Ga Kotoen
Thấy nhóm các bà cô ăn mặc lòe loẹt trong toa quá phiền phức, Etsuko đã lánh sang toa khác. Những từ ngữ rời rạc trong sách từ vựng hoàn toàn không đọng lại trong đầu cô. Thế này chẳng khác chuyến dã ngoại của học sinh mẫu giáo là bao.
Nhắc tới chuyện thi đại học, bước sang thời điểm này, mục tiêu dự thi của cô cũng đã được quyết định. Etsuko bám vào thanh vịn ở phía cửa, lật giở quyển từ vựng.
Điểm dừng tiếp theo là ga Kotoen.
Etsuko đi học qua ga Kotoen suốt ba năm cấp ba, nhưng không đủ khả năng thi vào trường đại học gần đó. Nguyện vọng một của Etsuko là ngành điều dưỡng của trường tư thục, một lựa chọn vừa sức.
Mình muốn học trường này. Dù chẳng với tới.
Hằng ngày, có rất nhiều sinh viên với phong cách ăn mặc cá tính qua lại nhà ga này. Trông họ rõ ràng vô cùng năng động và vui vẻ.
Etsuko không đủ khả năng thi vào những trường có tỉ lệ chọi cao. Trong buổi tư vấn hướng nghiệp, Etsuko cũng được khuyên nên hạ thấp nguyện vọng một nếu không thi chống trượt. Vì thế cô quyết định thi vào hệ điều dưỡng của một trường tầm trung, hy vọng sau này có thể học lên cao hơn để lấy được chứng chỉ nào đó.
Các bạn của Etsuko cũng đã chọn những con đường khác nhau, vì thế mỗi người theo học một lớp ôn thi riêng. Tuy vậy, nhóm vẫn duy trì buổi học nhóm ở lớp vào chiều thứ Bảy, ngay cả khi trường cho phép học sinh tự chọn việc đến trường.
Chỉ còn một thời gian ngắn trước khi tốt nghiệp. Cảm giác tiếc nuối trước giờ chia tay đã kéo cả nhóm về phòng học.
Thực ra cái được gọi là “buổi học nhóm” giống buổi nói chuyện hơn. Có người đã chính thức được nhận, người chưa cũng nắm chắc một suất trong danh sách trúng tuyển của trường mà mình chọn (tất nhiên có cả Etsuko).
Chúng có chung tính cách không ưa mạo hiếm. Bề ngoài cười nói vô lo, nhưng lựa chọn của chúng rất nghiêm túc và an toàn.
Cũng có thể đó chỉ là lời biện hộ cho sự hèn nhát. Chúng không nghĩ đến khả năng thi đỗ nếu cố gắng đến phút chót, hay chấp nhận học lại một năm để nhắm tới mục tiêu cao hơn. Chúng chỉ chọn thứ vừa sức với mình ở thời điểm hiện tại.
Sau khi lựa chọn được hướng đi của mình, giờ đây cả nhóm đang tận dụng khoảng thời gian ít ỏi còn lại cho những buổi gặp mặt mỗi tuần một lần.
Etsuko vẫn đang hẹn hò với anh bạn trai đã đi làm mà không biết đọc chữ Hán.
“Cậu vẫn chưa làm chuyện đó hả?”
Hễ có dịp là mấy cô bạn nhát gan nhưng có thừa tính tò mò khi nhắc đến chuyện yêu đương nam nữ của Ecchan lại đem chuyện này ra hỏi, tuy nhiên bất cứ khi nào nhận được câu hỏi này, Etsuko đều có thể đáp một cách đường hoàng, “Vẫn chưa đâu.”
Cô sẽ giữ bí mật về lần duy nhất cả hai suýt đi quá giới hạn.
♥Ở trường và lớp học thêm đang theo học, Etsuko đều được nhận xét là có thể thi đỗ, nếu tập trung cố gắng từ bây giờ cho tới tháng Ba, nhung vẫn cần thi thêm vài trường để chống trượt.
Nếu không thi chống trượt, em nên hạ thấp nguyện vọng một xuống.
Etsuko biết cả hai nơi đều muốn mình thi chống trượt trước, sau đó mới thử sức với nguyện vọng chính. Nếu Etsuko chọn trường chắc chắn có thể thi đỗ để chống trượt, thì dù có may mắn đỗ nguyện vọng chính hay không, kết quả thi của cô vẫn sẽ được đưa vào bảng thành tích của trường và lớp học thêm.
Em đã tới rất gần mục tiêu. Phần còn lại hoàn toàn phụ thuộc vào nỗ lực của em.
Cả giáo viên chủ nhiệm lẫn giáo viên ở lớp học thêm đều cố gắng thuyết phục cô chọn cách này. Đương nhiên họ sẽ nói vậy, họ đâu quan tâm tới túi tiền của bố mẹ Etsuko.
Nếu chọn cách thi chống trượt, sau khi được nhận vào trường, Etsuko sẽ phải đóng phí nhập học để duy trì tư cách theo học. Ngay cả trường cao đẳng cũng thu tới hàng trăm ngàn yên, có những trường theo chế độ bốn năm còn thu tới gần một triệu. Nêu sau đó cô thi đỗ nguyện vọng chính, toàn bộ số tiền ấy coi như đổ sông đổ bể.
Etsuko là chị cả, bên dưới còn hai em trai. Etsuko không thể bắt cả nhà tiêu tốn quá nhiều tiền cho việc thi đại học của mình. Vốn dĩ gia đình đã phải gánh khoản chi phí không nhỏ, vì thành tích học tập của Etsuko không đủ để cô thi vào trường công lập.
Nhưng có vẻ trường cấp ba và lớp học thêm không dễ dàng từ bỏ hai chữ “có thể” khi nói đến khả năng thi đỗ của Etsuko. Cô đã phải nghe những bài thuyết giảng khá dai dẳng.
Em không thể làm thế. Nhà em không có đủ tiền cho em đi thi theo kiểu đánh cược như vậy. Em còn có các em trai nữa.
Lớp học thêm có thể đổi, nhưng trường cấp ba thì không.
Etsuko đặt mục tiêu lấy chứng chỉ lên hàng đầu, vừa bàn bạc với bố mẹ về lịch thi, vừa cân nhắc thời hạn nộp phí nhập học, nhưng giáo viên chủ nhiệm vẫn không ngừng mặc cả.
“Em nghĩ kĩ lại xem, nếu thi vào đây biết đâu lại ăn may.”
Thầy làm ơn thôi đi, cô đã muốn gắt lên như thế. “Biết đâu”. “Ăn may”. Thầy muốn gia đình em đem tiền, đem đời sống của cả nhà ra cược vì thứ hy vọng viển vông đó ư?
Nếu đủ thông minh để dự thi thì em đã chọn thi vào đó, trường đại học mà em ngưỡng mộ từ lâu. Nếu thấy mình có thể nắm được phần thắng, có lẽ em đã ích kỷ xin bố mẹ đồng ý.
Dù học hành chăm chỉ, không dám chểnh mảng, tham gia cả lớp học thêm vẫn chỉ với tới mức “có khả năng” thi đỗ. Em không thể chọn ngôi trường như vậy làm nguyện vọng một.
“Nếu” thực sự đỗ, em cũng không thể vứt bỏ số tiền nhập học phải nộp cho trường nơi em thi chống trượt.
Cho dù thi đỗ, em cũng không thể theo học trường đại học mà mình thích. Em không còn là trẻ con nữa, em biết khả năng tài chính của gia đình mình ở mức nào.
Hãy nói thẳng “Em không đủ sức thi vào đó đâu”. Hãy dứt khoát khiến em bỏ cuộc đi. Đó mới là sự quan tâm mà em muốn nhận được.
Người “ăn may” đâu phải là em.
Tăng tỉ lệ thi đỗ cho trường, đó mới là sự “ăn may” đối với các thầy!
Dần dần, hễ nhìn thấy mặt giáo viên chủ nhiệm, tâm trạng của Etsuko liền xấu đi. Cô mệt mỏi vì phải tìm cách né tránh, khiến sự tiến bộ về thành tích không được như kỳ vọng của giáo viên chủ nhiệm.
Không kịp nữa rồi.
Khi điều này đã trở nên quá rõ ràng, giáo viên chủ nhiệm mới buông tha cho Etsuko.
“Thầy biết ngay là em không làm được mà.”
Phũ phàng và vô cảm.
Rơi đúng vào thời điểm cận kề Giáng sinh, những lời đó đã trở thành món quà bất ngờ mà ông già Noel dành cho Etsuko.
♥“Dạo này trông em mệt mỏi quá.”
Anh bạn trai không biết đọc chữ Hán của Etsuko có tính cách dịu dàng, bù cho phần ngốc nghếch kia. Ngày 24 rơi vào giữa tuần, vì vậy lễ Giáng sinh của họ bị đẩy lùi vài hôm, chuyển sang cuối tuần.
Anh lái xe tới đón Etsuko. Thấy sắc mặt của cô, dường như anh nghĩ nguyên nhân nằm ở việc ôn thi.
“Việc học hành đang lúc căng thẳng nhỉ. Vất vả lắm phải không?”
Không phải.
Em mệt mỏi vì vấn đề hoàn toàn khác, vì câu nói “Thầy biết ngay là em không làm được mà”.
“Nếu thấy mệt quá, anh sẽ đưa em về.”
Ngay lúc đó, Etsuko đã nghĩ đến chuyện nghe lời anh.
“Khi nào muốn về em cứ nói với anh. Nhưng trước đó…”
Nhân lúc dừng xe chờ đèn đỏ, anh lấy ra một chiếc túi giấy màu trắng đơn giản từ trong túi áo khoác.
“Mình đã hẹn cùng nhau đi chọn quà Giáng sinh, cho nên coi như đây là quà sớm của anh. Đợt vừa rồi anh có đi công tác ở Fukuoka.”
Trên chiếc túi giấy in sáu chữ “Dazaifu Tenmangu*” màu đỏ.
Bên trong là một lá bùa “Thi Cử Đỗ Đạt” màu hồng.
“Etsuko chuẩn bị thi đại học mà. Phải có bùa cầu may chứ. Anh đã xin thần linh ban may mắn cho Etsuko đấy. Anh còn cẩn thận lên tận chỗ trông như bậc thềm để xin cơ.”
“Chỗ đó gọi là 殿.”
Sau khi chấn chỉnh xong chỗ cần chấn chỉnh, Etsuko mới hỏi anh:
“Anh có nghĩ em chì cần thi đỗ trường em chọn là được không?”
“Tất nhiên rồi, em nói gì thế. Đó là lựa chọn của Etsuko, đương nhiên anh sẽ ủng hộ. Sao em lại hỏi vậy vào lúc này?”
Đèn giao thông chuyển sang màu xanh, bạn trai Etsuko cho xe chạy tiếp.
Con gái đi liền với màu hồng, có lẽ lý do giản đơn này đã khiến anh chọn màu hồng thay vì bất cứ màu nào khác. Etsuko giơ lá bùa lên ngang tầm mắt.
“Em tính sao, về nhà chứ?”
“Sao anh cứ mong em về thế?”
“Em đang ôn thi mà. Anh cũng không nên dẫn em đi lòng vòng lâu quá.”
“Người đang ôn thi cũng cân nghỉ xả hơi chứ. Anh đưa em tới chỗ nào đó ngắm cảnh đi.”
“Không đi mua quà nữa sao? Anh đang tính tới khu Kobe.”
“Hôm nay đông người lắm, để sau cũng được.”
Nghe Etsuko nói muốn ở bên nhau một cách riêng tư, anh đỏ mặt.
“Em cũng có lúc đáng yêu đấy chứ, chẳng bù cho ngày thường luôn miệng châm chọc người ta.”
“Thử tới Rokko xem sao.” Anh nói rồi xoay vô lăng.
Etsuko chỉ mới biết đến nụ hôn của người lớn cách đây không lâu.
Trước đó, Etsuko luôn trốn tránh giữa chừng vì căng thẳng, nhưng anh không bao giờ ép cô tiếp tục. Chưa lần nào cô dám nói với anh, mình làm vậy vì cảm xúc mà nụ hôn mang đến khiến cô sợ, nhưng anh luôn dừng lại khi thấy Etsuko co người lại, im lặng lùi ra.
Anh cho xe tấp vào lề ở một đoạn đường vắng nhưng có tầm nhìn đẹp, cuối con đường đèo mà Etsuko không thể nhớ nổi đã đi qua rất nhiều lần.
Anh mím môi theo dõi những chiếc xe thi thoảng chạy ngược chiều, dáng vẻ hơi thấp thỏm.
Những chiếc xe ngược chiều cũng là một lý do khiến Etsuko luôn trốn tránh…
Vì thế, sau khi một chiếc xe nữa vừa chạy qua, anh khẽ thì thầm với giọng điệu kỳ lạ.
“Xe vừa chạy qua rồi kìa.”
“Hôm nay anh không cần để ý những chuyện đó nữa. Cho nên…”
Như muốn lấp đầy khoảng trống im lặng sau đó, Etsuko chủ động hôn anh. Nụ hôn của anh liền trở nên mãnh liệt.
Cô hiểu ra lâu nay anh đã luôn kiềm chế bản thân.
… Một nụ hôn dài.
Cuối cùng…
“Anh xin lỗi, anh bỏ cuộc.”
Anh siết chặt bàn tay đang nắm lấy hai vai Etsuko, lùi ra xa.
“Tại sao?”
Sau bao cố gắng cô mới biết phải đáp lại như thế nào. Nghe Etsuko hỏi, anh thở dài ôm lấy vô lăng.
“Đây là giới hạn rồi. Anh sẽ không kiềm chế được nữa đâu.”
Nói xong, anh nở nụ cười vừa bối rối vừa ngại ngùng.
Biết mình đang được anh trân trọng, cô càng muốn tiến tới.
“Được mà anh.”
Anh ngạc nhiên ngẩng đầu lên. Etsuko nhìn thẳng vào mắt anh, nói tiếp:
“Anh ghé vào chỗ nào đó trên đường về đi. Hôm nay cũng được.”
“Nhưng em…”
“Cứ đi đi.”
Nghe cô quả quyết nói những lời ngắn gọn sau cùng, anh liền cho xe chạy mà không nói thêm lời nào.
Etsuko không còn nhớ tên, cũng không nhớ địa chỉ của khách sạn tình yêu mà cô đồng ý để anh đưa vào ngày hôm đó.
“Để em đi tắm trước đã.”
Không có gì to tát. Không cần căng thẳng.
Etsuko muốn gần anh hơn nữa. Chắc chắn anh sẽ nhẹ nhàng với cô.
Sau khi Etsuko quấn khăn tắm quanh người, bước ra khỏi phòng tắm…
“Anh đang làm gì thế?”
“À, thực ra…”
Bạn trai cô ngồi xếp bằng trên giường, quay lưng về phía phòng tắm, bắt chước tư thế che mắt của một trong ba chú khỉ* ở đền Nikko Tosho-gu*.
“Anh có chuyện muốn nhờ em.”
“Chuyện gì?”
“Em mặc đồ vào đi.”
Nghe thấy đề nghị này, Etsuko trở nên giận dữ.
“Đến lúc này rồi anh còn nói cái gì vậy! Anh không muốn làm chuyện đó với em phải không!?”
“Sao anh có thể không muốn em cơ chứ, đừng hỏi anh chuyện vô lý như thế!”
Anh cũng lớn tiếng theo, sau đó nói tiếp với vẻ giận dỗi.
“Tại vì hôm nay Etsuko xử sự không bình thường chút nào. Cứ như em phó mặc để chuyện tới đâu thì tới vậy. Em có biết mình đang làm gì không đó? Nào là ‘hôm nay cũng được’, rồi ‘ở đây cũng được’. Nghe nản lắm, anh nói thật. Nhưng anh là đàn ông, thấy người mình thích tỏ ra như vậy, làm sao đủ kiên nhân mà kiềm chế cho nổi.”
Etsuko bàng hoàng. Lộ tẩy hết rồi. Hôm nay cũng được, ở đây cũng được.
Cô đã để anh biết mình hoàn toàn bị động trước lần đầu tiên của cả hai.
“Bởi vì…”
Giọng cô run lên. Cô ngồi sụp xuống, òa khóc như trẻ con.
“Em chỉ muốn được anh quan tâm thôi mà… Vì anh đi Fukuoka công tác mà vẫn không quên chuyện ôn thi của em, tói tận Dazaifu mua bùa cầu may cho em, nên em càng muốn được anh quan tâm mà. Vì tới hôm nay em mới biết anh vẫn luôn kiềm chế khi chúng ta hôn nhau. Em muốn gần anh vì anh luôn quan tâm tới em mà.”
“Ôi, đúng là…”
Etsuko nghe thấy tiếng anh vò đầu bứt tai.
“Kiểu khóc của Etsuko đúng là chẳng khác gì trẻ con. Cố ghìm giọng xuống làm gì rồi lại nức nở. Anh chịu thua em đấy.”
Chịu thua chuyện gì cơ? Cô muốn hỏi mà không nói nên lời. Etsuko khóc nức nở không thôi, mất một hồi anh mới cất tiếng xen vào.
“Etsuko có đang mặc gì không đó?”
“… Em quấn khăn tắm.”
“Nghe anh nói đây. Lần này anh sẽ đem hết lý trí ra cầm cự. Nếu chuyện này lặp lại lần nữa, anh sẽ không kiềm chế được đâu, nhớ chưa.”
Nói xong, anh quay về phía Etsuko, dang rộng hai tay.
“Lại đây nào!”
Etsuko liền ùa vào vòng tay anh. Cô nghe thấy anh thì thầm, “Thật đúng là, chỉ giỏi bày chuyện không đâu.”
Em xin lỗi, cô tự nhủ. Vừa xin lỗi, cô vừa vùi mình vào lòng anh.
“Đã có chuyện gì phải không?”
Được anh ôm chặt trong tay, vuốt ve mái tóc còn ướt, Etsuko từ từ kể hết những điều không dám nói với bố mẹ lẫn bạn bè, chì có thể giấu kín trong lòng thời gian qua.
Sau cùng, cô kể cả những chuyện xoay quanh câu nói “Thầy biết ngay là em không làm được mà” cho anh nghe.
Thầy biết? Thay vì chờ tới khi chuyện đã rồi mới thờ ơ nói “thầy biết”, ngay từ đầu thầy không nên đưa ra gợi ý vô lý đó. Em nói em không làm được. Đã nhắc đi nhắc lại nhiều lần. Em đã nói với thầy, em không thể trượt kỳ thi năm nay, vì thế em muốn thi vào một trường có thể nắm chắc suất đỗ.
Em là người rõ nhất giới hạn của bản thân kia mà.
“Không sao đâu, Etsuko là cô bé ngoan, biết suy nghĩ. Biết lo lắng cho em trai, lo cho gánh nặng của bố mẹ, còn lo lấy bằng cấp trong tương lai nữa. Điều Etsuko chọn là đúng đắn nhất với Etsuko. Giáo viên của Etsuko đúng là không biết nhìn người mới cản trở cô bé ngoan thế này.”
“Em là cô bé ngoan sao..."
“Nếu bây giờ em chịu đi thay đồ giúp anh thì còn ngoan hơn nữa đấy.”
Tiếp tục như thế này thật không công bằng với anh.
“Anh nói đúng”, Etsuko trả lời rồi ôm quần áo quay vào phòng tắm.
Sau đó, cả hai nằm nói chuyện trên chiếc giường lớn, cho tới khi hết thời gian “nghỉ xả hơi”.
“Khi nào em vào đại học, có thời gian rảnh, anh dẫn em đi du lịch nhé”, cô đề nghị. Tìm một khách sạn sang trọng một chút, ở gần cũng được, chúng ta sẽ để dành lần đầu tiên tới lúc đó.
Cuối cùng em cũng chủ động, anh cười trước khi thở dài.
“Nhưng mà Etsuko à, anh sợ vào đại học, Etsuko sẽ không thèm để mắt tới kẻ ngốc như anh nữa. Anh còn không biết chữ ‘sợi’ đứng cạnh chữ ‘trăng’ tạo thành chữ gì mà.”
“Anh đừng lo”, Etsuko dụi đầu vào ngực bạn trai.
“Ngốc em vẫn thích!”
“Chẳng có tác dụng an ủi gì hết!”
Anh cười, ôm chặt Etsuko.
♥Tàu đã tới Kotoen.
Etsuko xuống tàu, nhường chỗ cho cặp đôi sinh viên bước lên. Người con trai cao lớn ăn mặc theo lối khá hầm hố, còn người con gái toát ra vẻ đáng yêu dù không ăn diện. Một sợi dây chuyền mặt thủy tinh nhạt màu đung đưa trước ngực cô gái.
Họ là sinh viên của trường đại học mà Etsuko ngưỡng mộ. Etsuko thầm cảm thán trước vẻ hạnh phúc của họ. Nhưng cô không thấy ghen tị nữa.
Vì giờ đây Etsuko đã hiểu người bạn trai tuy ngốc nghếch nhưng dịu dàng trân trọng mình nhường nào.
Etsuko hướng về trường, nơi các bạn đang đợi.