← Quay lại trang sách

Ga Takarazuka Minamiguchi

Chia tay hai bà cháu kỳ lạ, Masashi đi qua lớp cửa ngăn gần đó, di chuyển sang toa cuối.

“Yuki, em không sao chứ? Hay là xuống ga Takarazuka nghỉ một chút?”

Cô tựa vào anh, lắc đầu.

“Không còn mùi nước hoa nữa rồi, em không sao. Cảm ơn anh.”

“Ngồi xuống nhé?”

Rải rác đây đó vẫn còn ghế trống, đủ chỗ cho Yuki ngồi một mình.

“Không cần đâu anh, chỉ còn một ga nữa thôi. Chúng ta cùng đứng đi.”

Cả hai đã thống nhất sẽ đứng khi tàu băng qua cây cầu sắt bắc ngang sông Muko. Đứng gần cửa nào không quan trọng, vốn họ đã ở trên cây cầu sắt, phía trên con sông.

Bãi bồi rộng lớn mà họ có thể nhìn xuống từ vị trí này nay đã trở về trạng thái nguyên thủy.

Lần đầu tiên họ nói chuyện với nhau, ở đó từng có chữ “Sinh” rất lớn xếp bằng đá.

Khi phát hiện ra văn tự ấy dưới bãi bồi nơi chẳng mấy ai để ý đến, điều đầu tiên Yuki nghĩ tới là uống bia tươi. Sau một chuỗi những sự trùng hợp kỳ lạ, họ đã ngồi nói chuyện với nhau trên tàu. Lúc ấy đối với Masashi, cô vẫn là đối thủ mà anh đơn phương để ý.

Cô luôn nhanh tay chiếm mất những cuốn sách hay mà anh để mắt tới ở thư viện trung tâm. Trớ trêu thay, cô lại thuộc mẫu người mà anh thích.

Cô gái ấy đã nói những lời này khi xuống tàu ở ga Sakasegawa.

Lần tới gặp lại, chúng ta hãy cùng uống nhé.

Thư viện trung tâm. Anh hay tới đó phải không? Vậy thì, để lần tới nhé.

Anh không hề đơn phương. Cô cũng để ý đến anh. Giây phút biết được điều đó, tình cảm của Masashi đã bắt đầu nảy nở.

Anh chạy ào ra khỏi tàu điện, đuổi theo cô, vừa thở hổn hển như sắp đứt hơi vừa mời cô đi uống ngay ngày hôm đó, thay vì lần gặp tiếp theo. Thật may mắn vì cô còn độc thân và chấp nhận lời mời của anh. Ngay cả việc xin số điện thoại cũng thành công chóng vánh, đến nỗi anh phai hoài nghi vận may của chính mình.

Và rồi họ bắt đầu hẹn hò, gặp nhau ở ga Sakasegawa vào thứ Bảy, ngày nghỉ của cả hai, sau đó tới thư viện trung tâm. Một khởi đầu hết sức trong sáng, hơn cả những cô cậu học sinh cấp ba bây giờ, chỉ khác học sinh cấp ba ở chỗ, đôi khi họ sẽ kết thúc cuộc hẹn bằng bữa ăn đi kèm đồ uống có cồn trên đường về.

Mỗi lần tới thư viện, hai người đều nhìn xuống bãi bồi giữa sông.

Hôm nay nó vẫn ở đó nhỉ?

Hôm nay cũng thế.

Có ai đó đã cần mẫn chăm chút cho chữ “Sinh” dưới bãi bồi. Vào mùa hè, những vạt cỏ lăm le phủ kín chữ được dọn sạch. Những tảng đá bị rơi đổ khiến nét chữ mờ đi cũng được xếp lại ngay ngắn, giúp chữ “Sinh” trụ lại bãi bồi trong khoảng thời gian khá dài.

Nhưng rồi sau vài cơn bão và những trận mưa dai dẳng, cùng dòng nước chảy siết mùa nước nôi, bãi bồi nay đã trở về với trạng thái không có gì khác lạ trước đây.

“Nó biến mất rồi kìa anh.”

“Biến mất thật rồi.”

“Nó kiên trì đấy chứ.”

“Đúng là đã có cố gắng.”

Khi nói những điều này, cả hai đã bước vào giai đoạn thường xuyên qua lại nhà nhau.

Hẹn hò ở thư viện, đôi khi cùng đi ăn.

Anh biết cô khá thích rượu chỉ sau vài lần hẹn hò kèm dùng bữa với nhau. Không nói đâu xa, điều đầu tiên mà chữ “Sinh” khiến cô nghĩ tới là mong muốn uống bia tươi. Lời mời Masashi dốc hết can đảm nói ra cũng dẫn hai người tới quán rượu nơi cô thường xuyên ghé thăm. Việc có cả quán quen để tới uống một mình đủ chứng minh niềm yêu thích không hề nhỏ của cô đối với thứ đồ uống có cồn này.

Masashi uống không tồi, nhưng nếu nghiêm túc so tửu lượng với cô, có nguy cơ anh sẽ để thua.

Không những thế, Yuki còn thuộc tuýp uống bao nhiêu cũng không say. Dù uống nhiều đến đâu, cô vẫn tỉnh táo khi ra về. Những tình huống “không trong sáng” hoàn toàn chẳng có cơ hội phát sinh, vì vậy mối quan hệ đúng mực của họ tiếp tục là mối quan hệ đúng mực suốt một thời gian.

Mãi tới tiết Trung Nguyên*, rào cản ấy mới được gỡ bỏ.

Công ty nơi Masashi làm việc có thông lệ giữ lại tất cả quà cáp được tặng vào dịp này, trừ đồ tươi sống, để làm phần thưởng trong đợt bốc thăm may mắn dành cho toàn thể nhân viên vào đúng ngày Trung Nguyên. Quy mô công ty khá lớn, vì vậy số lượng quà nhận được cũng không nhỏ, góp phần làm cho cuộc bốc thăm trở nên đáng chờ đợi, nhờ tỉ lệ trúng thường cao.

Trong trường hợp người không uống được rượu bốc trúng bia, người thích rượu lại bốc phải bánh kẹo, họ có thể tự do trao đổi “giải thưởng” mà mình nhận được.

Thứ mà Masashi rút trúng lần này là phân thưởng được mọi kẻ sành rượu nhắm tới. Một chai Keigetsu, loại rượu nổi tiếng vùng Tosa*. Hơn thế còn là chai cỡ đại*. Món quà tới từ một đối tác có tiếng trong việc gửi tặng rượu của các vùng đều đặn hằng năm.

Masashi nhận được rất nhiều lời đề nghị trao đổi phân thưởng, nếu là những năm trước, có lẽ anh đã đồng ý. Anh không quá mặn mà với rượu, đối với người sống độc thân thì bia tiện lợi và dễ dọn dẹp hơn nhiều.

Nhưng bây giờ…

“Này, chai cỡ đại có phải hơi thừa với người sống một mình như cậu không?”

Vài đồng nghiệp cũng như cấp trên cố gắng thuyết phục, nhưng Masashi kiên quyết khước từ tới cùng.

“Trong nhà chỉ có các anh uống thôi mà. Em cũng muốn có rượu ngon để thi thoảng đem ra nhâm nhi chứ.”

Lập luận “Nếu không định rót hết trong một lần thì giữ chai cỡ đại cũng không có gì là thừa” đã giúp Masashi thành công trong việc mang phần thưởng của mình về nhà.

Thực ra anh không đặc biệt yêu thích rượu Nhật. Anh có thể uống mọi loại rượu một cách thoải mái, không đòi hỏi phải là loại này hay loại kia. Và hiếm khi uống một mình.

Nhưng anh có thể vui vẻ thưởng thức nếu gặp người hợp tính, nhất là bây giờ, khi bên cạnh Masashi đã có cô bạn gái sẵn lòng thử mọi loại rượu một cách ngon lành.

Yuki tỏ ra thực sự vui mừng mỗi khi được uống rượu ngon.

Yuki là người đề xuất nguyên tắc đôi bên cùng trả tiền khi hẹn hò, trừ dịp sinh nhật của mỗi người, vì vậy khi muốn uống loại rượu đắt tiền, Yuki luôn tham khảo ý kiến của Masashi trước.

Và cô luôn uống chén rượu rất ngon lành. Nhìn vẻ mặt hạnh phúc của cô, Masashi không bao giờ bỏ qua gợi ý “Dù gì cũng uống rồi, thêm chén nữa nhé?”, nhưng Yuki chưa từng gật đầu. Có vẻ cô đã hạ quyết tâm chỉ uống một chén rượu đắt tiền trong mỗi lần đi uống. Từ từ, cẩn trọng thưởng thức chén rượu duy nhất, có lẽ cách uống này chính là “thi tửu (thưởng rượu)” mà người ta hay nói.

Anh tưởng tượng cảnh cô tươi cười từ chối khi bị đồng nghiệp mời uống quá chén. “Uống như vậy thì em sẽ không biết được mùi vị của rượu nữa”. Nghĩ tới đây, Masashi cảm thấy hạnh phúc vì được chứng kiến Yuki vui vẻ thương thức hương vị của những loại rượu ngon.

Anh muốn để cô uống thừ loại rượu ngon nổi tiếng một vùng, đồng thời muốn dùng nó làm “chất xúc tác”, mong có thể tạo ra “cơ hội”, vì biết cô nhất định sẽ bị hấp dẫn.

Anh mời cô qua điện thoại.

“Anh vừa nhận được một chai rượu Nhật, gọi là Keigetsu của Kochi…”

Anh không thể mang rượu của mình tới quán. Họ chỉ có thể uống ở nhà một trong hai.

“Sao cơ, Keigetsu anh nói là loại ‘Keigetsu’ ấy ư?”

Sự thích thú của Yuki không nằm ngoài dự đoán của anh. Nhân đây Masashi cũng phải thán phục cô, vì đó vốn không phải cái tên nổi tiếng khắp cả nước.

“Trước đây em đã được uống ở quán nào đó quanh Osaka. Ngon thật đấy…”

Có vẻ cô đang nhớ lại hương vị của món rượu. Giọng nói của cô trở nên mơ màng.

“Có người quê ở Kochi giới thiệu cho em khi cùng đi uống. Người đó nói nên thử vì rất ít quán có loại này.”

Không sai, những quán phổ thông thường chỉ phục vụ hai đại diện đến từ Kochi là Tosazuru và Suigei.

“Lúc ấy, người đó còn kể cho em nghe nhiều chuyện rất thú vị nữa. Thông thường, chỉ những vùng có nguồn nước trong lành và trồng được gạo có chất lượng mới nấu được rượu ngon. Nếu để ý mình sẽ thấy những nơi nổi tiếng về rượu cũng là nơi nổi tiếng về gạo. Như Nigata chẳng hạn. Nhưng anh biết đấy, Kochi không nổi tiếng lắm về chất lượng gạo, dù có nguồn nước tốt vì là vùng nông thôn.”

Đúng là Masashi chưa từng nghe nói Kochi có thể làm ra loại gạo nào đặc biệt ngon.

“Chính vì thế nơi này gặp bất lợi ngay từ bước đầu tiên của việc nấu rượu. Vậy mà rượu Tosazuru lại liên tiếp nhận giải Vàng trong các kỳ đánh giá rượu toàn quốc*, có lẽ phải đến mười lăm, mười sáu lần, tổng số lần nhận giải cũng vượt quá ba mươi, tiếng tăm vang khắp cả nước. Anh nghĩ tại sao gặp bất lợi mà họ lại mạnh về rượu như vậy?”

“Ờ, tại sao nhỉ. Có phải nhờ bí quyết không?”

“Sai. Theo người đó nói thì lý do là cư dân ở Kochi cực kỳ thích rượu!”

Đúng là Masashi nghe nói Kochi có rất nhiêu bợm rượu. Khi hỏi một cô gái ở đây xem cô uống được bao nhiêu, câu trả lời là “Chỉ một chút”. Tuy nhiên, kẻ nổi ý xấu muốn mượn rượu để khống chế cô gái vì tin những lời này sẽ nhận ra cô chẳng hề hấn gì khi “chỉ một chút” chuyển sang “một chai nữa”, và dừng lại ở mức “khoảng hai chai thôi”.

Câu chuyện này quá nổi tiếng, có lẽ đã trở thành chuyện cười cho cả nước.

Anh chẳng rõ bằng chứng này là thật hay giả, liệu có chứng minh được niềm yêu thích mãnh liệt cư dân Kochi dành cho rượu không, dù bản thân câu chuyện chứa khá nhiều yếu tố hài hước.

Nhưng đối với Masashi, đây không phải chuyện có thể khiến anh cười một cách thoải mái. Việc Yuki vui vẻ kể lại câu chuyện khiến anh thấy bứt rứt khó chịu.

Ở tuổi này, hiển nhiên họ đều có quá khứ của riêng mình. Dù vậy, nếu đối phương là người đặc biệt với Yuki, hiện tại vẫn ở cạnh cô, anh sẽ không thể thả lỏng tâm trạng.

“Người tới từ Kochi đó… có phải đồng nghiệp cùng công ty với em không?”

“Vâng. Giờ bọn em vẫn đang làm cùng nhau.”

Nghe cô nói về người này thoải mái như vậy, Masashi thâm nghĩ nếu quà thực họ từng hẹn hò, có lẽ hai người đã chia tay trong êm đẹp. Nếu anh ta còn ở gần cô, khả năng họ quay lại với nhau là không nhỏ.

Yuki tinh nghịch nói thêm:

“Chính là vị tiền bối ‘chỉ một chút’ ấy.”

“… Em phải nói sớm chứ!”

Masashi bỗng cảm thấy nhẹ nhõm. Tiếng cô thì thầm vang lên qua chiếc điện thoại anh đang áp sát bên tai.

“Anh lo lắng sao?”

“… Thật ngại quá.”

“Em xin lỗi. Vậy em an tâm rồi.”

Yuki tiếp tục câu chuyện trước khi anh kịp hỏi cô an tâm về điều gì.

“Em có thể tới uống ở chỗ anh chứ? Hình như ở Obayashi phải không?”

Họ chọn thời điểm vào cuối tuần này, bữa ăn gồm đồ nướng Teppanyaki*. Sau khi nhanh chóng thống nhất lịch trình, Yuki chúc anh ngủ ngon rồi tắt máy.

Masashi cẩn thận dọn dẹp phòng trước khi ra ga đón Yuki.

Họ vào siêu thị trước ga mua sắm, sau đó mới về phòng Masashi. Anh đã gặp rắc rối khi cô nhìn thấy thư viện ở gần đó trên đường về.

“Đúng rồi, thư viện Nishi nằm ở Obayashi! Lẽ nào anh Masashi sử dụng cả thư viện trung tầm lẫn thư viện Nishi?!”

“Ừ thì… em nói đúng.”

“Anh ăn gian!”

“Ăn gian gì chứ, Yuki ở Sakasegawa chỉ cách đây một ga. Em cũng dùng được cả hai mà.”

“Nhưng nếu đi từ Sakasegawa thì thư viện trung tâm và thư viện Nishi nằm ở hai hướng ngược nhau, đi về ca hai nơi rất mất thời gian! Lẽ ra em nên tìm phòng ở Obayashi mới phải!”

“Không cần làm thế đâu, ở Sakasegawa cũng tiện mà. Khu đó có nhiều nhà sách lớn đấy chứ.”

“Anh nói vậy cũng không sai, nhưng mà…”

Nói tới đây, họ đã về đến nơi. Masashi mời Yuki vào phòng.

Trái với vẻ dạn dĩ thường ngày, Yuki tỏ ra ngại ngùng khi bước vào, khiến anh cảm thấy thích thú. Cô đưa mắt nhìn khắp nơi một cách căng thẳng.

“Anh giữ nhà cửa sạch sẽ quá nhỉ.”

“Hôm nay là do anh dọn dẹp trước. Bình thường nó bừa bộn hơn một chút.”

“Nhưng mà căn bếp này quả thực hơi chật..."

Chiếc bồn rửa nhỏ xíu được thiết kế cho kiểu phòng khép kín bị nhồi nhét miễn cưỡng ngoài hành lang, đi kèm chiếc bếp điện duy nhất. Masashi hầu như không đụng đến chúng, những dịp bạn bè đến ăn uống, anh thường dùng bếp nướng hoặc bếp ga mini.

Biết điều này, Yuki đã đề nghị ăn món nướng kiểu teppanyaki, dùng bếp nướng làm những món nhắm đơn giản.

“Ngày thường anh ăn uống thế nào?”

“Mua cơm nắm ngoài cửa hàng tiện lợi hoặc mua thức ăn ở siêu thị ban nãy.”

“Ôi, như vậy thì thiếu rau rồi. Hôm nay anh phải ăn thật nhiều rau đấy nhé.”

Yuki vừa nói vừa bắt tay vào thái chỗ rau củ trong gian bếp chật chội.

Do giờ hẹn rơi vào buổi chiều nên tới giờ ăn tối đồ ăn mới được chuẩn bị xong.

Khi thịt và rau trên bếp điện bắt đầu chín, cuối cùng chai rượu Keigetsu cũng được đem ra. Yuki mừng rỡ thốt lên:

“Thích quá, cả một chai lớn! Chúng mình phải uống thật ngon mới được!”

Vậy là cô sẽ tiếp tục tới phòng anh, hay cho phép anh tới phòng cô? Masashi không dám chắc về ý nghĩa của câu nói này.

Yuki vui vẻ nghiêng chiếc ly, thường thức ngụm Keigetsu đắt đỏ đầu tiên. Masashi cũng lần đầu uống loại rượu này, anh phải thừa nhận nó hoàn toàn tương xứng với sự háo hức của Yuki.

“Ly thứ hai nhé?”

Tuy tỏ ra vô cùng phân vân, Yuki vẫn quyết định uống ly thứ hai. Cô đưa tay che miệng ly khi anh định rót lần thứ ba.

“Phần còn lại để dành cho ly cuối cùng.”

Vậy là tạm gác ly thứ ba sang một bên, họ chuyển sang uống bia chọn đại ở siêu thị, vừa xem tivi vừa nói chuyện phiếm. Chẳng mấy chốc, đồng hồ đã điểm sang ngày mới.

Cả hai vờ như không thấy kim phút tiếp tục quay.

Rồi họ bắt đầu nghe thấy tiếng bẻ ghi từ đằng xa. Âm thanh đầu tiên là…

“Tiếng vừa rồi phát ra từ chuyến tàu về nhà cuối cùng của Yuki đấy.”

Nghe anh thông báo, Yuki nói nhỏ “Em biết”.

“Em sẽ ở lại chứ?”

“Nếu anh bảo em về vào giờ này, em sẽ khóc đấy.”

Nói xong, Yuki cầm chiếc ly lên, đi về phía nhà bếp.

Anh nghe tiếng cô xả nước tráng ly, sau đó là tiếng bước chân thong thả khi cô quay vào phòng.

“Cho em xin ly cuối cùng. Uống xong em sẽ mượn nhà tắm của anh.”

Masashi rót đầy ly Keigetsu thứ ba cho Yuki, từ chối khi cô định cùng anh cạn ly.

“Anh không uống nữa đâu. Anh uống không giỏi như Yuki.”

Masashi thay rượu bằng nước khoáng.

Yuki nâng ly thứ ba lên, cẩn thận nhấm nháp từng ngụm rồi nói bằng ngữ điệu hờn dỗi:

“Em đã lo anh Masashi không muốn cùng em làm những việc này.”

“Tự dưng sao em lại nói vậy?”

“Thì bởi vì, anh chẳng bao giờ định làm gì em cả.”

“Nếu muốn anh làm gì thì em phải cho anh cơ hội chứ. Tới giờ em vẫn chưa bước hụt bước nào, vẫn tỉnh táo đi rửa ly trước khi thưởng thức rượu ngon đấy thôi, thế này có khác gì đi uống bên ngoài như những lần trước. Anh đâu dám mời em về nhà một trong hai đứa để làm chuyện gì. Em cũng nên bật đèn xanh để anh dễ mờ lời chứ.”

Hôm nay sẽ không có chuyện anh để cô về. Nghe anh nói với vẻ giận dỗi, cô khúc khích cười, dốc cạn ly rượu.

“Vậy cũng được hà, dốc cạn ly như uống rượu rẻ tiền?”

“Em phải mau mau mượn nhà tắm của anh mà.”

Việc ngầm nói rằng “chuyện đó còn quan trọng hơn rượu ngon” có lẽ là nỗ lực bày tỏ tình cảm lớn nhất của Yuki.

Sau khi tàu băng qua cây cầu sắt, những tòa nhà trông như lâu đài cổ tích của trường Âm nhạc Takarazuka bắt đầu hiện ra trong tầm mắt. Mái ngói màu cam nằm trên tường bao lát gạch màu be, một thiết kế tinh tế và sang trọng.

Khi đoàn tàu vòng qua khúc cua dẫn vào ga Takarazuka, Yuki đứng không vững, bèn bám vào cánh tay Masashi.

Cô chỉ bắt đầu dựa vào Masashi một cách tự nhiên như vậy sau sự kiện ngày hôm đó.

Tàu dừng, cửa mờ, hành khách đồng loạt bị dồn ra ngoài.

Nhìn thấy hai bà cháu dễ mến xách theo chiếc lồng chó trong đám đông, Masashi và Yuki vẫy tay chào, hai bà cháu cũng nhận ra hai người, vẫy tay đáp lại. Như đã nói khi ở trên tàu, hai bà cháu hướng về phía cầu thang đi xuống điểm đến của mình, ga Takarazuka.

Còn Masashi và Yuki hướng về phía sân ga đối diện, nơi đoàn tàu đi Umeda đang dừng đón khách.