiểu thứ văn học tôi viết nên mặc dù mới gặp lần đầu, tôi đã đưa cô ấy xem tác phẩm mà tôi cảm thấy tự tin nhất. Và cô ấy đã khóc.

“Anh cũng đã thoát khỏi chiếc lồng giam hãm rồi phải không? Giống như tôi vậy.”

Naoko nói cô ấy cũng đã chạy trốn người chồng giam hãm cô bằng bạo lực. Khi cô ấy hơi vén tay áo lên, tôi hiểu cô ấy không nói dối. Trên làn da trắng muốt của cô ấy nổi lên những vết bầm tím, giống như những lời kêu cứu bi thương bị kìm nén. Tôi đã nghe những tiếng thét ấy, từng tiếng từng tiếng một.

Các người còn muốn tôi kể cho dễ hiểu hơn ấy hả? Các người muốn tôi nói rõ tôi và Naoko có làm chuyện ấy hay không sao? Đúng là tầm thường. Chính vì người ta dùng lời lẽ tầm thường đến thế để miêu tả một hành động đẹp đến vậy, nên mới ngày càng ít người hiểu được văn học đấy.

Chúng tôi đã làm chuyện đó. CHÚNG TÔI ĐÃ LÀM ĐẤY. Thì sao? Các người đã hài lòng chưa?

Vì đã sắp đến giờ chuyến tàu cuối cùng rồi mà Sugishita vẫn chưa về nên tôi bảo Naoko nếu không ngại thì cứ đợi ở nhà tôi đến mấy giờ cũng được, nhưng cô ấy lại xin phép đi về. Tôi bảo cô ít nhất cũng đợi đến lúc Sugishita về đã, nhưng cô ấy lại nói “Hôm nay được gặp anh là tôi vui rồi”.

Sau đó Naoko còn dặn thêm: “Đừng nói gì với Nozomi chuyện chúng ta đã gặp nhau nhé”.

Tôi ngạc nhiên bởi cô ấy đến đây để thăm Sugishita cơ mà. Nhưng Naoko bảo “Nozomi đang cố lấy lòng chồng tôi để dễ dàng xin việc hơn, nên có thể cô ấy sẽ phản bội tôi”, nghe vậy tôi mới hiểu sự tình.

Khi ấy Sugishita đang cố tìm việc, cô ấy có nói nhất định không chịu về quê, nên trong trường hợp xấu có thể cô ấy sẽ làm như vậy. À, các người đừng nói gì với Sugishita nhé.

Công việc của Sugishita ra sao rồi á? Tôi nghe nói cuối cùng cô ấy đã nhận được việc ở một công ty lớn. Mà thế thì cũng đâu có liên quan gì.

Sau đó, tôi và Naoko thường gặp nhau ở nơi cách xa nhà trọ. Gọi là gặp nhau nhưng cũng chẳng nhiều nhặn gì, mỗi tháng hai lần, tổng số lần chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Đến tháng Mười một tôi không gọi điện thoại được cho cô ấy nữa, không biết có phải người chồng bạo lực kia đã phát hiện ra chuyện của chúng tôi hay không.

Lúc bình thường không làm gì mờ ám Naoko đã bị đánh đập rồi, giờ hắn còn biết cô ấy có người đàn ông khác... Không biết cô ấy có sao không, buổi đêm tôi suy nghĩ đến không ngủ được. Tôi đã định hỏi ý kiến của Sugishita, nhưng vì nghi ngờ biết đâu chính Sugishita đã tiết lộ chuyện chúng tôi với chồng Naoko nên rốt cuộc tôi đã không làm vậy.

Thế nhưng tôi cũng không nghĩ ra cách nào khác. Hình ảnh Naoko bị tên chồng ác quỷ ấy hành hạ cứ ám ảnh tôi hằng đêm, tôi liên tục gặp ác mộng.

Sau dịp Tết, khoảng mùng mười tháng Một, Naoko liên lạc lại. Cô ấy gọi cho tôi từ bốt điện thoại công cộng, nói rằng mình đang bị giam giữ, bị cắt hợp đồng điện thoại, bị nhốt trong nhà bằng khóa xích bên ngoài. Lúc bấy giờ cô ấy đang ra ngoài ăn cùng chồng nên đã lẻn đi gọi điện cho tôi.

Cô ấy cầu cứu tôi. Trong tâm trí tôi lại hiện lên ký ức về những vết bầm tím. Tôi không biết phải làm thế nào.

“Cuối tuần sau Nozomi và bạn sẽ đến nhà em dùng bữa, chồng em và em ấy sẽ chơi cờ trong phòng, lúc đó anh hãy đến và đưa em đi trốn. Em vừa nghĩ ra ý này, bây giờ em sẽ gọi điện đến cửa hàng hoa La Fleur Makiko đặt hoa hồng đỏ, nhờ họ mang đến lúc sáu giờ tối. Anh hãy đóng giả là nhân viên cửa hàng hoa đến đón em.”

Ngày xảy ra vụ án, tôi đến mua hoa hồng đỏ ở cửa hàng hoa như Naoko dặn. Tôi đã kiểm tra trang phục nhân viên cửa hàng hoa để không bị nghi ngờ nếu không may gặp chồng cô ấy ở sảnh. Trang phục nhân viên đưa hoa chỉ có áo trắng, quần đen, tạp dề màu đen nên tôi không mất công chuẩn bị lắm.

Gần sáu rưỡi tối tôi mới đến cái chung cư đó, không ngờ lại có nhiều người mua hoa đến thế. Vốn đã khó chịu, khi nghĩ đến cảnh Naoko đang bị hắn giam cầm ở nơi chật hẹp như cái lồng chim này, tôi giận điên lên. Tôi nhờ lễ tân dẫn vào rồi đi thang máy lên phòng. Ở ngoài cửa ra vào tôi có thấy gắn khóa xích.

Đúng là điên hết cả rồi. Nhất định tôi phải đưa Naoko trốn đi cho bằng được, nếu không cô ấy sẽ bị giết chết mất. Tôi ấn chuông, hồi hộp chờ đợi. Người ra mở cửa là Naoko. Naoko, Naoko, Naoko của tôi... Không chút do dự, tôi nắm lấy tay cô ấy kéo đi.

Nhưng cô ấy dường như không định ra khỏi cửa. Cô ấy nhìn chằm chằm ra ngoài cửa, miệng lẩm bẩm “Chúng ta sẽ bị giết chết mất”, không nhúc nhích nổi còn người thì bắt đầu run.

“Không sao. Đã có anh ở đây rồi”, tôi nói vậy và toan dẫn cô ấy đi nhưng cô ấy chỉ lắc đầu rồi kéo tôi vào trong, đóng cửa và co rúm lại. Lúc đó thì chồng cô ấy đi ra.

“Đứng lại! Chúng mày làm gì đấy!?” vừa nói hắn vừa sấn sổ tiến về phía tôi, nhìn cái bộ dạng ấy kể cả có là nhân viên đưa hoa thật đi chăng nữa, chỉ cần là đàn ông chắc vẫn bị hắn đánh cho tơi bời. Hắn không hỏi gì mà ép tôi vào cửa, đấm túi bụi vào người tôi.

Chống cự ư? Tôi cũng muốn chống cự, nhưng phát đầu tiên chắc đã bị hắn đánh trúng thái dương nên đầu óc tôi quay cuồng không biết gì. Tôi không chống cự nổi, đến mức đã nghĩ rằng cứ thế này chắc mình sẽ bị đánh chết mất. Đúng lúc ấy Naoko chặn tay hắn lại, hét to “Dừng lại đi!”

Thế là mọi sự tức giận... hắn đổ dồn về phía cô ấy.

Cô ấy chạy thẳng vào cánh cửa phòng khách đang để mở trước mặt, gã chồng đuổi theo sau. Tôi cũng định đuổi theo nhưng lúc ấy đầu đang choáng váng, bước chân loạng choạng, đứng dậy còn không nổi... Đúng lúc ấy...

“Cô dám phản bội tôi à!?” giọng hắn thét lên, “Đừng mà...” tôi nghe thấy giọng cô ấy thều thào, nên dùng hết sức bình sinh cố gắng đứng dậy lết vào trong phòng, thấy cô ấy đã ngã ra trước bồn rửa trong nhà bếp, máu chảy loang lổ, có vật nhọn giống như con dao cắm vào bụng.

Dường như không phát hiện ra tôi đi vào phòng, hắn không quay lại, đứng nhìn xuống Naoko. Trên mặt bàn đồ đạc văng tung tóe, có thể người đầu tiên cầm dao lên là Naoko không biết chừng, nhưng giờ thì chuyện đó chẳng quan trọng gì nữa.

Rồi tôi nhặt chiếc chân nến dưới chân lên, từ từ tiến về phía hắn ta, nhắm đúng đầu hắn, giáng thật mạnh vào.

Người đã giết chết Noguchi... chính là tôi.

Hắn chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi ngã xuống, nằm bất động. Tôi cúi xuống nhìn hắn mà đầu óc trống rỗng. Tôi không hiểu tôi vừa gây ra chuyện gì. Trớ trêu thay, tôi lại rơi vào hoàn cảnh giống hệt như hắn sau khi giết chết Naoko.

Tôi hoàn toàn không nghe thấy tiếng bước chân, đến khi cảm giác có người đứng sau lưng mới quay đầu lại, và thấy... Sugishita.

Tôi không biết cô ấy vừa mới đến hay đã ở đây lâu rồi, đã thấy cảnh tượng này từ khi nào và từ đâu, cũng không biết mình phải làm như thế nào, nên kể cho cô ấy biết sự tình hay cứ bỏ chạy ngay đi? Trong lúc tôi luẩn quẩn trong những suy nghĩ đó, cô ấy cũng không nói một lời nào, chỉ nhìn tôi với ánh mắt vô hồn.

Giả sử nếu tôi bỏ trốn, liệu Sugishita có bao che cho tôi không?

Tôi cũng không có ý định giết Sugishita rồi bỏ chạy. Bởi ngay từ đầu tôi đến đây không mang theo ý định giết người.

Lúc ấy có tiếng chuông reo. Là chuông điện thoại nội bộ của khu chung cư. Tôi cố tình phớt lờ, và sau đó không nghe nó reo nữa. Nhưng ngay lúc sau lại có tiếng chuông, lần này kéo dài hơn lúc vừa rồi.

Bây giờ mà bỏ chạy thì sẽ gặp người đang gọi điện bên dưới. Như thế lại càng đáng nghi hơn.

Nghĩ vậy, tôi nhấc máy nghe điện thoại, đầu dây bên kia nói họ là nhân viên phục vụ tiệc. Tôi lập tức báo hủy dịch vụ để đuổi họ về. Nhưng tôi cũng chưa nghĩ ra cách xử lý tình thế này ra sao. Trong lúc ấy, Sugishita vẫn lặng yên, chằm chằm nhìn tôi. Như thể cô ấy không tin nổi sự việc đang xảy ra trước mắt mình, không thể thốt nên lời. Tôi đã nghĩ đến chuyện dẫn Sugishita trốn khỏi nơi đó.

Đúng lúc ấy, chuông điện thoại lại reo lên. Tôi định không nghe máy thì đột nhiên Sugishita nhấc ống nghe lên, nhờ chuyển máy để nói chuyện với cậu nhân viên nhà hàng, rồi hét lên “... phải không? Cứu mình với!” Thế là mọi chuyện coi như chấm hết.

Tôi hiểu là bây giờ không còn trốn đi được nữa, mà có trốn cũng vô ích. Vả lại tôi nhận ra thế giới không còn Naoko thì chẳng còn gì đáng sống. Vừa đúng lúc ấy, tiếng chuông cửa reo lên bính boong. Tôi ép người phòng thủ, thì thấy có tiếng cửa mở, có người nói vọng vào: “Tôi là nhân viên nhà hàng Chartier-Hirota ạ.”

Ngay lập tức, Sugishita lao ra ngoài. Tôi cứ tưởng cô ấy sẽ chạy đi báo cảnh sát ngay, nhưng hóa ra lại dẫn cậu ta vào, cậu thanh niên ấy tên là Naruse, mặc đồ như thể một đầu bếp. Cô ấy nói cậu ta là bạn học cùng lớp khi xưa. Tôi không biết quan hệ giữa họ là gì, nhưng chắc do có người quen đến nên Sugishita đã an tâm hơn, trở lại với bản tính bình thường của mình.

“Đây là anh Nishizaki sống cạnh phòng mình”, cô ấy còn giới thiệu về tôi với Naruse cơ mà. Dù vừa tận mắt chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng, lại còn có vẻ nhỏ tuổi hơn tôi nhưng cậu ta vẫn tỏ ra khá điềm tĩnh. Naruse hỏi Sugishita: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Chính tôi cũng muốn biết Sugishita đã chứng kiến được gì.

“Mình không biết. Nãy giờ mình ở phòng bên trong có cách âm, vừa chạy ra định mượn cái gì để viết. Lúc mở cửa ra mình nghe thấy có tiếng rên rỉ từ phòng khách nên chạy đến xem và thấy anh Nishizaki ở đây, mọi sự đã thành ra thế này.”

Sugishita nói vậy. Hóa ra cô ấy không nhìn thấy gì cả. Bất giác tôi nghĩ hay là mình thử nói dối. Nói dối rằng hai vợ chồng nhà Noguchi cãi nhau nên tự giết nhau. Nhưng nếu như vậy thì Naoko dù đã chết rồi cũng sẽ bị coi là kẻ phạm tội. Dù là để bảo vệ bản thân đi chăng nữa, tôi cũng không muốn làm việc hèn hạ như thế. Hơn nữa...

Tôi đã ra tay với kẻ giết chết Naoko. Cũng có thể coi là báo thù cho cô ấy. Tôi không hối hận vì hành động của bản thân, cũng chẳng còn gì để mất cả. Tôi đã hành động vì tình cảm dành cho Naoko, và cũng nên chịu hình phạt thích đáng cho hành động đó.

Có thể các người đang nghĩ tôi là thằng bố láo rác rưởi, nhưng riêng chuyện này, tôi hoàn toàn thật lòng.

Tôi thuật lại toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối cho Sugishita và Naruse. Sugishita không ngờ tôi và Naoko hẹn hò với nhau, nhưng có vẻ cô ấy biết chuyện Naoko bị chồng đánh đập và bị giam giữ nên cũng muốn làm gì đó giúp đỡ. “Anh Nishizaki không làm gì sai cả. Anh buộc phải làm vậy cũng chỉ để bảo vệ chị Naoko khỏi bị chồng đánh mà thôi”, cô ấy nói vậy. Giá mà khi ấy tôi đứng dậy được luôn, giá mà tôi có thể bảo vệ Naoko trước khi cô ấy bị đâm thì mọi chuyện đã chẳng ra nông nỗi này.

Tôi và Sugishita ngồi xuống cạnh Naoko, vừa khóc vừa xin lỗi vì đã không thể cứu cô ấy. Tôi muốn nhớ rõ từng đường nét trên vóc dáng xinh đẹp của cô ấy. Tôi sẽ dùng đôi tay này để ghi nhớ làn da mềm mại của cô ấy. Khi tôi vừa chạm tay vào cô ấy thì đột nhiên...

“Đừng động vào”, Naruse ngay lập tức ngăn tôi lại. “Nếu chúng ta càng báo cảnh sát muộn thì càng bất lợi cho anh”, cậu ta nói vậy. Sugishita đã đúng khi gọi cậu ta đến.

Naruse rút điện thoại ra, gọi 110 báo cảnh sát. Nhưng chưa hết, ngoài chúng tôi ra vẫn còn thêm một người nữa đến. Giả sử Naruse chưa từng có mặt ở hiện trường đi chăng nữa, tôi nghĩ người đến cuối cùng này - tức Ando - cũng sẽ xử lý mọi chuyện y như vậy.

Cái gì? Các người vẫn muốn hỏi thêm à?

Naoko bị sẩy thai sao? Tôi chưa từng nghe chuyện đó.

Nhưng tôi có thể khẳng định một trăm phần trăm, đó không phải con của tôi.