Ga Sakasegawa
Chà chà.
Tokie ngắm hai cô cậu trẻ tuổi đứng ở điểm chờ bên cạnh, trên sân ga đi Takarazuka.
Khi người ta về già, ngày tháng trôi nhanh như gió thoảng, chớp mắt đã thấy một năm nữa qua đi. Vậy mà không hiểu sao khung canh nửa năm trước lại hiển hiện rõ nét trong trí nhớ của bà như mới xảy ra hôm qua.
Chiếc túi xách to bản may bằng vải thô, in hình chú chuột nổi tiếng thế giới đã nhắc Tokie nhớ lại ngay khung cảnh đó.
Chuyện diễn ra ở lưng chừng cầu thang sân ga đối diện.
Khi ấy, chàng trai - lúc này đang đứng cạnh cô gái - đã khẩn thiết ngỏ lời mời, cô cũng đáp lại bằng gương mặt tươi cười. Dường như khởi đầu đẹp đẽ Tokie tình cờ chứng kiến đã viết nên một tình yêu đẹp. Lúc này hai người đang nắm tay, cười nói với nhau trong lúc đợi tàu.
Tokie xách theo một chiếc lồng, bên trong là chú chó giống Dachshund* nhỏ, đứng đợi tàu cùng cô cháu gái Ami. Ami muốn đặt một cái tên kiểu Tây cho chú chó, nào là Maron, nào là Chocolat, tuy nhiên quyền quyết định cuối cùng vẫn nằm trong tay người chủ chính thức, chính là Tokie.
Bà vốn thích chó Nhật, nhưng ít giống chó Nhật nào có vóc dáng nhỏ. Ngay cả Shiba cũng đòi hỏi vận động hằng ngày với thời lượng không nhỏ, không phù hợp với người lớn tuổi.
Bà cũng tìm hiểu về giống Mameshiba, có điều nhiều con trong số chúng khi lớn lên to chẳng kém giống Shiba thông thường, vì vậy đây cũng là một lựa chọn nhiều rủi ro.
Cuối cùng, chú chó lông đen dài thuộc giống Dachshund nhỏ được chọn theo ý Ami, riêng tên gọi vẫn thuộc quyền quyết định của Tokie.
“Ken” chính là cái tên mà bà chọn. Đó là tên con chó giống Kaiken mà gia đình bà từng nuôi trước kia, nó từng sống tới khi con trai bà vào mẫu giáo, nhưng có vẻ con trai bà đã quên mất cái tên này khi nhận xét “Tên nghe chẳng hay gì cà”.
Ami giận dỗi vì muốn cái tên dễ thương hơn, nhưng bà không để tâm.
Tokie không nuông chiều cháu gái trong những chuyện như thế.
Dầu vậy, sau nửa năm, Ami cũng quen với cái tên “Ken”. Sự hiện diện của chú chó là lý do khiến cô bé chăm tới ngủ lại cùng bà hơn. Hôm qua cũng vậy, sau khi đón con từ trường mẫu giáo, con dâu bà đem cô bé tới gửi kèm theo lời xin lỗi. Từ khi Ken được nhận nuôi, ngôi nhà của Tokie càng lúc càng giống nơi trông giữ trẻ lý tường.
“Bà ơi, Ami cầm lồng của Ken nhé.”
“Con không cầm được đâu, ban nãy con không xách xuống cầu thang được đấy thôi.”
“Con có thể cầm trong lúc đứng đợi mà!”
Không muốn cô cháu gái hờn dỗi trước khi lên tàu, Tokie đành đưa chiếc lồng cho Ami.
“Con lùi ra sau nữa đi. Nhất định không được đánh rơi đấy nhé. Khi nào không cầm được nữa phải trả ngay cho bà.”
Vừa nói bà vừa đỡ chiếc lồng, sao cho Ami có đánh rơi thì bà vẫn kịp giữ lại.
Tuy nhiên Ami đã không thể giữ chiếc lồng cho tới khi tàu vào ga.
“Con trả cho bà đây.”
“Bà nói có sai đâu.”
Khi Tokie đón chiếc lồng từ tay Ami, bà bắt đầu nghe thấy tiếng bẻ ghi của đoàn tàu sắp tới nơi.
Sau cùng, việc bà lo làm Ami giận dỗi hóa ra hoàn toàn vô ích.
Bà chưa bao giờ đặt chân lên một chuyến tàu ồn ào đến vậy.
Cửa tàu vừa mở, tiếng cười nói cao chói tai của phụ nữ lập tức vọng ra.
Nếu sự ồn ào này đến từ vài đứa trẻ hoặc mấy cô cậu học sinh, bà có thể bỏ qua mà không có ác cảm. Nhưng có điều gì đó khiến sự rộng lượng của Tokie biến mất, ngay khi bà nhận thấy nó bắt nguồn từ một nhóm phụ nữ luống tuổi.
Giọng nói của các vị phu nhân chiếm mất hơn phân nửa dãy ghế vang khắp toa tàu. Nhân số chỉ chừng năm, sáu người, nhưng tiếng nói chuyện đặc biệt to. Dù ngồi thành hàng ngang, các bà vẫn muốn cùng nói về một chủ đề, vì thế ai nấy đều ra sức nói thật lớn.
Có lẽ sự hiện diện của các bà chính là một trong những nguyên nhân của cảnh tượng vắng vẻ trên tàu. Hành khách thẳng thừng tỏ thái độ bực bội và phiền nhiễu, nhung các bà hoàn toàn không để ý.
Khi hai bà cháu bước lên, chú chó tên Ken trong lồng khẽ gầm gừ, có lẽ vì âm thanh quá ồn ào. Một trong số các vị phu nhân nghe thấy, nhăn mặt nhìn chiếc lồng trong tay Tokie.
Thật không may, hai bà cháu lên tàu qua cánh cửa ngay sát dãy ghế của bọn họ. Có lẽ bà nên tránh xa đám người này hết mức có thể.
Dắt tay Ami, Tokie tiến tới gần cửa đối diện.
Ami tò mò nhìn chằm chằm các bà cô đang cười nói ầm ĩ như một đàn vẹt nhốn nháo. Bị thu hút bởi âm thanh hoặc ánh sáng là đặc điểm của trẻ con, không thể trách con bé. Hơn nữa sự ồn ào này còn vượt quá giới hạn làm ngơ của người lớn.
Và lứa tuổi Ami cũng là thời kỳ của những câu hỏi “tại sao”, “vì sao” không hồi kết.
“Bà ơi.”
Ami ngước nhìn Tokie rồi quay ra các bà.
“Tại sao người lớn lại làm ồn như vậy ạ?”
Lo Tokie không nghe thấy vì vướng tiếng các bà, cô bé cố gắng nói lớn để bà có thể nghe được. Tuy nhiên, câu hỏi ngây thơ không hề có ác ý của Ami vang xa hơn cô bé tưởng, vài hành khách nghe thế liền bật cười.
“Hôm trước, trong chuyến dã ngoại của trường, cô giáo dặn Ami là phải giữ im lặng khi đi tàu. Người lớn thì không cần làm thế ạ?”
Thêm vài người nữa phì cười.
Tokie bất lực nhìn xuống cô cháu gái.
Con bé này cũng giỏi chọc trúng chỗ phiền phức quá nhỉ. Không biết nó giống ai nữa.
Cuộc nói chuyện của các vị phu nhân ngưng bặt. Các bà chằm chằm nhìn về phía bà cháu Tokie.
“Này bà kia! Bà dạy cháu kiểu gì thế hả!”
Người vừa lên tiếng là vị phu nhân ngồi giữa, có vẻ là người đứng đầu nhóm.
Tokie bình thản quay ra nhìn các bà.
“Tôi dạy cháu những phép lịch sự cơ bản.”
Màn đáp trà này lại khiến tiếng cười mỉa mai cua hành khách trên tàu rộ lên, làm các vị phu nhân càng thêm tức tối, đỏ cả mặt.
“Bà… Phép lịch sự gì chứ, đem chó lên tàu mà còn dám nói đến phép lịch sự! Xem cách dạy dỗ cũng đủ thấy tương lai của cháu bà rồi đấy!”
Ồ, muốn gây sự với tôi sao?
Chỉ có con trai, con dâu và tôi có thể nói về tương lai của đứa trẻ này thôi.
Tokie cầm chiếc lồng của Ken bằng một tay, dắt theo Ami từ từ tiến tới trước mặt các bà.
Các vị phu nhân tỏ ra chột dạ khi thấy bước chân từ tốn không có vẻ gì là đã già nua của Tokie. Có lẽ các bà không ngờ đối phương sẽ tới ngay trước mặt mình.
Rồi Tokie bắt đầu nói, bằng ngữ điệu từng dùng khi còn làm giáo viên cấp ba.
“Các bà hãy nghe cho rõ. Khi đã nhốt thú cưng vào lồng, trả tiền theo quy định, tôi hoàn toàn có thể đem nó lên tàu. Tôi và cháu gái đã làm đúng quy định trước khi đem chó lên tàu. Vé đây.”
Tokie lấy tấm vé dành cho chó mèo ra khỏi túi xách, giơ ra trước mặt các bà.
“Phát ngôn ‘Không biết phép lịch sự cơ bản’ nhắm vào bà cháu tôi coi như không còn căn cứ. Đây là quy định do Công ty Đường sắt Hankyu đề ra, nếu có thắc mắc, xin mời các bà nói chuyện với Công ty Đường sắt Hankyu.”
Cách đáp trả của các bà nằm ngoài dự đoán của Tokie.
“Hôi quá!”
Người vừa gằn giọng là vị phu nhân nhăn mặt nhìn chiếc lồng khi hai bà cháu Tokie lên tàu.
Bà ta phóng ánh mắt về phía Ami thay vì Tokie.
“Con chó hôi quá! Đừng có tới gần tôi, phiền lắm!”
Mặt Ami đo bừng lên.
“Không hôi! Hôm qua Ami vừa tắm cho Ken rồi mà! Ami luôn chăm chỉ tắm cho Ken mà!”
Cảm thấy đuối lý khi tranh luận với Tokie nên chuyển sang công kích đứa trẻ con còn chưa hiểu chuyện sao?
Khi Tokie vừa nghĩ nên xử lý đám người này ra sao, tiếng của cô gái trẻ đã kịp xen vào.
“Làm sao biết được con chó có hôi hay không?”
Cặp đôi đáng yêu đã có mặt tự khi nào. Cô gái để lại ấn tượng đặc biệt với chiếc túi may bằng vải thô in hình chú chuột nổi tiếng.
“Khắp chỗ này sực mùi nước hoa, đến nỗi cháu sắp hắt xì rồi đây này.”
Cô quay sang nói với bạn trai rằng mình sắp say tàu, cậu bạn trai cũng gật đầu.
Cô gái xinh xắn tươi cười nhìn nhóm các bà.
“Hình như các bác đều dùng nước hoa đắt tiền, nhưng có ai biết dùng đúng cách không ạ? Chì một lần xịt lên cô tay hay sau tai thôi, không cần xịt nhiều như xịt ngăn mồ hôi đâu ạ. Làm thế mùi nước hoa sẽ biến thành mùi khó chịu đối với người xung quanh đấy ạ. Có vẻ khứu giác của các bác chai rồi nên mới không nhận ra, chứ giữa bầu không khí này mà vẫn nhận biết được mùi hôi của con chó thì cháu phải công nhận, mũi các bác thính hơn cả chó đấy ạ.”
Hình như cà nhóm đã bị nói trúng tim đen, mặt ai nấy đồng loạt đỏ gay. Các bà thậm chí không kịp phản bác.
“Chắc chắn mùi dâu gội của chú chó này thơm hơn!”
Thấy cô quay sang cười với mình, Ami mừng rỡ gật đầu.
“Dầu gội của Ken có mùi hoa đấy ạ!”
Cô cười hưởng ứng lời Ami, rồi lại quay ra nhìn nhóm các bà. Lúc này vẻ mặt cô đã chuyển sang nghiêm túc.
“Con người may mắn thật đấy. Làm ồn hơn cả chó mà không bị nhốt vào lồng.”
Cô đã chen ngang cuộc tranh cãi của Tokie. Thật có lỗi quá… Tokie vừa nghĩ đến việc đưa cục diện về điểm xuất phát thì cậu bạn trai lên tiếng, đặt dấu chấm hết cho câu chuyện nhằm thời điểm không thể hoàn hảo hơn.
“Tại máy bán hàng tự động không bán đạo đức ấy mà.”
Đúng lúc đó, tiếng loa thông báo trên tàu vang lên.
“Ga tiếp theo, Takarazuka Minamiguchi. Takarazuka Minamiguchi.”
Nghe tiếng loa, vị phu nhân đứng đầu nhóm đứng bật dậy.
“Các chị, chúng ta xuống đây đi!”
“Ơ, nhưng hôm nay chúng ta đi Takarazuka..
“Mấy người này làm tôi mất hứng rồi, hôm nay chúng ta ăn trưa ở khách sạn Takarazuka đi.”
Các bà bắt đầu tất bật chuẩn bị xuống tàu trong lúc đoàn tàu giảm tốc. Tàu dừng, cửa mở, cả nhóm liền kéo nhau bước xuống.
Mùi nước hoa nồng nặc có thể làm tê liệt mũi của hành khách bị bỏ lại trên tàu.
Việc cố ý nhắc đến tên khách sạn cao cấp duy nhất trong vùng, khách sạn Takarazuka, dường như là nỗ lực chống chế cuối cùng của các bà.
“… Sợ thật đấy. Gặp đoàn khách kiểu này, chắc khách sạn Takarazuka sẽ mệt lắm đây.”
“Có phải em sai rồi không?”
Cô gái tỏ ra áy náy. Tokie nói xen vào:
“Không sao đâu, đó là một khách sạn tầm cỡ, hoạt động đã nhiều năm. Họ sẽ có cách đối phó với kiểu khách ấy thôi.”
“Vậy thì may quá”, cô gái đáp. Bầu không khí giữa hai bên nhanh chóng trở nên thoải mái. Tuy nhiên cô không ngồi xuống dãy ghế trống mà tiến về phía cửa ra, như muốn tránh mùi nước hoa nồng nặc còn sót lại.
“Tôi phải cảm ơn hai cháu. Cảm ơn hai cháu đã bênh vực chúng tôi.”
“Ấy, không cần đâu ạ.”
Chàng trai trêu chọc cô gái đang cúi đầu xấu hổ:
“Không ngờ em dễ cãi cọ như thế đấy.”
Rồi chàng trai cười.
“Thi thoảng cô ấy chẳng chịu suy nghĩ trước sau, làm cháu thấy không yên tâm.”
Miệng lưỡi cậu cũng không vừa đâu nhé, Tokie thầm nhận xét.
“Nhưng riêng hôm nay, cháu nghĩ để cô ấy bất cần một chút cũng được.”
Có vẻ cậu đã chuẩn bị chu đáo.
“Sự bất cần của cô ấy giúp tôi rất nhiều đây.”
“Vậy mà cháu tưởng làm thế là thừa cơ.”
Chàng trai cười tinh nghịch.
“Cháu ước chừng cô ấy đủ sức công kích một mình, nhưng vì có cả cháu nhỏ và chú chó, nên cháu mới nghĩ đánh kiểu bao vây sẽ hay hơn.”
“Phải rồi. Nhờ vậy chuyện mới được giải quyết nhanh gọn.”
“Cháu đoán chắc sẽ thắng mà, quả nhiên không sai”, chàng trai lại cười với vẻ khó hiểu.
Cô gái quay sang nhìn Ami rồi ngó vào trong lồng:
“Đáng yêu quá, giống Dachshund nhỏ phải không? Là chó của em sao?”
Nghe cô hỏi vậy, Ami mừng rỡ định gật đầu, nhưng Tokie cắt ngang:
“Không phải. Nó là chó của tôi và chồng tôi.”
Ami phụng phịu ra mặt.
“Ami cũng chăm sóc em ấy mà..
“Con có giúp một tay, nhưng chỉ là giúp thôi. Người nuôi nó là bà và ông.”
“Ông biến thành ngôi mộ rồi mà.
“Nhưng nó vẫn là chó của ông và bà. Bà luôn nói với con như vậy mà.”
Tokie chưa bao giờ nhân nhượng khi nói về vấn đề này.
“Nếu muốn nuôi chú chó của riêng mình, con phải biết chịu trách nhiệm với nó trước đã.”
“Nhưng con thích Ken cơ.”
Cặp đôi vừa giúp đỡ cả hai tròn mắt quan sát cuộc tranh luận giữa Tokie và Ami. Có lẽ họ cảm thấy mối quan hệ giữa hai bà cháu Tokie và Ami rất khác thường.
Bởi mọi người thường coi việc chiều chuộng cháu gái là lẽ hiển nhiên. Dạo gần đây mấy bà bạn trà cũng tỏ ra ngạc nhiên trước thái độ của bà. “Khó lắm mới được dịp cháu nó về chơi mà bà nghiêm khắc quá nhỉ.”
“Không được. Ken là chó của bà và ông.”
Chồng bà mắc chứng sợ chó sau khi bị chú chó tên Ken giống Kaiken cắn vào mông.
Bà chọn giống chó nhỏ hơn là để ông khỏi sợ.
“Bà bắt nạt con! Bà bắt nạt con!”
“Con có thể giận bà bắt nạt con. Nhưng không được làm ồn trong tàu điện, nếu còn nhõng nhẽo, bà sẽ không cho con đem chó đi dạo nữa. Món kem tươi ở đường hoa cũng sẽ bị cắt.”
Đường hoa là con đường đi bộ từ ga Takarazuka về nhà hát Takarazuka, hai bên đường trồng kín hoa theo mùa. Cuối một nhánh của con đường là trung tâm mua sắm với những cửa tiệm khá sang trọng, trong đó có cửa hàng đồ ngọt nơi bán món kem tươi mà Ami rất thích.
“Bà bắt nạt con…”
Ami vẫn tỏ ra phụng phịu, nhưng giọng đã nhỏ lại.
Chàng trai bật cười lớn.
“Bà ơi, nói chuyện với cháu gái mà bà cũng không mềm lòng nhỉ! Cháu tưởng các bà thường chiều cháu hơn cơ.”
“Hình như tôi hơi khác biệt so với những tiêu chuẩn thông thường, cậu ạ.”
Câu trả lời cua Tokie khiến cậu cười càng lớn tiếng hơn.
Lúc đó, cô gái nắm lấy tay áo của chàng trai.
“Anh Masashi… Em xin lỗi, em sắp say rồi…”
Gương mặt cô gái đã trắng bệch từ bao giờ.
“A, tại mùi nước hoa nồng quá đây mà. Chúng ta sang toa khác nhé?”
Chàng trai vừa được gọi tên đỡ lấy cô gái, quay lại nói với Tokie.
“Xin lỗi bà, cô ấy dễ bị say tàu xe. Hình như mùi nước hoa ban nãy nồng quá. Chúng cháu sẽ chuyển sang toa bên cạnh.”
Mùi nước hoa lan không xa khỏi ghế ngồi của nhóm các bà, nhưng có vẻ chừng đó cũng đủ khiến cô khó chịu.
“Phiền cháu quá, vì giúp tôi mà bị say tàu thế này.”
Nghe thế, cô gái ngẩng gương mặt xanh xao lên.
“Không sao đâu ạ. Chỉ vì cháu không ưa những người đó. Cháu muốn làm khó họ. Cháu muốn khiến họ hổ thẹn vì ngay cả cách dùng nước hoa cũng không biết mà còn lên mặt với người khác.”
“Cháu có cá tính mạnh thật đấy.”
“Vậy chúng cháu xin phép.”
Chàng trai khẽ cúi chào rồi đỡ cô gái đi về phía đuôi tàu.
Vậy ra chàng trai tên là Masashi.
Bà hơi tiếc vì không kịp hỏi tên cô gái.