← Quay lại trang sách

Chương 5 Vết sẹo

Liệu có phải lúc nào hành động và lý do cũng ăn khớp với nhau hay không?

Sau khi chuyện đã xảy ra rồi, có kể lể ra bao nhiêu lý do thì sự thực cũng chẳng thể thay đổi. Vậy mà không hiểu sao con người cứ phải cố gắng tìm hiểu động cơ, quá trình và nguyên nhân?

Trước khi đi học, đứa trẻ uống sữa được rót sẵn vào chiếc cốc không có tay cầm. Thế nhưng, chiếc cốc đó hơi to so với bàn tay của một đứa trẻ, hơi lạnh của sữa còn làm những giọt nước đọng lại ở mặt ngoài cốc. Đứa trẻ bị trượt tay, đánh rơi chiếc cốc xuống sàn nhà, làm chiếc cốc vỡ vụn bắn tung tóe sữa trên nền nhà cứng. Đứa trẻ vội vàng nhảy xuống khỏi ghế, với tay nhặt các mảnh cốc đã vỡ. Đầu ngón trỏ tay phải nó đau nhói, nhìn xuống, nó thấy ở đó ứa ra một giọt nhỏ màu đỏ tươi, đường kính chưa đầy năm phân, tròn xoe. Đứa trẻ nhìn chằm chằm vào giọt chất lỏng đó, bỗng từ phía sau vọng đến tiếng phụ nữ tru tréo lên.

“Mày làm cái gì đấy!?”

Là mẹ của đứa trẻ. Đứa trẻ giật bắn hai vai định quay người lại, nhưng người phụ nữ đã ra tay trước, nắm lấy cổ áo phông tròn của nó giật thật mạnh ra sau. Đứa trẻ bị nghẹt thở dùng hai tay nắm lấy cổ áo phía trước, rồi cứ thế nó bị đá lăn xuống mặt sàn tung tóe sữa. Người phụ nữ bắt đầu đá như đá bóng vào lưng và sườn đứa trẻ đang co tròn người lại.

“Con xin lỗi, con xin lỗi mẹ...”

Đứa trẻ khóc, giọng nghẹn ngào, nó luôn miệng xin lỗi người phụ nữ. Nhưng người phụ nữ vẫn tiếp tục đá. Không chỉ ngoài da, đứa trẻ thấy đau vào tận bên trong cơ thể, và nó nghĩ. Tại sao mình lại bị đấm đá như thế này? Vì mình trót đánh rơi chiếc cốc. Vì chiếc cốc bị vỡ. Vì sữa bị chảy ra. Vì sàn nhà bị vấy bẩn. Vì nó không biết trân trọng đồ uống. Nếu vậy thì nó chỉ còn biết chịu đựng mà thôi.

Đến khi đứa trẻ đã kiệt sức không nói nổi nữa, người mẹ mới thôi đá. Rồi bà ta ôm lấy đứa trẻ bằng hai tay, ôm thật chặt vào lòng.

“Con có bị đau không?”

Nó chỉ khẽ gật đầu như chẳng còn chút sức lực nào để đáp lại câu hỏi hiền dịu ấy, từ khóe mắt người mẹ, nước mắt cứ thế trào ra.

“Mẹ xin lỗi. Mẹ xin lỗi. Con đừng ghét mẹ nhé. Tay Masato bị chảy máu phải không? Mẹ yêu Masato lắm, thấy cơ thể con bị tổn thương, mẹ rất buồn. Mẹ làm Masato đau không phải vì mẹ ghét bỏ Masato đâu. Con là người mẹ yêu nhất trên đời.”

Máu không còn chảy ra từ đầu ngón tay nữa. Nhưng trên tay và cạnh sườn nó, những vết thâm từ vài ngày trước vẫn còn bầm tím. Đầu ngón tay thon, dài và trắng của người mẹ tiếp tục mân mê từ vết bầm này đến vết bầm khác như vẽ những chòm sao, bà nói: “Tất cả những dấu vết này là minh chứng tình yêu mẹ dành cho con”.

Nó bị mẹ gây ra những vết bầm đó. Lý do của hành động đó là do nó được yêu.

Hai mẹ con sống cùng nhau trong một căn hộ trên chung cư cao tầng chỉ nhìn thấy bầu trời ngoài cửa sổ. Khi nó bắt đầu hiểu chuyện, bố đã bỏ mẹ mà đi.

Nếu phải chấp nhận bạo lực là tình yêu thì nó không cần cái gọi là tình yêu. Khi đã đủ hiểu biết về thế giới rộng lớn, liệu đứa trẻ có dám khẳng định với mẹ vậy không?

Đi học cấp một, đứa trẻ được mặc quần áo dài để che đi cánh tay và bắp đùi nổi đầy các vết sẹo. Nhưng thầy giáo chủ nhiệm trẻ là một người ngay thẳng, nghi ngờ khi nhìn thấy nó mặc áo dài tay giữa mùa hè nên đã “vô tình” vén ống tay áo của nó lên và phát hiện những vết thâm tím. Đầu tiên thầy giáo hỏi đứa trẻ.

“Sao chỗ này của em sưng đỏ lên vậy?”

“... Em không biết.”

Đứa trẻ đáp lại bằng giọng yếu ớt. Không phải nó cố tình bao che cho mẹ, mà chỉ là nó bị sốc khi nhận ra hành vi mình chịu đựng bấy lâu nay hóa ra lại là chuyện tệ hại đến mức những người lớn khác sẽ cau mày gặng hỏi khi phát hiện ra. Mùi hôi của thuốc lá phảng phất từ miệng thầy chủ nhiệm cũng làm đứa trẻ thấy khó chịu, vừa trả lời các câu hỏi tiếp theo nó vừa quay mặt đi hướng khác.

Ngày hôm đó, thầy chủ nhiệm đã đến nhà đứa trẻ trong căn chung cư. Đứa trẻ nấp ngoài hành lang, sau cánh cửa, lén nhìn chằm chằm mẹ nó và thầy chủ nhiệm đang ngồi đối diện nhau trên ghế xô pha trong phòng khách.

“Cánh tay Masato bị bầm tím, mẹ cháu có biết gì về việc này không ạ?”

“Con tôi vốn hiếu động, chắc vô tình va vào đâu rồi bị thương? Hay là bị bạn đánh không biết chừng. Con trai mà, mấy vết bầm nhỏ cũng chẳng đáng vào đâu nên tôi không để ý lắm.”

Nó càng bị sốc hơn bởi những điều mẹ vừa nói. Bởi hóa ra mẹ nó cũng tự nhận thức được những hành động của mình không phải là việc có thể đường đường chính chính nói trước mặt người khác.

“Ở trường tôi chưa thấy Masato nghịch ngợm hay gây rối bao giờ.”

“Thầy đang nghi ngờ tôi phải không? Nếu vậy tôi xin phép được nói thẳng. Tôi yêu con tôi nhất thế gian.”

Người mẹ nói vậy, rồi gọi hướng ra ngoài cửa.

“Masato, con đang ở đấy phải không? Lại đây với mẹ.”

Không hiểu sao mẹ biết nó ở đó. Đứa trẻ sợ sệt đi vào phòng khách.

“Nào! Lại đây với mẹ.”

Người mẹ đứng dậy khỏi chiếc xô pha, dang hai tay đón lấy đứa trẻ. Thầy giáo chủ nhiệm chăm chú nhìn đứa trẻ, rồi lại quay sang nhìn mẹ nó. Đứa trẻ chầm chậm bước từng bước một tiến lại gần, khi chạm đến tay mẹ, nó vừa bước thêm một bước nữa thì bị ôm thật chặt, ghì mạnh trong hai cánh tay.

“Thầy thấy chưa. Nó đã đến đây. Tôi yêu đứa con này nhất trên đời.”

Nhìn vẻ mặt kiêu hãnh và nụ cười rạng ngời trên khuôn mặt bà ta, không biết có phải thầy giáo chủ nhiệm đã bị hớp hồn hay không? Một tháng sau, đứa trẻ thấy phảng phất mùi thuốc lá trên người mẹ nó.

Nó khó chịu nhưng cho rằng người lớn thường hút thuốc nên không nghĩ nhiều. Từ khi phảng phất mùi thuốc lá, người mẹ không còn đánh đập đứa trẻ nữa. Nó cũng không còn phải nghe “Mẹ yêu con” nữa. Những ngày đó với đứa trẻ thật là dễ chịu, nó thấy cả cơ thể mình như mềm nhũn ra.

Người mẹ từ chỉ phảng phất mùi, nửa tháng sau cũng bắt đầu hút thuốc trước mặt đứa trẻ. Nhiều lần đứa trẻ bị nghẹt thở khi phòng khách đầy khói thuốc, nhưng so với bị đánh bầm tím thì vẫn tốt hơn cả vạn lần.

Một hôm khi ở trường, đứa trẻ phát hiện trên sườn thầy giáo chủ nhiệm có vết bầm tím. Trong giờ thể dục, lúc thầy làm mẫu động tác trồng cây chuối trên thảm, vạt áo thun bị lật ra để lộ mấy vết bầm.

Khi ấy nó nhận ra mùi thuốc lá có liên quan đến vết bầm. Người mà mẹ nó đang yêu là người đàn ông này.

... Thật đáng thương.

Một ngày trời mưa lớn, cách vài ngày nữa là đến kỳ nghỉ hè, chuông bắt đầu tiết học buổi sáng đã reo lên nhưng không thấy thầy chủ nhiệm xuất hiện. Trời sắp có bão nên các thầy cô đang thảo luận, có khi hôm nay lũ trẻ sẽ được về luôn. Trong phòng học ai nấy đều nháo nhác, đứa trẻ cũng hồi hộp nhìn mây đen ùn ùn kéo đến trên bầu trời. Sắp có bão thật rồi, lồng ngực nó háo hức.

Một lúc sau có người bước vào lớp, nhưng không phải thầy chủ nhiệm mà là thầy hiệu phó. Đúng như kỳ vọng, thầy bảo rằng trên sở đã ra chỉ thị cho toàn trường nghỉ học, tránh gió lớn và lũ lụt do bão sắp tiến vào. Nó đi về, trong lòng hơi thích thú vì mưa mỗi lúc một lớn hơn, chiếc ô to suýt bị gió thổi bay mất. Lúc mở cửa nhà ra, nó thấy bên trong nhà như đã bị bão tràn qua sớm vậy.

Lọ hoa trang trí trên giá để giầy dép bị vỡ vụn ở cửa, nước và hoa đổ tràn ra. Buổi sáng khi nó ra khỏi nhà chỗ này vẫn còn được sắp xếp ngăn nắp, vậy mà...

“Mẹ ơi.”

Nó vào phòng khách, cất tiếng gọi nhưng không ai trả lời. Hay là nhà có trộm? Chân nó cứng đờ lại vì sợ, không cởi nổi giày. Cánh cửa phòng ngủ của mẹ ở cuối hành lang mở ra kêu cọt kẹt. Nó nín thở.

“Gì chứ, ra là Masato à?”

Người vừa nói là mẹ nó. Mái tóc dài rối bù, không biết có phải bà vừa khóc không mà hai mắt sưng húp.

“Đúng rồi, hôm nay con đi học nhỉ. Sáng sớm nay có cuộc điện thoại lạ gọi đến nên mẹ hoảng loạn quá. Nhưng hôm nay là ngày thường cơ mà, sao giờ con đã về rồi?”

Đứa trẻ không thật sự hiểu mẹ nó đang nói gì.

“Thầy giáo bảo sắp có bão đến nên cho bọn con về sớm.”

Vừa nghe thấy từ “thầy giáo”, đôi mắt sưng húp của mẹ nó đột ngột mở to ra.

“Thế à... Thầy còn nói gì nữa không?”

“Thầy bảo không được ra khỏi nhà. Các lớp khác bị giao nhiều bài tập, nhưng lớp bọn con thầy nghỉ, thầy hiệu phó đến thay nên không có bài tập nào.”

“Thầy Suzuki nghỉ à? Tại sao?”

“Con không biết.”

“Thầy hiệu phó có nói tại sao thầy Suzuki nghỉ không?”

“Không ạ. Thầy chỉ bảo hôm nay thầy chủ nhiệm của các em nghỉ nên thầy sẽ thông báo thay thôi ạ.”

“Thầy có bảo gì như là thầy Suzuki bị cảm, gặp tai nạn, hay người nhà bị làm sao không?”

“Không nói ạ, con nghe rõ mà. Nhưng mà tại sao...”

Nó nhìn ra phía cửa. Trước lọ hoa vỡ vụn là chiếc đồng hồ và dép đi trong nhà nằm lộn xộn, chỏng chơ. Có vẻ như bất cứ đồ gì tiện tay với được đều đã bị quăng xuống sàn.

“Con đừng để ý, đi vào phòng đi. Không có bài tập về nhà nhưng cũng không được lười nhác đâu đấy. Con đọc sách đi.”

Bị sai khiến một cách dứt khoát, đứa trẻ lặng lẽ chui vào phòng nhưng ngoài sách giáo khoa ra, nó không có bất cứ một cuốn sách nào.

Con trai mà suốt ngày chỉ ngồi lì trong phòng đọc sách là không được đâu. Rốt cuộc sẽ chỉ thành kẻ lý lẽ cứng nhắc thôi. Vì lý do đó, người mẹ không bao giờ tặng cho đứa trẻ sách. Lỗi cũng tại người bố đã bỏ mẹ mà đi là người rất thích đọc sách. Nhưng đứa trẻ không bao giờ khó chịu vì việc đó, vì nó được phép chơi những trò vui khác như đám trẻ bình thường.

Nó chơi điện tử, ngồi xem tivi, rồi ngủ gà ngủ gật. Khi thấy đói bụng, nó ra khỏi phòng và nghe thấy tiếng la hét thảm thiết của mẹ từ phòng ngủ.

“Kenichi, Kenichi! Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh!”

Thầy Suzuki Kenichi được các bạn nhỏ trong lớp gọi là thầy Kenichi nên đứa trẻ hiểu ngay đó là tên thầy giáo chủ nhiệm. Không biết chuyện này có liên quan gì đến việc thầy không đến trường không? Nó nghĩ nhưng chẳng dám hỏi.

Thềm cửa vẫn chưa được dọn dẹp. Phòng khách khủng khiếp tới mức không có chỗ đặt chân, để vào được bếp phải đi qua một đống mảnh kính vỡ.

Không còn cách nào khác, đứa trẻ đành lấy bánh mì và sữa là bữa trưa mang từ trường về để ăn cho qua cơn đói bụng.

Gió mưa đập bên cạnh cửa sổ báo hiệu cơn bão đã đến, cánh cửa phòng đứa trẻ mở ra và người mẹ tay cầm điếu thuốc lá đi vào. Mẹ nó quắc mắt nhìn tay đứa trẻ đang cầm máy chơi điện tử.

“Con đã đọc sách chưa?”

“Nhưng mà con không có sách.”

“Trường con có thư viện còn gì.”

Đứa trẻ chưa từng đến thư viện, mẹ nó cũng chưa bao giờ khuyên nó như vậy. Nó ngồi lặng thinh, đầu cúi gằm xuống, và đột ngột bị đá từ phía sau.

“Nếu không có sách, ngay từ đầu khi mẹ bảo đi đọc sách, sao con không nói luôn như vậy? Tại sao đến bây giờ mới nói như kiểu đấy là lỗi của mẹ? Tại sao, tại sao, tại sao đến cả Masato cũng vậy? Con không nghe thấy mẹ nói gì à?”

Đứa trẻ khẽ lắc đầu.

“Con không yêu mẹ à?”

Nó lại lắc đầu một lần nữa.

“Vậy để mẹ cho con một vết để con không bao giờ quên con yêu mẹ.”

Một điểm trên cánh tay phải của nó đau nhói. Người mẹ đã dụi điếu thuốc vào người nó. Cơn nhói đau từ mảng da bị cháy cái “xèo” cứ thế lan ra khắp cơ thể, thấu tận lên não. Không thể kêu lên thành tiếng, tê buốt đến tận óc, mắt nó dần mờ đi.

Thầy giáo chủ nhiệm đã rời khỏi trường học cùng cơn bão. Trong trường lan rộng lời đồn rằng lý do là vì đầu óc thầy đã không còn bình thường.

Người mẹ lại yêu đứa trẻ. Dù đang nghỉ hè người mẹ vẫn không cho nó ra khỏi nhà, khắc lên khắp cơ thể nó những vết bỏng mang tên “minh chứng tình yêu” mà cả đời không thể biến mất.

Một tối đứa trẻ bỗng thức giấc bởi một mùi rất lạ.

Đứa trẻ ra khỏi phòng, đi vào phòng khách nơi phát ra mùi và thấy mẹ đang nằm trên ghế xô pha, ngủ rất say. Cánh tay phải của bà buông thõng xuống dưới ghế xô pha, trên chiếc thảm lông ngắn là điếu thuốc vẫn đang cháy. Một đàn sâu màu da cam nhỏ lan dần ra từ điếu thuốc, từ từ ăn đến cháy đen cái thảm. Ít nhất trong mắt đứa trẻ thấy như vậy.

Trong khi đứa trẻ đang đứng thất thần nhìn, những con sâu màu cam đã bò tới tận chân nó. Những con sâu đó dần kéo thêm đồng bọn, từ một nhúm nhỏ xíu, từ từ chuyển mình thành một đám lớn. Đám lớn ấy ăn đến ghế xô pha, và cả gấu váy dài của mẹ.

“Cứ thế này chúng sẽ ăn cả mình mất.”

Đứa trẻ chạy vụt ra khỏi cửa, xuyên qua hành lang và lao xuống cầu thang thoát hiểm của tòa chung cư. Nó chạy xuống cầu thang không biết bao nhiêu vòng, vậy mà mãi vẫn không thấy mặt đất gần hơn. Nó thở hổn hển, những vết bầm trên khắp cơ thể bắt đầu âm ỉ đau từ bên trong.

“Cả người mình đang cháy. Cứ thế này mình sẽ chết cháy.”

Đứa trẻ cảm thấy những con sâu màu cam đang ăn gần hết cơ thể mình, nó ngồi thụp xuống, nhắm chặt mắt lại.

Khi mở mắt ra, nó thấy mình đang ở trong bệnh viện và biết tin mẹ đã chết. Người đến đón nó là bố, nhìn thấy những vết bầm trên cánh tay đứa trẻ lộ ra từ bộ đồ ngủ ngắn tay, ông đã liên tục nói tha lỗi cho bố.

“Đáng ra bố không nên giao con cho người đàn bà đó.”

Nó không biết bản thân mình nên nghĩ gì về mẹ, nhưng cách nói “người đàn bà đó” khiến nó cảm thấy bà thật đáng thương.

Bố đã tái hôn, vậy là đứa trẻ có thêm một em trai nhỏ. Người mẹ mới đối xử tốt với đứa trẻ hơn cả với đứa em trai, bà ấy nói: “Anh của con là một đứa trẻ đáng thương lắm”.

Ở trường mới chuyển đến, để người khác không nhìn thấy những vết sẹo, nó được phép mặc đồng phục dài tay, quần áo thể dục dài tay cả năm. Nó được miễn cả môn bơi. Vì cậu ấy là đứa trẻ đáng thương.

“Đứa trẻ đáng thương.” Cứ mỗi lần bị gọi như vậy, tình yêu trong cuộc đời trước kia dần biến mất.

Đứa trẻ tìm nơi chỉ có mình nó. Nhưng ở bất cứ nơi đâu người ta cũng giữ ý với “đứa trẻ đáng thương”, ai cũng nói với nó như vậy.

Ngôi nhà mới của nó rất rộng và là nhà trệt chứ không phải chung cư, có cả thư phòng.

Nó chỉ cần giam mình trong phòng, giả vờ đọc sách là sẽ không bị ai gọi cả. Do chưa từng đọc cuốn sách nào ngoài sách giáo khoa nên ban đầu chỉ mở sách ra thôi nó cũng suýt say chữ, nhưng khi đọc được một rồi hai câu nó đã dần quen.

Nó như đang quay ngược thời gian đến một thế giới nào khác không phải nơi này. Nó thích thú đọc những cuốn sách khoa học viễn tưởng và huyễn tưởng mượn từ thư viện của trường, cho đến một ngày nó đọc xong cuốn sách đã mượn sớm hơn dự tính nên sau đó đã lấy bừa một cuốn từ giá sách trong thư phòng ở nhà đọc.

Tác giả là Tanizaki Junichiro. Mỗi cuốn Tình khờ, Xuân cầm, Hai cuốn nhật ký của ông mà nó đọc, hai chữ “tình yêu” cứ hiện lên trong tâm trí. Những câu chuyện ấy đều là về một “người đàn ông đáng thương” bị dẫn lối bởi một người đàn bà ma mị, vậy mà với nó...

Hành động mang tên “tình yêu” đến từ mẹ. Trong thế giới hiện thực nó được cảm thông mà gọi là “đứa trẻ đáng thương”, nhưng nếu viết lên trên giấy những dòng văn đẹp, không biết người ta có gọi đó là “tình yêu” không?

“Mình không phải đứa trẻ đáng thương. Mình sẽ cho những đứa bảo mình là ‘đứa trẻ đáng thương’ đọc truyện của mình, để chúng nhận ra tình yêu đã có giữa mình với mẹ.”

Mình sẽ chứng minh cho mọi người thấy tình yêu có thể trở thành lý do cho mọi hành động.

* * *

Nếu tôi viết nguyên sự thật ra, đây sẽ chỉ đơn thuần là một câu chuyện đời đáng thương mà thôi. Chính nhờ văn học tô điểm hiện thực mà đời người trở nên có ý nghĩa. Khoảnh khắc nhận ra điều ấy, hơn hai mươi tờ bản thảo trên tay chợt chỉ như một xấp giấy lộn.

Nếu là bản thảo viết bằng máy tính thì có thể xóa đi trong một tích tắc. Nhưng bản thảo viết tay thì vo viên ném vào thùng rác hay xé nhỏ ra cũng không thể tích tắc xóa đi dấu tích của những gì đã viết. Hay là cứ đốt đi hết?

Nếu ngọn lửa có thể thiêu rụi tất cả...

Trong thế giới hiện thực, phóng hỏa là tội nặng. Dù lý do phóng hỏa là vì tình yêu đi chăng nữa, tội vẫn là tội. Dù lý do ngược đãi là vì tình yêu đi nữa, tội vẫn là tội. Dù lý do điên loạn là vì tình yêu đi nữa, tội vẫn là tội. Người ta chỉ khinh miệt, chửi rủa tội ác đó là hành động ngu xuẩn và phủ nhận tất cả tình yêu đã từng tồn tại.

Thế nhưng trong thế giới văn học tất cả những điều đó đều được nâng lên thành tình yêu đích thực.

Nếu muốn tìm tình yêu từ cuộc đời đã qua, chỉ cần dùng văn học làm thăng hoa những sự thực ấy là được. Và nó cần được kịch hóa. Dù mình chủ tâm viết nó thành là một câu chuyện tình đi chăng nữa, nhưng nếu người đọc không cảm nhận được đó là tình yêu thì chẳng có tình yêu nào tồn tại trong câu chuyện hay sự thực đó cả. Chỉ khi nào được người khác đón nhận, tình yêu mới chắc chắn tồn tại.

Không biết tôi đã tự nhủ với mình như vậy bao năm rồi.

Mặc dù là một sinh viên đại học nhưng tôi không đến trường, không đi làm, chỉ giam mình trong một căn phòng trọ cũ kỹ và chẳng làm gì ngoài miệt mài viết truyện.

Một hôm tôi chợt nghĩ hay mình thử viết về đứa trẻ thiếu vắng tình cảm khi bị ngược đãi bởi người phụ nữ bị đàn ông ruồng bỏ, thông qua hình ảnh một con chim. Một thế giới tình yêu khép kín với con chim, người phụ nữ và người đàn ông. Câu chuyện ấy cứ thế mở rộng ra trong đầu óc tăm tối của tôi như nước suối dâng lên. Trong ba năm từ khi bắt đầu viết tiểu thuyết, lần đầu tiên tôi có cảm giác này.

Cuối cùng tôi cũng đã có thể chấp nhận quá khứ. Sau khi viết xong, tác phẩm mà tôi đã từng linh cảm, cảm giác như chạm được vào ấy được đặt tên là Chim thiêu thân.

Chiều tối một ngày mưa mùa hạ, trước cửa phòng bên cạnh phòng tôi có một người con gái ôm gối ngồi thụp xuống nền nhà. Không biết có phải do cô ấy đến đây mà không mang theo ô hay do mái che của căn nhà trọ chẳng có tác dụng, từ mái tóc dài của cô gái có vài giọt nước lăn xuống má. Nhìn như thể cô ấy đang khóc.

Tôi thoáng chạm mắt với cô ấy và dừng bước vì thấy khó hiểu, nhưng chẳng có lý do để bắt chuyện nên sau đó tôi cứ thế đi vào phòng. Một lúc sau khi ra cửa sổ để đóng rèm, tôi nhìn ra ngoài thấy cô gái vẫn ngồi nguyên ở chỗ đó. Mưa mỗi lúc một nặng hạt hơn.

Khi tôi bước ra, cô gái chủ động bắt chuyện trước.

“Tôi đến thăm Nozomi. Không biết bình thường khoảng mấy giờ em ấy mới về?”

Giọng nói nhỏ nhẹ như tan vào tiếng mưa rơi xuống mái che làm bằng tôn rẻ tiền. Cô gái nói thêm “Tôi quên không mang điện thoại di động rồi.”

Tôi bảo cô gái rằng “Nozomi” đi làm thêm, có lẽ không về trước buổi tối và bảo cô ấy nếu không ngại có thể vào trong nhà tôi đợi. Tôi không có ý gì với cô gái, chỉ là không đành lòng để khách của Sugishita chịu tình cảnh thảm hại này lâu hơn nữa.

Cô gái bước vào phòng, lúc đầu còn e dè, nhưng sau khi tôi đưa khăn tắm và pha cà phê nóng cho thì cô ấy đã bình tĩnh hơn.

“Anh có thân với Nozomi không?”

Tôi kể cho cô ấy chuyện mình bắt đầu thân với “Nozomi” từ đợt có cơn bão, chuyện ba chúng tôi gồm cả Ando - người sống ở tầng trên - cùng uống rượu.

“Anh cũng biết Ando à?”

Cô gái biết cả Ando. Khi đã bình tĩnh, cô gái đưa mắt nhìn xung quanh phòng, nhìn kỹ vào một số đồ vật rồi mỉm cười một cách bí ẩn.

“Hai người là người yêu à?”

“Biết nói sao bây giờ nhỉ...”

Tôi cười trừ. Bởi tôi hiểu quan hệ giữa cô gái và Sugishita không phải ở mức thân thiết. Đến cả tôi còn biết chuyện Sugishita có người cùng thề hẹn một tình yêu đích thực.

Có lẽ cô gái nghĩ vậy khi nhìn thấy chiếc cốc hình cá heo và đôi đũa hình quả dâu tây trên tủ lạnh. Một vài bộ bát đũa trong phòng tôi tất cả đều do người dùng tự mang đến. Nhưng chiếc cốc hình cá heo không phải của Sugishita mà là của Ando.

Hai người bạn thân nhất trong thế giới hiện thực... mà không phải, có lẽ nhờ “Nozomi” và “Ando” mà tôi còn kết nối được với thế giới hiện thực. Mà không, còn một người nữa là ông chủ nhà Nohara. Nói cách khác, Nobara-so này đối với tôi là thế giới hiện thực duy nhất.

Và một cô gái tôi không quen biết đang bước vào thế giới này, mặc dù tôi là người mở lời trước. Có lẽ tôi đã hành động thiếu suy nghĩ, nhưng đến lúc này không thể đuổi cô ấy ra được.

“A! Cái này.”

Cô gái với tay ra giá sách cầm lấy chiếc vỏ sò, vừa lấy đầu ngón tay mân mê cái vỏ sò màu hồng nhạt ấy vừa áp nó vào tai.

Lúc đầu tôi có hai chiếc vỏ sò cơ, nhưng một cái sau khi nhận được vài ngày thì thấy có con bọ lạ bò ra nên tôi đã vứt đi.

Hai người cho tôi vỏ sò có quê nhà khác nhau nhưng cùng đến từ những hòn đảo nhỏ. Nghe nói biển là một phần cuộc sống của hai đứa nó, đến mức hai đứa chưa từng sống một ngày nào mà không nhìn thấy biển. Chúng bảo tôi áp vỏ sò vào tai sẽ nghe thấy tiếng sóng biển, tôi cũng thử làm theo nhưng chẳng nghe thấy gì, vậy là hai đứa lại bắt tôi phải áp thật mạnh vào, tôi làm theo thì nghe thấy có tiếng “ục ục ục” vọng sâu tận trong tai. Nhưng đó là tiếng dòng máu chảy, không biết có phải chúng nhầm nó với tiếng sóng biển không? Hay là đối với những người mà cả đời sống chung với biển, sóng biển cũng giống như dòng máu đang chảy lẫn trong cơ thể họ? Tôi không hiểu được, bởi vì tôi sống ở một thế giới không có biển.

Một không gian hình vuông chỉ nhìn thấy bầu trời.

Tôi đã nói rõ là không nghe thấy tiếng sóng biển nào, nhưng hai đứa em đó cứ bảo tôi thử cho xuống dưới gối rồi ngủ xem sao.

“Biết đâu trong giấc mơ anh sẽ gặp một cô gái xinh đẹp đấy, Ando nhỉ?”

“Một người đẹp mà chỉ trong mơ mới gặp được... Thú vị đấy chứ. Nishizaki, hay anh thử viết một câu chuyện với chủ đề như thế xem sao?”

Hai đứa em theo chủ nghĩa hiện thực hôm ấy cũng nói được một câu bay bổng đến thế, chứng tỏ chúng đã rất vui trong chuyến du lịch đến Okinawa.

Cô gái áp vỏ sò là món đồ lưu niệm của người khác vào tai, rồi bỗng chảy nước mắt. Không biết cô ấy đang nghe thấy gì, chẳng lẽ là tiếng sóng biển? Không lẽ vì nó mà những ký ức quay về đến mức khiến cô ấy khóc trong phòng người lần đầu tiên gặp mặt?

“Cái này... biết thế tôi đã không cho đi.”

Cô gái lẩm bẩm.

“Vỏ sò này là tôi tặng Nozomi.”

Nghe đến đây tôi đã hiểu cô gái này là ai. Cô ấy là vợ anh Noguchi Takahiro, người mà hai đứa tụi nó đã gặp ở chuyến du lịch Okinawa, tên là gì ấy nhỉ?

“Vỏ sò lưu niệm ở đây, nghĩa là với Nozomi anh là người rất quan trọng nhỉ. Đã có một người tuyệt vời như vậy tại sao em ấy còn định làm chuyện đó?”

“Chuyện đó”, liệu có phải là kế hoạch bảo vệ Nobara-so? Vì kế hoạch đó, Sugishita và Ando đã cùng đi du lịch đến Okinawa. Mục đích của chuyến đi đó là để làm quen với Noguchi, con trai chủ sở hữu tòa nhà “Midori”, người cũng không đồng ý bán lại đất.

Để làm thân với Noguchi... Tôi đã tiễn hai đứa nó đi với suy nghĩ hiện thực làm sao mà được như kế hoạch lúc nói chuyện, làm được đến đâu cứ làm thôi, nhưng Sugishita đã trở về với kết quả tốt hơn mong đợi.

Sau vụ đó Sugishita gửi thư cho Noguchi xin ý kiến về vấn đề mua bán đất. Câu chữ trong bức thư cũng là do tôi nghĩ.

“Khi áp chiếc vỏ sò lên tai, em nghe thấy tiếng sóng biển ở đảo Ishigaki, nhớ đến ngày hè vui vẻ đã có duyên được gặp anh Noguchi.” Hình như bức thư đó mở đầu như vậy.

Sugishita đã báo lại với tôi chuyện Noguchi nói rằng nhà anh ta không định bán tòa “Midori”. Cả chuyện có khả năng bên nhà thầu sẽ xây khu căn hộ cao cấp ở nơi khác, tùy theo kế hoạch xây dựng tàu điện ngầm của thành phố. Sau đó tôi báo lại tin ấy cho ông Nohara và ba người chúng tôi đã ăn mừng, nhưng đó là chuyện của hơn nửa năm trước rồi.

“Chẳng biết nên miêu tả thế nào nhỉ. Tôi hiểu Nozomi muốn những thứ gì, và cũng biết rằng những thứ em ấy muốn thật sự rất vớ vẩn. Nhưng tôi lại ghen tị với Nozomi, vì ít ra em ấy còn biết thèm muốn một thứ gì đó. Nhưng tôi cũng không muốn trở thành giống như Nozomi. Quan hệ giữa bọn tôi là như vậy đấy.”

“Cô ấy... Nozomi muốn có thứ gì?”

Tôi chỉ đang hùa theo mạch câu chuyện, nếu biết mình vừa bị tôi gọi bằng tên liệu Sugishita có giận không nhỉ? Mà không, có lẽ em ấy không thèm để ý đến việc đó đâu. Tôi nghĩ cô gái này hiểu cái mà Sugishita muốn.

“Khả năng sống tự lập”, cô gái nói vậy.

Cô gái mà tôi mới gặp lần đầu ấy đã nói một câu rất mơ hồ như vậy.

“Vào làm ở một công ty lớn, kiếm thật nhiều tiền. Nếu là để mua quần áo đẹp thì cũng là điểm dễ mến, nhưng em ấy xem thường những phụ nữ sống dựa vào đàn ông, mà không, em ấy xem thường tôi. Tôi dẫn em ấy đến một cửa hàng rất tuyệt, mặt em ấy tỏ ra thích thú nhưng đôi mắt thì không cười. Vậy mà khi nói chuyện về shogi với chồng tôi, nét mặt em ấy lại có vẻ thực sự rất vui.”

“Vì nó mê shogi mà. Còn từng rủ tôi chơi mãi mà tôi chưa hứng thú.”

“Nhưng em ấy không rủ tôi chơi. Tôi nói với em ấy nếu môn này thực sự hay vậy thì tôi cũng thử chơi xem sao, nhưng em ấy chỉ bảo ‘Chị Naoko không cần chơi cờ đâu’. Với Nozomi, shogi chỉ là cách để tiếp cận đàn ông thôi. Bằng cớ là em ấy lấy lý do chơi shogi để lén lút gặp chồng tôi mà không cho tôi biết.”

“Đấy là vì...”

Không biết tôi có nên nói với cô ấy đó là vì Sugishita muốn hỏi vụ mua đất hay không. Nhưng nếu tôi nói ra sự thật, có lẽ cô ấy sẽ nhìn ra việc đăng ký tình nguyện vào cùng tổ chức với anh Noguchi, chuyến du lịch tới Okinawa, tất cả đều là kế hoạch được dựng lên.

Với Sugishita, shogi là phương tiện... Lúc trước tôi đã tưởng Sugishita chơi môn này vì đó là một trong những thú vui hiếm hoi trên đảo, nhưng khi nghĩ đến từ “phương tiện” thì tôi đã thấy cụm từ miêu tả rất hợp quan hệ giữa cô ấy và shogi.

“Chồng tôi ấy, trong đời anh ấy ghét nhất là bị thua. Nếu đã vậy thì ngay từ đầu anh ấy không đấu với ai là được, nhưng chắc do bản tính nên anh ấy luôn muốn cạnh tranh với ai đó. Hai chúng tôi đi du lịch, vậy mà khi nhìn thấy hai đứa cùng tham gia chuyến lặn biển đang chơi cờ, anh ấy chẳng còn để mắt đến tôi nữa.”

“Sao cô không nhờ chồng cô dạy chơi cờ? Chẳng cần đến Sugishita.”

“Như vậy không được. Anh ấy không chơi cờ với con gái.”

“Vậy chắc anh ấy cũng không chơi cờ với Nozomi rồi?”

“Đúng vậy, lúc nào anh ấy cũng chỉ chơi với Ando. Nhưng Nozomi thì đứng ngoài quan sát, thỉnh thoảng còn trêu đùa Ando nữa.”

“Tôi biết, lúc hai đứa nó chơi ở đây cũng vậy mà. Cảm giác như hai chị em ấy.”

“Vâng, đúng thế. Lúc đầu tôi còn tưởng họ yêu nhau, nhưng cách thể hiện ra không phải vậy nên tôi mới thấy mối quan hệ này khó hiểu. Nếu hai em ấy yêu nhau thì tôi đã chẳng nghi ngờ Nozomi. Nhưng kể cả giờ tôi biết em ấy có anh đi nữa, tôi vẫn không thể không nghi ngờ Nozomi. Chắc chắn có điều gì đó.”

“Hay Nozomi xin lời khuyên về tìm việc. Dù sao miễn chồng cô không chơi cờ với nó là được chứ gì.”

“Nhưng em ấy còn viết cả thư. Tôi có nhìn thoáng qua, thấy có viết mấy cái như ‘khi áp vỏ sò lên tai, em lại nhớ đến anh Noguchi’.”

Đó là bức thư hỏi chuyện đất cát. Cô ấy chẳng cần bực bội kể cho tôi, chẳng phải cứ hỏi thẳng “Thư gì vậy?” là sẽ được chồng trả lời hay sao, vì đâu có gì đáng giấu giếm.

“Hay là thư cảm ơn về chuyến du lịch? Cô thử hỏi chồng cô xem sao.”

“Không được!”

Bỗng nhiên cô ấy lớn giọng một cách đầy quá khích.

“Nếu tôi thể hiện mình nghi ngờ anh ấy dù chỉ một chút thôi, anh ấy chắc chắn không tha thứ.”

“Cả Nozomi và Ando đều bảo chồng cô là người tốt tính, biết quan tâm người khác đấy.”

“Đấy là với người khác. Còn với tôi... Anh nhìn này.”

Cô gái vén nhẹ ống tay áo dài lên, để lộ ra những vết bầm tím.

“Anh ấy bị ức chế thần kinh, chỉ thể hiện tâm trạng thực sự với mình tôi. Những cái chẳng phải lỗi của tôi, tôi cũng phải chịu. Như khi anh ấy chơi cờ thua Ando ở đảo Ishigaki cũng vậy.”

“Cô bị đánh à?”

“Anh ấy đá hoặc dùng đồ đạc, tùy vào tâm trạng lúc ấy.”

“Cô không nói chuyện này với ai à?”

“Anh đừng hiểu lầm. Đây là minh chứng tình yêu. Anh ấy chỉ có mình tôi và tôi chỉ có mình anh ấy. Tôi đau, tôi khổ và từng có lúc muốn thoát ra nhưng tôi không bao giờ muốn người con gái khác thay thế mình. Chắc chắn Nozomi sẽ không thể chịu đựng được đâu. Tôi muốn bảo với em ấy như vậy nên hôm nay đã đến đây, vậy mà... Tôi đã gửi cả quà cho em ấy nữa. Khi đi mua sắm lúc nào Nozomi cũng chỉ nhìn lướt qua mọi thứ, vậy mà hôm vừa rồi khi đến cửa hàng đồ cũ, em ấy đã nhìn chằm chằm như mất hồn vào chiếc bàn trang điểm. Vậy nên...”

“Đấy không phải là tình yêu.”

“Nên tôi đã tặng em ấy...”

“Tôi không nói về Nozomi, mà nói chính cô đấy. Chẳng có chuyện việc bị đánh đập để trút giận có thể coi là tình yêu được. Cô đã từ bỏ việc chạy trốn hay chống lại chồng nên mới gọi bạo lực đó là tình yêu, chỉ là cô đang tự an ủi bản thân mình mà thôi.”

“Anh thì hiểu cái gì?”

“Tôi hiểu... Tôi đã từng bị vậy. Mà không, bây giờ cũng vậy.”

Tôi đã đưa bản thảo Chim thiêu thân cho người con gái chỉ vừa mới gặp một tiếng trước.

Một giọt nước rơi xuống bản thảo. Là nước mắt của cô gái.

“Con chim là anh phải không?”

Tôi lặng lẽ gật đầu. Đứa trẻ lớn lên trong gia đình chỉ có hai mẹ con đã từng cho rằng nó không thể sống nếu bị mẹ ruồng bỏ. Mỗi lần bị mẹ dụi tàn thuốc lá vào người, nó tự nói với bản thân rằng đó là “nghi thức để tồn tại”.

Trong câu chuyện thì yếu tố dẫn đến “nghi thức tồn tại” của con chim chỉ có việc ăn thức ăn. Còn thực tế của đứa trẻ thì có điểm số bài thi, có cách cầm đũa, dù chúng là sự thật nhưng lại không mang tính văn học.

Con chim chịu cháy dưới ngọn lửa để có thể sống. Đứa trẻ phải chịu đựng hành vi đó vì nó tự cho rằng bản thân nó là chim. Người phụ nữ ngụy biện cho hành vi ngu xuẩn của mình bằng chữ “tình yêu” để hành hạ đứa trẻ. Người đàn ông chạy trốn khỏi người phụ nữ. Tôi đã viết lên tất cả nhưng không ai hiểu văn học của tôi, cuộc đời của tôi.

Trong thế giới đó, người nhỏ giọt nước mắt vì tôi chỉ có cô gái với những vết bầm tím nổi lên giữa làn da trắng muốt này. Hơn nữa cô ấy còn tin đó là minh chứng cho tình yêu. Tôi đã cho cô xem những vết sẹo mà mình chưa từng cho ai xem. Những vết sẹo xấu xí hơn của cô gái, cả đời không bao giờ biến mất.

“Anh cũng giống như tôi. Anh đã được ai yêu đến mức này?”

Liệu có phải là “được yêu”?

“... Là mẹ.”

“Đúng rồi. Và được yêu rất nhiều.”

Cô gái nắm lấy tay tôi và chạm môi vào một vết sẹo. Làn môi mềm ấm nóng, các vết sẹo như thể tan biến. Cô gái hôn lên từng vết sẹo. Mỗi lần đôi môi ấy rời ra rồi lại chạm vào, tôi càng tin rằng thật sự bản thân mình đã được yêu như vậy.

Giá mà cô ấy hôn thêm lên những vết sẹo.

Đúng là mẹ đã yêu tôi. Mẹ đã yêu tôi hơn bất kỳ ai trên thế gian này. Và để tôi nhận thức được rõ nhất đó là tình yêu, cần có người thứ ba chấp nhận những vết sẹo đó.

Đó là tình yêu đích thực.

“Em nói em tên là gì?”

“Naoko.”

Tôi cũng hôn lên từng vết bầm của Naoko.

Cuộc đời của tôi có trong văn học. Trong thế giới mà người ta thấy ái ngại cho những kẻ sống ngoài lý lẽ bình thường, thế giới mà người bị tẩy não xem những điều bình thường là hạnh phúc không có chỗ cho tôi. Cuộc đời định mệnh và kịch tính chỉ có thể hiện lên trong văn học. Trong cuộc sống hiện thực, ở một căn phòng trọ rẻ tiền như vết tích của thời đại trước, chẳng có một mối quan hệ nào với bất cứ ai và chỉ cần tập trung vào bản thảo, với tôi như vậy là đủ.

Cuộc đời của tôi đã bị cháy tàn cùng ngọn lửa. Nếu có thể tô điểm đám tro tàn ấy bằng văn học thì tôi chẳng còn gì hối tiếc.

... Tôi đã từng nghĩ như vậy. Cho đến ngày có cơn bão đó.

Từ khe cửa nước bùn tràn vào, chưa đầy nửa giờ mực nước đã dâng cao đến ba mươi phân. Nước ngập lên tận chiếu chỉ còn là vấn đề thời gian nên tôi ra ngoài để tránh nước bùn, khi leo lên cầu thang tầng hai thì thấy người sống ở phòng bên cạnh cũng đang đứng đó.

Là Sugishita Nozomi.

Mỗi tầng của nhà trọ gồm bốn phòng, tổng có tám phòng, góc trong cùng ở tầng một là phòng của chủ nhà, người sống trong bảy phòng còn lại có vẻ đều là sinh viên nhưng mọi người hầu như không qua lại với nhau. Chỉ có ông chủ nhà thỉnh thoảng hỏi mấy việc như cách viết giấy tờ nộp cơ quan hành chính, cách đặt mua cái kéo cắt cành cây cao được quảng cáo trên tivi.

Lúc đầu tôi đã định bảo ông đi hỏi những người khác, nhưng tôi nhận ra những đứa sống trong căn hộ rẻ tiền này ngoài việc đến trường thì cũng đi làm thêm từ sáng tới đêm, người có ở phòng ban ngày chỉ có mình tôi nên tôi nhận làm giúp ông hầu hết mọi việc. Có vẻ cô sinh viên nữ sống bên cạnh phòng tôi cũng hay ra vào phòng ông.

Theo như ông nói, cô gái đó rất dễ mến và thường mang đồ ăn đến cho ông.

“Giá mà Nozomi cũng mang thức ăn qua cho Nishizaki thì tốt quá nhỉ. Các món đều rất ngon, vả lại ông thấy hai cháu có vẻ giống nhau nên chắc hợp nhau đấy.”

Ông nói vậy nên từ đó tôi cũng để ý đến “Nozomi”, vì vậy khi nhìn thấy cô gái đó đang tựa vào lan can tầng hai, tôi định kiếm cớ bắt chuyện. Rồi người sống ở phòng đầu tiên trên tầng hai đi ra mời chúng tôi vào phòng cậu ấy để trú mưa.

Là Ando Nozomi.

Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện muốn vào phòng người khác và cũng muốn tránh việc ai đó vào phòng mình, nhưng cơn mưa mỗi lúc một dữ dội cứ thúc giục sau lưng tôi.

Chúng tôi nói những câu chuyện không đầu không đuôi, vừa uống rượu vừa ăn. Nozomi và Nozomi, hai con người trùng tên xuất thân từ những hòn đảo nhỏ mà tôi chưa từng nghe tên. Niềm tự hào chúng dành cho quê hương, nơi cả hai đều đã phải chịu tổn thương, chỉ đơn điệu như tiếng sóng biển hay mùi nước hồ thoang thoảng. Cả dân số lẫn chiều cao tòa nhà của những nơi ấy, đều có số liệu khác hẳn ở đây.

Dân số của đảo có vài nghìn người. Khi nghe tôi bảo số lượng người tập trung trong một tối hòa nhạc dưới mái vòm của một nghệ sĩ nổi tiếng là năm vạn người, chúng còn tưởng tôi đếm nhầm một số không. Núi cao nhất trên đảo còn thấp hơn cả tòa tháp Tokyo.

Hai đứa bảo rằng giờ đã lên Tokyo rồi nhưng thế giới chúng đang ở vẫn thật là nhỏ bé. Rồi còn nói mình sẽ còn nhìn thấy thế giới rộng lớn hơn rất nhiều.

Dù có đi xa, lên cao đến đâu chăng nữa, thế giới hiện thực ở đâu cũng sẽ chỉ như vậy thôi. Tôi vừa nghe chuyện của hai đứa vừa nghĩ vậy, đúng lúc đó trên tivi bắt đầu chiếu lại bộ phim Tuyết mịn. Tôi ngạc nhiên vì cả hai đứa kia đều chưa từng đọc tác phẩm nào của nhà văn Tanizaki Junichiro. Vậy là tôi hiểu ra, vì tụi nó không biết đến thế giới văn học nên mới luôn mong muốn cái gì đó trong thế giới hiện thực.

Hay là tôi cho tụi nó đọc thử Chim thiêu thân?

Có lẽ tụi nó sẽ nhận ra hiện thực dù thế nào cũng không thể đẹp như văn học.

Vậy mà kết quả lại khác xa những gì tôi kỳ vọng. Ando phủ nhận hoàn toàn những hành động tình yêu trong câu chuyện. Sugishita có nói đến từ “tình yêu” nhưng không khẳng định nó, còn một mực xem tình yêu đích thực là “cùng chia sẻ tội lỗi”.

Tôi không thể hiểu nổi tại sao ông chủ nhà lại bảo tôi và Sugishita giống nhau. Sugishita và Ando mới giống nhau.

Khi ấy bắt đầu có người bên nhà thầu đến phòng của ông. Có vẻ họ đến để dụ dỗ ông bán lại mảnh đất có căn hộ này. Ông đã hỏi ý kiến tôi xem nên từ chối thế nào. Thực lòng tôi đã nghĩ nếu ông có thể sống phần đời còn lại ở khu chung cư cao cấp có dịch vụ chăm sóc người già thì cũng tốt.

“Nếu không thể bảo vệ được nơi này, cuộc đời ông coi như chấm hết.”

Nghe ông nói vậy, tôi nhận ra ở Nobara-so này tồn tại một thế giới mà chỉ ông biết.

Những thứ nhỏ nhặt trong hiện thực tích lại, tự bao giờ dần thăng hoa trong ông, với ông nhà trọ này chính là một tác phẩm văn học. Nếu thực là vậy, tôi muốn giúp ông một tay.

Nhưng trên thực tế người hành động lại là Sugishita. Nếu không có cô gái ấy có lẽ chúng tôi đã không thể bảo vệ được chung cư này. Nhìn Sugishita thực sự thành công với kế hoạch như mơ kia, tôi cảm thấy cô ấy và cả Ando đang đạt đến một hiện thực vượt qua cả thế giới văn học.

Có lẽ cuối cùng tôi đã nhận ra dù giam mình trong căn phòng trọ chật hẹp, cả ngày chúi mũi vào tập bản thảo đi nữa, tôi cũng sẽ không thể khiến hiện thực thăng hoa thành văn học, bởi vì cái thứ hiện thực đang trôi qua tôi chẳng có chút giá trị gì để được thăng hoa cả.

Những hành vi tôi nhận từ mẹ quả thật không phải tình yêu, tình yêu đích thực có lẽ tồn tại dưới dạng mà ai nhìn thấy cũng hiểu đó là tình yêu, chẳng cần tô điểm hay thăng hoa nó.

Nếu đi theo Sugishita và Ando, có lẽ tôi sẽ chấp nhận được hiện thực rằng mình từng là “đứa trẻ đáng thương” trong quá khứ, hơn nữa còn có thể tìm được tình yêu chân thật trong thế giới hiện thực mới mẻ.

Bao nhiêu suy nghĩ tôi đạt được trong hai năm kể từ buổi tối mưa bão, tất cả đều tan biến chỉ trong một ngày tôi gặp Naoko.

Buổi tối sau ngày gặp Naoko, tôi đến phòng Sugishita. Kể từ khi Ando chuyển đi, tôi cũng ít gặp cả Sugishita. Nếu trong phòng có thêm thứ gì mới thì chỉ là chiếc bàn trang điểm được trang trí điêu khắc hình hoa ly. Trên mặt bàn đặt đĩa xa lát khoai tây vừa mới làm.

Trước đây trong tủ lạnh nhà cô ấy nhét đầy các hộp thức ăn nhưng kể từ khi Ando chuyển đi, số hộp đã vơi đi khá nhiều. Tôi cứ nghĩ cô ấy nấu cho Ando nhưng Ando không phải người ăn nhiều. Có lẽ khi sống ở đảo quê nhà, gia đình đông người nên cô ấy đã có thói quen nấu nhiều, sau ba năm cuối cùng cũng nhận ra không cần thiết nấu nhiều một lần như vậy.

Tôi mở chai rượu vang trắng mang theo.

“Sugishita, dạo gần đây em còn liên lạc với Noguchi không?”

“Cũng thỉnh thoảng.”

“Vụ đất cát cũng đã ổn thỏa rồi, em nên giữ khoảng cách một chút để việc em tiếp cận vì mục đích đó không bị bại lộ.”

“Nhưng để anh Noguchi tiếp tục cho mình thông tin về vụ đất cát, em phải làm quân sư cho anh ấy.”

“Quân sư á? Em làm quân sư gì?”

“Shogi. Gọi là quân sư nhưng người hay chơi với anh ấy gần đây chỉ toàn Ando, anh ấy cũng chẳng có thời gian, không gặp trực tiếp thì nói qua điện thoại cũng được, cũng chẳng có gì to tát.”

Tôi đã định bảo cô ấy tránh xa Noguchi ra để Naoko không bị bất an nữa, nhưng nếu Sugishita từ chối không làm cố vấn cho Noguchi, Noguchi bị thua khi chơi với Ando thì Naoko sẽ lại có thêm những vết sẹo. Có lẽ với Naoko, đó là minh chứng của tình yêu nhưng tôi không thể chịu được những vết sẹo mới trên làn da trắng ấy.

Những kẻ không thể thắng nếu không dựa dẫm vào năng lực của người khác, hơn nữa lại là năng lực của một sinh viên nữ kém tuổi thì ngay từ đầu không nên chơi làm gì. Chẳng lẽ hắn coi việc đánh đập Naoko sau khi bị thua cũng là một phần của thú vui? Như vậy càng không thể để Noguchi bị thua được.

“Nhưng Ando cũng không nên chơi hết thực lực với sếp của mình. Nếu cậu ấy muốn thăng tiến, thì ít nhất cậu ấy cũng nên hiểu là phải nhường nhịn sếp chứ.”

“Anh nghĩ nếu là Ando thì có cố tình để thua không?”

“... Chắc là không.”

Làm gì có chuyện một đứa thật thà đến mức khù khờ như cậu ta chịu làm như vậy.

“Ando có biết việc Sugishita lén đứng về phe anh Noguchi không?”

“Làm gì có chuyện. Anh Noguchi là người sếp mà Ando luôn hướng đến. Lúc nào cậu ấy cũng khen anh Noguchi thế này, anh Noguchi thế kia. Nếu cậu ấy biết người ấy lại đi lén lút nhờ em chắc sẽ thất vọng lắm. Có lẽ Ando sẽ coi thường anh Noguchi ra mặt cũng nên, mà như thế người bị thiệt chỉ có cậu ấy thôi. Vì vậy em sẽ không bao giờ nói. Anh Nishizaki cũng không được nói đâu đấy.”

“Anh hầu như chẳng liên lạc với Ando mấy, nên em không phải lo.”

“Ando thường ra ngoài vì công việc kinh doanh, nếu cậu ấy tiện đường rất có thể sẽ ghé vào đây. Nếu chọc giận anh Noguchi qua Ando có khi Nobara-so cũng bị nguy hiểm đấy.”

“Ừ. Nhưng Sugishita cũng hạn chế qua lại với tay Noguchi đó thì tốt hơn. Nếu Ando nhận ra em và Noguchi ngầm liên lạc với nhau thì rắc rối to.”

“Đúng thật. Em sẽ chú ý việc đó.”

Câu chuyện đã êm thấm. Tôi mở tủ lạnh ra xem có gì khác để ăn không.

“Sugishita! Sắp tới em chỉ toàn ở nhà à?”

Tủ lạnh nhét chật ních những chiếc hộp trước đây tôi chưa từng thấy. Trước đây, nếu làm nhiều thế này cô ấy sẽ gọi hỏi để mang sang phòng tôi. Hay Sugishita định ăn một mình?

“Người ta bán rẻ nên em trót mua nhiều quá. Anh thích ăn gì thì mang về cũng được.”

Sugishita ngồi thụp xuống trước tủ lạnh và bắt đầu xếp những chiếc hộp lên bàn.

“Không cần bỏ ra nhiều thế. Chẳng mấy khi, mình cứ uống từ từ. Anh mới nghĩ ra một câu chuyện mới đấy, em nghe nhé.”

“Vậy à, thế thì...”

Sugishita mang tất cả mấy cái hộp đang xếp chồng lên nhau đặt lên trên bàn trang điểm.

“Em đặt ở đấy lỡ nước đồ ăn chảy ra thì sao?”

“Không sao đâu, cũng chẳng phải đồ quan trọng gì.”

“Nhưng anh thấy nó có vẻ đắt nhất trong căn phòng này.”

“Vợ anh Noguchi tự dưng gửi cho em. Cũng chẳng phải sinh nhật hay dịp gì cả.”

“Chắc cô đi mua sắm với người ta rồi nhìn cái tủ mê mẩn chứ gì?”

“Em không cần... cái thứ này. Nhưng có lẽ em đã nhìn thật.”

Gương mặt cô ấy phản chiếu trong gương đột ngột trở nên vô cảm, nhưng rồi liền trở lại bình thường.

“Em thấy chuyện đáng lo hơn là dễ có khi lại sập sàn. Nếu nhà trọ bị sập thì chẳng biết mình đã lên kế hoạch vì cái gì nữa đây? Có khi đây chính là mục đích của Noguchi cũng nên. Biết đâu họ có ý định bán tòa Midori, bèn tỏ vẻ tốt bụng gửi đồ nặng đến phá hỏng nhà khiến chúng ta phải từ bỏ.”

“Làm gì có chuyện đó chứ. Sức tưởng tượng của em kinh thật đấy.”

“Em sẽ dùng sức tưởng tượng của mình để nghe tác phẩm mới của anh đây.”

“Câu chuyện về vỏ sò, quà tặng Okinawa mà em cho anh đấy. Có một nữ thần xinh đẹp xuất hiện trước mặt người đàn ông không thể sống trong thế giới hiện thực.”

“Y nguyên ý tưởng em nói với anh mà. Nghe có ảo tưởng quá không?”

“Văn học mà lại.”

“Nghe cảm giác dễ trượt lắm. Em với anh cứ làm một bữa chia buồn đã.”

Sugishita mở tủ lạnh lấy lon bia ra.

Trên bàn là sáu vỏ lon. Bụng cũng đã no, tôi khoan khoái gật gù nằm xuống, Sugishita cũng nằm xuống bên cạnh.

“Ando chuyển đi rồi, chỉ còn hai chúng ta, em không thấy ‘anh Nishizaki thật tuyệt vời’ à?”

“Nếu em không là điểm âm thì chắc là đã thích anh rồi.”

“Sugishita là điểm âm? Vậy anh thì sao?”

“Cũng là điểm âm.”

“Anh không nghĩ Sugishita là điểm âm. Kể cả em có là điểm âm đi nữa, điểm âm nhân với điểm âm sẽ ra điểm dương, như vậy cũng được chứ sao.”

“Anh nói cứ như mấy câu trong truyện tranh cho con gái ngày xưa ấy. Đừng bảo em là anh viết luôn vậy vào tác phẩm dự thi đấy nhé. Mà nhân với nhau nghĩa là cái gì? Ngủ à? Em thì nghĩ quan hệ giữa người với người là phép cộng và phép trừ. Kẻ cản bước chân của mình. Người dẫn mình đến nơi tươi sáng. Người dẫn mình đến nơi cao.”

Nói theo lý lẽ ấy, với tôi Sugishita là người có điểm dương. Chắc chắn cô ấy không biết thế nào là điểm âm thực sự. Chỉ người có điểm âm mới biết những người có cùng điểm âm nếu xoa dịu vết thương cho nhau có thể thành điểm dương.

“Chắc là Ando phải không?”

“Em chẳng cần ai cả. Cho đến khi trở về số không, người có điểm âm phải tự mình cố gắng thôi.”

“Tự mình có thể thoát được khỏi điểm âm thì cũng giỏi đấy.”

“... Không. Có người đã giúp đỡ em khi em đang gặp cảnh khốn khó nhất. Em đã không thể mở miệng nhờ người ta giúp, mà chỉ bấm bút bốn lần để cầu cứu.”

“Vậy người đó giờ đang ở đâu?”

“Em chịu. Mong sao cậu ấy được khỏe mạnh và hạnh phúc.”

Khi tôi nằm ngước lên nhìn trần nhà loang lổ, Sugishita nắm lấy tay tôi.

“Mình đã bảo vệ được Nobara-so rồi, thật là tốt. Với em thì anh Nishizaki... là anh Nishizaki thôi.”

Không lẽ Sugishita đã đọc hết Chim thiêu thân? Và thế cô ấy nhận ra con chim trong đó chính là tôi, đồng cảm với con chim đáng thương nên đã nắm lấy tay tôi. Nếu như tôi chưa gặp Naoko, dù biết bàn tay đang chạm vào mình đây chỉ là vì đồng cảm, không phải là tình yêu, tôi cũng nhất định không buông ra.

Nhưng tôi đã gặp Naoko mất rồi.

Lần nào gặp Naoko cũng là do cô ấy gọi trước. Không biết có phải để tránh Sugishita nhìn thấy không mà lần nào chúng tôi cũng phải gặp nhau ở một nơi xa nhà trọ. Mỗi lần Naoko gọi tôi ra, trên người cô ấy lại có những vết sẹo mới.

Nguyên nhân của những vết sẹo không phải do Noguchi thua cờ Ando. Nghe nói ở chỗ làm anh ta gặp việc gì đó không thuận lợi. Cái suy nghĩ chỉ cần Sugishita cố gắng, những vết sẹo sẽ không tăng thêm nữa của tôi thật là nông cạn. Lý do cho bạo lực có thể là bất cứ cái gì.

Cách cầm đũa không đúng. Để thừa rau... Giống như mẹ tôi.

“Anh ấy còn khổ hơn em nhiều.”

Mỗi lần gặp, Naoko đều vừa khóc vừa nói vậy và cho tôi xem những vết sẹo. Tôi hôn lên những vết sẹo ấy và Naoko cũng hôn lên những vết sẹo cũ của tôi. Ngoài ra chúng tôi không làm gì hơn. Tôi có muốn. Nhưng Naoko không muốn điều ấy.

Thứ cô ấy mong muốn chỉ có một. Là được Noguchi yêu. Giống như tôi trước kia từng sợ hãi nếu bị mẹ vứt bỏ sẽ không thể sống, cô ấy cũng sợ bị Noguchi vứt bỏ.

Chỉ cần cô ấy hạnh phúc là đủ.

Khi trời vào thu cũng là lúc tôi mất liên lạc với Naoko.

Cô ấy không gọi tôi chứng tỏ những vết sẹo không tăng thêm nữa. Đó là việc đáng mừng, nhưng tôi vẫn cứ mỏi mòn mong gặp cô ấy. Nhớ đến ngày đầu tiên gặp cô ấy, tôi thử áp vỏ sò vào tai. Không nghe thấy tiếng sóng biển nhưng tôi cảm giác như nghe thấy hơi thở khe khẽ của cô ấy, âm thanh khi đôi môi chạm lên những vết sẹo.

Nếu tôi đập nát vỏ sò và nuốt nó, không biết hơi thở ấy có trở thành của riêng tôi không?

Theo bản tin thời sự, thành phố đã quyết định địa điểm xây tuyến tàu điện ngầm mới, vậy là phía nhà thầu bất động sản từ bỏ hoàn toàn việc mua lại chung cư.

Chẳng còn lý do gì để Sugishita dính dáng đến Noguchi nữa, nên có lẽ Naoko cũng đang an lòng mà sống. Cùng thời điểm với tin tức về tàu điện ngầm, tôi cũng thấy tên công ty của Ando và Noguchi trên tin tức. Nghe nói dự án phát triển dầu mỏ của họ bị thất bại, gây tổn thất lớn. Tôi lo lắng, nếu Noguchi có dính dáng đến vụ này thì không biết Naoko sẽ bị hành hạ như thế nào, nhưng chiếc điện thoại di động tôi mua vì cô ấy chẳng thấy reo.

Trong hè vừa rồi Sugishita xin được việc ở một công ty xây dựng lớn, tháng trước đã tham dự lễ chào đón nhân viên mới. Nghe nói Sugishita được công ty mới đánh giá cao khi tuyển vì có kinh nghiệm dọn dẹp công trình vào tối muộn và sáng sớm, thông thạo đường đi trong tòa nhà, có cảm quan tốt về cách bài trí điều hòa và đèn chiếu sáng và còn có thể viết báo cáo tổng hợp tất cả những điều trên, thật là xuất sắc. Có vẻ hiện tại cô ấy vẫn tiếp tục làm thêm, hôm trước Sugishita vừa giặt bộ đồng phục bẩn vừa bảo tôi là sẽ mua quần áo mới để đi họp lớp và một bộ đồ công sở mặc đi làm.

Chỉ vài tháng nữa Sugishita sẽ rời khỏi nơi này.

Sau khi viết xong bản thảo, tôi nghĩ nếu lần này cũng không qua vòng sơ loại tôi sẽ thử đi làm đàng hoàng xem sao. Không biết tự bao giờ tôi đã nghĩ như vậy.

Một buổi tối cuối năm, Ando quay lại nhà trọ. Sugishita bảo hai đứa chúng nó vừa đến nhà Noguchi. Tôi ăn nhẹ chút thức ăn như mọi khi trong lúc Sugishita và Ando trải bàn cờ ra, rồi vừa uống bia bên cạnh vừa hỏi tình hình dạo gần đây.

“Ando, công ty của em bị lên thời sự đấy.”

“Dự án về dầu mỏ đó nhỉ. Chắc là Ando cũng có một chút liên quan?”

“Không phải chỉ một chút đâu. Mình là một thành viên trong đội làm dự án ấy. Căng lắm.”

“Vậy cậu ngồi đây chơi có sao không?”