Chương 4
Tôi nhận ra mình yêu việc ngắm biển từ khung cửa sổ lớn hướng ra phía Nam... sau khi đã bị đuổi khỏi nơi đó mất rồi. Việc ngắm cảnh biển màu xanh ngọc lam yên bình, nhấp nhô những đảo nhỏ nổi lên, đối với tôi hẳn là điều gì đó tự nhiên như hơi thở.
Vì vậy, khi bản thân không còn thở được nữa, tôi biết là mình đã hỏng mất rồi.
Cuộc đời của tôi kể từ khi sinh ra và lớn lên ở đảo cho đến ngày hôm đó yên ả và bình lặng, giống như biển xanh. Cho đến cái ngày tôi bị đuổi ra khỏi “cung điện”.
Ngôi nhà kiểu phương Tây cạnh bờ biển đó do ông ngoại xây, cả tường và mái nhà đều tuyền một màu trắng, ngày xưa người dân sống trong đảo gọi nó là “cung điện trắng”. Mẹ tôi là con gái và lại là con một, mang vẻ ngoài xinh đẹp, được gọi là “công chúa trong cung điện trắng”, khi xưa mọi người trong đảo đều yêu quý mẹ. Công chúa khi đã đến tuổi trưởng thành thì kết hôn với hoàng tử từ đảo khác tới, người đó rất tháo vát nhanh nhẹn và được việc, khi ấy đang là nhân viên của công ty xây dựng do chính ông ngoại tôi điều hành. Không bao lâu sau đó nàng công chúa mất cả cha lẫn mẹ do bệnh tật, nhưng bù lại nàng sinh được hai người con một trai một gái, và sống rất hạnh phúc trong mười bảy năm. À, tất nhiên là con gái và con trai của nàng công chúa cũng hạnh phúc lắm.
Tôi - con gái của nàng công chúa - có dung mạo giống mẹ, nhưng lối ăn mặc và điệu bộ thì chẳng ra dáng công chúa chút nào. Mẹ tôi thường nói: “Nozomi chẳng rực rỡ gì hết. Con cứ như vậy sẽ không gặp được người tuyệt vời đâu!” nhưng không hẳn tôi cố tình giản dị như vậy. Chỉ là tôi thà lặng lẽ đứng cuối còn hơn luôn phải cố cười giữa đám đông.
Tôi không cần vẻ ngoài lộng lẫy thu hút đàn ông để làm cái gì cả. Lỡ có lúc khó khăn đến mức phải sống ở mức tối thiểu, ngoại hình là thứ phải vứt bỏ đầu tiên mà.
“Điềm” có nghĩa là những dấu hiệu nhỏ báo trước một điều chưa xảy ra, vậy mà khi tôi nhận ra đó là điềm thì điều nó báo trước đã xảy ra rồi, thậm chí là đã xảy ra khá lâu. Điềm báo ấy gợi tôi nhớ đến chân trời phía Tây nhuốm màu đỏ rực, nó gợi tôi nhớ đến chú chó vốn thường ngày hiền lành bỗng sủa liên tục như đang sợ hãi điều gì đó, nó gợi tôi nhớ đến khuôn mặt xanh xao hơn mọi khi, đến... đến... đến...
Khi hòn đảo dần dần bị cuốn vào cơn sóng kinh tế bất ổn, công ty hầu như rỗi việc, vậy mà những ngày bố tôi phải làm thêm đến khuya mới về nhà lại còn nhiều hơn trước. Với những món ăn mẹ tôi nấu dù muốn động viên cũng không thể khen là ngon, bố tôi lấy cớ là mệt nên dần dần không buồn động đũa. Ngày sinh nhật bố, mọi người tổ chức chúc mừng rất đông, vậy mà ông không hề tỏ ra vui vẻ.
Nếu tôi nhận ra những điềm báo đó... dù chẳng làm được gì đi nữa, nhưng ít nhất tôi cũng đã có thể chuẩn bị tinh thần. Để rồi một ngày “chuyện ấy” đã xảy ra.
Đó là một buổi chiều thứ Bảy, một ngày đẹp trời mùa thu năm tôi đang học lớp mười một. Sáng hôm đó tôi có bài thi thử ở trường, về nhà thì thấy mẹ đang đứng dựa vào cột hiên nhà, vai run run khóc nức nở. Mẹ vốn là người hiền dịu và có nụ cười đẹp. Vậy mà... Tôi đang định hỏi “Có chuyện gì vậy mẹ?” thì từ trong nhà nghe thấy tiếng Yosuke - em trai tôi - quát “Ông làm cái gì đấy!?”, tôi vội lao vào trong thì thấy một nửa cửa chính bị chắn ngang bàn học của tôi. Tại sao nó lại ở chỗ này? Sách vở vẫn đang dựng nguyên, các đồ dùng nhỏ vẫn ở yên trong ngăn kéo.
Khi tôi đang ngẩn người đứng nhìn thì một gã đàn ông trẻ lạ mặt ôm thùng đồ cồng kềnh đi từ cầu thang xuống. Từ thùng đồ còn chưa đóng nắp ấy, mặt con gấu bông, món quà tôi nhận được từ ông già Noel hồi tiểu học ló ra. Tại sao đồ đạc trong phòng tôi lại bị bê ra đến cửa như thế này? Người đàn ông mặc trang phục màu xanh thẫm nên ban đầu tôi nghĩ là họ đang thi công gì đó. Thế nhưng... có gì đó không đúng.
“Ông biến ra khỏi đây đi!”
Giọng Yosuke từ tầng hai vọng xuống, cùng lúc ấy có tiếng loảng xoảng, tiếp theo Yosuke ngã lăn xuống. Tôi chạy đến chỗ Yosuke và ngước nhìn lên cầu thang, thì thấy bố đang đứng trên đó nhìn xuống chúng tôi.
“... Bố đang làm gì đấy?”
“Chị ơi, ông ta bị điên rồi.”
Yosuke nói, mặt vẫn méo xệch vì đau. Từ trước đến nay chưa một lần bố tôi vũ phu với vợ hay con cái. Ông vốn là người vui vẻ, người cha đáng tin cậy, dù có chuyện gì cũng luôn cười vui vẻ chấp nhận, vậy mà... Mới tối hôm qua cả gia đình bốn người chúng tôi vẫn còn ngồi quanh bàn ăn như bình thường. Vậy mà giờ em trai tôi lại bị ông đẩy từ cầu thang xuống, không hiểu có chuyện gì đang xảy ra?
Thấy tôi leo lên cầu thang, bố nói:
“Thu dọn hành lý rồi mau đi đi.”
Dưới nhà, đồ đạc trong phòng tôi bị ném lộn xộn, chồng chất vào thùng đồ. Tôi nhớ mình còn thấy ngạc nhiên, nhiều đồ như thế này không hiểu sao mình từng nhét hết được vào căn phòng rộng sáu chiếu. Tôi bước vào căn phòng trống trơn thì thấy một người phụ nữ đang đứng quay lưng về phía mình. Người phụ nữ đó tôi chưa từng gặp, dáng cao, tóc dài, già hơn tôi nhưng chưa đến tuổi mẹ tôi. Cô ta vươn người khoan khoái đón gió biển thổi vào từ cửa sổ, rồi quay người lại.
“Xin lỗi nhé, từ hôm nay đây là phòng của chị. Thế này cứ như chị đang đuổi cả nhà đi ấy nhỉ, xin lỗi nha, nhưng chỗ này đẹp hơn chị nghĩ nên chị phải lấy thôi.”
“Phòng của chị”? Người đàn bà này đang nói gì vậy? Tôi dụi mắt, chợt thấy chiếc bàn trang điểm lớn được đặt cạnh cửa sổ. Chiếc bàn trang điểm có khung bằng gỗ, trên bề mặt chạm nổi hình hoa ly, có vẻ rất đắt và trông rất hợp với căn phòng này, mà không, rất hợp với ngôi nhà này mới phải. Đồ mới mà nhìn như thể nó đã ở đây từ rất lâu rồi. Trên cái bàn trang điểm đó có đặt một lọ hoa cao bằng bạc. Không biết nó sẽ được dùng để cắm hoa thật hay chỉ là đồ tặng kèm của nhà sản xuất, để tạm ở đó thôi? Lọ hoa ấy cũng được chạm khắc rất tỉ mỉ. Khi tôi đang đứng ngây người ra thì bố tôi đã bước vào.
“Từ hôm nay bố sẽ sống cùng cô ấy.”
Trong căn phòng chỉ có ba người. Giọng nói ấy lạnh lùng như muốn xua đuổi tôi đi. Có lẽ bố cũng đã nói những điều tương tự với mẹ và Yosuke rồi, nên mới có thể tiếp tục nói mà không chút ngập ngừng.
“Từ giờ bố sẽ sống tự do. Bố sẽ dùng tiền kiếm được để làm tất cả những gì mình thích, ăn những gì mình muốn, ở cùng nhà với người mình muốn sống cùng. Mười bảy năm vừa qua bố đã phải kìm nén khao khát của mình, vì hai đứa mà bố đã phải chịu đựng. Nhưng từ hôm nay chuyện đó sẽ chấm dứt. Gia tộc bố vốn không hưởng dương lâu dài, không ai sống được quá năm mươi tuổi. Ông nội chết khi bốn mươi tám tuổi, cụ nội chết khi ba mươi tám tuổi. Con tổ chức sinh nhật nên chắc cũng biết, tháng trước bố đã tròn bốn mươi tám tuổi. Nên bố nghĩ lại về cuộc đời. Năm mươi năm cuộc đời, nhiều nhất bố cũng chỉ còn ba năm nữa thôi. Bố cứ phó mặc vậy sao? Bố vào gia đình này ở rể và đã làm việc cật lực để vực lại công ty xây dựng khi nó sắp sụp đổ, thế là đã quá đủ rồi. Chỉ còn lại ba năm thôi, bố có quyền sống theo ý mình, phải chia rõ cái gì cần và không cần. Cha mẹ nào dù phải hy sinh bản thân mình cũng luôn mong cho con cái được hạnh phúc, dù biết nhưng cố gắng thế nào đi nữa bố cũng không thể làm theo lý tưởng đó. Bố muốn bản thân mình được hạnh phúc. Không phải bố không thương Nozomi và Yosuke, nhưng nếu có hai đứa chắc chắn bố sẽ phải hy sinh bản thân mình. Trước khi điều đó xảy ra, hai đứa hãy đi đi.”
Nếu bố tôi đang mắc bệnh nan y thì những lời ông nói còn có thể hiểu. Nhưng đừng nói đến bệnh nặng, tôi còn chưa nhìn thấy bố tôi bị cảm bao giờ, nên những lý lẽ của ông chỉ khiến tôi thấy nực cười thôi. Nghe nói cụ nội mất trong chiến tranh, ông nội mất vì tai nạn giao thông. Cả hai người đều không chết vì bệnh do gen di truyền. Vậy mà bố tôi lại lấy lý do chỉ còn sống được ba năm mà tự làm theo ý mình.
“Chính ông mới phải cút đi ấy!”
Yosuke đứng dậy được từ bao giờ, nó đã lao tới sau lưng bố và đè lên ông. Thế nhưng lúc đó Yosuke với dáng người mảnh khảnh giống mẹ chẳng thể thắng nổi người đã rèn luyện nhiều như bố. Chẳng mấy chốc bố đã vật Yosuke xuống sàn, ngồi đè lên và đấm vào mặt nó.
“Dừng lại...” tôi định hét lên nhưng không bật nổi thành tiếng.
“Nếu muốn chết thì hôm nay ông chết luôn đi cho xong!”
Yosuke dùng hết sức bình sinh hét lên khi máu vẫn đang rỉ ra từ khóe miệng. Một nắm đấm giáng xuống vào đúng khóe miệng ấy. Lẽ nào lại có ông bố đánh con trai ruột của mình không chút do dự thế này sao?
“Dừng lại!”
Lần này tôi đã hét thành tiếng. Tôi nhìn sang phía cô gái kia để cầu mong sự giúp đỡ nhưng cô ta không làm gì, chỉ thản nhiên nhìn ra phía ngoài cửa sổ và khoan khoái đón gió biển.
“... Chết đi!”
Yosuke lẩm bẩm trong miệng bằng giọng như đã hết hơi. Bố vẫn tiếp tục giơ nắm đấm.
“Dừng lại!”
Yosuke sẽ chết mất! Tôi lao đến bên bàn trang điểm, cầm lấy lọ hoa giơ lên cao và dùng hết sức lực đập xuống.
Những ký ức mà tôi tưởng như mình đã đốt trụi hết ấy lại đột ngột hiện về từ khi tôi đọc truyện ngắn của anh Nishizaki. Chim thiêu thân, chỉ nghe tên thôi cũng thấy nó mang nội dung viễn tưởng. Tò mò không hiểu người có khuôn mặt điển trai như vậy đang vẽ lên thế giới như thế nào trong đầu, tôi đã đọc thử xem sao và thấy câu chuyện dần trở nên nặng nề.
Nhưng tôi nghĩ không phải ai cũng cảm thấy nặng nề khi đọc nó. Tôi không phải nhà phê bình nên không đánh giá được do lời văn không mượt mà hay cách miêu tả có phần thái quá hay sao, nhưng đại khái đó là kiểu truyện mà những người bình thường có cuộc sống hạnh phúc sẽ cảm thấy khó hiểu. Còn người sống tích cực như Ando đọc chắc sẽ thấy chán ngắt và quẳng đi giữa chừng cũng nên.
Tôi chỉ đọc được một phần tư câu chuyện rồi dừng lại, vì cảm giác nghèn nghẹn trong cổ họng. Bởi bầu không khí trong truyện như thổi ôxy vào những ký ức tưởng chừng đã bị chôn vùi, khiến tôi cảm giác như cả người mình sắp đột ngột cháy rực lên vậy.
Hình ảnh người phụ nữ đứng cạnh cửa sổ ngước lên nhìn trời trong tác phẩm giống với dáng vẻ của cô ta. “Anh có biết... nếu có kiếp sau em muốn trở thành gì không?” “Em muốn trở thành chim phải không?” Giống như người đàn ông, bố trả lời, hàm răng trắng lộ ra trên khuôn mặt cháy nắng.
Không có chuyện một người như cô ta lại muốn trở thành chim. Một người chỉ biết bản thân mình, chỉ vì muốn sống gần biển mà cố tình bám víu vào người đàn ông tương đối giàu có trên hòn đảo nhỏ dù biết người đó đã có gia đình rồi, ngang nhiên bước vào nhà người khác, trơ trẽn đứng cạnh cửa sổ đón gió. Loại người như cô ta nếu có kiếp sau cũng vẫn là một con đàn bà tham lam mà thôi.
Đáng ra bố cũng phải gặp thảm cảnh giống như người đàn ông và người phụ nữ trong truyện, chết luôn đi cũng được. Cũng vừa hay, tháng trước ông ta vừa đón sinh nhật lần thứ năm mươi, chết đi cũng được rồi.
Thôi chết! Suýt nữa thì trào ra mất. Tôi vội vàng tắt bếp ga.
Gấp lại tập Chim thiêu thân, tôi chợt nổi hứng muốn nấu ăn nên đã dùng hết các nguyên liệu dự trữ nấu món thịt hầm khoai tây, lượng nhiều gấp ba lần bình thường hay nấu. Nếu chia cho ông chủ nhà có khi ông ăn được đến ba ngày, mỗi ngày ba bữa thịt hầm khoai tây. Đúng rồi, tôi sẽ chia cho cả Ando và anh Nishizaki nữa! Hôm bão vừa rồi họ đã ăn rất ngon lành mà, tôi cũng có đủ hộp đựng.
Tôi chia thịt hầm khoai tây vừa nấu vào hộp đựng và mang tới phòng ông chủ nhà ở góc trong cùng tầng một trước. Mới ba giờ chiều nên có thể ông sẽ rủ tôi đấu một ván cờ nhưng tôi không có tâm trạng để chơi lúc này. Gõ cửa phòng thì tôi thấy anh Nishizaki đi ra.
“Ông ơi, có em gái mang đồ ăn qua cho này. Nhất ông rồi nhé!”
Anh ấy nhìn chiếc hộp đựng trong suốt tôi mang đến rồi bước ra khỏi lối cửa vào chật hẹp, giữ cửa và lịch sự bảo tôi đi vào trong.
“Ồ, thịt hầm khoai tây. Không có phần của anh à?”
Nếu được người có khuôn mặt điển trai như vậy hỏi với nụ cười hiền, dù không có sẵn đồ ăn trong tay đi nữa có lẽ tôi cũng sẽ quay về phòng vội vàng nấu cũng nên, hoặc có khi đưa luôn cho anh ấy hộp mình đang mang theo... Tôi của ngày trước có lẽ sẽ làm như vậy.
Tôi không nghĩ mình cần được ai đó yêu, và càng không bao giờ cố gắng để được yêu.
Bởi hành động quá đỗi ngớ ngẩn như vậy sẽ chỉ khiến tôi bị tổn thương mà thôi.
“Có cả phần của anh đấy. Nhưng em hẹn chơi cờ với ông trước rồi nên sẽ mang cho anh sau.”
“Không sao. Em hãy động viên tinh thần cho ông vui đi.”
Nói rồi anh Nishizaki quay trở lại phòng mình.
“Động viên tinh thần”? Hay là có chuyện? Nghĩ vậy tôi vào phòng ông thì thấy có chiếc hộp lớn của cửa hàng bánh truyền thống nổi tiếng, ngoài bọc giấy Nhật truyền thống rất đẹp để ở mép bàn uống nước nhỏ.
Lẽ nào lũ người đó lại đến?
“Lại phiền cháu nữa rồi. Cháu mang hộp bánh này về ăn đi.”
Một người hơn tám mươi tuổi vẫn khỏe mạnh, thích làm mộc, nên một tuần đi bộ ra khu trung tâm một lần mất gần cả tiếng đồng hồ buổi chiều như ông hôm nay lại chỉ ngồi thu lu trước bàn uống nước.
“Họ lại gạ gẫm ông bán chỗ này đi ạ?”
Từ mấy tuần trước, khi mang đồ ăn qua cho ông tôi nghe được chuyện công ty phát triển đô thị định mua lại toàn bộ khu đất này để xây dựng một khu chung cư dạng đô thị thu nhỏ mang tên tạm thời là “Little Tokyo”. Ông cho tôi xem cả tờ rơi màu mè có sơ đồ quy hoạch dự án trong tương lai. Đó là một khu chung cư hiện đại tối tân bao gồm cả bệnh viện, trung tâm mua sắm, phòng tập thể hình, nhà hàng, dân cư được hưởng cả dịch vụ chăm sóc người già và trẻ nhỏ.
Khu phố lý tưởng dài ba trăm mét, nếu bán chỗ đất này ông có thể sống ở đó cho đến hết đời. Tôi thấy với một người không có họ hàng thân thích như ông, được hưởng dịch vụ chăm sóc người già như vậy thì chẳng còn gì bằng. Nhưng ông bảo họ nếu xây dựng thì ra chỗ khác mà làm.
Ông muốn sống hết cuộc đời mình ở Nobara-so, nơi ông đã sinh ra và lớn lên, và đã bảo vệ cho đến tận bây giờ.
Tôi hiểu tâm trạng đó của ông... Nếu không thể lấy lại nơi quan trọng với mình, thà để nó bị cháy rụi còn hơn. Hóa ra tôi nhớ lại chuyện ngày hôm ấy không phải chỉ vì Chim thiêu thân.
“Họ có đe dọa gì ông không?”
“Chưa. Có vẻ không chỉ có nhà mình không đồng ý. Hình như chủ tòa nhà Midori phía trước cũng đang phản đối. Nghe nói đó là sở hữu của một nhà tài phiệt nổi tiếng, chừng nào bên đó còn không đồng thuận thì họ không dám làm bừa. Không biết rồi sẽ thế nào.”
“Vậy ông hãy chơi với cháu một ván cờ, để cháu còn tìm chiến lược bảo vệ nơi này nhé.”
“Chiến lược?”
“Cháu sẽ thử cố gắng. Giáo viên thời cấp ba của cháu đã nói rằng chơi shogi sẽ giúp ích cho tương lai sau này. Cháu có thể làm thân với một người giàu có... hoặc sẽ có cách khác, thiếu gì.”
Trước đây thì không hẳn tôi tin lời thầy dạy, nhưng chẳng phải nhờ có sở thích chơi shogi mà tôi đã làm thân được với Naruse hay sao? Nhờ cậu ấy mà tôi gần như có thể quên đi những ký ức như sống trong địa ngục, vậy mà cũng chỉ kéo dài được hai năm.
Chúng mình sẽ báo cảnh sát bắt bố. Yosuke nói đi nói lại như vậy, nhưng các vết bầm tím trên mặt nó chẳng còn, có báo cảnh sát cũng chẳng biết khép ông tội gì. Bố và mẹ vẫn chưa ly hôn. Hằng tháng bố vẫn gửi hai trăm nghìn yên vào tài khoản ngân hàng của mẹ, là tiền chu cấp để trang trải cuộc sống. Mặc dù đuổi cả nhà đi nhưng ông đã chuẩn bị nơi ở cho chúng tôi và mẹ. Đó là một căn nhà cũ nằm hơi chếch phía mép đường lên đỉnh núi Aokage, ngọn núi cao nhất trên đảo.
Bọn học sinh tiểu học leo núi khi đi dã ngoại thường chỉ tay về phía căn nhà dột nát hoang tàn phủ chằng chịt cây trinh đằng ba mũi và gọi nó là “ngôi nhà ma”. Tôi và Yosuke cũng gọi như vậy. Chúng tôi từng tin vào lời đồn đại là ở đó có ma. Có nằm mơ tôi cũng không thể ngờ chính mình rồi sẽ phải sống ở nơi này.
“Bọn họ mới là người phải sống ở chỗ này. Ngôi nhà đó do ông ngoại xây mà. Vậy nó phải là của mẹ mới đúng.”
Tôi cũng nghĩ vậy. Thế nhưng nghe nói, khi ông ngoại mất đi, cả nhà và công ty đều được sang tên cho bố. Bố không lén lút làm vậy, mẹ chỉ làm đúng theo di nguyện của ông ngoại mà thôi. Có lẽ ông ngoại không thể ngờ hai người lại thành ra như vậy. Việc hai người không ly hôn thì đúng là cách làm hèn hạ nhất. Thế nhưng, nếu nói bố tàn nhẫn, đày chúng tôi vào địa ngục khi bắt sang ở ngôi nhà ma thì có lẽ hơi quá. Ở hòn đảo ít người này cũng chẳng hiếm những gia đình chỉ có mẹ và con. Hơn nữa còn nhiều gia đình phải sống với mức thu nhập ít hơn hai trăm nghìn yên mỗi tháng.
Chỉ có điều, những người mẹ trong những gia đình đó luôn chăm chỉ, làm việc cật lực.
Có lần tôi thức cả đêm đọc sách, đến sáng khi mở cửa sổ để đón không khí vào, tôi bắt gặp một cô đang đi đưa báo. Tôi thấy cô ấy rất quen, như đã từng gặp ở đâu đó, hóa ra đó là người phục vụ ở quán ăn Sazanami, nơi trước kia gia đình tôi từng đến dùng bữa. Nghe nói đứa con nhà ấy chưa kịp vào tiểu học thì đã mất bố. Lúc cô phục vụ còn chưa đi hẳn, mẹ tôi lẩm bẩm thương hại, tôi đã rất lo không biết cô ấy có nghe thấy không nên đến giờ vẫn nhớ. Lúc đó tôi chỉ thấy những người như cô ấy thật vất vả khi phải làm việc từ sáng đến tối, nhưng từ khi tình cảnh nhà tôi thay đổi thì giờ mỗi lần tình cờ gặp họ trên phố, tôi lại thực lòng thấy nể phục họ.
Giá mà mẹ tôi có thể bằng một nửa của họ...
Bị đuổi ra khỏi nhà, khi vừa bước chân vào căn nhà dột nát mẹ đã ngất lịm đi. Hẳn là nàng công chúa đã bị một cú sốc lớn. Căn nhà cũ, nhưng có đủ bốn phòng chia làm các phòng riêng và phòng khách. Trước tiên tôi và Yosuke dọn dẹp phòng mẹ rồi để mẹ ngủ.
Làm như vậy cũng không hẳn là tốt. Dù có đau khổ như thế nào thì đây cũng là hiện thực. Nếu có căm hận, hãy hận chồng mình, rồi ít nhất cũng nên dùng chút sức lực còn lại cầm lấy giẻ lau tự mình dọn dẹp, chuẩn bị phòng ngủ cho bản thân. Nàng công chúa cứ thế nằm úp mặt xuống nền, cứ nằm mãi như vậy và không có ý định ngồi dậy. Mỗi ngày mẹ chẳng làm gì, chỉ thẫn thờ nhìn ra phía ngoài khung cửa sổ, thút thít khóc. Nhờ vậy mà một đứa vốn không biết nấu ăn như tôi chỉ chưa đầy một tháng tay nghề nấu nướng đã khá lên hẳn, cả những công việc mộc nhẹ tôi cũng có thể tự làm.
Tôi đã nghĩ đến chuyện sẽ cùng Yosuke sơn lại tường, sửa mái nhà và nhổ cỏ trong vườn. Chúng tôi được phép sử dụng số tiền mà không sợ bị ai phản đối nên định sẽ chi nhiều tiền một chút để ăn món lẩu bò sukiyaki vào ngày nhận tiền đợt tới.
Thế nhưng, vào ngày tiền được chuyển khoản, sau khi đi học về tôi lấy thẻ và sổ ngân hàng từ ngăn kéo tủ giường mẹ để đi rút tiền thì tài khoản hiện số tiền dư không đủ. Lẽ nào tiền vẫn chưa được chuyển về? Nhưng tôi chỉ rút ba mươi nghìn yên thì nội số dư của tháng trước cũng đủ rồi mà. Tôi nghi ngờ nhìn sổ ngân hàng được nhả ra khỏi khe máy với âm thanh vô hồn. Hai trăm nghìn yên được chuyển vào hôm nay và bốn mươi nghìn yên dư ra từ tháng trước đã bị rút ra trong ngày hôm nay.
Tôi vội vã trở về nhà hỏi mẹ và nhận được câu trả lời không thể ngờ tới.
“Vì đồ trang điểm của mẹ hết rồi.”
Đúng là cả ngày mẹ chỉ nằm trên giường nhưng ngày nào mẹ cũng trang điểm. Mẹ thường trang điểm trước bữa sáng, hiếm khi tôi thấy mẹ để mặt mộc nên đã không cảm nhận có gì khác thường, nhưng giờ tôi đã nhận ra: việc trang điểm không miễn phí. Trên chiếc bàn trang điểm bằng gỗ cây hông - của hồi môn của mẹ được chuyển từ “cung điện” đến - là bảy lọ mỹ phẩm còn mới nguyên. Có vẻ mẹ đã gọi điện đến cửa hàng quen và nhờ họ mang cho. Tôi nhấc từng lọ lên xem giá, khi nhìn thấy lọ dưỡng ẩm được ghi giá năm mươi nghìn yên, tôi xây xẩm mặt mày.
“Tại sao mẹ lại mua thứ đắt như thế này?”
“Trước giờ mẹ chỉ dùng loại này thôi. Nếu đổi sang loại khác sẽ không tốt cho da.”
“Thế giờ mẹ dùng hết tiền vào mỹ phẩm thì cả nhà phải làm sao? Đến gạo cũng không mua được thì ăn gì để sống tháng tới đây?”
“Đồ ăn chẳng phải sẽ có người mang đến cho hay sao? Chẳng cần nhờ họ cũng...”
Đấy là vì nhà mình từng là nhà giám đốc công ty xây dựng, dù nó chỉ là công ty nhỏ. Mình nhận cá từ nhân viên thích câu cá, nhận rau từ nhân viên có gia đình làm nông, nhận thịt hun khói hay hoa quả tráng miệng tổng hợp họ biếu dịp lễ hè và cuối năm, nhưng đó là khi còn sống trong cung điện. Làm gì có ai bỏ công sức mang đồ tới “căn nhà ma” cho nàng công chúa đã bị đuổi đi chứ.
Giờ tôi mới nhận ra, mặc dù mẹ sinh ra và lớn lên ở đây nhưng từ khi chúng tôi còn sống trong cung điện đến giờ, chưa từng thấy ai là bạn mẹ đến chơi cả. Không biết xung quanh nàng công chúa ngày xưa đã từng có những ai?
“Lọ dưỡng ẩm này mẹ chưa mở đúng không? Mẹ mua ở cửa hàng Ueda Salon chỗ khu phố mua sắm chứ gì? Con sẽ mang trả.”
“Dừng lại!”
Mẹ nhảy một phát từ giường xuống, giật lấy lọ dưỡng ẩm từ tay tôi.
“Nếu mẹ xấu đi anh Susumu sẽ ghét mẹ thì sao!?”
“Gì mà ghét với không. Chúng ta bị đuổi ra khỏi nhà rồi còn gì!”
“Đó là vì anh Susumu nghĩ không cần bọn con thôi. Không thể đuổi mỗi trẻ con đi nên bắt mẹ đi cùng đấy thôi.”
“Vậy người đàn bà đó là thế nào?”
“Đừng nói nữa! Đừng nói nữa! Đừng nói nữa! Người đàn bà đó chỉ như người giúp việc thôi. Bố mẹ vẫn chưa ly hôn mà. Nếu bọn con không còn ở đảo này nữa bố sẽ lại gọi mẹ về căn nhà đó thôi. Lúc ấy làm sao mà mẹ xuất hiện với khuôn mặt xấu xí được.”
Như đang bấu víu vào thứ gì đó, mẹ mở nắp lọ, dốc liên tục nước dưỡng ẩm lên lòng bàn tay rồi bôi khắp khuôn mặt còn chưa tẩy lớp trang điểm. Khuôn mặt vốn đã được trang điểm đẹp đẽ bỗng trở nên lem nhem. Vậy mà mẹ vẫn tiếp tục, vẫn tiếp tục...
Có lẽ cuộc sống địa ngục bắt đầu từ hôm đó.
Sau khi chơi xong với ông một ván cờ, tôi mang hộp thịt hầm khoai tây sang phòng anh Nishizaki, anh mời tôi vào trong nhà. Tôi cũng biết nếu chỉ có một mình thì không nên vào phòng con trai, nhưng nếu là anh Nishizaki có lẽ không sao. Người như anh có năm cô người yêu cùng lúc cũng chẳng có gì lạ.
Vào trong, anh bảo tôi “Tiện thể em ăn cùng anh luôn nhé” và lấy hộp rượu vang trắng từ tủ lạnh ra, nhưng có vẻ cốc, đũa và cả bát đĩa nhà anh chỉ đủ cho một người nên tôi quay lại phòng mình mang đồ cần dùng sang. Ở trường tôi cũng có bạn để cùng nói chuyện phiếm, cùng uống trà nhưng không bao giờ rủ bạn đến nhà trọ chơi, vì biết hoàn cảnh của mình mà người ta đổi thái độ thì thật là phiền phức. Nhưng dù vậy bát đũa phòng tôi chưa bao giờ chỉ đủ cho một người, tôi mua thêm vì nghỉ hè Yosuke sẽ ghé thăm. Có vẻ phòng anh Nishizaki còn ít người đến thăm hơn phòng tôi. Lẽ nào anh ấy không có bạn, không có cả gia đình thân thích?
Nhưng tôi thấy buổi tối hôm có bão anh đã rất hòa đồng mà. Sau khi tôi mang bát đũa xuống, hai chúng tôi ăn thịt hầm khoai tây và nói chuyện thân mật, tính cả hôm anh đưa bản thảo cho tôi thì đây mới là lần thứ ba chúng tôi nói chuyện thôi... Vậy mà không hiểu tại sao tôi cảm giác anh ấy giống như một người bà của con nhà mình vậy.
“Anh Nishizaki chỉ toàn ăn thịt thôi nhỉ. Anh đừng có bỏ lại khoai tây đấy nhé.”
Nói rồi tôi mới nhận ra. Nước da trắng và dáng người mảnh khảnh của anh rất giống với Yosuke. Mặt anh Nishizaki thì đúng là đẹp trai hơn em tôi nhiều nhưng chiều cao, kiểu tóc hay dáng vóc hai người nhìn từ phía sau rất giống nhau.
“Nói thế này nghe như tự khen mình, nhưng anh chẳng để thừa đồ ăn bao giờ. Chỉ là đề phòng nhỡ có chuyện xảy ra nên anh cứ ăn trước những thứ anh thích thôi.”
Nói rồi bỗng nhiên anh Nishizaki chuyển chủ đề câu chuyện.
“Em nghĩ sao nếu không còn nhà trọ Nobara-so này nữa?”
Hình như anh Nishizaki học khoa luật nên ông chủ nhà đã bàn với anh xem có cách nào để không phải bán căn nhà này đi không. Đúng rồi, anh ấy học khoa luật, không phải khoa văn.
“Ông đã nói rằng không muốn bán nên em cũng muốn làm gì đó giúp ông.”
“Anh cũng nghĩ thế. Anh thấy chẳng có chỗ nào sống dễ chịu bằng ở đây cả. Nếu được anh muốn viết tiểu thuyết và sống ở đây cả đời. Cái lũ ấy bây giờ còn chịu mang quà đến cúi đầu xin xỏ, ông ấy bảo không thích thì ngoan ngoãn đi về, nhưng anh nghĩ cũng chẳng được bao lâu đâu. Vấn đề là nếu chúng giở trò thì ta phải đối phó thế nào.”
“Giá mà họ đừng giở cái gì cả thì tốt nhỉ. Người bên tòa nhà Midori cũng phản đối, chắc họ sẽ phải chọn cách ôn hòa thôi... Giá mà bên tòa nhà đó cứ phản đối mãi. Khu đất của Midori còn rộng hơn ở đây, chẳng biết họ dùng để làm gì nhỉ?”
“Nghe nói có nhà tài phiệt xây nó để trốn thuế. Giá mà mình biết được động thái của họ thế nào thôi đã là tốt lắm rồi.”
“Đúng rồi! Hay em thử làm thân với nhà tài phiệt đó nhỉ? Mình có thể gọi điện thoại nhờ họ tiếp tục cùng phản đối chẳng hạn.”
“Làm như vậy họ càng thấy nghi ngờ thì sao?”
“Vậy phải làm sao để có thể làm thân một cách tự nhiên? Có khi shogi sẽ có ích trong việc này cũng nên.”
“Em định ‘tự nhiên’ gọi điện rồi rủ họ chơi cờ à?”
“Từ trước em đã nghĩ rất nhiều cách làm sao để gặp được người giàu có rồi, nhất là mấy ông vua dầu mỏ ấy. Như mình có thể len lỏi làm phục vụ tiệc trên chiếc tàu hạng sang chẳng hạn. Nhưng nếu gặp trong hoàn cảnh như vậy thì địa vị sẽ không tương xứng. Thế rồi em tìm thấy một mục thú vị trên báo...”
Đấy là mục viết về cách hỗ trợ các nước đang phát triển. Nghe nói người giàu ở Nhật Bản nhắc đến hỗ trợ là họ nghĩ ngay tới việc quyên góp tiền, nhưng người giàu ở phương Tây họ sẽ giúp về sức lao động. Trên báo có viết mẩu truyện về anh chàng trẻ tuổi người Nhật tham gia làm tình nguyện trồng rừng ở châu Phi, khi biết người cùng trồng cây, cùng ăn cháo được phân phát với mình là vợ chồng giám đốc công ty đồ dùng nhà bếp nổi tiếng thế giới, anh này đã rất ngạc nhiên và khâm phục. Nghe nói mười năm sau, cho đến tận bây giờ, anh ấy và vợ chồng người giám đốc kia vẫn giữ mối quan hệ tốt đẹp và tiếp tục coi nhau như người thân trong gia đình.
“Để gặp gỡ người giàu ở vị trí ngang hàng, em sẽ thử tham gia làm tình nguyện viên xem sao.”
Lúc đó tôi gần như chỉ đang nói chơi mà thôi. Tôi cũng muốn giúp ông chủ nhà bảo vệ nơi quan trọng với ông, nhưng không có nghĩa vụ nhất định phải giúp. Vả lại, nếu phải bán khu đất đi mà sống trong khu căn hộ cao cấp đó thì chắc thi thoảng ông cũng sẽ thấy buồn nhưng không đến nỗi bất hạnh. Có thể sống mà không cần lo lắng về miếng ăn, giấc ngủ là sướng nhất rồi, ở cái tuổi của ông chắc chắn ai cũng phải biết như vậy.
May là vẫn giống như khi xưa, tiền học phí của chúng tôi đã được tự động chuyển vào từ tài khoản mang tên bố, giống như hồi chưa bị đuổi khỏi nhà. Tiền điện và điện thoại có chậm một tháng cũng không bị cắt ngay nên có thể để tháng sau. Vấn đề là tiền ăn. Số tiền mà tôi và Yosuke hiện đang có không đủ ba nghìn yên trong khi còn phải mua nhu yếu phẩm, ngần ấy tiền không thể đủ để ăn trong vòng một tháng.
“Em sẽ đi xin bố.”
Phải cúi đầu xin ông ấy thật nhục nhã nhưng biết đâu ông ấy cảm thấy có lỗi vì đuổi chúng tôi đi mà cho mười nghìn yên. Khi tiễn Yosuke đi tôi chỉ nghĩ đơn giản như vậy, nhưng chỉ một tiếng sau, nó quay trở lại với vết thâm mới ngay chỗ vừa bớt sưng do bị bố đánh, chúng tôi bị đuổi đi.
“Ông ấy bảo ‘Đừng làm phiền tao nữa!’ ”
Tôi không biết phải nói gì với Yosuke, mặt nó mếu máo nửa khóc nửa cười, lòng bàn tay trống không đang nắm chặt. Tôi cầm chặt những đồng tiền ít ỏi còn lại, dẫn Yosuke ra vọng lâu ở lối vào đường đi dạo và mua loại cà phê có nhiều đường nhất cho nó uống.
Tôi nhìn ra biển và nhận ra mặc dù cùng là biển nội địa Seto nhưng biển tôi nhìn thấy từ cửa sổ của cung điện và biển tôi đang nhìn lúc này có hơi khác. Cửa sổ tầng hai của cung điện nằm ở vị trí gần sát mực nước biển nên bị những đảo nhỏ nhấp nhô che khuất đường chân trời, nhưng từ đây tôi nhìn được vùng biển trải rộng, vươn tới tận những miền đất xa xôi. Nhìn ở nơi có độ cao hai trăm mét hóa ra lại có sự khác biệt đến vậy.
Khi còn ở cung điện tôi đã từng nghĩ dù sau này có đi lên thành phố để học hành, khi đi làm tôi vẫn sẽ tìm về đảo này và ở đây mãi mãi, nhưng khi nhìn thấy đường chân trời mà từ cung điện không thể thấy được, tôi chỉ càng muốn nhìn xem ở phía xa thật xa kia có thứ gì.
Từ đường chân trời đằng xa tôi đổi hướng nhìn ra phía bờ biển của hòn đảo, và thấy mái nhà của cung điện. Tôi cứ ngỡ chúng tôi đã bị đuổi đi rất xa cơ, vậy mà từ đây cũng có thể nhìn thấy...
“Ngày mai chị sẽ đi xin bố. Chắc bố không động tay động chân với con gái đâu. Nếu bị đánh biết đâu còn được tiền bồi thường.”
“Vậy chị uống đi cho thêm thể lực.”
Yosuke đưa lon cà phê đang uống dở cho tôi. Nếu được chọn thì tôi thích cà phê không đường không sữa hơn, nhưng vị ngọt lan tỏa trong miệng làm tôi cảm giác như cơ thể mình được tiếp thêm năng lượng.
Với tinh thần như vậy, hôm sau trên đường đi học về tôi qua cung điện, nhưng người đi ra lại là người đàn bà đó. Cô ta nói bố tôi đang đi công tác ở Hondo. Tôi phải xin người đàn bà này sao? Khi tôi lúng túng định thay đổi thái độ thì cô ta mỉm cười nói.
“Em đến để vay tiền ăn phải không? Hôm qua em trai em cũng đến đây nói vậy nên chị biết. Nó nói mẹ em tiêu tiền rất hoang phí. Chẳng làm gì mà tiêu rõ nhiều tiền, anh Susumu từ lúc gặp chị lúc nào cũng than thở vậy rồi. Bọn em cũng đáng thương thật đấy, bị đuổi đi cùng mẹ như thế. Chị cũng thấy thương thay cho mấy đứa, cũng định lẳng lặng cho bọn em ít tiền. Nhưng em đã làm chuyện xấc xược với chị.”
“Chuyện xấc xược...” Để cứu Yosuke bị bố đánh, tôi đã không chần chừ cầm lấy lọ hoa giơ lên, dồn hết sức nhằm chiếc gương của bàn trang điểm mà ném. Chiếc gương vỡ vụn gây tiếng động lớn, tay bố khi ấy đang giơ lên nhắm vào Yosuke bỗng dừng lại. Người đàn bà đó đang nhìn ra phía cửa sổ như thể chẳng có chuyện gì liên quan đến mình đã quay lại mà kêu lên “Trời ơi!”
Tôi nhìn mặt hai người họ dần đỏ lên vì giận dữ, tay nhặt một mảnh vỡ hình nhọn sắc như con dao dài.
“Yosuke, chạy đi. Bọn họ không phải là người nữa rồi. Nói gì cũng phí lời. Ma sống với ma là được. Chúng tôi sẽ biến khỏi đây cho các người vừa lòng, trong lúc chúng tôi dọn đồ các người trốn đi chỗ nào cho khuất mắt tôi!”
Tôi cầm mảnh vỡ huơ qua huơ lại, đuổi bố và người đàn bà ra ngoài.
“Mà em có biết cái đó bao nhiêu tiền không? Trước khi xin tiền ăn, em nên bồi thường trước mới phải. Nếu không, cứ như vậy em sẽ chết đói, còn bọn chị vẫn sống tiếp thôi. Vậy thế này đi, hằng ngày vào giờ này em đến lấy cơm đi. Chị sẽ không đưa tiền. Thay vào đó em đến lấy đồ ăn. Chị sẽ làm cơm hộp cho em, chị nấu ăn ngon lắm đấy. Chỉ có điều, em phải cho chị thấy thành ý của em. Mỗi lần đến, em hãy quỳ xuống và nói ‘Xin chị giúp đỡ’. Chỉ cần vậy thôi. Dù sao chị cũng là người tốt mà.”
“Nếu phải quỳ xuống trước chị tôi thà chết còn hơn,” tôi muốn nói vậy và chạy biến đi, nhưng không thể để Yosuke bị chết vì đói. Cũng chẳng phải làm suốt đời. Đúng rồi, tôi sẽ đi làm thêm. Từ giờ cho đến lúc đó chỉ có vài lần thôi. Quỳ xuống cũng chỉ là một động tác thôi. Giống như đi bộ, chạy, hay ngồi.
“Nếu em đồng ý thì làm luôn đi. Bọn em ai đến cũng được, chị sẽ nấu nhiều cơm tối cho. Nào! Nhanh lên.”
Cô ta nhìn vậy mà có vẻ chỉn chu trong việc gia đình, cửa cung điện được cô ta lau dọn sạch sẽ không có đến một hạt bụi. Nếu có chạm đầu gối và khuỷu chân trần xuống có vẻ cũng không sợ bị đau. Tôi từ từ cúi thấp người quỳ xuống, đầu hạ thấp và nói lẩm bẩm.
“Xin chị giúp đỡ.”
“Em nói gì?”
Tôi ngước mặt lên, cô ta đang mỉm cười như thể chưa bao giờ khoái trá hơn lúc này vậy. “Em nói to lên xem nào.”
“Xin cho tôi đồ ăn.”
Nói rồi tôi cúi đầu xuống thấp nhất có thể. Nếu không nghiến răng, có lẽ nước mắt tôi đã trào ra. Tôi tiếp tục nghiến răng thật chặt, nghe thấy những tiếng ken két, cảm giác như trong miệng đầy cát biển. Tôi chỉ cố để đầu óc trống rỗng hòng gạt cảm giác ấy đi.
“Sugishita! Em muốn đi bảo vệ san hô không?”
Kể từ khi cùng nhau sửa mái nhà bị mưa dột, tôi hay mang đồ ăn làm thừa cho Ando và anh Nishizaki. Một lần khi mang xa lát khoai tây sang phòng anh Nishizaki, tôi vào phòng anh cùng uống và bày đồ ăn ra đĩa rồi bỗng nhiên nghe anh nói vậy.
“Nếu vậy trước hết cần có bằng lặn biển đã.”
Nhắc đến mới nhớ, tôi bắt đầu làm thêm ở công ty vệ sinh môi trường vì muốn lau cửa kính, vậy mà họ nói không cho con gái làm việc ấy nên tôi rất thất vọng. Đúng lúc ấy họ gợi ý tôi lấy bằng lặn biển để làm vệ sinh môi trường biển, được hỗ trợ tiền và có vẻ cũng thú vị nữa. Tôi đang phân vân không biết có nên đi hay không thì không ngờ anh Nishizaki - người suốt ngày chỉ ở nhà - đã chủ động rủ.
“Anh Nishizaki thích lặn biển à?”
“Anh thì không. Nhưng có vẻ người em muốn kết bạn thích đó.”
“Người em muốn kết bạn?” Hình như con trai trưởng của chủ sở hữu tòa nhà Midori thuộc nhóm tình nguyện bảo vệ san hô.”
“Em tưởng anh Nishizaki suốt ngày chỉ ở trong nhà, sao lại có thông tin đó vậy?”
“Anh mày viết tay bản thảo nhưng không có nghĩa không biết dùng máy tính nhé. Anh cứ tưởng những người có địa vị xã hội sẽ ẩn danh, nhưng dường như họ lại thích công khai tên thật và nói lên ý kiến của bản thân, và nhất là rất nhiệt huyết với các hoạt động tình nguyện. Dù mấy vụ quyên góp tiền chắc một phần cũng là để tránh thuế thôi...”
Anh Nishizaki nói vậy rồi đưa tôi tờ in thông tin về chủ sở hữu tòa nhà “Midori” mà anh tìm được trên mạng. Tên chủ sở hữu là Noguchi Kiichiro. Có vẻ người đó cũng có tuổi rồi nên chỉ toàn các thông tin liên quan đến công việc, nhưng con trai của ông thì công khai khá nhiều thông tin cá nhân trên mạng. Trong đó có tên của rất nhiều hội nhóm, từ những “hội dành cho người lớn” như câu lạc bộ golf, câu lạc bộ đua ngựa, hội đam mê xì gà đến các hoạt động tình nguyện như xây trường tiểu học ở các nước đang phát triển, trồng cây trên sa mạc, bảo vệ san hô.
“Tiếc là không có câu lạc bộ shogi, nhưng anh lại nhớ ra hôm trước em có kể là sẽ lấy bằng lặn biển ở chỗ làm thêm. Nghe nói để tham gia tổ chức bảo vệ san hô thì cần thư giới thiệu, nhưng chỗ em làm thêm cũng tài trợ các hoạt động kiểu này mà, chắc sẽ có người quen biết nhờ được chứ.”
“Nghe có vẻ thú vị. Em thấy là làm được đấy. Vậy trước hết em phải lấy bằng lặn biển mới được. Anh Nishizaki sẽ lấy bằng ở đâu?”
“Anh không lấy đâu. Anh ghét biển.”
“Chỉ có mình em thôi á?”
“Em rủ thêm Ando xem sao. Đằng nào cậu ta cũng đang mê chơi cờ, nếu có hứng thú biết đâu sẽ đồng ý ngay đấy. Hay mình thử nói với Ando về kế hoạch này xem sao? Cậu ta cũng thông minh, biết đâu lại nghĩ được cách đơn giản hơn để giải quyết vấn đề.”
“Ando cũng biết chuyện ông chủ đang bị ép bán khu nhà trọ này đi, nên nếu có phương án gì cậu ấy sẽ nói cho em thôi. Nhưng em không muốn Ando dính líu đến việc này.”
Tôi không biết thứ Ando tìm kiếm rốt cuộc là gì, nhưng chắc chắn cậu ấy đặt mục tiêu rất lớn. Và tôi không muốn cản trở những người có ý chí hừng hực như vậy.
“Nhưng tay Noguchi Takahiro này đang làm việc trong một công ty tầm cỡ thế giới đấy. Chẳng phải là nằm cùng một hướng với mục tiêu của Ando à?”
“Vậy em sẽ giấu kế hoạch làm thân, chỉ rủ Ando theo hướng có lợi cho cậu ấy thôi.”
“Em suy nghĩ cho Ando nhiều thật đấy nhỉ. Hay là thích người ta rồi?”
“Anh Nishizaki nghĩ đơn giản thật đấy. Em không muốn phụ thuộc vào bất kỳ ai. Em muốn trở thành người có thể sống mạnh mẽ một mình.”
“Anh nghĩ Sugishita đã đủ mạnh mẽ rồi. Miệt mài làm thêm nhưng vẫn không nghỉ học buổi nào, em luôn tràn đầy năng lượng sống. Có thể nói em không cần đến thế giới văn học.”
Không hiểu sao tự nhiên anh Nishizaki lại nói đến chuyện văn học nữa. Tôi đã đọc hết Chim thiêu thân nhưng do không muốn phát biểu cảm tưởng nên vẫn bảo là chưa đọc xong, có lẽ là vì vậy chăng? Không phải tôi không cần văn học, chỉ là tôi không đủ thảnh thơi về mặt tâm hồn để sống trong thế giới hư cấu. Đọc sách không thể no cái bụng. Dù trước mặt tôi là cả một núi sách đi chăng nữa, tâm hồn tôi cũng không thỏa mãn. Tôi muốn có nhiều đồ ăn chất đầy trong tủ lạnh hơn.
Khi tôi nói sẽ đi làm thêm, Yosuke cũng bảo sẽ cùng làm. Nhưng trên hòn đảo này đến cửa hàng tiện lợi còn không có làm gì có chỗ nào tuyển hai đứa học sinh cấp hai cấp ba, ngoại trừ công việc đi đưa báo. Vẫn còn một vị trí và may mắn thay họ bảo tôi từ mai đến làm. Vậy mà...
“Con thôi ngay cái việc đáng xấu hổ đó đi. Con gái nhà Sugishita mà lại phải đi đưa báo à? Con làm vậy là bôi tro trát trấu vào mặt mẹ và anh Susumu đấy.”
Nói vậy rồi mẹ tôi nổi điên và gọi điện thoại từ chối. Nhà tôi thực ra chẳng khó khăn gì về tiền bạc, chỉ là chúng nó đang đến tuổi muốn tự lập, tôi cũng chẳng biết làm thế nào. Mẹ có biết món thịt lợn dầm giấm mẹ vừa ăn làm thế nào để có được không?
Tôi không nói với Yosuke việc hằng ngày phải quỳ gối xin. Nếu nói có lẽ nó sẽ chẳng thèm ăn mà “thà chết đói còn hơn”. Người phụ nữ đó trông vậy mà cũng tốt bụng, có vẻ cô ấy thấy có lỗi vì đã đuổi chúng mình đi nhưng không dám đưa tiền vì sợ bố phát hiện nên thay vào đó bảo chị đến lấy cơm, tôi nói như vậy.
Lúc đầu nó không thèm động đũa vì đó là đồ ăn cô ta làm, nhưng rồi không chịu được cơn đói. Hơn nữa mặc dù rất hận nhưng phải công nhận đồ ăn của cô ta món gì cũng ngon. Các đường nét trên khuôn mặt cô ta đều rõ nét và tạo ấn tượng dù hầu như không trang điểm, quần áo mặc hầu hết cũng đơn giản. Nếu là một người cô trong họ hàng có lẽ sẽ rất đáng mến.
Nhưng có vẻ cô ta không tha thứ cho tôi vì đã phá hỏng bàn trang điểm. Cô ta bắt tôi phải quỳ mỗi ngày và còn đay nghiến thêm: “Em muốn gì?”, “Chị chưa cảm nhận được thành ý của em.” Lần nào làm như thế trong miệng tôi cũng cảm giác như đang ngậm đầy cát.
Không được đi làm thêm nên tôi đành nhẫn nhục cho đến khi có tiền sinh hoạt tháng tới. Thẻ tôi đang giữ.
Cuối cùng những tháng ngày sống trong địa ngục cũng qua đi, vào ngày tiền về mà tôi mòn mỏi đợi chờ, tan học tôi đi rút tiền ngay và mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, rau và thịt. Từ giờ tôi không phải quỳ gối trước cô ta nữa. Tôi ghé vào vọng lâu, dùng số tiền ít ỏi còn lại từ tháng trước mua cà phê ngọt uống, năng lượng như lại tràn về trong cái đầu trống rỗng. Dư vị vẫn còn đọng trong miệng. Tôi sẽ cố gắng để nấu ăn ngon hơn cô ta. Tôi sẽ làm thật nhiều món ăn mà Yosuke thích.
Khi về đến nhà, tôi thấy có một người đàn ông trẻ lạ mặt trong phòng khách. Anh ta mặc bộ áo vest, thấy tôi thì khẽ mỉm cười. Mẹ ngồi cùng bàn đối diện với người đàn ông đó, dù cả ngày chỉ ở nhà nhưng lại đang mặc váy liền thân, trang phục để đi ra ngoài. Ai vậy nhỉ? Tôi đang đứng gần mép cửa thì mẹ chạy đến.
“Nozomi, mẹ đợi con nãy giờ. Con không được tự ý mang thẻ ngân hàng đi như thế. Người ta mang cho mẹ xem mấy sợi dây chuyền rất đẹp, mẹ đang phân vân không biết nên lấy cái nào đây.”
Miệng tôi cứng lại, cảm giác sắp ngừng thở. Trên bàn là chiếc hộp hình vuông bọc vải nhung màu xanh, bên trong có xếp mấy sợi dây chuyền gắn đá lấp lánh.
“Kim cương thì mẹ có rồi nhưng thiết kế kiểu này mẹ chưa có cái nào. Này! Theo con nên lấy cái nào nhỉ? Hay mẹ lấy cả hai?”
“Nó bao nhiêu tiền ạ?”
Tôi hỏi người đàn ông mà không thèm nhìn mẹ.
“Hôm nay tôi chỉ mang đến những thứ bình thường nên cái nào cũng chỉ khoảng hai trăm nghìn yên thôi ạ. Giá như vậy là hết sức rẻ rồi ạ.”
“Xin lỗi anh, nhà tôi bây giờ chẳng dư dả gì, mong anh về cho.”
“Con nói gì vậy Nozomi?”
“Mẹ im miệng và quay về phòng đi.”
Mẹ không về phòng mà xị mặt ngồi ở ghế lườm tôi, nhưng tôi phớt lờ và quay về phía người đàn ông.
“Cả nhà tôi ba người mỗi tháng phải sống chỉ với hai trăm nghìn yên. Tháng này tôi còn phải trả cả tiền điện và tiền điện thoại của tháng trước. Chúng tôi không dư dả để có tiền mua dây chuyền đâu ạ.”
Nụ cười bỗng biến mất khỏi khuôn mặt người đàn ông, anh ta vội vàng thu dọn.
“Nếu như vậy ngay từ đầu đừng gọi tôi đến. Vì mấy người mà tôi đã phải mất công tới tận hòn đảo này đấy.”
“Xin lỗi anh.”
Hóa ra không phải họ gạ gẫm bán hàng mà do mẹ gọi đến, lại còn từ ngoài đảo. Tôi cúi đầu xin lỗi, bên cạnh, mẹ tôi khóc to thành tiếng.
Mẹ úp mặt xuống bàn và khóc “hức”, “hức” như một đứa trẻ. Người đàn ông đáng lẽ phải bực tức nhưng sau khi đóng cặp “cạch” một cái, anh ta quay sang nhìn tôi với ánh mắt ái ngại rồi ra về.
Người đàn ông vừa đi ra thì Yosuke về. Nó vừa nhìn tôi vừa lẩm bẩm hỏi “Có chuyện gì thế?” thì mẹ ngẩng mặt lên.
“Yosuke ơi! Nozomi quá đáng với mẹ lắm. Nó bảo mẹ đừng mua dây chuyền.”
“Chứ còn sao nữa? Nhà mình đâu còn dư dả để mua mấy thứ đó.”
“Nhưng tháng trước mẹ cũng đã mua mỹ phẩm còn gì. Nhà mình vẫn sống được đấy thôi.”
“Đó là nhờ chị đã...”
“Yosuke!”
Tôi chặn họng Yosuke lại rồi quay sang mẹ.
“Tóm lại, hôm ấy là lần cuối cùng mẹ được tiêu xài hoang phí. Con xin mẹ đấy, mẹ hãy hiểu chuyện đi!”
“Mẹ không hiểu gì. Mẹ không hiểu. Đến Nozomi cũng có hiểu cho mẹ đâu. Nếu mẹ không xinh đẹp, khi anh Susumu đến đón, mẹ biết phải làm sao? Mẹ vì bọn con mà chịu ra ngoài cùng, sao bọn con nỡ đối xử với mẹ như thế.”
“Mẹ tỉnh táo lại đi. Chính vì mẹ tiêu xài hoang phí nên mới bị ruồng bỏ đấy. Đến cả đồ ăn người ta còn nấu ngon hơn mẹ gấp mấy lần. Mẹ hãy tỉnh ngộ đi, là lỗi tại mẹ.”
“Người ta? Đồ ăn? Sao con lại biết chuyện đó?”
“Chính mẹ đã ăn trong cả tháng vừa rồi đấy!”
Khi Yosuke hét lên, mẹ ngã xuống bất tỉnh.
Mặc dù mẹ đã quen với việc nhận đồ từ chính người khác, nhưng biết mình đã nhận của bố thí từ chính nhân tình của chồng mình thì đúng là cú sốc quá lớn. Tôi và Yosuke cùng đỡ mẹ vào giường, dù nói gì chăng nữa thì người đáng thương nhất vẫn là mẹ. Mẹ không được ai dạy cách làm sao để sống tự lập, cứ thế sống được đến tận tuổi này, rồi bỗng nhiên bị ruồng bỏ.
Buổi tối tôi nấu món cà ri. Chỉ nhìn món cà ri đầy ắp trong chiếc nồi lớn tôi đã thấy thỏa mãn.
“Chị làm nhiều quá.”
“Có sao đâu. Không cần ăn hằng ngày đâu, để đóng đông cũng được. Hơn nữa nếu ngày nào cũng ăn cà ri thì cả tuần không phải nghĩ xem sẽ ăn món gì. Chỉ cần nghĩ làm những việc mình thích là được.”
Sau đó một khoảng thời gian tôi nhận ra đầu óc trống rỗng của mình đã có được khả năng lưu lại thông tin dưới dạng những hình ảnh rõ nét. Giáo viên dạy Quốc ngữ lớp chúng tôi trong thời gian đó chỉ toàn kể chuyện về shogi, không liên quan gì đến nội dung tiết học cả. Giờ nghĩ lại có khi tôi nên cảm ơn thầy ấy chăng?
Kế hoạch kết thân diễn ra tốt đẹp hơn tôi nghĩ, nếu phải nêu ra yếu tố làm nên thành công thì có lẽ là việc Ando được nhận vào làm cùng công ty với anh Noguchi. Sau khi trở thành hội viên của hội bảo vệ san hô, chúng tôi có thể xem được trang chủ của hội đó và được biết sở thích của anh Noguchi là shogi và sắp có chuyến đi riêng đến đảo Ishigaki. Chỉ có điều dù chơi shogi trước mặt anh thì tôi cũng không chắc anh sẽ kết thân với chúng tôi, khi ấy khả năng cao chúng tôi chỉ chào hỏi nhau hai ba câu là hết chuyện, nên tôi sẽ làm cho anh phải mang ơn chúng tôi.
Ở chặng thứ hai, trước khi nhảy xuống nước từ thuyền, tôi đã lén đóng van bình dưỡng khí của chị Naoko. Ở chặng đầu khi lặn xuống từ bờ biển, chân tay chị đã lóng ngóng, có vẻ chỉ riêng việc vác theo thiết bị nặng đã làm chị hết sức nên trước khi lặn có thể chị sẽ không kiểm tra lại, và đúng như tôi nghĩ chị cứ thế mà nhảy xuống. Khác với khi lặn xuống từ bờ biển, nhảy xuống từ thuyền sẽ có cảm giác đột nhiên bị cuốn xuống lòng biển, nhiệt độ nước thấp và màu nước đậm hơn. Từng người nhảy xuống một, sau khi mọi người đã nhảy xuống hết thì sẽ theo người hướng dẫn từ từ lặn sâu, nhưng khi vừa nhảy xuống chị Naoko đã bị hoảng loạn. Nếu là người thành thạo, khi nhảy xuống nếu thấy không thở được họ sẽ cứ thế mà ngoi đầu lên mặt nước, vặn van mà cười nói “Tự nhiên nó bị trục trặc ấy mà.” nhưng chị Naoko không làm được như vậy. Chị chìm xuống cách mặt nước một mét rồi không lên nổi, cứ thế chìm nghỉm cả người xuống sâu hơn.
Trong thứ tự nhảy xuống, phụ nữ ở giữa, nên trình tự sẽ là người hướng dẫn, Ando, tôi, chị Naoko và anh Noguchi.
Anh Noguchi ở trên thuyền, khi ấy tôi gần chị ấy nhất nên cố gắng giúp chị Naoko trước người hướng dẫn, tôi giúp chị ngóc đầu lên khỏi mặt nước và thở sâu rồi lén mở van. Nếu bị ai đó nhìn thấy tôi sẽ bảo “Hình như van chưa mở ra ạ”, nhưng có vẻ không ai để ý thấy. Tôi nghĩ đây là cái cớ để sau đó chúng tôi nói chuyện thêm nên liên tục hỏi “Chị có sao không?” Anh Noguchi cũng nhảy xuống vỗ về chị Naoko và lặn sâu xuống từng chút một.
Dưới đáy biển nơi ánh sáng không rọi đến là một thế giới lạ lẫm với tôi. Tại sao ở đó lại tồn tại những sinh vật sống đầy sắc màu rực rỡ như vậy? Nếu nổi lên trên bề mặt kia, liệu tôi có thấy mình đang ở một thế giới khác hay không? Thế giới khác ấy nếu là nơi chẳng có gì, văn minh chậm phát triển thì chắc Ando sẽ bối rối đấy, nhưng người như cậu ấy rồi cuối cùng sẽ lại có thể lạc quan bước tiếp thôi. Tôi vừa nhìn Ando đang bơi trước mình một chút vừa nghĩ vậy, chợt thế giới trong suốt ấy chuyển sang đục ngầu, cát cuộn lên lẫn vào những mảnh san hô gãy khiến tôi tưởng ở dưới đáy biển cũng có nước xoáy.
Chị Naoko bị hoảng loạn nên quẫy đạp lung tung. Nếu đoàn đông người hơn chắc chúng tôi sẽ có vài người hướng dẫn, chỉ cần đưa chị Naoko và anh Noguchi lên bờ là được. Nhưng vì chỉ có một người hướng dẫn nên tất cả chúng tôi phải cùng ngoi lên.
Dù đã lên thuyền, tháo thiết bị ra và uống hồng trà nóng rồi, chị Naoko vẫn không hết run nên chúng tôi đành bỏ ngang cuộc lặn, quay lại cảng khi ở chặng thứ hai.
Anh Nishizaki, em sắp đi ngắm cá nạng hải đấy! Lúc về em sẽ kể lại cho anh nghe nó thế nào, lần tới anh nhớ viết chuyện về cá nạng hải đấy nhé. Giải văn học cho người mới đại khái là xem ai có ý tưởng độc đáo hơn ấy mà. Cái câu chuyện của anh tối hù à, nhưng nếu nhân vật là cá nạng hải có khi ban giám khảo lại tò mò ấy chứ - “sao lại chọn cá nạng hải nhỉ?” Nếu nhà sách có bán cuốn “Cá nạng hải thiêu thân” em nhất định sẽ mua.
Cậu ấy đã hào hứng như vậy trước khi đi, vậy mà... Đúng là lỗi tại tôi. Nhìn vẻ thất vọng của Ando từ đằng sau khi cậu ấy thu dọn thiết bị, trong lòng tôi thầm nhủ “Mình xin lỗi”. Nhưng bù lại bữa ăn do anh Noguchi mời đối với Ando không hẳn là một hướng đi tồi.
May mà mình đã rủ Ando đi cùng, khi ngồi ăn tôi mới thật sự cảm nhận được điều này. Nếu chỉ có mình tôi hoặc nếu tôi đến cùng một bạn gái thì dù sau này có được anh Noguchi mời đi ăn lần nữa, mối quan hệ có lẽ sẽ vì những hạn chế nhất định mà sớm kết thúc. Dù tôi có tham gia nhiều hoạt động tình nguyện hay chơi shogi giỏi đến thế nào đi chăng nữa...
Đàn ông có vai trò riêng và phụ nữ có vai trò riêng. Trong bữa ăn, khi uống rượu anh Noguchi đã nhiều lần nói bóng gió như vậy. Rốt cuộc anh chỉ khoe khoang những chuyện như anh giỏi giang trong công việc, có thể mua cho vợ mình những cái cô ấy thích và tự khen bản thân vì nhiều người ngưỡng mộ, anh có được người vợ như vậy, hai vợ chồng chưa từng cãi nhau dù chỉ một lời.
Lúc chơi cờ cũng vậy, Ando đã nói “Sugishita chơi giỏi hơn em đấy ạ. Cô ấy biết rất nhiều chiến thuật đánh cờ”, nhưng anh ấy lấy lý do “Đây là ván đấu giữa những người đàn ông với nhau” và bắt đầu chơi cùng Ando. Cái câu “đàn ông với nhau” thực chất chắc do anh sợ bị thua con gái thôi, dù nghĩ vậy nhưng tôi vẫn háo hức chờ xem diễn biến tiếp theo.
Anh Noguchi rất giống với một người mà tôi biết. Theo chính lời của ông già đó hồi xưa thì giờ lẽ ra ông ta đã phải “cất cánh” rồi, nhưng bố tôi vẫn sống khỏe mạnh. Vậy còn chị Naoko là kiểu người như thế nào? Một chiếc dây