← Quay lại trang sách

Và rồi, ga Takarazuka

Sau đêm đầu tiên ở bên nhau, họ nói chuyện rất lâu, nhờ đó biết được thêm nhiều điều.

Masashi luôn cho rằng mình đã bị Yuki cướp mất những cuốn sách mà anh muốn đọc hoặc cảm thấy có hứng thú, nhưng thực ra Yuki cũng rất tò mò với những cuốn mà anh chọn.

Hay thật đấy, làm cách nào anh ấy tìm được những cuốn như vậy nhỉ. Muốn hỏi thử quá đi.

Suy nghĩ thật thà của cô khiến Masashi khổ tâm vì đã luôn cảnh giác coi cô như đối thủ.

“Em rất muốn chủ động bắt chuyện, nhưng lại sợ bị anh coi là kiểu con gái kỳ cục.”

“Anh thì luôn thua em khi giành sách muốn mượn nên cảm thấy cay cú lắm. Gu chọn sách của em cũng tốt nữa, kể cả với những quyển anh không phải tranh giành.”

“Vậy là lúc đó anh ghét em lắm sao?”

“Vô cùng cay cú, vì em là mẫu người anh thích, nói thế em có hiểu không?”

“Em không hiểu, anh cũng là mẫu người em thích, nhưng em không cảm thấy cay cú gì cà. Khi đi cùng chuyến tàu điện với anh, em cảm thấy thật may mắn, mà không biết làm thế nào để tìm cơ hội bắt chuyện.”

“Vì thế em cố ý đổi chuyến để ngồi cạnh anh phải không?”

“Vâng. Em muốn chỉ cho anh thấy thứ dưới bãi bồi.”

“Tại sao?”

“Vì em nghĩ, nếu anh ấy chịu nói chuyện sau khi nhìn thấy thứ đó, mình sẽ thích anh ấy mất.”

“À, vậy là anh đã được tiếp cận một cách thành công nhỉ. Cám ơn em.”

“Sao anh lại nói vậy?”

“Nếu Yuki không chủ động tiến tới, có lẽ anh không có đủ dũng khí và cũng không biết làm thế nào để tiếp cận em. Đứng trước Yuki, anh chỉ là con cáo chê chùm nho xanh thôi.”

“Nhưng anh đã xuống tàu đuổi theo em mà.”

“Vậy mới nói anh được tiếp cận một cách thành công.”

“Thật mừng vì cả hai chúng ta đều chú ý đến nhau ngay từ đầu, anh nhỉ.” Yuki đưa ra kết luận không thể giản dị hơn.

Chuyến tàu đi Umeda là tàu thường, vì thế trong toa còn khá nhiêu ghế trống. Masashi và Yuki ngồi xuống, dù chỉ đi qua một điểm dừng.

Tranh thủ thời gian chờ tàu xuất phát, Masashi thử hỏi Yuki:

“Em có muốn biết lý do đằng sau chữ Sinh dưới bãi bồi không?”

Giờ đây chữ Sinh đó đã bị cuốn trôi, chỉ còn lại bãi bồi giữa sông.

Thực ra Masashi biết lý do chữ Sinh được tạo ra ở đó.

Anh đã tìm hiểu sau khi Yuki chỉ cho.

Sau nhiêu năm kể từ khi trận động đất Hanshin Awaji* xảy ra, chữ Sinh mang theo hy vọng tái thiết địa phương được dựng lên dưới bãi bồi giữa sông như một tác phẩm nghệ thuật.

Nó đã được tu bổ một lần, thứ mà hai người nhìn thấy là hiện trạng sau lần tu bổ đó.

“Không.”

Yuki lại từ chối, giống hệt lần đầu tiên họ gặp nhau.

“Em tự tìm thấy ý nghĩa của nó rồi.”

“Ý nghĩa?”

“Vị thần xe duyên của chúng ta.”

Đáp xong, Yuki khẽ chắp hai tay vào nhau.

Nói cho cùng, liên tưởng đầu tiên của cô vẫn là món bia tươi. Liên tưởng này đi trật hướng hoàn toàn so với mục đích thực sự của tác phẩm nghệ thuật, nhưng sự lạc quan của Yuki khi coi nó như trò đùa vui, cũng như sự yêu mến mà cô dành cho nó là không thế phủ nhận được.

Cả chuyện cô coi chữ Sinh - chứa ẩn ý sâu xa, thình lình xuất hiện dưới bãi bồi không lời giải thích - là trò đùa vui, cả chuyện cô coi đó là vị thần se duyên cho hai người cũng vậy.

Bởi những suy nghĩ ấy khiến anh cảm thấy cô đáng yêu không kể xiết.

“Yuki nói anh ăn gian vì dùng được cả thư viện Nishi lẫn thư viện trung tâm phải không?”

“À, vâng, bây giờ em vẫn nghĩ là anh ăn gian đây.”

“Nếu đã vậy…”

Vì thần xe duyên, vị thần của bãi bồi.

Xin hãy ban ân huệ mà cô ấy nhận được cho cả con nữa.

“Chúng mình cùng đi tìm phòng ở Obayashi nhé?”

Yuki ngước lên nhìn Masashi, mắt mờ to.

“Ý anh là sao?”

“Ừm, cả hai đều đến tuổi rồi. Nếu Yuki không theo chủ nghĩa độc thân thì đâu còn vấn đề gì phải băn khoăn, đúng không? Anh là kiểu người ủng hộ sống chung trước hôn nhân. Tất nhiên không phải theo ý tiêu cực, để soi xét đối phương. Chỉ là, mỗi người lớn lên trong một môi trường, nếp nhà hẳn cũng khác, sau khi sống chung, chúng mình sẽ dung hòa được những điểm khác biệt đó.”

Yuki, em nhìn ghê quá, sắp khoan thành lỗ trên mặt anh rồi. Masashi cười gượng, gãi đầu.

“Anh nghĩ chúng mình nên kết hôn khi đã cảm thấy hòa hợp theo cách đó, em có đồng ý vậy không?”

Yuki gật đầu, siết chặt tay Masashi.

“Mong là chúng ta sẽ tìm được chỗ tốt, anh nhỉ.”

Thông báo khởi hành vang lên cùng lúc Yuki trả lời. Masashi cũng nắm lấy tay Yuki.

HẾT