HỒI THỨ CHÍN MƯƠI LĂM Hành Giả Biết Yêu, Trừ Ngọc Thố
Thiên Bồng Nhớ Tật, Níu Hằng Nga
Tôn Hành Giả thấy thầy có nết như vậy, thì khen thầm rằng:
- Ðáng ông hòa thượng lắm, tuy tai phàm mắt tục mà thấy sắc không mê, chẳng mến giàu sang không tham lợi lộc! Ta phải ráng cứu kẻo tội nghiệp thầy.
Xảy thấy hoàng hậu dắt công chúa lại gần, lạy chúc vạn tuế. Tam Tạng run cằm cặp hồn vía lên mây!
Tôn Hành Giả coi rõ trên đầu công chúa có một điểm khí yêu, song không dữ cho lắm. Liền bay lại nói nhỏ bên tai Tam Tạng rằng:
- Thầy ôi! Công chúa giả.
Tam Tạng nói nhỏ lại rằng:
- Biết là giả, làm sao cho nó hiện hình?
Tôn Hành Giả nói:
- Ðể tôi hiện hình bắt nó.
Tam Tạng nói:
- Không đặng, không đặng, chẳng nên kinh giá, để hoàng đế và hoàng hậu lui ra rồi sẽ hay.
Tôn Hành Giả tánh nóng nảy đợi không đặng, hiện nguyên hình nhảy lại chụp công chúa và hét lớn rằng:
- Nghiệt súc, ngươi cả gan lộng giả thành chơn còn chưa vừa ý, lại muốn hại tới thầy ta.
Khi ấy vua Thiên Trúc thất kinh chết đứng. Hoàng hậu té bò càng, cung nga thế nữ chạy mất hết! Còn Tam Tạng vừa run vừa ôm vua Thiên Trúc mà tâu rằng:
- Xin bệ hạ đừng kinh hãi. Ấy là đệ tử tôi hiện hình mà bắt công chúa giả.
Khi ấy con tinh biết lậu sự rồi, nó vùng khỏi Hành Giả liền cởi áo và bỏ đồ nữ trang chạy ra miếu Thổ Ðịa lấy cái chày đâm thuốc như đoản côn.
Tôn Hành Giả đuổi theo, nó quay lại đánh một chày. Tôn Hành Giả đưa thiết bảng ra đỡ.
Hai người đánh tại vườn hoa. Giây phút nó nhảy lên nửa lừng. Tôn Hành Giả liền nhảy theo đánh.
Bá tánh xem thấy vỡ mật, nội trào coi cũng hết hồn. Tam Tạng kêu và nói lớn rằng:
- Ai nấy đừng hãi kinh, ấy là yêu tinh giả hình công chúa, để học trò tôi bắt nó, thì biết cội rễ rõ ràng.
Còn mấy bà Quý Phi lấy trâm áo dưới đất đưa cho hoàng hậu. Hoàng hậu xem rồi phán rằng:
- Thiệt y phục của con ta. Song nó đã để mình trần mà đánh với hòa thượng trên mây, chắc là loài yêu quái mới đằng vân đặng.
Vua Thiên Trúc nói phải, quan quân xét lại mới tỉnh hồn, đồng coi hai người hỗn chiến trên mây, hơn nửa ngày không phân thắng bại, ai nấy đều lắc đầu!
Còn Tôn Hành Giả giận quá, quăng thiết bảng lên, bảo:
- Biến biến.
Thiết bảng liền biến ra cả trăm cái, đánh đập tứ bề, con tinh hóa gió lên mây.
Tôn Hành Giả bay lên đuổi mãi, đuổi thét tới Tây Thiên Môn, thấy cờ xí phất phơ, Tôn Hành Giả kêu lớn nói rằng:
- Mấy người giữ Tây Thiên Môn phải đón yêu tinh lại, đừng để nó chạy qua!
Khi ấy Hộ Quốc Thiên Vương nghe kêu, liền dẫn Tứ Nguơn Soái đem binh cản lại. Con tinh đi tới không đặng, tức mình trở lại đánh liều mạng với Hành Giả.
Tôn Hành Giả coi lại thấy đoản côn của con yêu, một đầu lớn, một đầu nhỏ, coi như cái chày đâm thuốc, liền nực cười hỏi rằng:
- Nghiệt súc, ngươi cả gan dám lấy chày mà cự với thiết bảng của lão Tôn?
Con tinh nghiến răng trẹo trẹo mà nói rằng:
- Ngươi không biết binh khí của ta, hãy nghe cho rõ.
- Vốn nó bằng ngọc Ở tại Thiềm Cung Quết thuốc trường sanh Mấy ngàn năm lẽ Khỉ già phải né Thiết bảng cũng lui Đánh trúng một cui Hồn về chín suối.
Tôn Hành Giả nghe nói cười rằng:
- Nghiệt súc ôi! Ngươi đã ở Cung Thiềm, thì biết danh lão Tôn lắm, sao còn dám cự địch với ta? Mau mau hiện nguyên hình ta dung tánh mạng.
Con yêu nói:
- Ta cũng biết ngươi là Bậc Mã Ôn, năm trăm năm trước phá tới thiên cung, đáng lẽ nhịn ngươi mới phải. Ngặt vì ngươi phá việc vợ chồng, cũng như là cừu cha mẹ, nên tức lòng ta lắm, quyết một còn một mất với ngươi.
Tôn Hành Giả nghe nói tới Bậc Mã Ôn, liền nổi hung đánh dữ hơn trước.
Cả hai vừa đánh vừa chạy tới cửa Nam Thiên. Con quái đánh ráng ít hiệp rồi nó hóa ra hào quang sáng giới, bay xuống hướng Nam. Tôn Hành Giả theo đuổi tới hòn núi kia, hào quang nhập vào núi. Tôn Hành Giả kiếm không đặng sợ nó trở về hại thầy nên nhìn hòn núi cho nhớ, rồi liền bay trở lại.
Lúc ấy nhằm giờ Thân, vua Thiên Trúc và hoàng hậu đương nghi ngại, xảy thấy Tôn Hành Giả ở trên mây nhảy xuống kêu rằng:
- Thầy ôi! Tôi đã về đây.
Tam Tạng nói:
- Ngộ Không đứng lại đã, chẳng nên làm kinh giá. Ta hỏi ngươi vậy chớ chuyện công chúa giả ra thể nào?
Tôn Hành Giả chắp tay đứng ngoài cung Chi Thước thưa rằng:
- Ðệ tử đánh nửa ngày nó đã bại tẩu. Tôi đuổi theo tới núi hướng Nam, kiếm hoài không đặng. Tôi sợ nó biến hóa về cung mà hại thầy, nên phải trở lại xem thử.
Vua Thiên Trúc nghe nói, liền níu Tam Tạng mà hỏi rằng:
- Như giả công chúa là yêu, chớ chơn công chúa ở đâu, xin cắt nghĩa cho rõ?
Tôn Hành Giả nói hớt rằng:
- Ðợi lão Tôn bắt giả công chúa xong, tự nhiên sẽ có chơn công chúa.
Khi ấy hoàng hậu nghe nói rất mừng, hết lòng nghi sợ, liền bước tới lạy Hành Giả mà nói rằng:
- Xin thánh tăng cứu chơn công chúa về đây, tôi sẽ đền ơn trọng thể.
Tôn Hành Giả nói rằng:
- Chốn nầy là cung cấm, tôi chẳng thể nói chuyện lâu, xin nương nương an lòng về cung. Còn bệ hạ và thầy tôi ra đền, tôi nói chuyện mới đặng.
Hoàng hậu y lời về cung. Vua Thiên Trúc đi với Tam Tạng và Hành Giả ra đền truyền chỉ dọn tiệc thiết đãi. Tôn Hành Giả nói:
- Xin mời hai vị sư đệ tôi đến đây bảo hộ thầy tôi, phòng khi yêu nó hiện về làm hại, tôi mới vững bụng đi bắt yêu tinh.
Vua Thiên Trúc y lời thỉnh Sa Tăng, Bát Giới tới. Tôn Hành Giả thuật chuyện lại. Rồi dặn rằng:
- Hai em phải ráng sức giữ gìn thầy cho lắm, đặng ta đi bắt yêu tinh đem về, mà dưng ra công chúa thiệt.
Dặn rồi nhảy thót qua núi Nam, kiếm một hồi không thấy cửa động. Tôn Hành Giả nổi nóng, bắt ấn niệm chú thâu Sơn Thần, Thổ Ðịa đến hỏi rằng:
- Núi nầy tên chi, có bao nhiêu yêu quái? Phải khai thiệt, kẻo ta đập chết bây giờ!
Sơn Thần, Thổ Ðịa quỳ thưa rằng:
- Núi nầy tên là Mao Ðỉnh. Trong núi có ba cái hang nhỏ chớ không có yêu quái. Từ xưa đến nay gọi là Phước Ðịa, nếu đại thánh muốn kiếm yêu quái, xin đi theo ngõ lên Tây Phương, chớ đây thiệt không có yêu quái.
Tôn Hành Giả nói:
- Ta mới đuổi một con yêu đến núi nầy, không biết nó trốn ngõ nào, kiếm hoài không đặng!
Thổ Ðịa, Sơn Thần nghe nói hồ nghi yêu tinh chun xuống hang thỏ mà trốn, nên dẫn Hành Giả đến ba cái hang thỏ mà kiếm. Mới tới hai cái hang dưới chơn núi, thỏ thất kinh chạy ra cả bầy, coi lại là hang trống không có chi hết.
Ðoạn dẫn lên chót núi tới hang thỏ lớn đã thấy lấp rồi, coi lại có tấm đá lớn đậy miệng hang.
Thổ Ðịa nói:
- Chắc yêu tinh bị đuổi nột, nên chun xuống hang nầy.
Tôn Hành Giả lấy thiết bảng xeo tấm đá lên, con yêu ở dưới hang hú một tiếng nhảy ra mắng rằng:
- Ai bảo Sơn Thần làm khôn, Thổ Ðịa mách miệng, đem cừu nhơn tới ổ kiếm ta?
Vừa mắng Thổ Ðịa, Sơn Thần, vừa đánh với Hành Giả. Thổ Ðịa, Sơn Thần rút lui.
Còn Tôn Hành Giả ráng sức bình sanh, đánh con yêu ấy trở tay không kịp, nó vừa đánh vừa rút lui cho tới trời tối.
Tôn Hành Giả đuổi theo, con yêu ấy chắc mười phần phải chết, vì đã đuối sức rồi.
Xảy nghe trên mây có tiếng kêu lớn rằng:
- Đại thánh khoan đánh đã.
Tôn Hành Giả ngó ngoái lên, thấy Thái Âm Tinh Quân đi với Hằng Nga tiên nữ, đã bay xuống trước mặt. Tôn Hành Giả giựt mình không dám đánh nữa, liền bái mà hỏi rằng:
- Chẳng hay bà giáng hạ có chuyện chi?
Thái Âm Tinh Quân nói:
- Con yêu đánh với ngươi đó, là con Ngọc Thố của ta. Nó thuở nay ở tại cung Quảng Hàn đâm thuốc huyền sương là trường sanh dược. Bởi nó ăn cắp chìa khóa mở cửa cung mà trốn đã một năm nay. Ta đánh tay biết bữa nay nó bị nạn mà chết, nên xuống đây mà cứu nó. Xin đại thánh vị mặt ta, tha nó làm ơn.
Tôn Hành Giả nói rằng:
- Hèn chi nó đánh với lão Tôn bằng cái chày đâm thuốc! Bởi bà không rõ, ngỡ nó là hiền. Chớ nó xuống phàm bắt công chúa nước Thiên Trúc mà hưởng phú quý, nay nó gieo cầu nhằm thầy tôi, quyết chăm làm phò mã. Thiệt là hai, ba án không lẽ thứ tay.
Thái Âm Tinh Quân nói:
- Đại thánh không rõ, chớ công chúa không phải người phàm, nguyên trước là Tố Nga ở tại cung Quảng Hàn, cách hai mươi năm có đánh Ngọc Thố một vả. Sau lại sanh tâm muốn việc trần tục, mới lén xuống đầu thai mà làm công chúa nước Thiên Trúc. Còn Ngọc Thố oán Tố Nga vả nó một cái, nên sau lén xuống báo cừu, mới bắt Tố Nga quăng ra ngoài đồng cho bỏ ghét, rồi hiện hình ở thế trong cung, tội ấy không đáng giết. Song sanh sự chấm Đường Tăng làm phò mã, tội ấy không dung. Tuy vậy mà chưa động phạm tới Ðường Tăng, xin đại thánh vị tình mà tha tội cho nó, ta sẽ đem nó về cung Quảng Hàn.
Tôn Hành Giả cười rằng:
- Như vậy thì sự nhơn quả một vay một trả cũng vừa. Lão Tôn cũng oán cừu chi mà nghịch ý? Song còn một điều nầy bất tiện lắm là nếu bà thâu Ngọc Thố về cung, chắc lão Tôn thuật chuyện lại vua Thiên Trúc không tin, vì chẳng có bằng cớ! Vậy thì xin bà chịu phiền đi với lão Tôn đem Ngọc Thố tới đền vua Thiên Trúc mà làm chứng. Một là rõ thần thông của lão Tôn, hai là cắt nghĩa cho rõ sự nhơn quả của công chúa.
Thái Âm Tinh Quân nghe nói liền chỉ con yêu mà nạt rằng:
- Sao ngươi chưa hiện nguyên hình, còn đợi chừng nào nữa?
Con yêu ấy liền nhào xuống, hiện nguyên hình là con thỏ ngọc, lông trắng như sương.
Thái Âm Tinh Quân lấy dây cột cổ nó mà dắt đi, truyền Hằng Nga đằng vân theo mình đi qua đền vua Thiên Trúc với Hành Giả.
Lúc ấy đã chạng vạng, trăng mọc tỏ rõ. Vua Thiên Trúc, Tam Tạng đương ngồi ngắm đền, xảy thấy hướng Nam có một vừng mây đỏ sáng chói như ban ngày, bay lần tới trước điện.
Lại nghe Tôn Hành Giả kêu lớn rằng:
- Bệ hạ nghe cho rõ. Hãy mời hoàng hậu ra đây mà xem.
Vua Thiên Trúc y lời, vợ chồng và các Quý Phi đồng ra ngoài đền mà làm lễ.
Khi ấy Tôn Hành Giả cắt nghĩa rằng:
- Bà đây là Nguyệt Cung Hoàng Hậu Thái Âm Tinh Quân. Cô nầy là Hằng Nga trong cung Nguyệt. Còn con thỏ nầy là Ngọc Thố nó giả làm công chúa trót năm.
Vua Thiên Trúc và hoàng hậu với các Quý Phi đồng thắp hương quì lạy. Tam Tạng, Sa Tăng, Bát Giới và bá quan văn võ cũng lạy mừng. Thiên hạ cũng đặt bàn hương án lạy và niệm Phật.
Khi ấy Bát Giới thấy Hằng Nga đứng sau lưng Thái Âm Tinh Quân, trực nghĩ nhớ chuyện cũ. Bát Giới nhảy bổ lên nửa lừng, nắm tay áo Hằng Nga mà cười rằng:
- Nàng ôi, ta với nàng là tình cũ nghĩa xưa, cũng vì nàng mà ta phải đọa ra thân ông chảng, xin nàng xét chuyện cũ mà thương tình ở chơi một lát với ta kẻo tội nghiệp!
Tôn Hành Giả thấy gai con mắt, liền bước lại xách tai Bát Giới, vả miệng vài cái và mắng rằng:
- Ngươi còn thói rừng, không biết lễ nghĩa. Chỗ nầy không phải chỗ chơi mà dám trêu hoa ghẹo Nguyệt.
Bát Giới nói:
- Giữa chốn nầy ta làm chi đặng mà ngại? Bất quá giả ngộ cho vui kẻo buồn.
Khi ấy Thái Âm Tinh Quân và Hằng Nga đồng bay về cung Nguyệt. Còn Tôn Hành Giả kéo cổ Bát Giới xuống.
Vua Thiên Trúc mời Hành Giả vào đền, hỏi thăm rằng:
- Trẫm nhờ ơn đại thánh trổ tài hóa phép trừ đặng yêu tinh, song không biết công chúa thiệt ở đâu, xin cắt nghĩa cho rõ?
Tôn Hành Giả nói:
- Chơn công chúa không phải cốt phàm. Vốn thiệt Tố Nga trong cung Nguyệt. Bởi hai mươi năm trước Tố Nga bạt tai Ngọc Thố một cái, rồi sanh tâm muốn xuống phàm trần, mới lén đầu thai vào hoàng hậu. Còn Ngọc Thố nhớ tiền cừu, năm ngoái trốn xuống bắt Tố Nga bỏ tại đồng hoang, rồi biến hình công chúa vào cung mà ở. Sự nhơn quả ấy là Thái Âm Tinh Quân cắt nghĩa rõ ràng như vậy. Nay Thái Âm Tinh Quân đã thâu Ngọc Thố về Cung Thiềm, mai bệ hạ dàn giá đi tìm công chúa.
Vua Thiên Trúc nghe rõ, rơi lụy than rằng:
- Con ôi! Từ khi trẫm lên ngôi đến nay, không đi ra khỏi cửa thành, nay biết con ở đâu mà kiếm cho đặng?
Tôn Hành Giả cười rằng:
- Bệ hạ đừng phiền não làm chi! Chơn công chúa bây giờ ở tại chùa Bố Kim. Bữa nay đã tối, hãy cứ nghỉ ngơi. Mai lão Tôn sẽ đem công chúa lại.
Khi ấy bá quan nghe nói, đồng quì tâu rằng:
- Xin bệ hạ hãy an lòng, chớ phiền muộn mà kém hao vóc ngọc. Thần tăng biết việc đằng vân giá vụ thì càng thông quá khứ vị lai. Mai bệ hạ cậy thần tăng dẫn đường, thì tìm ra công chúa.
Vua Thiên Trúc y tấu, lau nước mắt phán rằng:
- Ðiển thiện quan, dọn yến tại Lưu Xuân Đình đãi bốn vị thánh tăng cho xứng đáng.
Khi ấy quan điển thiện vưng chỉ, dọn yến rồi, mời bồn thầy trò ăn uống xong xả, liền dọn phòng nghỉ ngơi.
Còn đêm ấy vua Thiên Trúc và hoàng hậu mảng nhớ con nên vợ chồng than khóc, không ngủ đặng chút nào. Tuy vậy mặc lòng mà yêu tinh đi rồi, nên vua Thiên Trúc và hoàng hậu đều tiêu hết hơi đen trên mặt, tinh thần mạnh mẽ, trí hóa minh mẫn như xưa.
Rạng ngày vua Thiên Trúc lâm triều, bá quan văn võ chầu chực chúc tụng xong xả. Vua Thiên Trúc cho mời bốn thầy trò vào đền, truyền nhắc bốn cái cẩm đôn mời ngồi tử tế.
Vua Thiên Trúc bước xuống ngai phán rằng:
- Hồi hôm đại thánh nói rằng chơn công chúa bây giờ ở tại Bố Kim Tự. Đầu đuôi như thế nào? Xin nói cho trẫm rõ.
Tam Tạng nói:
- Hôm trước bần tăng từ phương Đông tới đây, vừa vặn tối trời, bèn vào chùa Cấp Cô Độc Bố Kim Tự xin ngủ nhờ, được các nhà sư trong chùa tiếp đãi chu đáo. Ăn cơm tối xong, chúng thần đi dạo ngắm trăng. Tới chỗ vườn xưa ngắm di tích cũ, bỗng nghe văng vẳng tiếng khóc. Hỏi duyên do, hòa thượng thuật chuyện rằng năm ngoái đương tham thiền trong lúc ban đêm, nghe tiếng khóc văng vẳng ngoài cửa sau, bước ra nền Kỳ Viên, ngó thấy một người quốc sắc, ngồi một mình than khóc. Lão hòa thượng nghi là yêu quái, mới hỏi căn do. Nàng ấy nói mình là công chúa nước Thiên Trúc đi ngoạn kiểng bị gió lớn thổi bay tới đây.
Lão hòa thượng lập thế mà nuôi. Vì sợ các tăng khuấy phá, nên để nàng ấy trong phòng riêng rồi đóng cửa chắc chắn. Nói gạt các sãi rằng mới bắt đặng yêu tinh xiềng tại phòng ấy vì sợ nó hại lê dân, song cứ mỗi ngày nên đem cơm nước cho nó ăn mà làm phước. Các sãi cũng tin, và nàng ấy cũng biết ý, nên ban ngày giả điên nói sàm, còn ban đêm kêu cha mẹ mà khóc! Lão hòa thượng muốn dưng cho bệ hạ, song chẳng nghe tin mất công chúa, nên chưa dám vì sợ có tội. Nhân dịp bần tăng nghe tiếng khóc dọ hỏi, lão hòa thượng mới ân cần dặn bần tăng đến đổi điệp thì coi quả có mất công chúa hay không. Ai ngờ công chúa gieo cầu trúng bần tăng, nên mới bị vấn vương mấy bữa. Và hôm nay mới biết công chúa giả là Ngọc Thố trên cung Quảng Hàn! Công chúa thiệt quả là đang ở Bố Kim Tự.
Vua Thiên Trúc nghe rõ liền cất tiếng khóc vang. Khi ấy tam cung lục viện nghe vua khóc lớn, thất kinh đồng chạy đến hỏi thăm.
Nghe thuật chuyện lại, ai nấy cũng động lòng rơi lụy. Giây phút vua Thiên Trúc bớt khóc, liền hỏi thăm rằng:
- Chẳng hay chùa Bố Kim cách bao nhiêu dặm?
Tam Tạng tâu rằng:
- Cách đền chừng hơn sáu chục dặm.
Vua Thiên Trúc phán rằng:
- Vậy thì thái sư coi thế việc triều đình cho trẫm. Đặng trẫm với chánh cung hoàng hậu dẫn bá quan theo đại thánh đến chùa Bố Kim mà rước công chúa.
Bá quan vưng chỉ dàn giá theo phò. Tam Tạng và Sa Tăng, Bát Giới dẫn lộ.
Tôn Hành Giả rùng mình một cái đã tới chùa Bố Kim. Các sãi thấy Tôn Hành Giả ở nửa lừng sa xuống liền hoảng hốt quỳ xuống hỏi:
- Lúc ra đi, thấy ngài cùng đi bộ với mọi người, hôm nay sao ngài lại từ trên trời xuống?
Tôn Hành Giả cười rằng:
- Ta lên trời cũng đặng, xuống nước cũng từng! Chẳng hay có lão sư ở trong chùa hay chăng? Bảo ra đặt bàn hương án tiếp giá. Vì vua Thiên Trúc và hoàng hậu bá quan đi với thầy ta gần tới cửa chùa.
Các sãi nghe nói kinh hãi, không hiểu cớ gì! Liền vào bạch với thầy như vậy như vậy.
Khi ấy lão hòa thượng ra mắt Tôn Hành Giả, rồi quỳ lạy rằng:
- Lão gia gia ôi! Chuyện công chúa ra thể nào?
Tôn Hành Giả thuật hết các việc. Lão hòa thượng lạy tạ ơn. Tôn Hành Giả hối rằng:
- Dọn bàn hương án mà tiếp giá cho mau!
Các sãi nghe rõ đầu đuôi, mới biết nàng ấy là công chúa, không phải yêu tinh, ai nấy nửa mừng nửa sợ, liền mặc áo cà sa, đặt bàn hương án, dộng chuông đánh trống vang tai!
Giây phút vua Thiên Trúc ngự đến cửa chùa, các sãi đồng quỳ lạy tiếp giá. Vua Thiên Trúc thấy Hành giả đứng trong chùa bèn phán hỏi rằng:
- Đại thánh tới đây hồi nào vậy?
Tôn Hành Giả cười rằng:
- Lão Tôn vươn vai một cái đã tới cửa chùa. Ai nấy đi quá lâu bây giờ mới tới. Nhắm chừng cũng nửa ngày!
Khi ấy Tam Tạng thỉnh vua vào chùa, đến sau liêu, nghe công chúa còn giả điên, nói sàm inh ỏi!
Tam Tạng chỉ và nói rằng:
- Công chúa ở trong phòng đó.
Lịnh truyền mở khóa phá cửa. Hoàng hậu bước vào ôm con mà khóc! Vua Thiên Trúc cũng tiếp theo! Sáu tròng đều sa lụy một hồi, rồi vua truyền hâm nước cho công chúa tắm rửa thay y phục như xưa. Xong đỡ công chúa lên kiệu khiêng về cung lập tức.
Còn Tôn Hành Giả chắp tay bái vua Thiên Trúc mà tâu rằng:
- Lão Tôn còn một việc xin thưa bệ hạ.
Vua Thiên Trúc đáp lễ hỏi rằng:
- Đại thánh muốn bảo chuyện chi, trẫm cũng vưng lời cả thảy.
Tôn Hành Giả tâu rằng:
- Tên núi nầy là Bá Cước, bởi Bá Cước là trăm cẳng nên nhiều loài rít thành tinh, đón bộ hành mà cắn. Xin bệ hạ truyền chỉ cho một ngàn con gà cồ, thả vào trong núi, cho nó ăn những ngô công, thì mới tuyệt loài ấy, và sửa tên núi lại cho tốt. Còn chùa nầy có ơn nuôi công chúa, cũng nên trùng tu lại, và phong tặng cho thầy cả mà đền ơn.
Vua Thiên Trúc phán rằng:
- Phải lắm phải lắm.
Liền cải tên núi ấy lại là Bửu Hoa Sơn, ban chỉ tuyển gà trừ rít, và truyền chỉ quan công bộ cất chùa lại, phong là Sắc Kiến Bửu Hoa Sơn Cấp Cô Bố Kim Tự.
Phong lão hòa thượng làm chức Bảo Quốc Tăng Quan, cứ mỗi tháng cấp lương ba mươi sáu thạch gạo trắng. Bảo Quốc Tăng Quan có tạ thế, cũng chọn một vị đệ tử làm tiếp. Chùa ấy ăn lộc luôn luôn, mấy đời cũng vậy. Các sãi mừng rỡ tạ ơn rồi đưa vua về nước.
Vua Thiên Trúc về đền, dọn tiệc đoàn viên đãi rất trọng thể. Công chúa tạ ơn bốn thầy trò, thờ tại Trấn Hoa Các. Tam Tạng từ giã đi thỉnh kinh, vua Thiên Trúc cầm hoài, đãi tiệc luôn tám bữa.
Tam Tạng vào đền tạ từ nữa, vua Thiên Trúc biết cầm lâu không đặng, truyền đem bạc vàng hai trăm đỉnh, châu báu một mâm mà tạ ơn. Bốn thầy trò không chịu lãnh. Vua Thiên Trúc truyền dọn bốn cỗ xe, đưa bốn thầy trò cách trọng thể. Chúa tôi ngồi kiệu đi đưa.
Còn các sãi chùa Bố Kim cũng muốn qua Tây Phương nên đi theo mãi. Khi ấy Tôn Hành Giả sợ các sãi theo báo hại, trể nãi ngày giờ, nên làm phèp hóa một trận giông, các sãi sợ cát vô con mắt đều nhắm lại!
Bốn thầy trò đi mới đặng xa, lặng giông các sãi mở mắt ra, không thấy dạng bốn vị, bơ vơ một hồi đành phải trở về chùa.