Ga Takarazuka Minamiguchi
Một nhà ga vắng vẻ, chẳng biết đến khi nào mới lại được nâng cấp, ấy là tình trạng của ga Takarazuka Minamiguchi.
Ga Takarazuka, ga Sakasegawa cách đó hai chặng hay bất kỳ nhà ga nào khác trong cùng tuyến đều phát triển ở mức độ nhất định, có cảm giác nhộn nhịp, còn nhà ga này lại tạo cam giác bị cô lập, nằm ngoài xu hướng phát triển đó.
Đúng là mấy năm trước đây nơi này hoàn toàn bị bỏ mặc, nhưng nay dù đã có tòa trung tâm thương mại hai tầng, mọi thứ vẫn giậm chân tại chỗ sau khi vài cửa hàng còn trụ lại theo kế hoạch tái nâng cấp bị bỏ trống.
Điểm sáng gần như duy nhất ở đây là khách sạn Takarazuka. Đối với người hâm mộ Takarazuka, khách sạn có vị thế khá đặc biệt, khả năng bắt gặp các ngôi sao của Takarazuka cũng cao.
Đón chuyến tàu đi Nishikita vừa chầm chậm dừng lại sân ga, Shoko dằn mạnh giày cao gót, tạo ra âm thanh đầy đe dọa khi bước lên tàu. Toa tàu không đông, tuy nhiên hầu hết các ghế đều đã có người ngồi. Shoko trong bộ váy trắng đứng gần cửa. Nếu miễn cưỡng ngồi xuống một chiếc ghế trống nào đó, chắc chắn chiếc váy không hề rẻ của cô sẽ bị nhăn.
Túi quà đáp lễ của đám cưới có dấu khách sạn Takarazuka nằm lăn lóc dưới chân cô. Shoko chẳng bận tâm thứ bên trong có vỡ hỏng hay không. Vốn dĩ nếu có thể vui vẻ mang quà từ lễ cưới về, ngay từ đầu cô đã không mặc chiếc váy trắng tinh như thế này.
Shoko không bao giờ quên được vẻ mặt của cô dâu khi nhìn thấy chiếc váy trắng chẳng khác gì váy cưới của cô. Cô tự nhủ phải lưu giữ cẩn thận hình ảnh đó trong lòng cho hả dạ.
Màu trắng là màu của cô dâu, khách mời không được phép mặc màu này. Đó là nguyên tắc cơ bản nhất trong những nguyên tắc chọn trang phục tham dự lễ cưới. Thế nhưng Shoko lại ăn vận toàn đồ màu trắng, đến món trang trí cài trên mái tóc tết riêng cho bữa tiệc cũng màu trắng, vì vậy cô bị những người xung quanh nhìn với ánh mắt kỳ thị ngay từ lúc bước vào bàn đón khách.
Mặc váy trắng, bị dòm ngó bằng ánh mắt trân trối cũng có sao? Cô chỉ cần trò cười này phát huy tác dụng. Nhớ lại những ánh mắt ấy, cô lười nhác nhếch môi cười.
Ai mà ngờ được mày lại bị đối xử như thế này.
Cả hai vào làm chung công ty đã năm năm. Cô bắt đầu hẹn hò với chú rể nửa năm sau khi vào công ty. Mọi người trong công ty đều biết về mối quan hệ của hai người, sau ba năm thì ai nấy đều tin chắc chú rể và Shoko sẽ kết hôn.
Cô và cô dâu là bạn đồng liêu. Tất nhiên là ở thì quá khứ. Shoko cũng không biết điều đó bắt đầu thuộc về thì quá khứ từ khi nào.
Khác với Shoko luôn tỏ ra nổi bật với tính cách sôi nổi, cô dâu là kiểu người an phận, từ một cô gái bình thường trở thành một nhân viên công sở cũng hết sức bình thường.
Trong thời gian thử việc, cô dâu chủ động tiếp cận Shoko nhờ cái cớ ở chung nhóm. Với tính cách dạn dĩ, Shoko nhanh chóng làm quen với nhiều bạn bè, đồng nghiệp trong công ty, và cô dâu luôn lẳng lặng dự phần vào mọi mối quan hệ mà Shoko tạo ra.
“Sao em lại làm bạn với con bé ấy?”, “Không phải hai đứa quá khác nhau sao?”… Cô từng nhận được những câu hỏi thẳng thắn như vậy lúc không có mặt cô dâu.
Chính Shoko cũng không nhớ lý do kéo cả hai lại với nhau là gì. Trong thời gian thử việc, sau nhiều lần được cô dâu nhờ vá, cô chợt nhận thấy cô gái ngoan hiền kia đã trở nên thân thiết với mình từ khi nào. Cô nàng không phải kiểu người khiến người khác cảm thấy khó chịu khi ở cùng, tuy không nhanh nhẹn trong công việc nhưng cũng không đến nỗi làm vướng chân, vì vậy cô cứ để mối quan hệ đó tiếp diễn mà chẳng suy nghĩ gì nhiều. Khi ấy dù Shoko không để ý, cô dâu vẫn luôn ở gần cô.
Khi Shoko bắt đầu hẹn hò với chú rể, có lẽ vì nghe được lời mọi người truyền tai nhau, cô nàng đã đến hỏi cô.
“Cậu bắt đầu hẹn hò với anh — phải không?”
“Ừ, phải.”
Shoko không thích kể chuyện riêng tư cho người khác nghe, vì thế cô đáp ngắn gọn.
“Sao cậu không nói cho mình biết?” Cô bị hỏi bằng giọng điệu thoáng vẻ trách cứ. “Chúng ta là bạn mà.”
Nghe đến lý do này, trong một giây, chỉ một giây ngắn ngủi, cô đã nghĩ “Con bé này phiền phức thật”.
Bây giờ ngẫm lại mới thấy, có lẽ cô nên giữ khoảng cách với cô nàng ngay từ thời điểm đó. Tiếc là khi ấy cô lại chọn làm kẻ khôn ngoan, không để mồi lửa mâu thuẫn nhen nhóm trong công ty.
Cô không nghĩ tới hai chữ “giá như”, vì thời gian không thể quay ngược lại, có nghĩ cũng vô nghĩa.
♥
“Lời nguyền?!”
Tiếng một cô gái mang vẻ ngạc nhiên cất lên từ hàng ghế gần chỗ Shoko đứng. Cao độ của giọng nói và tính bất thường của hai chữ kia khiến cô bất giác nhìn sang. Ra là đôi nam nữ ngồi cách đó không xa. Cả hai đều không mặc đồ công sở, nhưng cô vẫn nhìn ra dáng dấp người đi làm. Điều khiến cô nhớ nhất ở họ là mỗi người mang theo một chiếc túi được nhồi nhét chật cứng.
“Sao anh lại có suy nghĩ đó?”
“Thì cô thấy đấy, nếu đọc là ‘Sinh’…”
Cô gái tỏ ra vô cùng phấn khích, trong khi chàng trai có vẻ chú ý đến xung quanh nhiều hơn, từ từ hạ thấp giọng một cách tự nhiên để làm dịu tâm trạng có phần kích động của cô. Anh ta làm việc đó khá khéo léo. Shoko không còn nghe được cuộc nói chuyện của họ từ chỗ đang đứng.
Lời nguyền ư?
Shoko bất giác bật cười.
Có lẽ chính cô cũng đã bị cuốn vào một cuộc chiến nguyền rủa.
Và chiếc váy trắng này chính là thứ y phục mang theo lời nguyền của cô.
♥
Mối quan hệ của cô và anh đã bước vào năm thứ năm, những cuộc nói chuyện xoay quanh việc kết hôn dần nhiều hơn. Cả hai cùng rơi vào giai đoạn khủng hoảng tiền hôn nhân, những trận cãi vã, những mối bất đồng cũng vì thế mà gia tăng.
Mọi việc chỉ mang tính tạm thời, chỉ cần chịu đựng cho tới khi lễ cưới xong xuôi - cô bạn thân đã kết hôn nói với cô thế đó. Shoko cũng tin như vậy.
Nhưng hóa ra điều này chỉ đúng với điều kiện quanh họ không có kẻ phá đám trong thời kỳ khủng hoảng tiền hôn nhân.
Anh không giỏi nói dối, bằng trực giác, cô biết mình đang bị phản bội. Cả hai đều đang trong thời kỳ mất cân bằng, vì vậy cô nghĩ, dù anh chọn cách tự thú hay im lặng, mình vẫn sẽ tha thứ.
Nhưng không, thấy cô gái ngoan hiền đó ngồi cạnh anh trong quán, cô hoàn toàn bất ngờ.
Là cô sao?
“Chia tay đi.”
Tại sao những lời đó lại nhắm vào mình? Cô hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
“Chuyện này là sao?”
Cô khó nhọc quay sang hỏi cô ta thay vì hỏi anh, nhưng cô ta chi tỏ ra sợ sệt rồi nép vào anh mà không trả lời.
Anh im lặng đặt một quyển sổ nhỏ màu hồng lên bàn. Là sổ theo dõi thai kỳ… đề tên cô ta.
Ngay lúc ấy, cô sững sờ không thốt nên lời.
“… Anh không những ngoại tình trong lúc chuẩn bị kết hôn mà còn không thèm đeo bao sao?!”
Chẳng còn thời giờ chọn lọc từ ngữ nữa, cô bất chấp tuôn ra những câu chữ cay nghiệt, còn cô ta thì vừa khóc lóc vừa chen vào.
“Mình xin lỗi, là mình sai. Mình nói với anh ấy không cần tránh thai. Mình nói nếu mang thai, mình sẽ phá, sẽ không gây phiền phúc cho anh ấy.”
Gã ngu ngốc này đã thật thà tin những lời đó ư?
Cô bỗng rùng mình. Rùng mình vì nhận ra kẻ mình từng hẹn hò, kẻ mình từng tính đến chuyện hôn nhân hoá ra là một gã đàn ông ngu ngốc nông cạn nhường ấy.
“Thế là anh liền ngoan ngoãn hùa theo lời dụ dỗ của cô ta. Yên trí là kể cả có dính bầu cô ta cũng sẽ phá nên anh chẳng thiệt gì hết. Anh có hiểu mình tồi tới cỡ nào không vậy?”
Bực thật. Cô biết khách trong quán đang dỏng tai lên hóng chuyện. Bị người khác nhòm ngó khi ngồi cùng chỗ với hai kẻ ngu ngốc bẩn thỉu kia là cả một sự sỉ nhục.
“Còn cô thì sao?”
Cô hất cằm hỏi, cô ta bèn tiếp tục sụt sùi những giọt nước mắt giả tạo mà cô thấy quá rõ.
“Khi có thai rồi thì quả thực không thể… Thực ra mình đã yêu anh — ngay từ khi mới vào công ty, mình muốn tự nuôi con, ngay cả khi không được thừa nhận…”
Dối trá. Nếu quyết tâm ấy là thật thì cô phải im lặng mà biến đi. Cô biết anh ta sẽ gạt chuyện đó đi nên mới nói những lời vừa rồi trước mặt anh ta chứ gì?
Cô nên vui mừng hay đau khổ trước việc anh ta biết thương hại kẻ khác đây?
“Em là người cứng cỏi, sống một mình vẫn sẽ ổn thôi.”
Đừng bắt chước ca từ của mấy bản nhạc vàng rẻ tiền trước mặt tôi! Nếu có thể sống một mình thì tại sao tôi lại hẹn hò với anh những năm năm trời? Tại sao tôi lại hết lòng gắn bó với anh đến mức rơi vào khủng hoảng trước hôn nhân?
“Còn cô ấy, đang mang thai, tính cách lại hiền lành, biết chăm lo cho gia đình… Anh không thể sống hạnh phúc với em khi biết rõ cô ấy đang mang thai đứa con của mình mà lại vờ như không biết.”
Anh bị lừa rồi, đồ ngu! Ngoài miệng xưng là bạn tôi nhưng lại trơ trẽn dùng thân xác đưa anh vào tròng, thứ con gái như thế mà anh còn khen hiền lành, biết chăm lo cho gia đình ư?
“Hơn nữa em đâu có khóc. Dù chuyện đã đến nước này. Cô ấy khóc nhiều như thế, trong khi em chi biết nổi giận, trách móc. Nếu như em tỏ ra ngoan ngoãn hơn chút nữa..
“Tốt nhất anh đừng nói hết câu đó. Kẻo vừa khiến mình tồi bại thêm, vừa tát thẳng vào mặt cô ta.”
Lời cảnh báo của Shoko có vẻ đã khiến anh ta biết điều ngậm miệng lại.
Nếu như em tỏ ra ngoan ngoãn hơn chút nữa, anh sẽ chọn em và không ngần ngại bắt cô ấy phá bỏ cái thai.
Đủ rồi.
“Nếu anh chấp nhận điêu kiện duy nhất mà tôi đưa ra, tôi sẽ đồng ý chia tay. Nhưng nếu anh không chấp nhận điều kiện đó, tôi sẽ kiện anh vì vi phạm hôn ước.”
Họ hẹn hò suốt năm năm, chuẩn bị kết hôn hàng tháng trời. Cô biết rõ khả năng tài chính của anh ta, lúc này anh ta không thể vừa tổ chức đám cưới vì cái thai kia, vừa tranh chấp với cô vì chuyện vi phạm hôn ước, càng không trả nổi khoản bồi thường.
Shoko tuyên bố với hai kẻ đang hồi hộp nuốt nước bọt chờ đợi.
“Nhất định phải mời tôi tới lễ cưới.”
Cô ta là kẻ thích mơ mộng. Chắc chắn dù có chuyện gì đi nữa, lễ cưới vẫn sẽ diễn ra.
Lần đầu tiên, trông cô ta như sắp khóc thực sự. Rõ ràng đến mức có thể nhìn ra ngay bộ mặt đẫm lệ từ đầu đến giờ chỉ là đóng kịch.
Khi anh ta và ả tới các phòng ban thông báo chuyện kết hôn, các sếp đồng loạt trưng ra vẻ mặt nghi ngại giống hệt nhau, “tay trong” của Shoko ở các phòng thuật lại. Chuyện ả dụ anh ta lên giường rồi có thai nên anh ta mới bỏ Shoko cũng qua những người này lan ra khắp công ty.
Shoko chỉ cần trưng ra nét mặt buồn rầu trong lúc hoàn thành công việc như thường lệ. Riêng việc đó đã đủ khiến uy tín của hai kẻ kia tuột dốc thảm hại. Vốn Shoko luôn được đánh giá cao trong công việc, vì thế các sếp rất thông cảm với cô.
Đứa con gái đang hả hê vì cuối cùng cũng cướp được chú rể từ tay cô trước thềm đám cưới, sau bao năm cố dựa hơi tìm cơ hội lợi dụng. Gã đàn ông ngu ngốc vừa bị cướp mất.
Đừng tường có thể tiếp tục đắc thắng sống hạnh phúc với nhau.
Có vẻ cả hai muốn đối phó bằng cách chỉ tổ chức lễ cưới trong phạm vi gia đình. “Tôi cứ mong được cậu mời tới lễ cưới, ai ngờ cậu lại đổi luôn cả cô dâu.” Nghe nói các sếp cũng chẳng buồn bóng gió khi bày tỏ thái độ chán ghét trước tin này.
Và rồi, ngày hôm nay.
Buổi lễ được tổ chức với quy mô nhỏ, chỉ gồm gia đình hai bên và bạn bè thân thiết của cô dâu chú rể. Shoko được mời với tư cách bạn thân của cô dâu.
Chiếc váy trắng với thiết kế cầu kỳ đến mức có thể coi như một mẫu váy cưới đơn giản, khiến cô nổi bật theo chiều hướng không hề tốt đẹp ngay từ lúc xuất hiện ở bàn đón khách. Phải nói thêm là không có bất kỳ người quen nào của Shoko được mời tới buổi lễ này.
Lễ cưới diễn ra một cách tẻ nhạt. Hiển nhiên chú rể và Shoko có chung nhiều bạn bè thân thiết, nhưng vì lo cho thể diện của mình trong tương lai, chú rể đã cẩn thận chỉ mời những người mà Shoko chưa từng gặp mặt. Những người được mời cũng thật khổ vì phép lịch sự, hay vì lý do nào khác thì cô không rõ.
Bạn bè của cô dâu cũng có vẻ không thân với cô dâu cho lắm. Ở công ty, cô nàng gia nhập mọi hội nhóm bằng cách bám dính lấy Shoko. Có lẽ cô nàng đã sống theo kiểu tương tự suốt thời đi học.
“Chiếc váy của chị đẹp quá.”
Shoko tươi cười đáp lại lời nhận xét đầy vẻ hiếu kỳ lộ liễu.
“Với danh nghĩa vị hôn thê cũ, nhìn chú rể của mình lên giường với người khác, thậm chí có con, gây rối thế này vẫn có thể chấp nhận được, phải không các chị?”
Các cô liền bàn tán xôn xao cả một góc bàn, có lẽ không cô nào trong số đó coi cô dâu là bạn.
Chưa bao giờ cô cảm thấy may mắn một cách sâu sắc vì được sinh ra với vẻ ngoài ưa nhìn như giây phút đó. Giây phút cô dâu chú rể bước vào hội trường và bắt đầu đi tới bàn quan khách.
Dù cô dâu đã viện đến dịch vụ trang điểm cưới chuyên nghiệp, Shoko vẫn rạng rỡ hơn hẳn. Sự chênh lệch càng rõ rệt nhờ chiếc váy trắng với thiết kế lộng lẫy.
Gương mặt cô dâu co giật dữ dội. Shoko biết, cô ta quay sang nhìn chú rể với vẻ mặt như của quỷ dữ là để kiểm tra ánh mắt của anh ta trong khoảnh khắc ấy hướng về ai.
Còn chú rể…
Trong khoảnh khắc ấy, quả thực chú rể nhìn chăm chăm vào Shoko - cô gái gần như đã trở thành người của anh ta, nếu như anh ta không rơi vào cái bẫy của cô dâu ngày hôm nay.
“Chúc hai người hạnh phúc.”
Shoko nhẹ nhàng cúi mình, các cô bạn quanh bàn cũng thay nhau lên tiếng, “Chúc mừng!” bằng giọng điệu rõ ràng có ý khác.
Lúc thợ ảnh định chụp hình kỷ niệm cho cô dâu chú rể và khách mời, cô dâu gay gắt lên tiếng:
“Riêng bàn này tôi không cần! Đừng chụp nữa!”
Sao thế, mất lòng quá đi. Chúng tôi đã gây ra chuyện gì? Được mời nên chúng tôi mới cất công đến chung vui kia mà…
Mấy cô bạn giúp Shoko đóng vai châm chọc cô dâu. Chẳng biết vì các cô vốn đã xấu tính, hay vì chứng kiến hoàn cảnh của Shoko nên mới đứng ra tương trợ. Đối với cô, lý do không quan trọng.
Ngày hôm nay, trước khi đến đây, chính Shoko đã hạ quyết tâm trở nên xấu xa một cách triệt để trước mặt hai người này.
MC của lễ cưới thông báo mẹ của cô dâu tuyên bố kết thúc buổi lễ tại đây, đồng thời giới thiệu lý do đằng sau quyết định lựa chọn khách sạn này cho đám cưới theo nguyện vọng của cô dâu. Tưởng tôi sẽ bị qua mặt bởi câu chuyện vớ vẩn đó ư? Ý muốn làm loạn lại bừng bừng trong đầu Shoko.
Đúng lúc này, trong bóng tối vừa trùm xuống để phục vụ việc trình chiếu, nhân viên phục vụ của khách sạn khom mình tiến lại gần Shoko. Anh ta lên tiếng xin lỗi rồi chìa ra một chiếc khăn choàng màu đen.
“Cô dâu đã có lời, vì trang phục của quý khách quá nổi bật nên xin quý khách vui lòng dùng chiếc khăn này.”
“Tôi hiểu rồi.”
Có lẽ đã đến lúc hạ màn. Shoko im lặng đứng dậy.
“Xin thứ lỗi cho tôi vì ra về giữa chừng, nhờ anh hướng dẫn tôi ra cửa.”
Nhân viên phục vụ không thắc mắc thêm lời nào, lập tức dẫn Shoko tới lối ra, chứng minh đẳng cấp của khách sạn.
Sau khi lần bước trong bóng tối ra đến bên ngoài, Shoko được trao cho túi quà đáp lễ của đám cưới. Cô định từ chối, nhưng nhân viên phục vụ đã cúi đầu.
“Nếu không trao được quà đến tay quan khách, chúng tôi sẽ bị khiển trách, vì vậy mong quý khách thông cảm cho chúng tôi, xin vui lòng nhận lấy.”
Bằng kinh nghiệm của mình, có lẽ anh ta đã đoán ra phần lớn câu chuyện. Anh ta đã nói thẳng như vậy, cứ một mực từ chối thì thật chằng ra sao. Shoko đành miễn cưỡng nhận lấy, rời khỏi khách sạn.
♥
Nghe thấy tiếng loa thông báo sắp tới ga Sakasegawa, cô gái ban nãy đứng dậy.
“Lần tới gặp lại, chúng ta cùng đi uống nhé. Tôi muốn uống bằng cốc lớn thay vì loại đóng lon.”
Chàng trai tỏ ra bối rối.
“Thư viện trung tâm. Anh hay tới đó phải không? Vậy để lần tới nhé.”
Rồi cô gái thong thả bước xuống tàu.
Chỉ một thoáng do dự. Rồi chàng trai chạy ào ra khỏi toa tàu. Anh đuổi theo cô gái lúc này đã lên đến giữa chừng cầu thang.
Hình như họ không phải một đôi.
Ghét thật đấy, Shoko nhỏ giọng thì thầm.
“Trót chứng kiến một chuyện tốt đẹp rồi.”
Tại sao lại là khoảnh khắc tình yêu bắt đâu chứ? Lúc này việc đó quá khó khăn đối với cô.
Shoko còn đang vật lộn với lời nguyền không cho đôi cô dâu chú rể kia được hạnh phúc. Chú rể đã bị công ty thẳng tay hạ đánh giá, nhưng với tình hình kinh tế khó khăn hiện tại, vẫn chưa dám tính đến chuyện chuyển chỗ làm. Cô dâu tuy chưa thể bỏ việc ngay, nhưng đã trở thành mục tiêu chỉ trích của hội nhân viên nữ trong công ty.
Những lời đồn đại thường chỉ kéo dài một thời gian ngắn, nhưng trong trường hợp này, chỉ cần người bị phản bội một cách trắng trợn là Shoko còn có mặt ở công ty, thì lời xì xào về bọn họ sẽ không dễ dàng lắng xuống.
Cô sẽ không bỏ việc. Tuyệt đối không bỏ việc, để khiến cho hai kẻ ấy khốn đốn. Cô biết quyết tâm ấy đang lung lay, nhưng lúc này cái suy nghĩ dù mình có căm hận, có nguyền rủa đến đâu cũng không làm gì khác được vẫn chưa chịu buông tha Shoko.
Cô chỉ biết rằng nếu từ bỏ vào lúc này, cô sẽ thua. Cô phải cầm cự, chí ít là cho tới khi cô dâu bỏ việc hoặc bắt đầu nghỉ sinh (mặc dù cô ta là kiểu người rất có thể sẽ bỏ việc luôn sau khi nghỉ sinh).
Từ toa tàu bên cạnh, một bà lão dắt theo đứa cháu gái bước vào, hình như muốn tìm ghế trống. Cô cháu gái chỉ Shoko và kêu lên thích thú.
“Cô dâu kìa!”
Vào khoảnh khắc ấy, cô không kịp ngăn dòng lệ trào ra khỏi khóe mắt.
Đúng thế, cô đã muốn trờ thành cô dâu, đứng cạnh người đàn ông mà mình gắn bó suốt năm năm. Tình yêu của họ không bắt nguồn từ sự dựa dẫm hay thỏa hiệp, mà giống như chàng trai vừa vội vã xuống tàu và cô gái anh ta đuổi theo khi nãy. Cô đã yêu con người hiền lành tuy không thực sự vững vàng của anh. Vào thời điểm chuẩn bị kết hôn, sự thiếu vững vàng ấy đã trở thành mầm mống của những rạn nứt, nhưng cô tin quãng thời gian khủng hoảng trước hôn nhân đó chỉ mang tính tạm thời.
Shoko không hề muốn bị cô gái gian xảo kia buộc phải đối mặt với con người thật của anh ta theo cách đó.
Cô ta không chi cướp mất chú rể, mà còn giẫm đạp lên tình yêu năm năm của Shoko.
Cô đã bị chà đạp tới nước buộc phải tuyên bố nhường lại gã đàn ông ấy cho cô ta.
Chị không phải cô dâu đâu, cô bé ạ.
Vì chị đã dốc sức nguyền rủa cuộc đời của hai kẻ đó, bằng chiếc váy trắng như váy cưới này.