Ga Higawa
“Anh, nhìn kìa.
Cô gái mà mọi người đều gọi là Gon-chan, chỉ riêng Keiichi gọi là Miho, mừng rỡ chỉ triền dốc dựng đứng, có lẽ phải đến bốn mươi lăm độ, nằm ở đoạn đường ngang đầu tiên ngay sau khi đoàn tàu ra khỏi ga Kotoen.
“Anh thấy chứ, warabi* khô đó. Đám mầm mọc từ hồi hè vẫn còn dày san sát.”
Đúng là những chồi non hình xoắn tròn đặc trưng của giống warabi, tuy giờ đã héo khô. Cả Miho và Keiichi đều lớn lên ở nông thôn, không thể có chuyện cả hai nhìn nhầm thứ này.
“Ừ, đúng là warabi… Rồi sao?”
“Sắp tới mùa xuân rồi nhỉ.”
“Ừ, thì sao?”
“Chắc chắn lúc đó chúng sẽ mọc rất nhiều. Bạt ngàn luôn ấy chứ.”
Keiichi biết Miho muốn lái câu chuyện này đến đâu, nhưng cậu tiếp tục lảng tránh.
“Sao nữa?”
“Liệu có hái được không nhỉ…”
Biết ngay mà. Keiichi dùng vẻ mặt nghiêm nghị nhìn thẳng vào mắt Miho.
“Không được.”
“Ơ, nhưng mà… Lãng phí lắm, chẳng có ai đụng đến mà.”
“Không-được-là-không-được.”
Keiichi lặp lại từng tiếng một.
“Với lại, em định xuống đó từ chỗ nào? Đây là đường tàu đấy nhé? Dốc rất cao đấy nhé?”
“Ừm, em sẽ buộc dây thừng vào người để leo xuống, được tới đâu hay tới đó..
“Chỗ đó vừa là đường ngang, vừa là công trường xây dựng. Người ta rào kín cả rồi mà.”
“Vậy thì em sẽ tranh thủ, lúc sáng sớm chẳng hạn. Đâu phải em vào đó để làm chuyện xấu, hái xong warabi là em đi ngay.”
“Không được.”
“Nhưng hôm vừa rồi em có nói chuyện với những người làm việc ở đó, họ nói không cần warabi đấy. Họ còn cười bảo, nếu hái được thì cứ hái.”
Thật tình, mấy ông chú này nhiệt tình không đúng người đúng việc rồi. Keiichi thở dài.
“Rõ ràng là bọn họ nói đùa, vì biết em không đời nào hái được thứ đó.”
“Em hái được chứ, em lớn lên ở quê mà.”
“Không liên quan! Bất cẩn ngã xuống đó thì sao, em sẽ bị thương nặng cho xem!”
“Ơ, ở đó có cây làm chỗ bám mà, chỉ dốc chút xíu…”
“Độ dốc bốn mươi lăm độ không phải là ‘chút xíu’ đâu nhé, tuyệt nhiên không!”
“A, vậy em sẽ tranh thù ra đó từ chỗ đường ray trước giờ tàu chạy, chỉ hái một chút thôi…”
“Càng không được!”
Mắt Keiichi phát ra những tia giận dữ. Miho mím môi hờn dỗi.
Ôi… thật tình, sao mình lại thấy vẻ mặt kia đáng yêu cơ chứ… Nhưng riêng trong chuyện này, dù cô dễ thương đến đâu… À không, chính vì cô dễ thương đến thế, cậu càng không thể không ngăn cản.
“Sao em lại cố chấp với warabi thế? Đối với chúng mình nó có xa lạ gì đâu.”
“Bởi vì, có bao nhiêu là warabi nằm ngay trong tầm tay như vậy…”
“Trời ạ, về quê muốn hái bao nhiêu chẳng được, mấy cọng rau ấy.”
Nghe vậy, Miho cúi mặt, nắm lấy tay áo Keiichi.
“Nếu về nhà trong kỳ nghỉ xuân, em sẽ không được gặp Keiichi còn gì.”
Ôi, dễ thương chết mất.
Keiichi vội tránh không nhìn Miho. Sự thực là chiều nay, Keiichi cũng vừa nhận được điện thoại từ nhà gọi ra, hỏi xem cậu có về quê vào kỳ nghi xuân hay không. Nghĩ tới Miho, cậu trả lời: “Tết con đã về rồi, đợt này con sẽ không về nữa.”
♥Ngay từ khi bắt đầu đã biết đối phương không có kinh nghiệm hẹn hò với bạn khác giới, chính điều này lại giúp cả hai có thể hẹn hò với tâm thế thoải mái. Vừa không cần tỏ vẻ hiếu biết, vừa có thể lần lượt thử những điều chưa biết.
Cả hai đều không giỏi gượng ép, có lẽ nhịp điệu của hai người cũng giống nhau.
Cuộc hẹn đầu tiên diễn ra ở quán Takoyaki trong siêu thị ở Nishinomiya Kitaguchi, dẫu vậy cả hai đều cảm thấy vui vẻ, vậy là được.
Dù vậy, mất vài tháng từ khi bắt đầu hẹn hò Miho mới tới thăm phòng trọ của Keiichi. Phần vì Keiichi còn một chút e dè khi mời cô (cậu không thể khẳng định là không có), phần vì Miho cũng có vẻ không đủ can đảm để chủ động mở lời.
Thứ giúp cả hai vượt qua những rào cản đó chính là trận cảm cúm của Keiichi.
Miho dựa vào tin nhắn Keiichi gửi qua di động để tìm đến căn hộ của cậu.
“Anh Keiichi bảo tự nấu ăn, nên em nghĩ nhà có đầy đu đồ dùng làm bếp.”
Miho vừa nói vừa lấy ra nguyên liệu nấu cháo và một lon đào đóng hộp. Nhà Keiichi đã hết gạo, nên cậu rất biết ơn khi nhìn túi gạo hai cân. Tuy nhiên khi thấy cô mang cả sách dạy nấu ăn cho người ốm bản dành cho người mới học, cậu không khỏi lo lắng. Còn kẹp giấy nhớ nữa, liệu có ổn không đây?
Đón Miho vào nhà rồi, Keiichi quay lại giường nằm, dè dặt nói với cô.
“Ừm… Miho này, nồi cơm điện nhà anh nấu được cả cháo đấy, nếu em thấy tiện.
Miho đang chọn nồi bằng vẻ mặt nghiêm túc. Keiichi thấp thỏm lo cô sẽ tự ái. Tuy nhiên trái với dự đoán của cậu, nghe xong cô liền nở nụ cười nhẹ nhõm, “May quá”.
“Món cháo em thử làm lần đầu ở nhà bác không ổn lắm, nhưng cũng em không dám chọn loại nấu sẵn đóng trong túi. Em vừa hạ quyết tâm sinh tử, phải nấu bằng được trong lần thứ hai này đấy.”
Câu trả lời của cô khiến Keiichi vừa cười vừa ho.
Thay vì muốn cậu ăn một món ăn mà cô đã nấu nướng bằng quyết tâm sống chết, thì Miho chi cười nhẹ nhõm khi biết không phải bắt cậu ăn món ăn đầy đáng ngại được nấu ra bằng quyết tâm sinh từ đó. Cơn sốt không ngăn được Keiichi cảm thấy cô thật đáng yêu.
Có lẽ chính điều đó đã khiến Keiichi muốn làm nũng với cô một chút.
Miho dùng nồi cơm điện nấu thành công món cháo theo đúng chỉ dẫn trong sách hướng dẫn sử dụng, múc ra bát, bưng tới chỗ Keiichi.
“Bón cho anh đi.”
Anh nói với cô. Mặt Miho đỏ bừng lên.
Tuy ngập ngừng, cô vẫn múc từng thìa cháo nhỏ, thổi qua rồi đưa đến miệng Keiichi. Cô cũng dùng nĩa dằm nhỏ đào đóng hộp ướp lạnh rồi bón cho anh.
“Ngon lắm, cảm ơn em.”
“Anh hãy cảm ơn ‘anh’ nồi cơm điện ấy.”
Miho cười ngượng ngùng, đưa tay ra như đang giới thiệu chiếc nồi cơm điện.
“Em sẽ cố gắng, để lần tới có thể tự nấu, không cần đến ‘anh bạn’ nồi cơm điện nữa.”
Nghe cô trịnh trọng tuyên bố, Keiichi không ngăn được tràng cười thứ hai. Vừa cười vừa ho, cậu không khỏi cảm thấy thật khổ sở.
“Anh mau nằm xuống đi.”
Miho vừa giúp cậu nằm xuống, vừa hỏi han vu vơ, xem cậu có còn đủ thuốc không.
“Không sao đầu, chỗ anh mua về vẫn còn.”
Trong lúc trả lời, Keiichi nhận ra gương mặt Miho, lúc này đang đắp chăn cho anh, đã ở rất gần.
Ừm… Lẽ nào đây sẽ là nụ hôn đầu tiên của họ?
“Em sẽ bị lây bệnh cảm đấy.” Anh nhắc cô.
“Không sao đâu.” Miho đáp.
“Em thi xong rồi, mà tới lễ Obon mới về nhà… Dù bị cảm em vẫn có bà nấu cơm cho..
Vả lại em cũng rất khỏe.
Cô còn nêu thêm nhiều lý do nữa, trước khi ngại ngùng đặt đôi môi mềm mại của mình lên đôi môi khô ráp vì cảm cúm của Keiichi.
Đến Giáng sinh…
Cả hai đều là sinh viên đi ở trọ, không dư dả gì trong chuyện tiền nong, vì vậy họ dự định nấu một bữa ngon tại nhà Keiichi, kèm theo hai phần bánh kem Giáng sinh.
Tuy nói muốn nấu một bữa ngon, nhưng Miho chưa quen với việc nấu nướng, Keiichi cũng chỉ biết nấu những món đơn giản. Menu gồm hai lựa chọn là sushi cuộn và lẩu. Sau cùng món lẩu được chọn, với lý do đang là mùa đông.
Cả hai đã cùng nhau chuẩn bị quà từ trước. Một cặp đồng hồ đôi của cửa hàng ở Umeda. Keiichi mua chiếc của Miho, Miho mua chiếc của Keiichi.
Hai người đều chưa “quen” đến mức dám bước vào cửa hàng bán nhẫn hay phụ kiện đôi.
Vì vậy cả hai đã cho rằng, có lẽ cuộc hẹn hôm nay cũng kết thúc bằng một nụ hôn, chỉ khác lần trước ở chỗ không cần lo cảm cúm.
Lúc trao đổi quà, Keiichi đưa cho cô hai chiếc hộp.
“Ơ? Sao anh lại…”
“Đồng hồ nam bao giờ cũng đắt hơn mà. Cái này là để bù vào phần chênh lệch.”
“Không cần để ý chuyện nhỏ nhặt như vậy đâu anh. Vì ở nhờ nhà bác nên em cũng tiết kiệm được đôi chút tiền thuê trọ…”
“Thế cũng không được, anh sẽ mất mặt lắm.”
Keiichi buột miệng nói bằng ngữ điệu ở quê.
“Mà thôi, em cứ mở ra đi.”
Sau hơn nửa năm hẹn hò, cậu đã biết kha khá về sở thích của Miho. Keiichi tin cô sẽ thích món quà của mình.
Trong chiếc hộp dẹt mà Miho mở ra là một sợi dây chuyền mặt thủy tinh. Đó là một thiết kế tinh xảo, với hai màu chủ đạo là hồng sẫm và xanh lá.
Keiichi chọn món quà này phần vì túi tiền dư dả sau thời gian chăm chỉ làm thêm trước Giáng sinh, phần vì thỉnh thoảng vẫn thấy Miho đeo kiểu dây chuyền như vậy.
Nữ nhân viên bán hàng nói đây là mẫu duy nhất với giá cả phải chăng. Đó cũng là một lý do.
“Họ nói nó được nghệ nhân chế tác, tuy làm bằng thủy tinh nhưng màu sắc, hình dạng vẫn khác những chiếc cùng loại. Hơn nữa mẫu đó chỉ có một chiếc thôi.”
Keiichi nói thêm, như để biện hộ cho món đồ vốn không thực sự đắt tiền, tuy nhiên Miho đã nhanh chóng đeo sợi dây chuyền lên.
“Em thích mặt thủy tinh lắm, cảm ơn anh.”
Đúng rồi, Keiichi nhớ ra quê cô nằm ở một tỉnh thuộc Kyushu, vùng nổi tiếng về chế tác thủy tinh.
“À phải rồi.”
Miho vỗ tay như vừa nhớ ra điều gì.
“Em cũng có thêm một thứ! Hôm nay em được bạn tặng quà Giáng sinh…”
Miho lục tìm trong túi xách. Thứ mà cố lấy ra là một gói quà hình chữ nhật, dài cỡ hai gang tay.
“Em đoán là kẹo, chúng ta ăn cùng bánh nhé.”
Vừa nói, Miho vừa bóc lớp giấy gói được trang trí bằng màu sắc đặc trưng của Giáng sinh. Giữa chừng, nét mặt cô đột nhiên đanh lại, tới mức Keiichi tưởng mình có thể nghe thấy tiếng cơ mặt cô chuyển động.
“… Miho à, đó không phải kẹo đâu.”
Lớp vỏ bọc in hình trang trí dễ thương dành cho trẻ con, nhưng thứ bên trong rõ ràng là đồ dành cho người lớn. Có vẻ Miho không ngây thơ đến mức không biết đó là cái gì.
Trông Miho như chú tôm bị luộc chín, đến bàn tay vừa buông gói quà ra cũng đỏ lựng lên.
“Không, không phải, em không…”
Keiichi hiểu rất rõ, cô đang nỗ lực thanh minh mình không biết thứ gì nằm bên trong gói quà. Dáng vẻ luống cuống của cô khiến cậu không nhịn được cười.
“Ôi thật tình! Em cứ thắc mắc tại sao chỉ mình em được tặng quà!”
“Chắc là bạn em muốn em mở gói quà tại chỗ. Sau đó họ sẽ xem phản ứng của em thế nào.”
Giờ thì Keiichi là người duy nhất được chứng kiến phản ứng mà các bạn cô mong đợi.
“Thật tình, mọi người quá đáng thật đấy! Em không dám mang thứ này về nhà bác đâu!”
“Để ở nhà bạn trai cậu cũng được mà!” Keiichi có thể tưởng tượng ra giọng điệu trêu chọc của mấy cô bạn mà cậu quen thông qua Miho.
“Vậy thì để ở nhà anh đi? Thỉnh thoảng bác còn giúp em dọn phòng phải không?”
Nếu bác gái trông thấy thứ này, cô sẽ gặp rắc rối to.
“Nhưng, nhưng Keiichi cũng có bạn tới chơi mà.”
“Bọn con trai nhìn thấy thứ này trong phòng nhau cũng không có gì lạ… Có bạn gái thì ai chẳng có. Anh chỉ ngại vì hộp đựng trông hơi buồn cười thôi, lẽ ra phải chọn loại thường chứ.”
Nhìn đôi mắt mở tròn xoe của Miho, Keiichi biết mình vừa lỡ lời.
“Em… em có câu hỏi.”
Miho rụt rè giơ tay lên.
“Anh có thứ này sao?”
Thật khó đưa ra câu trả lời khi bị hỏi thẳng như thế này.
“Ừ thì… để phòng xa ấy mà. Cũng không phải anh không có ham muốn đó…”
“Cái đó… Với em cũng có sao?”
“Anh giận đấy!”
Keiichi mong cô nhận ra đó là một câu hỏi khiếm nhã, và có vẻ Miho cũng đã hiểu ra.
Sau khi nói xin lỗi, Miho ngước lên nhìn cậu. Đây là thứ vũ khí tối thượng của mọi cô gái, chỉ cần không nhắm vào nhầm đối tượng. Miho đã không chọn nhầm đối tượng.
“Hôm nay là Giáng sinh… Hơn nữa vỏ đựng trông kỳ cục quá, hay là mình đem dùng luôn?”
Nói xong, Miho tháo sợi dây chuyền đeo lúc trước ra.
“Em không muốn làm vỡ nó.”
Nhưng cả hai đều chưa có kinh nghiệm trong chuyện này.
Sau khi xong việc, Miho ngủ thiếp đi vì mệt, tuy không muốn nhưng Keiichi vẫn lay cô dậy.
“Miho, tới giờ phải về nhà rồi.”
Keiichi nhận được một lời tự thú mà cậu chưa từng nghĩ sẽ được nghe từ miệng Miho.
“Không sao đâu anh… Em nói với bác là hôm nay sẽ đi karaoke qua đêm cùng các bạn rồi.”
Miho mở đôi mắt ngái ngủ.
“Em không biết trước chúng ta có làm chuyện này hôm nay hay không, nhưng em vẫn muốn ở lại. Nếu không nhân dịp đặc biệt thì em không thể tùy tiện ở lại mà.”
Chỉ ở lại mà không làm gì ư… Trong trường hợp đó, có lẽ “chỉ ở lại mà không làm gì” là điều không tưởng đối với Keiichi.
Cậu đoán Miho đã bí mật nhờ bạn bè can thiệp vào món quà. Điều đó giải thích tại sao cô lại tỏ ra mất tự nhiên như vậy.
Keiichi cười rồi cũng chìm vào giấc ngủ, khép lại một đêm khổ chiến, đón buổi sáng đầu tiên cả hai thức dậy bên nhau.
♥“Anh hiểu rồi.”
Thấy Keiichi gật đầu, Miho liền hỏi lại bằng giọng phấn khích, “A, vậy tức là…”
“Không được, con dốc đó bị cấm.”
Riêng chuyện này là không được, dù em có là chỉ huy đi nữa.
Nhưng nét mặt phụng phịu của Miho nhanh chóng tươi tắn trở lại.
Lý do nằm ở những gì Keiichi nói sau đó.
“Thay vì làm thế, sang xuân chúng ta sẽ chăm chỉ đi leo núi. Miễn là rau rừng, dù là warabi hay rau gì em đều muốn hái phải không? Lên núi là sẽ tìm thấy thứ ăn được. Chúng ta đều lớn lên ở quê mà.”
“Hoan hô!”
Miho mừng rỡ reo lên, giơ hai tay lên như một đứa trẻ thực sự.
Đây có đúng là nữ sinh đại học thời nay không vậy?
Đôi khi Keiichi cảm thấy thắc mắc, nhưng đó cũng là một điểm khiến cô trở nên vô cùng đáng yêu trong mắt cậu.
“Xuống ga Nigawa rồi tới núi Kabuto mất khoảng hai tiếng, hôm nay mình thử tìm quanh khu đó nhé? Đi dọc triền sông ở Nigawa cũng có thể tìm thấy tỏi dại hoặc cỏ tai hùm đấy.”
“Vâng, em sẽ đi em sẽ đi!”
Đang háo hức, Miho chợt thắc mắc:
“Nhưng mình chỉ có thể đem phơi cỏ tai hùm làm thuốc thôi mà anh?”
“Anh thấy trong sách giới thiệu về rau rừng, người ta nói có thể đem chiên lá của nó theo kiểu tempura, ăn ngon lắm. Dọc tuyến Hankyu cũng có nhiều tua leo núi nữa.”
Miho chăm chú nhìn Keiichi.
“… Sao thế?”
“Anh bỏ công tìm hiểu vì em sao?”
Đứng trước câu hỏi bất ngờ này, Keiichi nhất thời không biết nói gì. Miho nhắc đến việc hái warabi ở đoạn đường ngang nằm giữa Kotoen và Nigawa cách đây không lâu, sau khi bác bỏ đề nghị này, cậu đã âm thầm tìm phương án thay thế.
Cậu không muốn để cô mạo hiểm leo xuống triền dốc bốn mươi lăm độ, nhưng vẫn muốn hưởng ứng việc mà Miho muốn làm. Có lẽ cũng vì nhớ nhà sau khi quyết định không về quê trong kỳ nghỉ xuân, với lý do không muốn xa Keiichi, nên cô mới nghĩ tới chuyện đi hái warabi. Chắc chắn hằng năm cô vẫn thường cùng cả nhà đi hái rau rừng.
“Không, dù sao anh cũng muốn đi chơi. Anh cũng không ngại leo núi. Chỉ có vậy thôi.”
Nghe xong, Miho nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay Keiichi.
Cậu biết rõ cơ thể vừa sáp lại gần mình mềm mại như thế nào.
“Cảm ơn anh, em rất vui vì thấy anh cố gắng chia sẻ sở thích với em.”
Đây là lúc khép lại vấn đề.
“Vậy là con dốc bốn mươi lăm độ sẽ bị cấm nhé.”
Keiichi buộc cô phải ngoắc tay, rồi cố gắng tiếp tục câu chuyện.
“Mà này, chuyện về cổng Torii thì sao? Lúc bắt đầu hẹn hò, em nói khi nào có đủ can đảm sẽ đi hỏi đúng không?”
“Vâng, nhưng em muốn tiếp tục để bí mật đó ngủ yên. Em thấy hơi tiếc.”
Khi cậu hỏi tại sao, Miho cười.
“Vì đó là kỷ niệm đánh dấu chuyện hẹn hò của chúng ta. Mỗi lần nhớ lại, em đều cảm thấy rung động, nên em muốn gìn giữ bí mật đó thật lâu.”
Keiichi há miệng nhìn Miho, dùng ngón trò búng nhẹ lên trán cô.
“Đau quá! Tại sao!?”
Keiichi tránh không nhìn Miho, lúc này đang ôm trán.
Vì em nói ra những lời khiến anh muốn ôm chặt lấy em đấy, một cách vô tư giữa chốn đông người thế này.
Tàu điện dừng lại ở Nigawa, Keiichi nắm tay Miho đang bất bình ôm trán bước xuống.