← Quay lại trang sách

HỒI THỨ BA Thiên Ðộng Ngàn Non Ðều Sợ Phép
Diêm Vương Mười Cửa Thảy Kiêng Oai

Từ khi hầu vương dẹp an Thủy Tang động, giết ma vương lấy được cây đao lớn, cả ngày cầm coi, lại bảo bầy khỉ nhỏ lấy tre vạt nhọn, làm gươm giáo. Rồi hằng ngày dạy chúng võ nghệ, phân ra đội ngũ, hệt như binh lính của nhà vua.

Một hôm Tôn Ngộ Không ngồi than:

- Ở đời lắm kẻ ác tâm, lắm người tham nhũng, không riêng gì Hỗn Thế Ma Vương. Mà ở động ta toàn thanh tre vạt nhọn, gậy gộc tầm vông, làm sao chống nổi những cuộc chiến bất ngờ xảy đến! Ta muốn tìm khí giới bằng sắt, ngặt không biết nơi nào!

Mấy con khỉ nhỏ sợ sệt ngồi ủ rủ. Chỉ có bốn con khỉ già dõng dạc đến quì thưa:

- Ðại vương muốn tìm khí giới, chúng tôi tưởng không khó gì! Phía Nam núi này cách hai trăm dặm, có nước Ngạo Lai nhiều đồng sắt, lại lắm thợ rèn. Ðại vương đến đó mua đồng sắt, thuê thợ làm binh khí, đem về luyện tập chúng tôi tinh thông võ nghệ, thì có lo gì không chống nổi kẻ thù.

Ngộ Không nghe qua lòng hớn hở, liền niệm chú nổi gió bay qua hướng Nam.

Giây phút Ngộ Không nhìn xuống thấy chợ búa đầy dẫy lâu đài chất ngất, thành trì to lớn.

Bèn nghĩ thầm:

- Chắc trong thành này có nhiều kho binh khí, ta nên tìm cách lấy một số tiện hơn.

Nghĩ thế, Ngộ Không quay lại hớp hơi bên hướng Tốn, thổi mạnh về hướng Nam. Tức thì gió thổi ầm ầm, cát bay đá chạy, sấm sét vang rền, khiến cho dân chúng thành Ngạo Lai kinh hồn hoảng vía, kẻ đóng cửa chỏi nhà, người tìm nơi ẩn núp.

Ngộ Không nhảy xưống mở cửa kho, thấy binh khí quá nhiều và đủ cỡ, lòng mừng rỡ nghĩ thầm:

- Chỉ mình ta thì lấy được bao nhiêu cái? Phải dùng phép thần thông mới được.

Liền nhổ nắm lông, niệm chú phun ra biến thành vô số khỉ, chúng vào kho vác hết đồ binh khí. Ðoạn Ngộ Không bay bổng lên trời, đọc thần chú lâm râm thu hết bầy khỉ đem về, bày đồ vũ khí chất chồng la liệt trước cửa động Thủy Liêm.

Ngộ Không dõng dạc kêu lên:

- Chúng bay ra đây lãnh binh khí.

Bầy khỉ nhảy ra, con thì giành gươm, con giựt búa, con lấy giáo, con mang cung. Hơn bốn ngàn, con nào cũng có vũ khí, nhảy múa tung tăng xem chừng đắc ý lắm.

Từ đó, Ngộ Không luyện binh, tập võ, diễn hành các vùng lân cận, oai thế lẫy lừng, chúa yêu, vua thú thảy khiếp sợ, kéo nhau đến hàng phục cả bảy mươi hai động, tôn hầu vương làm chúa, thường năm cống lễ.

Núi Hoa Quả lúc này đồn lũy đắp ngăn, quân binh rèn tập, rộn rịp muôn phần, hệt như một thế giới văn minh trong thời đó vậy.

Một sáng sớm, Ngộ Không thức dậy điểm tâm xong leo ngồi trên bệ, gọi bọn khỉ đột đến hỏi:

- Nay chúng bay thao lược gồm đủ, võ nghệ tạm thông, nhưng còn cây siêu đao của ta nhẹ lắm, cầm chẳng xứng tay, biết tìm đâu ra thứ tốt?

Bốn khỉ đột thưa:

- Ðại vương là thần tiên dùng đồ phàm tục e khó xứng. Song chưa biết đại vương xuống nước được chăng?

Ngộ Không nói:

- Ta đắc đạo tiên ông, thần thông biến hóa, thăng thiên độn thổ, vào lửa không biết nóng, xuống nước chẳng ngạt hơi, thì đi đâu không được?

Bốn khỉ đột tâu:

- Ðại vương thần thông diệu pháp, lo chi không tìm được vũ khí xứng đáng? Dưới cầu sắt này, thông với Ðông Hải long cung, đại vương xuống đó, thẳng đến Long Vương xin vũ khí ắt người thuận ý.

Nghe qua, Ngộ Không cả mừng nói:

- Tốt lắm! Ta đi thử xem sao.

Nói xong Ngộ Không nhảy ra cầu sắt niệm chú thủy độn, biến mình lặn theo giòng nước, thẳng đến đáy biển, gặp lũ Dạ Xoa tuần biển cản lại hỏi:

- Ông ở đâu bôn ba qua đường này? Nên nói thật, để chúng tôi về phi báo với Long Vương nghênh tiếp.

Ngộ Không đáp:

- Ta là Ngộ Không vốn con trời sanh, có quen biết với Long Vương, nay đến viếng thăm.

Lũ Dạ Xoa về tâu lại, Long Vương Ngao Quảng vội vã ra nghênh tiếp và nói:

- Thỉnh thượng tiên vào long đình đàm đạo.

Ngộ Không theo Long Vương vào cung điện, trà nước hồi lâu Ngao Quảng hỏi:

- Chẳng hay thượng tiên tầm sư học đạo lúc nào?

Ngộ Không nói:

- Ta đi tu từ thuở nhỏ, đã học được phép trường sanh. Nay ta luyện tập binh sĩ, bảo toàn sơn động, ngặt vũ khí không xứng tay. Nghe nói quí cung nhiều bửu bối, nên đến xin một món cầm tay.

Ngao Quảng liền truyền quân đem ra một đại đao.

Ngộ Không lắc đầu nói:

- Ta không thích đánh đao, phiền Long Vương cho đổi thứ khác

Ngao Quảng cho khiêng chĩa ba đến. Ngộ Không cầm múa tít một hồi, rồi để xuống cười, nói:

- Bửu bối này nhẹ lắm, cầm chưa xứng tay, cho đổi thứ nào nặng nhất.

Ngao Quảng nói:

- Vì thượng tiên nóng nảy, chưa xem kỹ. Chĩa ba nầy có đề nơi cán mấy chữ "nặng ba ngàn sáu trăm cân". Như thế đã nặng lắm rồi.

Ngộ Không đáp:

- Dẫu mấy trăm cân mà ta cầm còn nhẹ tay, chưa vừa ý.

Ngao Quảng không dám nói thêm, liền truyền khiêng cây Phương Thiên Họa Kích nặng tới bảy ngàn hai trăm cân.

Ngộ Không lấy múa sơ vài hiệp, rồi cắm ngay giữa sân chầu mà nói:

- Còn nhẹ lắm chưa dùng được.

Ngao Quảng thất kinh nói:

- Trong cung tôi chỉ có cây kích đó nặng hơn cả, xin thượng tiên dùng tạm.

Ngộ Không nói:

- Nơi Long Vương có nhiều bửu bối, tiếng đồn khắp bốn phương. Vậy quí vương cho người khiêng ra, dù đắt giá mấy, tôi cũng xin trả.

Ngao Quảng nói:

- Nơi long cung này không còn vật nào nặng hơn Phương Thiên Họa Kích. Thật tình vậy, mong thượng tiên xét cho.

Nói xong, Ngao Quảng quay vào trong. Long Bà và Long Nữ tâu rằng:

- Tôi coi ông thánh ấy có sức mạnh phi thường, nơi long cung không còn loại vũ khí nào nặng hơn nữa, chỉ còn sắt thần trấn nơi đáy biển nặng trên trăm ngàn cân, mấy bữa nay lại có hào quang chiếu sáng hay là số nó về tay ông thánh đó chăng?

Ngao Quảng nói:

- Sắt đó từ thuở vua Ðại Võ đi trị thủy dùng làm trái đo để biết nơi sâu cạn, sau khi đo xong, bỏ nơi đáy biển cho bớt sóng. Sắt to quá sức, thánh thần nào dùng được.

Long Bà nói:

- Dùng được hay không miễn ông ta thuận nhận đi ra khỏi cung này cho im chuyện.

Ngao Quảng nghe lời, ra thuật lại với Tôn Ngộ Không.

Ngộ Không đắc ý nói:

- Vậy thì đem ra cho ta xem.

Ngao Quảng mỉm cười lắc đầu, nói:

- Chao ôi! Cây sắt nặng mấy muôn người khiêng không nổi mà bảo đem ra sao được? Xin mời thượng tiên đến đó xem mới biết.

Ngộ Không vừa cười, vừa nói:

- Nhân vật thủy cung sao mà yếu đuối vậy? Thôi cứ dẫn ta đến đó thử xem.

Ngao Quảng đưa Ngộ Không đến giữa rún biển, lấy tay chỉ nơi hào quang chiếu sáng, nói:

- Vật báu hiện hào quang chiếu lên đó, mời thượng tiên đến xem.

Ngộ Không bước đến, xăn tay áo cầm lắc mấy cái rồi nhìn kỹ là cây cột sắt lớn cả ôm, dài hơn hai trượng.

Ngộ Không nhìn trụ sắt nói:

- Cây nầy lớn và dài quá! Phải chi ngắn đi một ít thì dễ nhổ.

Vừa dứt lời, cột ấy thun lại mấy thước. Ngộ Không vừa lạ lùng vừa thích thú nói tiếp:

- Còn phải nhỏ đi một ít mới được.

Tức thì bề tròn cây sắt nhỏ theo.

Ngộ Không hí hửng lắc mấy cái, nhổ lên, thấy toàn bằng sắt, hai đầu bịt vàng, chính giữa có khắc mấy chữ Như Ý Kim Cô Bảng Trọng Nhứt Vạn Tam Thiên Ngũ Bá Cân.

Ngộ Không mừng rỡ nghĩ thầm:

- Theo lời đã khắc thì thiết bảng này ta muốn sao được vậy. Tốt lắm!

Nghĩ thế Ngộ Không vừa đi vừa ước:

- Nhỏ lại một ít nữa mới vừa cầm tay.

Vừa dứt lời, cây thiết bảng chỉ còn dài bằng một trượng hai thước, mình tròn còn bằng thước, Tôn Ngộ Không cầm vừa tay, bèn múa một hồi, lượn bay trong nước, hệt như con rồng uốn mình, lướt sóng qua long cung vậy.

Vừa múa Ngộ Không vừa lướt thẳng về Thủy Tinh cung, khiến cho triều thần Long Vương, lớn nhỏ đều khâm phục.

Ngộ Không cầm thiết bảng đến ngồi hiên ngang trước mặt Ngao Quảng nói:

- Tôi mang ơn hiền lân quá nhiều! Nhưng có thiết bảng cầm tay, phải có y giáp mới dễ coi. Vậy hiền lân giúp luôn cho vuông tròn ơn nghĩa.

Ngao Quảng ngẫm nghĩ rồi nói:

- Ở long cung giáp mới không có, biết lấy gì giúp cho? Mong thượng tiên lượng tình miễn trách.

Ngộ Không gắt giọng nói:

- Không lẽ để ta tìm xin nơi khác, phải chịu ơn hai chủ? Nếu hiền lân không giúp được, Ngộ Không này quyết chẳng ra khỏi long cung.

Lời nói cứng rắn khiến Ngao Quảng sợ sệt năn nỉ:

- Thật ra chẳng có y giáp, chảng phải tôi hẹp dạ, thượng tiên xét tình nghĩ cho!

Ngộ Không nói:

- Dù sao cũng phải kiếm cho tôi một bộ, đừng để nói nhiều, sinh việc không hay.

Ngao Quảng một mạch từ chối, nói:

- Không có đồ mới xứng đáng với thượng tiên, tôi biết tìm sao đặng bây giờ?

Ngộ Không dộng thiết bảng, nói lớn:

- Nếu không có ta đập một thiết bảng xem nào.

Ngao Quảng hoảng hốt nói:

- Khoan tay! Khoan tay! Ðể tôi hỏi lại liệt đệ xem sao, nếu có xin đem dâng lập tức!

Ngộ Không hỏi:

- Liệt đệ ở đâu?

Ngao Quảng thưa:

- Ba anh em tôi là Nam Hải Long Vương Ngao Khâm, Bắc Hải Long Vương Ngao Thuận, Tây Hải Long Vương Ngao Nhuận.

Ngộ Không nói:

- Ta khồng hề đi đâu xa nữa, lời tục có nói làm ơn cho trót, để người trả ơn . Hơn nữa tánh ta chẳng muốn lân la cùng bốn biển! Vậy hiền lân giúp luôn đừng lựa lời từ chối.

Ngao Quảng nói:

- Tôi không dám bảo thượng tiên đi nhiều chỗ. Ở đây sẵn có trống sắt chuông vàng, nếu có việc chỉ cần gióng trống, dộng chuông thì các vương đệ về đây lập tức.

Ngộ Không nói:

- Thế thì hay lắm. Hãy cho người gióng trống, dộng chuông đi.

Tức thì Ngao Quảng truyền lệnh gióng trống, dộng chuông. Giây phút quả có ba vị Long Vương về đến, còn chờ lệnh ngoài Ngọ Môn.

Ngao Quảng ra đón tiếp. Ngao Khâm nóng tính hỏi:

- Chẳng hay vương huynh có điều chi dạy bảo?

Ngao Quảng nói:

- Hiền đệ đừng nói lớn, họ nghe được khó lòng. Trong cung có ông thánh trời sinh, ở núi Hoa Quả, làm quen hỏi xin đồ binh khí. Ta đưa món nào cũng chê nhẹ, túng cùng phải chỉ cây Thần Trân Thiết nơi đáy biển, hắn lấy lên thu gọn lại làm thiết bảng cầm tay. Lại đòi ta giúp y giáp, thực tình nơi long cung này không có, nên ta mời các em về thương nghị! Vậy ai có y giáp đem tống nó đi cho rảnh?

Ngao Khâm nổi giận nói:

- Nó chỉ trơ trọi một mình, ta đủ bốn anh em, còn có cả muôn ngàn binh tướng, sao không bắt nó hành hình, để chi cho gai mắt?

Ngao Quảng khoát tay nói:

- Thôi, thôi! Hiền đệ đừng nóng tính, nó có phép thần thông biến hóa, còn thiết bảng này đánh xuống thành cũng hư, lũy cũng nát, đừng nói chuyện đến thịt xương.

Ngao Thuận nói:

- Theo lời của vương huynh, hiền đệ tưởng nhị ca cũng không nên gây chuyện. Tốt hơn, chúng ta chung đồ tống nó đi, rồi làm biểu dâng lên thiên đình, xin Ngọc Hoàng trừng trị. Tôi có đôi hia vừa đi may về xin thí cho nó đây.

Ngao Nhuận nói:

- Tôi sẵn mặc bộ giáp vàng này, cũng xin cởi ra thí cho nó, để nó đi cho rảnh.

Ngao Khâm nói:

- Bộ mão chuồn cánh phụng của tôi đây, xin cũng bỏ ra không tiếc gì.

Ngao Quảng vui mừng nói:

- Vậy bốn anh em ta cùng đem vào bố thí.

Ðoạn ba anh em đồng cởi đồ đem vào ra mắt Ngộ Không, và nói:

- Chúng tôi là ba vị Long Vương xin dâng nạp giáp y cho thượng tiên.

Ngộ Không xem qua đẹp ý, liền đội mão, mang hia, mặc giáp, nai nịt xong. Cầm thiết bảng vừa đi, vừa múa và nói:

- Tôi làm phiền các ông nhiều quá! Thôi xin từ giã nhé!

Dứt lời, vụt bay về hướng núi Hoa Quả.

Bốn Long Vương căm tức hợp nhau làm biểu dâng lên Ngọc Hoàng, xin vấn tội Ngộ Không, và hỏi rõ căn cội vị thượng tiên ấy.

Bấy giờ nơi cầu sắt, bầy khỉ chờ đợi Ngộ Không, con thì đứng môi cầu con thì dòm xuống nước, Ngộ Không vừa về đến, chúng hối hả bâu quanh, nói:

- Ðại vương ăn mặc oai nghiêm, rất xứng đáng một vị chúa tể nơi động này.

Ngộ Không đắc ý để thiết bảng xuống nhảy phóc lên cao ngồi.

Bầy khỉ thấy thiết bảng xúm nhau ôm lắc nhưng không nhúc nhích.

Chúng reo lên:

- Cha chả là nặng! Nặng như núi đá mà đại vương cầm nhẹ như không, thật sức mạnh phi thường, khó có người bì kịp.

Ngộ Không hỏi:

- Vật quí tìm chủ quí! Mấy ngàn năm bửu bối nằm đáy biển. Long Vương không biết dùng nên mới cho ta. Bửu bối có hào quang chiếu sáng dài hơn hai trượng, lớn trót một ôm. Ta chê dài và lớn, nó liền thu ngắn và nhỏ, chính giữa có hàng chữ Như Ý Kim Cô Bảng Trọng Nhứt Vạn Tam Thiên Ngũ Bá Cân. Chúng bay dang ra, ta bảo nó biến hóa cho xem.

Bọn khỉ vừa lui ra, Ngộ Không liền nói:

- Nhỏ, nhỏ, hết sức nhỏ.

Tức thì thiết bảng chuyển mình thun lại còn bằng cây kim. Ngộ Không lấy dắt vào mép tai.

Bầy khỉ kinh ngạc nói:

- Ðại vương còn gì hay hơn, xin làm phép nữa xem chơi.

Tôn Ngộ Không móc kim ra để lên bàn tay nói:

- Lớn! lớn, hãy lớn lên.

Kim bung ra lớn dài như trước.

Bầy khỉ vỗ tay reo lên lần nữa. Ngộ Không thích ý, nhảy ra sân động, chống thiết bảng, niệm thần chú, hóa mình cao lớn, đứng chững chạc bảo:

- Cao, cao, cao lên nữa.

Tức thì mình cao muôn trượng, đầu to như núi, răng bén như gươm, mắt lòa như chớp. Thiết bảng cũng cao vút mây xanh, hào quang chiếu rực trời.

Bảy mươi hai động yêu, thấy hào quang chiếu sáng tìm đến xem, thảy đều khiếp sợ, cúi đầu khâm phục.

Giây phút, Ngộ Không niệm chú thu lại nguyên hình, rồi vào động ngồi.

Bảy mươi hai yêu vương đến quì ra mắt.

Ngộ Không tỏ ý khoe khoang truyền khua chuông, đánh trống diễn binh, gươm giáo tuốt trần, cờ bay rợp đất.

Ngộ Không ngồi trên bệ, y phục chỉnh tề truyền phong quan chức như sau:

Bốn khỉ già làm tứ kiện tướng. Hai khỉ ngựa to đuôi làm Mã, Lưu nhị nguyên soái. Hai con vượn bạc má làm Bảng Bá nhị tướng quân. Binh quyền giao cho tứ kiện tướng thống quản.

Từ đó, Ngộ Không xưng là Mỹ Hầu Vương thường ngày đằng vân giá vũ, đi khắp nơi, cùng chơi thân với sáu vị ma vương, sớm tối luận bàn thế sự. Sáu ma vương là Ngưu ma vương, Giao ma vương, Bàng ma vương, Sư Đà vương, Nhĩ Hầu vương, Ngô Nhung vương.

Một đêm trăng thanh gió mát, Ngộ Không bày tiệc thết đãi các ma vương. Ăn uống suốt đến canh khuya, tiệc mới tàn. Sáu ma vương giã từ về động, Ngộ Không men nồng say ngủ, nằm ngáy vo vo như sấm dậy. Tứ kiện tướng dàn binh hầu hạ.

Trong giấc nồng, Ngộ Không chiêm bao thấy hai người: một người cầm vòng, một người nắm giấy, có đề ba chữ Tôn Ngộ Không, và hối hả tròng vòng vào cổ, dắt Tôn Ngộ Không đi. Ðến một nơi cung điện nguy nga, hồn Ngộ Không ngó lên thấy bảng đề ba chữ U Minh Giới, thất kinh lẩm bẩm:

- Nơi đây là Âm Phủ sao dắt ta đến đây làm gì?

Hai kẻ kia nói:

- Nhà ngươi tới số phải trở về Diêm Chúa, nên hai ta là quỉ Vô Thường, vâng chỉ đến bắt ngươi đây.

Tôn Ngộ Không nói:

- Ta không thuộc ngũ hành, vượt ngoại vòng tam giới, Thập Điện vô phép bắt ta, hãy coi chừng cung này tan vỡ.

Hai quỉ Vô Thường không đáp, dắt Ngộ Không đi mãi. Ngộ Không nổi giận, móc kim ở lỗ tai ra, niệm chú lớn thành thiết bảng, đập chết hai quỉ Vô Thường, rồi xông vào đập phá cung thành.

Ngưu Ðầu khiếp vía, Mã Diện kinh hồn, mạnh ai nấy chạy.

Bọn quỉ sứ vội chạy tới thập điện phi báo:

- Có Thiên Lôi giáng hạ phá đền đài, đập chết quỉ Vô Thường rồi!

Thập Ðiện đang ngồi thương nghị, nghe tin chẳng lành, liền kéo ra xem, thấy Ngộ Không hung hãn dữ tợn, bèn kêu lớn:

- Xin thượng tiên cho biết tên họ trước khi phá điện này.

Tôn Ngộ Không hói:

- Chúng bây biết là thượng tiên sao còn vô lễ, cho người đến bắt? Ta là thánh trời sanh, tên là Tôn Ngộ Không ở núi Hoa Quả, động Thủy Liêm. Còn chúng bay tên chi? Mau xưng lên kẻo tan hồn.

Thập Điện đồng xá, và nói:

- Chúng tôi là Nhứt Điện Tần Quảng Vương, Nhị Điện Sở Giang Vương, Tam Điện Tống Đế Vương, Tứ Điện Ngũ Quang Vương, Ngũ Điện Diêm La Vương, Lục Điện Bình Đẳng Vương, Thất Điện Thái Sơn Vương, Bát Điện Ðồ Nhị Vương, Cửu Điện Biện Thành Vương, Thập Điện Chuyển Luân Vương.

Tôn Ngộ Không nói:

- Các ngươi là vương vị, sao không hiểu lẽ trời, làm điều trái phép? Ta là thần tiên ngoài tam giới, vượt khỏi ngũ hành, sao các ngươi còn sai quỉ đến bắt?

Thập Điện nói:

- Mong thượng tiên bớt giận, vì thiên hạ lắm kẻ trùng tên, nhiều người giống tuổi nên Vô Thường lầm lỡ, thượng tiên nghĩ tình lượng thứ.

Tôn Ngộ Không nói:

- Còn nói trớ trêu, ta đập một thiết bảng tan hồn. Hãy lấy bộ sinh tử ra đây ta xem sao?

Thập Điện sợ sệt thưa:

- Xin thượng tiên quá bước lên điện này xem sổ.

Tôn Ngộ Không cầm thiết bảng nhảy phóc lên Sum La điện. Phán quan sợ sệt lật đật dâng sổ bộ.

Ngộ Không lật ra tra các bộ Vỏ trùng, Mao trùng, Lân trùng, Giáp trùng, mãi tới Côn trùng là cào, chấu, bướm, ong, cũng không thấy tên mình. Sau tra tới loài Viên hầu, đến chữ hầu, số một nghìn ba trăm năm mươi triệu, dưới có hàng chữ Tôn Ngộ Không mãi thị thiên sản thạch hầu. Cai thọ tam bá thập nhị tuế thiên chung.

Xem mấy hàng chữ, Tôn Ngộ Không căm tức, liền lấy viết chấm mực gạt bôi lia lịa và nói:

- Ta chẳng cần sống mấy trăm năm đó.

Ðã bôi tên mình còn bôi luôn cho các vượn, khỉ kia nữa. Ðoạn, quăng viết ném sổ và nói:

- Từ nay các ngươi đừng nhắc đến tên ta nữa đó!

Dứt lời huơi thiết bảng phóng mình ra khỏi điện Sum La, trở về dương thế.

Thập Điện Diêm Vương ai nấy đều lo sợ họp nhau qua cung Thúy Vân bàn với Ðịa Tạng Vương Bồ Tát làm sớ dâng biểu cáo với thiên đình.

Tôn Ngộ Không về đến dương trần, vấp chân giật mình thức dậy mới hay là chiêm bao!

Thấy Ngộ Không đã tỉnh rượu, tứ kiện tướng hỏi:

- Đại vương quá chén say lắm sao, mà ngủ đến một ngày một đêm vậy?

Ngộ Không kể lại việc đến Sum La điện, phá, bôi sổ vừa rồi, và cười lớn nói:

- Thế là từ nay chúng ta chẳng còn sợ chết, và khỏi lo Diêm Vương sai đi bắt nữa.

Bầy khỉ nghe nói mừng rỡ kéo nhau đến lạy tạ ơn. Từ đó về sau loài khỉ sống chết không có số mạng nữa.

Ngày kia, Ngọc Hoàng đang ngự nơi Linh Tiêu điện, chư thần, chư tiên chầu đủ mặt. Bỗng thấy thần Hoằng Tế Chơn Nhơn tâu:

- Có Ðông Hải Long Vương Ngao Quảng đến dâng biểu, còn đứng ngoài chờ lệnh.

Ngọc Hoàng truyền cho vào. Ngao Quảng bước đến quì lạy dâng sớ.

Tiên đồng tiếp sớ dâng lên, Ngọc Hoàng mở ra xem, thấy viết rằng:

Thủy nguơn hạ giới ở Ðông Thắng Thần Châu, Ðông Hải Tiểu Long Vương Ngao Quảng cúi dâng. Yêu tiên Tôn Ngộ Không ở động Thủy Liêm núi Hoa Quả đến hiên ngang nơi thủy giới, khi dễ thủy long, tước đoạt thần trân làm vũ khí cầm tay. Sau áp bức đòi cho được y quan, y giáp. Thật là hành động ngang tàng, xin Ngọc Hoàng thu về thượng giới để tránh tai họa về sau. Kính biểu.

Ngọc Hoàng xem sớ xong, liền phán:

- Thôi! Long thần yên tâm về cõi, để ta sai tướng xuống bắt Tôn Ngộ Không về vấn tội.

Ngao Quảng tạ ơn, bái biệt trở về thủy giới.

Phút chốc lại có đạo đồng tiên ông vào tâu:

- Có Tần Quảng Vương thừa lệnh U Minh Giáo Chủ Ðịa Tạng Vương đến dâng biểu.

Ngọc nữ vội thâu sớ dâng lên. Ngọc Hoàng cầm biểu chương xem thấy viết rằng:

U Minh Giáo Chủ Ðịa Tạng Vương kính dâng. Thiết nghĩ trời có thần, đất có quỉ, âm dương thay đổi, sống thác có mạng, muôn vật đều chịu kiếp luân hồi, không có vật gì trường tồn mãi mãi. Ðó là đạo lý.

Nay tại núi Hoa Quả, động Thủy Liêm, trời sanh khỉ đá thọ khí âm dương ba trăm năm rồi, tên là Ngộ Không, tài phép phi thường, hiên ngang quá lẽ. Vừa rồi Ngộ Không xuống Sum La điện giết quỉ Vô Thường, mắng vua Thập Điện, lại xóa bôi sổ bộ viên hầu, làm tuyệt đường sinh tử.

Thần kính dâng sớ nầy xin Ngọc Hoàng nhậm ngôn sai thiên binh xuống bắt Ngộ Không trị tội, thì chốn Âm Phủ mới khỏi mang họa.

Ngọc Hoàng xem xong liền phán:

- Thôi, Tần Quảng Vương lui về Âm Phủ, ta sẽ khiến tướng bắt Ngộ Không.

Tần Quảng Vương vui mừng lạy tạ lui ra.

Tiếp đó, Ngọc Hoàng phán hỏi:

- Thạch hầu sanh bao lâu, học được phép tiên nơi nào, mà tài giỏi như vậy?

Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ tâu:

- Cách chừng ba trăm năm chục năm nay, núi Hoa Quả có khối cẩm đá do khí âm dương nhật nguyệt kết tựu, sanh ra khỉ đá. Còn việc học phép thần thông chúng tôi chưa được rõ.

Ngọc Hoàng phán:

- Yêu hầu sanh chuyện, làm kinh động hạ giới, phải bắt về trừng trị. Vậy thần tướng nào đủ sức lãnh chiếu thu hồi Tôn Ngộ Không về trừng trị?

Thái Bạch Kim Tinh quì tâu:

- Thạch hầu là giống trời sanh, tu đã lâu năm thần thông biến hóa. Hạ thần thiết tưởng khó nổi thu hồi, chi bằng đòi về phong chức, lưu giữ tại thiên cung, nếu nó có hung hăng dễ bề trị tội. Xin Ngọc Hoàng lấy lượng khoan hồng, giáo dục vật linh dày công tu luyện.

Ngọc Hoàng ngẫm nghĩ một lúc, rồi gật đầu khen phải, truyền cho Văn Khúc Tinh Quân tả chiếu, giao cho Thái Bạch Kim Tinh hạ giới chiêu an.

Thái Bạch Kim Tinh lãnh mệnh thẳng đến động Thủy Liêm. Ðến nơi Thái Bạch Kim Tinh gọi bầy khỉ nhỏ đến nói:

- Ta là thiên sứ, lãnh chiếu Ngọc Hoàng, đến đây mời đại vương các ngươi lên trời lãnh chức. Mau vào báo gấp cho đại vương các ngươi ra hầu thiên chỉ.

Lũ tiểu hầu vội vã chạy vào báo. Tôn Ngộ Không mừng rỡ cười lớn, nói:

- May lắm! Ta có ý định lên trời chơi, nhưng chưa kịp đi, lại có thiên sứ đến rước.

Liền sửa soạn áo mão ra nghinh tiếp.

Thái Bạch Kim Tinh vào động. Ðứng giữa truyền thiên chỉ.

Tôn Ngộ Không chẳng hề lạy tạ, đứng cười ha hả:

- Ông phụng chỉ đến đây, đã dày công khó nhọc. Vậy ta cho lũ nó đãi tiệc nhé!

Thái Bạch nói:

- Ta dâng thiên chỉ không dám trễ lâu. Hầu vương mau theo ta về trời gấp.

Tôn Ngộ Không quay lại dặn bọn khỉ:

- Tứ kiện tướng hãy ở đây chăm sóc việc quân binh, bảo toàn thủ động. Ta về trời thăm dò đàng sá nếu tiện sẽ dẫn bay lên đó chơi cho biết.

Tứ kiện tướng vâng lời.

Tôn Ngộ Không đằng vân theo Thái Bạch.