Ga Takarazuka
Những người ngồi một mình trên tàu điện thường tỏ ra lơ đễnh, ít thể hiện thái độ qua nét mặt. Ánh mắt của họ hoặc hướng ra cảnh vật bên ngoài, hoặc dán lên những tấm biển quàng cáo, nếu có ở lại trong toa tàu thì cũng lang thang đây đó, không dừng lại ở một điểm nhất định, cốt để tránh chạm phải cái nhìn của người lạ.
Vì thế, những người ngồi một mình nhưng lại không tìm cách giết thời gian mà còn mang vẻ mặt đầy biếu cảm sẽ vô cùng nổi bật.
Cô gái ngồi cạnh Masashi khi lên tàu từ ga Takarazuka ngày hôm đó là người mà anh nhớ mặt.
Từ tuyến Imazu, anh chuyển sang tuyến Hankyu Takarazuka, đi thêm một chặng, xuống ở ga Kiyoshikojin để tới thư viện trung tâm Takarazuka.
Masashi đã bước vào năm thứ năm kể từ khi đi làm. Anh thường xuyên ghé qua thư viện với tần suất khoảng hai tuần một lần. Masashi tới đây vì sở thích đọc sách, đôi khi cần tìm kiếm thông tin phục vụ công việc, và cũng vì không biết phải đi đâu trong ngày nghỉ nếu không có dự định đi chơi với bạn bè, do anh không có bạn gái.
Với tần suất qua lại đều đặn như vậy, tất nhiên Masashi có thể nhận mặt nhân viên của thư viện, không những thế, anh còn bắt đầu nhớ mặt vài người trong số các độc giả.
A, ông bác nói nhiều lại tới gây khó dễ cho nhân viên rồi.
Anh bắt đầu để ý tới cô gái tóc dài với đôi tay nhanh nhảu đó sau khi để thua cô trong lần tranh giành một cuốn sách.
Masashi tình cờ nhìn thấy tập mới nhất của cuốn sách nổi tiếng trên kệ.
Cuốn sách mới được phát hành khoảng một tháng, vì vậy đây quả là một điều may mắn. Masashi liền không chần chừ đưa tay ra, đúng lúc một bàn tay khác xen ngang lấy mất cuốn sách.
Cảm giác thua cuộc khiến Masashi bực bội nhìn kĩ kẻ phá đám, một cô gái trẻ khá giống mẫu người anh thích. Ý định phàn nàn vài câu liền dịu xuống. Đàn ông quả là dễ mềm lòng.
Cô vui mừng ôm cuốn sách mới “cướp” được của Masashi vào lòng một cách nâng niu, hình như vẫn chưa nhận ra mình vừa giành mất cuốn sách khỏi tay anh (vì chỉ tập trung vào cuốn sách). Anh để mắt quan sát cô thêm một lát, nhưng có vẻ cô không định bỏ cuốn sách xuống, vì vậy sau vài phút đi theo cô, anh bèn bỏ cuộc.
Khi đó, cô mang một chiếc túi xách may bằng vải thô in hình chú chuột nổi tiếng khắp thế giới. Anh thấy chiếc túi trông hơi trẻ con so với cô, tuy nhiên có lẽ nó là một trong những chiếc bền nhất mà cô có, nói thẳng ra là chiếc túi đa dụng nhất. Nếu cô mượn số sách bằng với giới hạn cho mượn của thư viện, những chiếc túi điệu đà sẽ hỏng ngay.
Điều đó cho thấy cô tới thư viện khá thường xuyên.
Phỏng đoán này hoàn toàn chính xác, bởi sau hôm đó, Masashi dần bắt gặp cô thường xuyên hơn trong những lần đều đặn ghé qua thư viện. Dấu hiệu giúp anh tìm ra cô là chiếc túi in hình chú chuột rất to đang há miệng cười. Masashi phải thừa nhận cô là mẫu người yêu thích của mình, điều này nhanh chóng khiến anh có thói quen tìm kiếm cô mỗi lần bước vào thư viện.
Lần thua trước đã khiến Masashi coi cô như đối thủ. Hễ nhìn thấy cô là anh liền bỏ dở việc đang làm để xem trước một lượt những cuốn sách nổi bật nhất trên kệ, tránh để chúng lọt vào tầm ngắm của cô.
Masashi làm vậy vì sau nhiều lần quan sát, anh nhận ra sở thích và gu tác giả của cả hai có vẻ giống nhau.
Tuy nhiên, cô rất giỏi trong việc tìm ra những cuốn sách khiến Masashi cảm thấy “A, cuốn đó có vẻ thú vị đây”, nên thi thoảng vẫn có cảnh anh phóng ánh mắt đầy ghen tị vào cuốn sách mà cô ôm trong tay. Mỗi lần như vậy anh đều tự nhủ sẽ tới mượn khi nó được trả về kệ, nhưng lại ngại không muốn ghi lại tên sách, kết quả là lần nào anh cũng quên mất.
Cho tới giờ, những lần va chạm tình cờ giữa họ chỉ dừng lại trong phạm vi thư viện, đây là lần đầu tiên cả hai ra về trên cùng một chuyến tàu.
Cô và Masashi cùng ngồi trên toa đầu của chuyến tàu từ ga Kiyoshikojin về ga Takarazuka. Như thường lệ, hôm nay chiếc túi in hình chú chuột cười tươi rói của cô cũng chứa đầy sách. Masashi tỏ ra không kém phần khi nhét đầy căng chiếc balo bằng da của mình.
Những điều này đều là quan sát từ một phía của Masashi.
Hành khách có ba lựa chọn ở ga Takarazuka - điểm cuối của tuyến Takarazuka. Một là xuống tàu, hai là chuyên sang tuyến JR, ba là đổi chuyến đi tiếp về ga Nishinomiya Kitaguchi (thường được gọi là Nishikita), đầu kia của nhánh còn lại trong chữ nhân trên bản đồ tuyến của Hankyu.
Có lẽ cô ấy không về ga Nishikita đâu, anh nghĩ. Nhưng khi tàu vào ga, cô bắt đầu hướng sự chú ý của mình về phía sân ga đối diện.
Quả nhiên, sau khi tàu dừng, cô liền rảo bước vê phía đoàn tàu đang đỗ ở sân ga bên kia. Ngày nghỉ thường là ngày trường đua ngựa Hanshin ở Nigawa hoạt động, do đó hãng tàu sẽ cho chuyến Umeda - Takarazuka và Nishinomiya Kitaguchi - Takarazuka chạy theo cả hai chiều bằng bốn đường ray song song. Khi đó thời gian đổi chuyến rất ngắn.
Lại cùng đường nữa sao? Masashi bỗng có cảm giác nửa khó chịu, nửa bực bội. Nổi cáu với chính mình vì không thể ngưng dõi theo cô, anh bèn tránh toa cô vừa bước vào.
Toa mà Masashi chọn khá đông, hầu hết các ghế đều đã có người ngồi. Vài người đang đứng. Chỗ sách mới mượn khá nặng, vì vậy Masashi quyết định ngồi xuống một ghế trống.
Đúng lúc đó, hai lớp cửa ngăn giữa toa anh đang ngồi và toa cô bước vào khi nãy lần lượt mở ra. Người xuất hiện chính là cô. Cô bước về phía anh, hơi chao đảo vì chuyển động của đoàn tàu, hình như muốn tìm ghế trống.
Chỉ còn ghế bên phải cạnh Masashi và vài ghế nữa còn trống. Cô liền ngồi xuống chỗ gần nhất, cạnh Masashi.
Dường như nhiều sự trùng hợp kì lạ đang đan xen vào nhau như một khối Jenga*, tuy chỉ có Masashi chú ý đến cô.
Không muốn tiếp tục ý nghĩ lạ lùng này, Masashi nhanh chóng mờ cuốn sách mới mượn ra.
Ngồi cạnh Masashi lúc này đang bắt đầu lật mở quyển sách, cô bỗng làm một hành động kì lạ. Để chiếc túi in hình chú chuột nổi tiếng nặng nề nằm nguyên trên đầu gối, cô nhoài người quay hẳn về phía cửa sổ tàu điện. Cô quay mặt về phía Masashi, vì thế dù không chủ tâm quan sát, anh vẫn có thể thấy rõ biểu cảm của cô.
Cô mỉm cười háo hức, mắt nhìn xuống quang cảnh bên dưới cây cầu.
Gì vậy nhỉ? Masashi cũng không khỏi tò mò, nhìn xuống dưới. Đoàn tàu bắt đầu băng qua cây cầu sắt bắc ngang sông Muko*.
“A?”
Masashi buột miệng lên tiếng. Ngay trước khi đoàn tàu vượt qua cầu, dưới bãi bồi giữa sông…
“Sinh.”*
Chữ đó được viết, mà không, được xếp nên với kích thước rất lớn, choán gần hết diện tích không nhỏ của bãi bồi. Nói cách khác, nó được tạo ra bằng cách xếp những tảng đá với nhau.
Độ cân xứng, độ lớn đều hoàn hảo, quả là một tạo tác xuất sắc.
“Rất ấn tượng phải không ạ?”
Masashi chỉ nhận ra mình vừa được bắt chuyện khi đoàn tàu đã đi qua cây cầu. Chữ “Sinh” kia khổng lồ đến mức dù nhìn chéo từ khoảng cách khá xa vẫn có thể thấy rõ.
Trong lúc Masashi loay hoay tìm câu trả lời, cô chủ động tiếp tục cuộc nói chuyện.
“Tôi phát hiện ra nó khoảng một tháng trước. Rất ấn tượng phải không ạ?”
Cô cũng rất tinh tường mới phát hiện ra nó đây! Anh thầm nghĩ. Để ý thấy chữ viết dưới bãi bồi, chỗ mà chẳng ai nghĩ tới chuyện nhìn xuống là việc rất ấn tượng, tuy rằng nó vô bổ.
“Anh nghĩ đâu là cái hay của nó?”
Nghe cô hỏi, Masashi bối rối đáp.
“… Tôi nghĩ là kết cấu. Không dùng dây, chiều cao cũng được căn rất đều, hình như dùng đến cả máy móc. Nếu đây là trò đùa thì người nghĩ ra nó hẳn phải dụng tâm nhiều lắm.”
“Tôi thì nghĩ cách chọn chữ là điểm hay nhất.”
Cô vui vẻ nói.
“Chữ đó được tạo nên từ các nét thẳng. Như vậy việc tạo ra nó sẽ dễ dàng hơn. Cũng nhờ thế mà dù chỉ có một chữ nhưng ấn tượng khi nhìn thấy vẫn rất mạnh mẽ, anh có thấy thế không? Lần đầu tiên nhìn thấy nó, tôi đã muốn uống bia tươi.”
“Đọc là ‘tươi*’ sao? Tôi lại cứ nghĩ đó là chữ ‘sinh’ trong ‘sinh tử’.”
“Phải rồi, cũng có thể đọc theo cách đó. Không biết người ta tạo ra nó với ý nghĩa nào nhỉ?”
“Nếu thấy thắc mắc, sao cô không thừ hòi ủy ban? Có thể họ chuẩn bị xây một công trình đường sông hoặc cái gì đó tương tự cũng nên.”
“A, tôi không muốn làm thế.”
Cô mím môi lắc đầu.
“Sẽ thật đáng tiếc nếu họ đưa ra câu trả lời xác thực như ‘đó là bước chuẩn bị của một công trình xây dựng’, hay ‘chúng tôi sẽ tiến hành tháo dỡ vì nó chỉ là trò đùa’. Tôi hy vọng nó thực sự là trò đùa. Hiếm có trò đùa thuần túy nào tạo được ấn tượng mạnh mẽ mà không gây phiền toái cho ai như vậy. Tôi không cần biết nghĩa đằng sau, chỉ mong nó mãi nằm lại đó.”
Nghe cũng hợp lý. Anh nghĩ, đồng thời bị cách kể chuyện của cô hấp dẫn.
Có thể chẳng ai chú ý tới, cũng có thể sẽ có người nhận ra. Một trò đùa được dàn dựng mà không biết trước kết quả. Nghĩ tới chuyện người nghĩ ra trò đùa đó đang sống trong thành phố này, anh chợt cảm thấy có phần hứng thú.
“… Nếu cách đọc đúng là ‘tươi’ thì hay hơn.”
Cô tỏ ra khó hiểu khi nghe Masashi thì thầm nhận xét.
“Nếu đọc là ‘sinh’, người ta sẽ không khỏi liên tưởng tới ‘sống’ hay ‘sinh tử’, cô có thấy thế không? Khi ấy nó chẳng còn là trò đùa vui nữa, mà biến thành một thông điệp hay lời cầu nguyện nào đó mất.”
Nét mặt vui vẻ của cô nhanh chóng chùng xuống.
Ôi không, hỏng rồi. Masashi nghĩ, nhưng đã muộn.
Anh không hề có ý làm cô thất vọng khi cô đang phấn khích vì tìm ra thứ hiếm lạ như vậy. Dù có chút khúc mắc từ trước vì thua cô trong việc giành sách, anh cũng không bao giờ nghĩ tói chuyện trả đũa chỉ vì lý do đó.
“Anh nói vậy cũng đúng. Không nhất thiết là một trò đùa vô tư vui vẻ. Có thể vì trong gia đình có người đau ốm nên người ta mới làm ra nó để cầu nguyện.”
“Không có chuyện đó đâu!”
Masashi cố gắng hết sức để xoa dịu tình hình.
“Nghĩ kĩ chút nữa thì quanh khu này có rất nhiều thần thánh và nhà chùa, cho nên…”
Dọc tuyến đường sắt Takarazuka có một con đường mòn cổ, được gọi là đường mòn hành hương. Ba ga liên tiếp sau ga Takarazuka lần lượt gắn liền với những ngôi đền, chùa khác nhau. Đầu tiên là Kiyoshikojin, ga gần thư viện trung tâm Takarazuka nhất, nằm ngay dưới chân chùa Kiyoshikojin; ga tiếp theo dẫn tới đền Mefu, tuy khá khiêm tốn nhưng có sự hậu thuẫn vững chắc của địa phương; ga thứ ba nằm gần chùa Nakayamadera nổi tiếng linh thiêng.
Cuối cùng, xuôi theo tuyến Imazu đi về hướng Nishikita, gần Mondoyakujin, ga nằm trước ga Nishikita một chặng cũng có chùa Mondoyakujin luôn trong cảnh tấp nập người qua lại.
Từ câu gia đình bình an, mong khỏi bệnh, đỗ đạt, thăng tiến cho tới mẹ tròn còn vuông, mọi lời thỉnh cầu đều được chấp nhận.
“Thay vì tự nghĩ ra cách cầu nguyện không bình thường thì đến đền chùa không phải nhanh hơn sao? Tới đâu cũng được tự do lựa chọn kia mà!”
“Anh nghĩ vậy ư?”
“Hơn nữa, nếu chỉ tính tới khả năng thì giải thích theo cách nào chẳng được, có thể là để đùa vui, có thể là để cầu nguyện, thậm chí là lời nguyền.”
“Lời nguyền?!”
Cô tỏ ra sửng sốt trước giả thuyết này.
“Sao anh lại có suy nghĩ đó?!”
“Thì cô thấy đấy, nếu đọc là ‘sinh’, có thể người viết chữ ‘sinh’ ấy dưới bãi bồi nơi con sông chảy qua muốn mượn dòng nước bào mòn sự sống trong đó, chẳng phải vừa bí ẩn vừa rùng rợn sao? Nhiều khả năng cô cậu học sinh nào đó đã làm thế lắm chứ.”
“Ôi, tôi không hề nghĩ đến chuyện đó.”
Cô ôm mặt tỏ vẻ tiếc nuối.
“Tôi phát hiện ra nó cả tháng nay, vậy mà… Không ngờ khả năng suy đoán còn thua người mới lần đầu tiên nhìn thấy.”
“Cô hiếu thắng hơn tôi tưởng đấy.”
“Vì vội kết luận đó là trò đùa vui, nên tôi hoàn toàn không nghĩ tới những khả năng khác.”
Lần đầu gặp đã để thua cô trong việc giành sách, nhưng anh vẫn cho rằng cô là cô gái tốt.
Nhìn thấy chữ viết không rõ ý nghĩa dưới bãi bồi, cô đã chọn cách lý giải thú vị nhất, không gây tổn thương đến ai một cách vô điều kiện và nói rằng mình muốn uống bia tươi.
Tiếng loa vang lên thông báo diêm dùng tiếp theo, ga Sakasegawa. Trong lúc họ không chú ý, có vẻ tàu đã đi qua ga Takarazuka Minamiguchi.
“Tôi sẽ xuống ở đây.” Cô khẽ cúi chào.
“Sakasegawa sao, tôi cũng từng muốn sống ở đây. Lúc chuyển nhà, tôi đã tìm phòng ở khu này trước tiên mà không tìm được.”
Có lẽ vì muốn nghe giọng cô thêm chút nữa nên anh mới nói ra những lời không liên quan này.
“Ơ, vì sao ạ? Tôi lại tìm được ngay một chỗ ở gần ga.”
“Cô cũng biết nhà hát Takarazuka ở gần Sakasegawa mà. Người hâm mộ hay ở quanh khu đó. Tôi nhờ văn phòng nhà đất tìm giúp, nhưng họ chỉ tìm thấy nhà dành cho phụ nữ hoặc hộ gia đình.”
“Ồ, thì ra là vậy. Thật tiếc vì ở đây tiện đi lại, còn gần ủy ban nữa.”
Tàu bắt đầu giảm tốc, cô đứng đậy.
Cô vẫy tay chào, anh cũng vẫy tay đáp lại.
“Hôm nay tôi sẽ mua bia tươi trên đường về. Tôi ủng hộ suy đoán của cô. Đó là cách hiểu thú vị nhất mà.”
Nghe vậy, cô dừng bước giữa đường ra cửa, quay lại nhìn anh với nụ cười trên môi.
“Lần tới gặp lại, chúng ta cùng đi uống nhé. Tôi muốn uống bằng cốc lớn thay vì loại đóng lon.”
Gì cơ, lần tới ư? Masashi bối rối không biết nên làm gì. Họ còn chưa trao đổi số điện thoại.
Hơn nữa, đối với cô, anh chỉ là một người hoàn toàn xa lạ, tình cờ bắt gặp trò đùa mà cô tâm đắc, sau đó nói chuyện vài câu.
“Thư viện trung tâm. Anh hay tới đó phải không? Vì vậy để lần tới nhé.”
Đúng khoảnh khắc Masashi sững người không thốt nên lời, tàu dừng, cô nhẹ nhàng bước qua cánh cửa vừa mở.
Cô không dùng thang cuốn mà đi thang bộ, chiếc túi in hình chú chuột há miệng cười đầy căng đeo trên vai.
Nhìn theo vật đang đung đưa một cách nặng nề ấy, Masashi bất giác đưa tay che miệng.
Cô ấy cũng để ý tới mình, anh nghĩ, mặt đỏ lên.
Lần tới gặp lại.
Hôm nay là thứ Bảy. Không xem đồng hồ cũng biết lúc này đã xế chiều.
Anh đã nghĩ chỉ có mình nhận ra việc họ luôn tình cờ gặp nhau.
Khi nào? Ở đâu?
Anh chợt muốn đuổi theo để biết điều gì đã khiến cô chú ý đến mình.
Nếu muốn uống bia bằng cốc lớn… Không bằng đi ngay hôm nay!
Masashi rời khỏi ghế, phóng xuống sân ga.
Chú chuột cười tươi rói vẫn chưa lên đến quá nửa chừng cầu thang. Masashi bắt đầu nhảy cóc hai bậc một trên cầu thang dài để bắt kịp.