HỒI THỨ TÁM MƯƠI LĂM Ngộ Không Gạt Bát Giới
Lão Quái Bắt Ðường Tăng
Lại nói chuyện quốc vương khai triều sớm, văn võ bá quan đều cầm biểu chương tâu rằng:
- Xin bệ hạ dung tội thất lễ cho chúng tôi!
Vua Diệt Pháp hỏi rằng:
- Bá quan có thất lễ chuyện chi, mà xin miễn tội?
Bá quan tâu rằng:
- Không biết cớ gì, chúng tôi ngủ mới thức dậy, tóc đã hết trơn làm như bị ai cạo!
Vua Diệt Pháp xem sớ rồi phán rằng:
- Chuyện nầy rất lạ, nội trong cung cấm cũng như vậy luôn. Không có người nào còn tóc!
Phán rồi ngồi ngó các quan, thấy ông nào cũng rơi nước mắt.
Vua Diệt Pháp thở ra phán rằng:
- Từ nầy sắp sau chẳng dám giết thầy chùa nữa.
Giây phút quan đương giá nói lớn rằng:
- Ai có việc chi thời tấu, bằng vô sự thì bãi chầu.
Quan tổng binh tuần thành quì tâu rằng:
- Hồi khuya tôi đi tuần thành, đuổi lũ ăn cướp lấy đặng tủ đồ, và bắt đặng con ngựa. Xin dưng cho bệ hạ phân định.
Vua Diệt Pháp mừng rỡ phán rằng:
- Khiêng tủ và dắt ngựa đến cho trẫm xem!
Khi ấy quan tổng binh vưng chỉ, truyền quân khiêng tủ dắt ngựa đến sân chầu.
Tam Tạng hoảng hồn hỏi nhỏ rằng:
- Ðồ đệ ôi, bây giờ biết tâu làm sao?
Tôn Hành Giả cười rằng:
- Ðừng làm bộ nhút nhát, tôi đã quy y cho nó rồi, đợi mở tủ ra tôn bằng thầy cả.
Khi vua Diệt Pháp truyền mở tủ, Bát Giới nhảy ra trước, bá quan xem thấy kinh hồn, Tôn Hành Giả đỡ thầy ra, còn Sa Tăng gánh đồ hành lý đi sau hết.
Bát Giới thấy tổng binh dắt ngựa, liền nhảy tới trước hứ một tiếng mà nói lớn rằng:
- Sao người dắt ngựa của ta? Mau mau trả lại!
Nói rồi nhảy đại qua nắm cương ngựa kéo lại.
Quan tổng binh hết hồn. Bốn thầy trò vào đền, vua Diệt Pháp xuống ngai nghinh tiếp, phán hỏi rằng:
- Thầy ở đâu đến đây?
Tam Tạng tâu rằng:
- Bần tăng là khâm sai vưng chỉ Ðường thiên tử qua Tây Phương thỉnh kinh tại chùa Ðại Lôi Âm.
Vua Diệt Pháp phán rằng:
- Sao mấy thầy ngủ trong tủ làm chi?
Tam Tạng tâu rằng:
- Tôi biết bệ hạ nguyện giết thầy chùa cho tới một muôn mạng, nên tôi không dám đi ngang qua thành, phải giả kẻ tục mà đi. Trong đêm tối vào quán mà ngủ. Lại e lậu sự khó lòng, phải chun vô tủ mà nằm cho kín đáo. Không dè bị ăn cướp khiêng đi, gặp quan trào thâu lại. Nay xin bệ hạ mở lượng rộng, tha chúng tôi đi thỉnh kinh, đã có ơn lại thêm phước.
Vua Diệt Pháp phán rằng:
- Sư phụ là thánh tăng Trung Hoa, trẫm không hay mà nghinh tiếp cam lỗi mười phần. Bởi khi trước nhiều kẻ thầy chùa kiêu ngạo trẫm, trẫm giận quá mới nguyện giết một muôn sãi mà rửa hờn. Số ấy đã gần đủ, không dè hồi hôm trời khiến trẫm quy y, hoàng hậu và bá quan thái giám cung phi cũng vậy. Xin thầy dạy bảo phép tu hành, trẫm quyết lòng thọ giáo.
Khi ấy Bát Giới cười ngất nói rằng:
- Ðã chịu làm đệ tử mà lễ nhập học ở đâu?
Vua Diệt Pháp phán rằng:
- Nếu chịu dạy quả nhơn, thì nguyện dưng châu báu ngọc vàng làm lễ ra mắt.
Tôn Hành Giả nói rằng:
- Chúng tôi là sãi chơn tu, chẳng hề ham tài lợi. Ghi lá điệp thông quan và đưa khỏi thành cũng đủ lễ, như vậy thì cơ đồ bền vững vận nước lâu dài.
Vua Diệt Pháp truyền dọn tiệc chay thiết đãi. Chúa tôi đồng làm lễ, kêu Tam Tạng bằng thầy. Ghi lá điệp thông quan xong xả, vua xin Tam Tạng đặt hiệu nước lại.
Tôn Hành Giả nói:
- Chữ Pháp tốt lắm, có một chữ Diệt không tốt mà thôi. Hôm nay có khâm sai đi ngang qua đây, lấy chữ Khâm làm kỉnh, đổi tên nước lại là Khâm Pháp Quốc. Trời khiến nước nầy từ đây sắp tới là - Biển lặng sông trong yên một mối Gió hòa mưa thuận khỏe muôn dân.
Khi ấy vua Khâm Pháp truyền ban chiếu cải hiệu lại, rồi dọn xa giá đưa bốn thầy trò ra khỏi thành.
Còn Tam Tạng từ giã vua Khâm Pháp, đi một đổi xa xa, rồi khen rằng:
- Ngộ Không! Ngươi làm chuyện đó có ích lắm!
Sa Tăng nói:
- Anh đi rước thầy chùa ở đâu hồi nửa đêm mà cạo đầu được nhiều dữ vậy?
Tôn Hành Giả bèn thuật chuyện lại, ai nấy cũng nực cười.
Ngày kia tới hòn núi cao, Tam Tạng dừng ngựa nói rằng:
- Ðồ đệ ôi! Nếu núi cao chắc có yêu tinh, phải giữ gìn cho lắm.
Tôn Hành Giả cười rằng:
- Không hề chi mà lo, có tôi đi theo thì vô sự.
Tam Tạng nói:
- Ðừng nói vô sự, ta coi chót núi cao quá, sanh nhiều cụm mây dữ dằn, ngó thấy chừng nào xốn xang chừng nấy.
Tôn Hành Giả cười rằng:
- Thầy quên tâm kinh của Ô Sào Thiền Sư, nên mới giựt mình như vậy!
Tam Tạng nói:
- Ta nhớ hết thảy, chẳng hề quên câu nào.
Tôn Hành Giả nói:
- Tuy thầy nhớ hết, mà còn quên mấy câu thơ đàng sau.
Tam Tạng hỏi:
- Bốn câu kệ ấy làm sao?
Tôn Hành Giả thưa rằng:
- Phật ở Linh Sơn vốn chẳng xa Linh Sơn thiệt ở tại lòng ta Mỗi người đều có Linh Sơn tháp Hễ nhớ Linh Sơn hết sợ tà.
Tam Tạng nói:
- Cứ theo bài kệ ấy chỉ nghĩa Phật tức tâm, tâm tức Phật, tâm chánh thành Phật, tâm tà thành ma.
Tôn Hành Giả nói:
- Không có khó chi, gìn lòng thanh tịnh việc dữ cũng hóa lành. Nếu sai chạy thì không nên việc. Lòng thành thì chùa Ðại Lôi Âm ở trước con mắt, chớ thầy nhát quá thì tâm thần chẳng an, biết ngày nào cho đến Ðại Lôi Âm?
Tam Tạng nghe nói an lòng, thầy trò đi mạnh mẽ. Giây phút nghe gió thổi ào ào, Tam Tạng kinh hãi nói rằng:
- Gió đó, gió đó!
Tôn Hành Giả nói:
- Mùa Xuân có gió chướng gọi là hòa phong. Mùa Hạ có gió Nam gọi là huân phong. Mùa Thu có gió Tây gọi là kim phong. Mùa Đông có gió Bắc gọi là sóc phong. Bốn mùa đều có gió, mà sợ nỗi gì?
Nói chưa dứt lời thấy khói đen mù mù, Tam Tạng càng thất sắc, Tôn Hành Giả thưa rằng:
- Xin thầy đừng sợ, bước xuống ngựa mà ngồi, có Bát Giới và Sa Tăng bảo hộ. Để lão Tôn đi xem thử kiết hung!
Nói rồi nhảy lên mây, án tay mà coi xuống, thấy có ba bốn con yêu nhỏ, đương tập làm gió làm sa mù.
Tôn Hành Giả cười thầm rằng:
- Thầy mình cũng linh, có bày điềm trước! Ta bây giờ vác thiết bảng nhảy xuống mà đập đại, thì chúng nó chết hết cả bầy. Xong sợ thất danh vì mang tiếng đánh lén. Ta muốn về sai Bát Giới đi đánh thử, chắc nó làm biếng không đi, phải làm mưu gạt nó mới đặng.
Nghĩ rồi nhảy xuống, Tam Tạng hỏi rằng:
- Ngộ Không, chỗ nổi ngút đen điềm hung hay kiết?
Tôn Hành Giả thưa rằng:
- Bây giờ đã hết gió tan khói rồi.
Tam Tạng nói:
- Phải, bây giờ có bớt hơn hồi nãy.
Tôn Hành Giả cười rằng:
- Tôi bình thường có đâu nói đó, coi chẳng hề lầm! Biết con Ðịa Võng là yêu, nó giả bị trói vào cây mà gạt thầy mở. Một hai thầy cũng cãi tôi, mới bị nó bắt đi động phòng, khóc gần hết nước mắt! Nay tôi cũng còn ỷ tài nhắm hay, tưởng chỗ ngút đó có một hai con quỷ thành tinh. Chẳng ngờ đến đó mà coi, thấy không phải là yêu quái. Thiệt là nhiều lần đúng cũng có lần sai.
Tam Tạng hỏi:
- Không phải yêu tinh, vậy chớ giống gì đó?
Tôn Hành Giả nói:
- Ấy là xóm nhà giàu ở phía kia. Họ nấu xôi và hấp bánh bao rất nhiều để dành cho trai tăng, nên hơi lên ngun ngút.
Bát Giới nghe nói, liền kéo Hành Giả mà hỏi nhỏ rằng:
- Anh ăn rồi phải không?
Tôn Hành Giả nói nhỏ lại:
- Ăn chút đỉnh không bao nhiêu, vì đồ nêm mặn quá.
Bát Giới hứ và nói rằng:
- Mặn lạt không hề gì, tôi ăn no một bữa.
Tôn Hành giả hỏi:
- Ngươi muốn lắm sao?
Bát Giới nói:
- Tôi đói chí tử! Anh lại còn khéo hỏi có muốn ăn hay không.
Tôn Hành Giả nói:
- Lời thánh nhơn có nói phụ tại, tử bất đắc tự chuyên . Nghĩa là con có cha, thì con không có quyền chi hết. Lẽ nào có thầy đó, mà mình đi ăn trước hay sao?
Bát Giới cười rằng:
- Miễn là anh đừng nói ra, thì tôi đi đặng.
Tôn Hành Giả cười rằng:
- Ai nói làm chi? Nhưng ta đố ngươi kiếm chuyện chi mà đi cho đặng?
Bát Giới nói:
- Chuyện làm thì dở, chuyện nói không thông, chớ chuyện kiếm ăn thì hay lắm!
Liền tính kế thưa với thầy rằng:
- Gần vô nhà trai tăng thì phải tính trước, nếu để con ngựa nầy đói, thì vô nhà nó phá rầm rầm. Vậy để tôi đi cắt cỏ cho nó ăn, rồi thầy trò sẽ vào nhà trai tăng một lượt.
Tam Tạng nghe nói mừng rỡ khen rằng:
- Ngươi bữa nay thật siêng năng quá, hãy đi cho mau mà trở về!
Bát Giới nói xuôi rằng:
- Tôi đi nhứt khắc.
Nói rồi chạy biến. Tôn Hành Giả bốc theo nói nhỏ rằng:
- Nhà trai tăng đãi những thầy thanh, không đãi những bộ tướng dữ tợn như vậy. Ngươi phải giả hình mới xong.
Bát Giới nghe lời, đi tới hòn núi biến ra thầy chùa lùn mà mập, tay gõ mõ miệng đọc lâm râm, làm bộ như đọc kinh chớ thực ra không thuộc câu kinh nào hết.
Khi ấy chúa yêu truyền lịnh cho các tiểu yêu đón đường bắt thịt, vừa lúc Bát Giới gõ mõ lủi vô. Tiểu yêu vây phủ đứa thì nắm áo nắm quần, đứa thì xách tai xách mũi.
Bát Giới nói:
- Mời ăn gì dữ vậy? Thủng thẳng tôi đi vô.
Lũ tiểu yêu hỏi:
- Muốn đi ăn giống gì đó?
Bát Giới nói:
- Các ngươi đã bố thí, làm việc trai tăng, thì ta đến nhằm lễ, không biết hay sao mà hỏi kia?
Lũ tiểu yêu cười rằng:
- Ta không phải trai tăng, thiệt là thực tăng. Chúng ta là yêu tiên tại núi nầy, hay bắt thầy chùa mà ăn thịt, nay bắt đặng ngươi đem về động nấu cho rục mà ăn một bữa. Ngươi đừng trông việc trai tăng.
Khi ấy Bát Giới nghe nói, trách thầm Hành Giả rằng:
- Ôn vật Bậc Mã Ôn, gạt ta đi nạp thịt cho yêu tinh, chớ có ai trai tăng ở đâu, Bậc Mã Ôn thiệt độc quá!
Xảy thấy chúng nó áp lại kéo níu đông lắm. Bát Giới nổi nóng hiện nguyên hình, vác đinh ba đập đại.
Các tiểu yêu bại tẩu, về động báo cho chủ nó hay rằng:
- Có một thầy chùa mập đi ngang qua núi nầy, chúng tôi quyết bắt về ăn thịt, không dè nó biến hóa.
Chúa yêu hỏi:
- Nó biến ra giống gì?
Tiểu yêu nói:
- Nó biến ra mỏ dài tai lớn, có lông gáy như heo rừng, hai tay cầm đinh ba đập chúng tôi gần chết, nên trở về báo cho đại vương hay.
Chúa yêu nghe nói xách roi sắt ra ngoài, ngó thấy Bát Giới thiệt dữ tợn, chúa yêu hét lớn rằng:
- Ngươi tên họ là chi, ở đâu đến đây? Phải nói thiệt thì ta dung mạng.
Bát Giới cười rằng:
- Ngươi không biết Trư tổ ông sao? Ta là học trò Ðường Tăng, gọi là Trư Bát Giới.
Chúa yêu nói:
- Nói vậy thì ngươi là học trò Ðường Tăng, thuở nay ta nghe đồn thịt Ðường Tăng quý lắm, ta không biết ở đâu mà kiếm, thời may đến nạp thịt cho ta, đố chạy đâu cho khỏi?
Nói rồi đánh một thiết tiên, Bát Giới ra oai cự chiến. Giây phút chúa yêu truyền các tiểu yêu phủ vây tứ phía.
Bát Giới đánh cầm đồng với chúa yêu, ngặt bị lũ tiểu yêu đông lắm nên đánh không xiết, ráng sức đỡ Nam đỡ Bắc cho khỏi bị thương tích là may.
Khi ấy Tôn Hành Giả ngồi sau lưng Tam Tạng, khi không vùng cười khan.
Sa Tăng hỏi:
- Chuyện gì mà sư huynh cười đó?
Tôn Hành Giả nói nhỏ rằng:
- Bát Giới là thằng điên, nghe ta nói gạt có đám trai tăng, nó ham ăn kiếm cớ đi lén, chắc là nó đập tiểu yêu cũng chết hết, chừng nào chúa động ra nó mới nguy! Mặc sức nó mắng Bậc Mã Ôn không biết mấy chục tiếng! Ngộ Tịnh ngươi đừng nói lậu cho thầy hay, để ta đi tiếp nó.
Nói rồi lén nhổ một sợi lông, hóa hình mình ngồi đó, còn hình thiệt biến mất, bay lên mây ngó xuống thấy Bát Giới bị vây, coi bộ muốn nạp thịt cho chúng nó.
Tôn Hành Giả nhảy xuống kêu lớn rằng:
- Bát Giới đừng sợ, có lão Tôn trợ chiến đây!
Bát Giới đắc thế, tinh thần mạnh mẽ hơn xưa, vác đinh ba đập đại, chúa yêu cự không lại liền bại tẩu.
Tôn Hành Giả thấy yêu quái chạy rồi, liền tàng hình về trước, rùng mình thâu lông lại, hiện nguyên hình như thường, ngồi sau lưng Tam Tạng.
Giây phút Bát Giới chạy về đổ ghèn đổ dãi, thở hào hển mà bái. Tam Tạng lấy làm lạ mà hỏi rằng:
- Ngươi đi cắt cỏ ngựa, sao coi bộ hơ hãi như vậy?
Bát Giới đấm ngực dậm chân nói rằng:
- Thầy ôi! Nếu nói ra thì mắc cỡ quá. Sư huynh gạt tôi, nói xóm kia có trai tăng mà nêm mặn quá ăn không đặng. Tôi sẵn đói bụng, nên mượn cớ cắt cỏ đi ăn lót bụng. Chẳng ngờ mới lò đầu tới, gặp một bầy yêu vây tôi, quyết bắt mà ăn sống! Tôi đánh một hồi giải vây không nổi, nhờ sư huynh chống gậy tang đến tiếp cứu, nếu không thì tôi chết, chẳng còn sống mà thấy mặt thầy.
Tôn Hành Giả cười rằng:
- Ngươi đừng kiếm chuyện vu vạ, mình đi ăn cướp lại khai xả cho người ta! Từ khi ngươi đi đến bây giờ, ta ngồi sau lưng thầy chẳng hề rời khỏi.
Tam Tạng nói:
- Thiệt Ngộ Không chẳng hề lìa ta, lẽ nào đi trợ chiến?
Bát Giới nhảy dựng lên nói rằng:
- Thầy đừng tin mắc lầm, sư huyngh có phép thế thân ấy là cái lông vượn già chớ kông phải hình thiệt.
Tam Tạng gật đầu rồi hỏi rằng:
- Ngộ Không, thiệt có yêu quái chăng?
Tôn Hành Giả biết giấu không đặng, túng phải đứng dậy cười rằng:
- Thiệt có ít con quỷ nhỏ, chúng nó chẳng dám chọc tới tôi. Bát Giới lại đây ta bầu cử ngươi một chức, bởi bảo hộ sư phụ mà đánh các động, chẳng khác chi cầm binh.
Bát Giới hỏi:
- Cầm binh là đánh giặc phải chăng?
Tôn Hành Giả nói:
- Phải, bởi Sa Tăng võ nghệ thua ngươi, nên ta cử ngươi làm chức khai lộ tiên phuông, nếu yêu quái không ra cũng tốt, bằng nó đón đường làm dữ, thì ngươi đánh nó mà lập công.
Bát Giới nhắm sức con yêu ấy, tài cũng không hơn mình bao nhiêu, nên nói rằng:
- Tôi chịu lãnh chức ấy.
Tôn Hành Giả vui mừng thỉnh thầy lên ngựa, Sa Tăng quảy gánh theo sau. Còn Bát Giới đi trước mở đường.
Nói qua con yêu bại tẩu về động, ngồi trên gành làm thinh làm thế, có ý ưu phiền. Tiểu yêu thấy vậy hỏi rằng:
- Ðại vương thường đi ra ngoài, trở về thì hớn hở, sao bữa nay coi ý buồn rầu?
Chúa yêu nói:
- Chúng bây ôi! Thường khi ta tuần núi, bất luận người và thú vật đều bắt về mà nuôi dưỡng chúng bây. Nay rủi quá gặp tay động lực!
Tiểu yêu hỏi:
- Người nào động lực với đại vương?
Chúa yêu nói:
- Gặp một hòa thượng gọi là Trư Bát Giới, vốn đệ tử Đường Tăng ở Ðông Ðộ đi thỉnh kinh. Ta bị nó đánh ít cái đinh ba mà bại tẩu! Ta thuở nay nghe đồn Ðường Tăng là Phật La Hán tu hành mười đời nếu ai ăn được miếng thịt Ðường Tăng thì sống hoài không chết. Không ngờ bữa nay tình cờ gặp nó, quyết bắt mà ăn thịt cho trường sanh. Nào hay nó có học trò như vậy! Tức biết chừng nào!
Nói chưa dứt tiếng, có một đứa tiểu yêu nhảy ra nói rằng:
- Ðừng ham ăn thịt, thịt Ðường Tăng ăn chẳng đặng đâu!
Chúa yêu hỏi:
- Làm sao mà ăn không đặng?
Tiểu yêu nói:
- Nếu dễ ăn thì nó đi đâu đến chốn nầy? Không đủ cho yêu tinh xứ khác nó ăn gỏi! Bởi nó có ba đứa học trò. Học trò lớn là Tôn Hành Giả, học trò thứ hai là Bát Giới, học trò thứ ba là Sa Tăng.
Chúa yêu hỏi:
- Sa Tăng sánh với Bát Giới ra thể nào?
Tiểu yêu nói:
- Cũng không hơn thua bao nhiêu.
Chúa yêu hỏi:
- Còn Tôn Hành Giả ra thể nào?
Tiểu yêu le lưỡi nói rằng:
- Tôi không dám nói! Tôn Hành Giả thần thông quảng đại, biến hóa vô cùng, năm trăm trước nó đánh thiên cung, tướng trời bắt không đặng nó! Mình trông gì ăn thịt Ðường Tăng?
Chúa yêu hỏi:
- Làm sao mà ngươi biết hắn kỹ như thế!
Tiểu yêu nói:
- Tôi hồi trước ở núi Sư Đà, động Sư Đà. Đại vương ấy không biết phải quấy, muốn ăn thịt Ðường Tăng bị Tôn Hành Giả dùng thiết bảng phá động tan nát. May tôi có trí khôn, mở cửa sau mà trốn đến đây nhờ đại vương cho ở, bởi vậy nên tôi biết nó có tài.
Chúa yêu nghe nói sợ thất sắc. Xảy có tiểu yêu khác chạy lại nói rằng:
- Xin đại vương đừng sợ. Nếu muốn ăn thịt Ðường Tăng thì tôi có kế bắt nó.
Chúa yêu hỏi:
- Ngươi tính kế chi?
Tiểu yêu nói:
- Tôi có kế phân biện mai hoa.
Chúa yêu hỏi:
- Làm sao mà gọi là kế phân biện mai hoa?
Tiểu yêu nói:
- Bây giờ đem các yêu trong động ra hết thảy. Trong một ngàn chọn một trăm đứa hay. Rồi trăm đứa hay chọn rút lại mười đứa hay. Và mười đứa ấy cho thi với nhau mà tuyển ba đứa hạng nhứt có tài năng, biết biến hóa. Ba đứa ấy đều hóa ra hình đại vương, cũng cầm thiết tiên như đại vương, mai phục ba chỗ. Trước hết một người đánh với Bát Giới, sau sai một người đánh với Tôn Hành Giả, rốt lại một người đánh với Sa Tăng, để ba đứa tiểu yêu đánh cầm chừng với ba anh em nó. Còn đại vương ở trên không, thò tay bắt Ðường Tăng như lấy đồ trong túi, có khó chi đâu?
Chúa yêu nghe nói mừng rỡ khen rằng:
- Kế ấy hay lắm, hay lắm. Nếu bắt không đặng Ðường Tăng thì thôi. Còn nếu bắt đặng, thì ta phong ngươi làm chức tiên phuông.
Tiểu yêu liền mừng rỡ tạ ơn. Khi ấy chúa yêu y lời tuyển ba đứa tài năng, đều hóa ra hình mình, cầm thiết tiên mai phục ba ngõ.
Nói về Tam Tạng yên lòng, cứ đi theo Bát Giới, đi một hồi lâu, nghe bên đường hét lên một tiếng, có một con yêu nhảy ra, xốc lại muốn bắt Tam Tạng.
Tôn Hành Giả kêu rằng:
- Bát Giới yêu tinh tới đó sao ngươi chẳng ra tay?
Bát Giới rút đinh ba đập đại. Còn yêu đưa thiết tiên ra đỡ. Hai người đương đánh nhau dưới chân núi, xảy nghe tiếng hét trong bụi cỏ, có con yêu nhảy ra, xốc lại muốn bắt Tam Tạng, Tôn Hành Giả nói:
- Thầy ôi, Bát Giới nhắm con mắt, để con yêu chạy lại bắt thầy đó, để lão Tôn đánh nó.
Nói rồi rút thiết bảng xông tới đánh liền. Con yêu không nói chi hết, đưa thiết tiên ra đỡ. Hai người đương đánh với nhau tại dưới bờ cỏ, xảy nghe gió thổi sau lưng núi, có con yêu khác nhảy ra xốc lại Tam Tạng. Sa Tăng ngó thấy thất kinh đưa gậy cản lại, con yêu đưa thiết tiên đánh nữa. Chúng nó vừa đánh vừa dụ ba anh em theo ra xa xa.
Chúa động ở trên mây ngó xuống thấy Ðường Tăng ngồi trên ngựa một mình, bèn thò tay nắm cổ Ðường Tăng, nổi gió bay về động kêu bớ tiên phuông.
Khi ấy con yêu bày kế nọ ra động quỳ lạy thưa rằng:
- Lẽ nào tôi dám chịu chức lớn như vậy?
Chúa yêu nói:
- Tướng quân ôi! Một lời đã hứa, như màu trắng nhuộm đen. Nguyên ta có nói nếu bắt đặng Ðường Tăng, thì phong ngươi làm chức tiên phuông. Nay nhờ kế ấy mà thành công, lẽ nào thất tín? Bảo trẻ nhỏ chùi chảo nhúm lửa mà nấu Ðường Tăng. Ta với ngươi đều ăn thịt cho trường thọ.
Tiên phuông nói:
- Ðại vương ôi! Chẳng nên ăn thịt nó đâu!
Chúa yêu hỏi:
- Ðã bắt đặng sao chẳng chiụ ăn?
Tiên phuông nói:
- Ăn no thì khó gì! Bát Giới với Sa Tăng còn nói nhơn nghĩa. Sợ có một mình Tôn Hành Giả ác độc lắm! Nếu nó hay đặng, nó không thèm đánh với mình chi, nó đập một thiết bảng cũng đủ gãy núi nầy, thì chỗ đâu mình ở?
Chúa yêu nói:
- Tiên phuông ôi! Tự ý ngươi tính như nào thì tính.
Tiên phuông nói:
- Theo ý tôi, thì dẫn Ðường Tăng ra sau vườn trói lại trên cây. Ðợi đôi ba ngày nó không tìm tới động, ta sẽ thủng thẳng mà ăn thịt. Như vậy thì tiện hơn.
Chúa yêu nghe nói bảo dắt Ðường Tăng đem ra sau vườn trói trên cây đại thọ.
Tam Tạng khóc than rằng:
- Ðồ đệ ôi! Các ngươi đánh yêu quỷ ở đâu, để ta ở đây chịu khổ, biết chừng nào cho gặp mặt, thảm thiết quá chừng!
Khi ấy Tam Tạng đang khóc, ngó thấy người bị trói trên cây trước mặt, người ấy kêu rằng:
- Hòa thượng ôi! Thầy cũng bị bắt hay sao?
Tam Tạng hỏi:
- Ngươi là ai đó?
Người ấy nói:
- Tôi là người đốn củi núi nầy, bị chúa yêu bắt trói tại đây, nay đã ba bữa nó gần ăn thịt của tôi.
Tam Tạng nói:
- Tiều phu ôi! Người thác có một mình không đeo theo chi lắm. Chớ ta thác còn trục trặc không êm.
Tiều phu nói:
- Thầy ôi! Thầy là người tu hành thác rồi thì thôi, còn chuyện gì đeo theo?
Tam Tạng nói:
- Ta là sãi ở Ðông Ðộ đi thỉnh kinh ở Tây Phương đặng đem về cho thiên tử cầu cho các đảng cô hồn. Nếu ta chết thời chúa ta trông kinh cũng hết hơi, đã lỗi đạo làm tôi, mà cô hồn trong thành Uổng Tử không trông gì siêu độ, té ra bao nhiêu công quả đều hóa tro. Sao gọi là không đeo theo?
Tiều phu nghe nói, rơi lụy than rằng:
- Thầy ôi! Thầy thác hãy còn thảm vừa vừa. Tôi thác mới thảm hơn nữa, bởi tôi mồ côi cha hồi nhỏ. Còn một mẹ già, nay đã tám mươi ba tuổi, tôi không nghề nghiệp chi, nhà ngèo cứ đi đốn củi. Nếu tôi thác, thì không ai nuôi dưỡng mẹ già, sợ phải chết đói không ai chôn cất nữa, tức tối lắm, thảm thiết biết chừng nào!
Tam Tạng nghe nói khóc ròng than rằng:
- Tội nghiệp vô cùng, thờ chúa thờ thân cũng vậy, người vì mẹ, ta vì vua.
Nói về Tôn Hành Giả đánh yêu chạy rồi, trở về không biết thầy đâu mất, chỉ còn đồ hành lý và ngựa mà thôi. Bát Giới và Sa Tăng thì không thấy đâu, Tôn Hành Giả dắt ngựa quảy gánh đi kiếm bơ vơ.