← Quay lại trang sách

HỒI THỨ CHÍN MƯƠI TÁM Ðộc Mộc Kiều, Tiếp Dẫn Ðưa Ðò
Lăng Văn Ðộ, Ðường Tăng Bỏ Xác

Nói về bốn thầy trò giã từ Khấu Viên Ngoại, liền đi thẳng một đường, thiệt phong cảnh rất vui, hoa càng tươi tốt, nhiều nhà lương thiện, chốn chốn trai tăng.

Mấy thầy trò đi sáu bảy ngày, ngó thấy lầu cao chơn chở, không biết mấy từng.

Tam Tạng chỉ mà nói rằng:

- Ngộ Không, thiệt lâu đài cao quá trăm thước!

Tôn Hành Giả nói:

- Thầy gặp cảnh giả thì lạy hoài, nay đến cảnh thiệt thì không xuống ngựa!

Tam Tạng hoảng kinh nhảy xuống đi tới trước cửa lầu, thấy một vị đạo đồng, đứng dựa cửa chùa kêu mà nói rằng:

- Phải là thầy ở Ðông Ðộ đi thỉnh kinh đó chăng?

Tam Tạng ngó thấy đạo đồng mình mặc áo gấm, tay cầm phất chủ, xinh tốt khác thường.

Tôn Hành Giả ngắt nhỏ thầy mà nói rằng:

- Ông nầy là Kim Ðính Đại Tiên ở tại chơn núi Linh Sơn, quán Ngọc Chơn đón rước thầy.

Tam Tạng ban đầu thấy còn nhỏ ngờ là đạo đồng, nay nghe Hành Giả nói, mới nghĩ ra là trường sanh bất lão không phải là đạo đồng, liền bước lại làm lễ.

Kim Ðính Ðại Tiên cười rằng:

- Cha chả là trễ! Năm nay thánh tăng mới tới đây! Tôi bị Quan Âm Bồ Tát nói gạt. Cách mười bốn năm trước, Quan Âm ghé đây dặn tôi rằng chừng ba năm thánh tăng sẽ đến, bảo tôi tiếp đãi tử tế. Báo tôi từ năm thứ ba đến năm nay, ngày nào cũng ngó mông hoài, không thấy chi hết, đến năm nay mới gặp thánh tăng!

Tam Tạng chắp tay bạch rằng:

- Cám ơn đại tiên có tình trông đợi.

Kim Ðính Đại Tiên mời bốn thầy trò vào đãi trà. Rồi truyền đệ tử hâm nước cho bốn thầy trò tắm gội.

Lúc ấy thầy trò tắm gội xong rồi, thì trời đã tối. Ngủ tới sáng liền dậy, chống gậy tích trượng lên lầu từ giã Đại Tiên.

Kim Ðính Ðại Tiên cười rằng:

- Hôm qua ăn mặc lam lũ, bữa nay coi như Phật tử! Tôi kính mừng cho!

Tam Tạng từ biệt. Kim Ðính Đại Tiên nói:

- Ðể tôi đưa đi.

Tôn Hành Giả nói:

- Thôi thôi đừng đưa đón mất công, đường đi Lôi Âm lão Tôn thuộc nhàm.

Kim Ðính Ðại Tiên nói:

- Đại thánh biết đường mây. Song Thánh Tăng đằng vân chẳng đặng, tôi không đưa đi chắc lạc đường.

Tôn Hành Giả nói:

- Phải phải! Lão Tôn đi thuộc đường không biết mấy thứ, thiệt là cân đẩu vân, chớ chưa từng đi bộ. Ðại Tiên biết rõ xin đưa giùm. Chớ thầy tôi nóng việc thỉnh kinh, chẳng nên trễ nãi.

Kim Ðính Ðại Tiên dắt ra cửa sau, chỉ hào quang ra trên nửa lừng mà nói rằng:

- Ði ngõ trước không đặng. Cứ ngõ nầy đi ngay chỗ hào quang là núi Linh Thứu. Chùa Ðại Lôi Âm tại đó.

Tam Tạng nghe nói, liền lạy ngay theo núi Linh Sơn.

Tôn Hành Giả cười rằng:

- Thầy tánh nóng nảy quá, chưa đi tới chỗ đã lạy lần! Lời tục nói Tuy thấy núi ở gần, chạy cũng mòn vó ngựa . Tuy thấy đó chứ còn xa lắm, nếu mà vừa lạy vừa đi cho tới đỉnh núi, thì cũng sói đầu!

Kim Ðính Ðại Tiên nói:

- Thánh Tăng với đại thánh, Thiên Bồng, Quyển Liêm đồng thấy cảnh Phật rồi, không còn gặp yêu tinh nữa. Tôi xin kiếu trở về.

Tam Tạng từ tạ, bốn thầy trò đi đặng sáu dặm đường, xảy thấy trước mặt có một cái sông dài, bề ngang chín dặm, không thấy nhà cửa ai. Ở mé cũng không thấy dấu người đi, mà cái sông ấy như biển, sóng dậy ba đào!

Tam Tạng kinh hãi nói rằng:

- Ngộ Không ôi, hay là Đại Tiên chỉ sai đường chăng? Chớ biển rộng mênh mông không có thuyền đò, qua làm sao cho đặng?

Tôn Hành Giả cười rằng:

- Không sai đâu. Cái cầu đằng kia qua đặng mới thành chánh quả.

Tam Tạng giục ngựa tới thấy dựa cầu có dựng một tấm biển đề chữ Lăng Văn Ðộ. Coi lại cầu ấy là độc mộc kiều. Cầu nhỏ bắt vòng qua biển như cái mống.

Tam Tạng thất sắc nói rằng:

- Cầu nầy Tiên Phật đi, chớ phàm tục đi qua sao đặng? Kiếm ngõ khác cho xong.

Tôn Hành Giả cười rằng:

- Có ngõ khác ở đâu mà kiếm? Bề nào cũng phải qua cái cầu nầy.

Bát Giới nói:

- Ðố ai dám đi cầu mống ấy? Đã nhỏ lại cong vòng! Dầu bằng phẳng đi cũng không đặng, huống chi lên dốc xuống dốc? Chắc là đi xuống sông.

Tôn Hành Giả nói:

- Thôi ai nấy ở đó. Lão Tôn đi thử cho mà coi!

Nói rồi nhảy lên cầu chạy riết một hơi tới mé, liền kêu lớn rằng:

- Ði qua cho mau.

Tam Tạng cứ đưa tay khoát mãi và lắc đầu hoài. Bát Giới, Sa Tăng cũng nói đi không đặng! Khi ấy Tôn Hành Giả nhảy lên cầu chạy về, bảo Bát Giới đi theo.

Bát Giới nói:

- Cầu bước không đủ bàn chân đi làm sao cho đặng? Bàn chân anh nhỏ nên dễ đi. Nếu tôi bước đi chắc là trượt xuống!

Tôn Hành Giả bước lại nắm tay Bát Giới dắt đi.

Bát Giới nằm xuống đất la lớn rằng:

- Trơn lắm anh ôi! Tôi đi không đặng xin anh làm ơn tha cho tôi. Để tôi đằng vân cho chắc ý!

Tôn Hành Giả đè cổ Bát Giới nói rằng:

- Chỗ nầy là chỗ gì, mà dám đằng vân giá vụ? Phải đi qua cầu nầy mới thành Phật.

Bát Giới nói:

- Anh ôi! Tôi thành Phật không đặng rồi. Tại cái cầu nhỏ mà cao lắm.

Hai người cãi lẩy, xảy thấy chiếc đò chèo đến rao lớn rằng:

- Ai có qua sông thì xuống đò.

Tam Tạng mừng quá nói lớn rằng:

- Ðồ đệ đừng ngầy ngà, có đò đến rước.

Ba anh em bước lại xem thử, là chiếc thuyền không đáy.

Khi ấy Tôn Hành Giả nhướng con mắt coi lại, biết người độ phu ấy là ông Tiếp Dẫn Đạo Sư, hiệu là Bửu Tràng Quang Vương Phật. Song không dám nói lậu ra, cứ kêu đò ghé lại.

Giây phút Tam Tạng đi tới mé, ngó thấy thất sắc nói rằng:

- Thuyền không đáy đưa người sao đặng?

Ðộ phu nói:

- Chuyếc thuyền nầy chẳng phải tầm thường, hãy nghe cho rõ.

Nói liền ngâm rằng:

- Thuyền nầy đã có lúc trời sanh Ðưa rước xưa nay những kẻ lành Tuy là không đáy mà an vững Sóng gió không sao, chắc tợ thành.

Tôn Hành Giả chắp tay nói rằng:

- Xin làm ơn đưa cho tới mé. Sư phụ ôi! Tuy chiếc đò không lườn mà nó vững lắm, dầu giông sóng cũng chẳng chìm. Thầy hãy xuống đò cho sớm.

Tam Tạng dục dặc, bị Tôn Hành Giả xô nhủi xuống thuyền. Tam Tạng vừa té vô khoang, nhờ có độ phu kéo lại!

Tam Tạng thất kinh hồn vía, xăn áo đứng trên be ghe mà cằn nhằn Tôn Hành Giả.

Khi ấy Tôn Hành Giả dẫn Sa Tăng, Bát Giới dắt ngựa gánh hành lý đồng nhảy xuống thuyền. Kẻ đứng giữa khoang, người ở trước mũi.

Ðộ phu chống đò ra, ngó thấy một cái thây trôi dưới dòng nước! Tam Tạng xem thấy thất kinh, Tôn Hành Giả cười rằng:

- Xác của thầy chớ của ai mà sợ?

Bát Giới nói:

- Quả thiệt xác thầy trôi đó!

Sa Tăng vỗ tay nói:

- Phải phải.

Ðộ phu nói:

- Phải đó, phải đó, mừng cho.

Ba người đệ tử đều mừng cho thầy cổi đặng xác phàm.

Ðộ phu chèo khỏi bến Lăng Vân đã qua tới mé. Tam Tạng mình nhẹ như bông, bước lên cõi Phật. Té ra là Tam Tạng chết không hay, ngỡ có độ phu cứu.

Khi ấy bốn thầy trò đồng nhảy lên bờ, ngó lại độ phu và chiếc đò đâu mất! Tôn Hành Giả nói thiệt rằng:

- Ấy là ông Tiếp Dẫn Đạo Sư, hiện hình độ phu mà rước thầy đó.

Tam Tạng nghĩ lại mới hay, liền lạy tạ ba người đệ tử! Tôn Hành Giả đỡ dậy thưa rằng:

- Thầy cứu chúng tôi khỏi nạn, tu hành mới đặng thành chánh quả. Còn chúng tôi bảo hộ thầy cho đến bỏ xác phàm thành hình Phật, ấy là chuyện vần công, có ơn chi mà tạ? Sư phụ xem thử phong cảnh mà coi, những là hoa kiểng tòng tre, phụng loan nai hạc. Có giống như cảnh yêu biến hóa ở đâu?

Tam Tạng nói phải. Lúc ấy nhẹ mình nên đi thấm thoát, đồng lên núi Linh Sơn.

Bốn thầy trò lên núi, phong cảnh xinh tốt muôn phần, khác phàm tục xa lắm! Xảy gặp các sãi, các vãi, Tam Tạng hòa nam.

Các sãi các vãi đáp lễ nói rằng:

- Thánh Tăng đừng hòa nam, đợi ra mắt Như Lai rồi sẽ đàm đạo.

Bốn thầy trò đi đến cửa núi, gặp hai ông Kim Cang đón mà hỏi rằng:

- Thánh Tăng mới đến đây hay sao?

Tam Tạng bái và bạch rằng:

- Ðệ tử là Huyền Trang mới tới.

Nói rồi muốn bước vào cửa. Kim Cang nói:

- Thánh Tăng nán một chút, đợi tôi bạch lại rồi hãy vào.

Nói rồi vào báo cho Kim Cang cửa thứ nhì hay. Hai ông Kim Cang cửa thứ nhì vào báo lại cho các vị ở cửa thứ ba hay. Các vị ấy vào điện Ðại Hùng, bạch với Phật Tổ rằng:

- Sãi Ðại Ðường đã đến thỉnh kinh.

Phật Tổ mừng rỡ liền cho tám vị Bồ Tát, bốn ông Kim Cang, năm trăm ông La Hán, ba ngàn ông Yết Đế, mười ông Ðại Diệu, mười tám vị Già Lam đồng quì hai hàng hết thảy. Xong Phật Tổ truyền sắc đòi Tam Tạng vào chùa.

Khi ấy bốn thầy trò vưng chỉ, gánh hành lý và dắt ngựa vào tới Ðại Hùng bửu điện, bốn thầy trò đồng quì lạy. Lạy rồi lạy hai bên tạ hữu, lạy như vậy ba lần. Rồi quì xuống dưng điệp thông quan.

Phật Tổ xem rồi đưa lại, Tam Tạng lạy rồi bạch rằng:

- Ðệ tử là Huyền Trang vưng chỉ Ðại Ðường hoàng đế, đến non báu cầu thỉnh chơn kinh mà cứu độ chúng sanh. Xin Phật Tổ ban ơn, cho chúng tôi thỉnh kinh về nước.

Phật Tổ dạy rằng:

- Ðông Ðộ là đất Nam Thiệm Bộ Châu. Bởi trời cao đất dày nên người đông vật thạnh. Hay giết hay tham, hay dâm hay dối. Chẳng noi đạo Phật, không chịu làm lành. Chẳng kính tam quan, chẳng trọng ngũ cốc. Chẳng ngay, chẳng thảo, không nghĩa, không nhơn. Ỷ thế hiếp người, lường thăng tráo đấu. Sát sanh hại mạng quá nhiều, phải đọa địa ngục vô số. Bị cưa, xẻ, xay, giã, hành hình nhiều cách dữ dằn, rồi đầu thai làm cầm thú mang lông đội sừng cho người ta ăn thịt. Lớp thì cầm dưới địa ngục không đặng đầu thai. Tuy có Khổng Tử là thánh nhơn làm Ngũ Kinh, dạy cang thường, và các vị đế vương chế hình phạt mà trị dân, ngặt nhiều kẻ dân ngu không biết sợ phép, bị đày bị chém không biết bao nhiêu! Nay ta có đặt ba tạng kinh, đã độ sanh lại độ tử. Thứ nhứt Pháp Tạng nói phép trời, thứ nhì Luận Tạng luận chuyện đất, thứ ba Kinh Tạng độ cô hồn. Mỗi tạng năm ngàn lẻ bốn mươi tám cuốn. Ba tạng hiệp cộng một vạn năm ngàn một trăm bốn mươi bốn cuốn. Ấy là dạy việc hiền lành, mở đường siêu độ. Những việc thiên văn, địa lý, nhơn vật, thảo mộc, cầm thú đều giảng đủ lẽ. Nay các ngươi ở phương xa đến đây, ta cũng muốn cho thỉnh hết. Song Ðông Ðộ ít người tin đạo Phật, hay biếm nhẽ chê bai, nên A Nang Ca Diếp hai người dắt bốn thầy trò xuống lầu mà đãi cơm nước, rồi chọn mỗi bộ ít cuốn cho đủ thứ, giao về Ðông Ðộ khuyên đời.

Hai vị tôn giả vâng lịnh, đem bốn thầy trò đến lầu đãi cơm. Bốn thầy trò tuy hưởng nhiều mỹ vị, song không rõ là món chi, vì thế gian ít có. Chuyến nầy Bát Giới chở khẩm hơn hết.

Tiệc rồi hai vị tôn giả đem bốn thầy trò đến tủ kinh, thấy hào quang chiếu sáng. Ngoài tủ có dán giấy đỏ đề danh mục các thứ kinh như vầy:

1. Niết Bàn Kinh, bảy trăm bốn mươi tám cuốn.

2. Bồ Tát Kinh, một ngàn lẻ hai mươi mốt cuốn.

3. Hư Không Tạng Kinh, bốn trăm cuốn.

4. Thủ Lăng Nghiêm Kinh, bốn mươi lăm cuốn.

5. Ân Ý Kinh Đại Tập, năm mươi cuốn.

6. Quyết Định Kinh, một trăm bốn mươi cuốn.

7. Bửu Tạng Kinh, bốn mươi lăm cuốn.

8. Hoa Nghiêm Kinh, năm trăm cuốn.

9. Lễ Chơn Như Kinh, chín mươi cuốn.

10. Ðại Bát Nhã Kinh, chín trăm mười sáu cuốn.

11. Ðại Quang Minh Kinh, ba trăm cuốn.

12. Vị Tăng Bửu Kinh, một ngàn một trăm mười cuốn.

13. Duy Ma Kinh, một trăm bảy mươi cuốn.

14. Tam Luật Biệt Kinh, hai trăm bảy mươi cuốn.

15. Kim Cang Kinh, một trăm cuốn.

16. Chánh Pháp Luận Kinh, một trăm hai mươi cuốn.

17. Phật Bổn Hạnh Kinh, tám trăm cuốn.

18. Ngũ Long Kinh, ba mươi hai cuốn.

19. Bồ Tát Giới Kinh, một trăm mười sáu cuốn.

20. Ðại Quả Kinh, một trăm ba mươi cuốn.

21. Ma Yết Kinh, ba trăm năm mươi cuốn.

22. Pháp Hoa Kinh, một trăm cuốn.

23. Di Đà Kinh, một trăm cuốn.

24. Bửu Thường Kinh, hai trăm sáu mươi cuốn.

25. Tây Thiên Luận Kinh, một trăm ba mươi cuốn.

26. Tăng Kỳ Kinh, một trăm năm mươi sáu cuốn.

27. Phật Quốc Tạp Kinh, một ngàn chín trăm năm mươi cuốn.

28. Khởi Tín Luận Kinh, một ngàn cuốn.

29. Ðại Trí Độ Kinh, một ngàn lẻ tám mươi mốt cuốn.

30. Bửu Oai Kinh, một ngàn hai trăm tám mươi cuốn.

31. Bổn Cát Kinh, tám trăm năm mươi cuốn.

32. Chánh Luận Văn Kinh, hai trăm cuốn.

33. Ðại Khổng Tước Kinh, hai trăm hai mươi cuốn.

34. Duy Thức Luận Kinh, một trăm cuốn.

35. Bối Xá Luận Kinh, hai trăm cuốn.

Khi ấy A Nang, Ca Diếp nói với Tam Tạng rằng:

- Thánh Tăng ở Ðông Ðộ đến đây thỉnh kinh, có lễ chi chăng thì đưa ra đặng ta phát kinh cho sớm?

Tam Tạng bạch rằng:

- Ðệ tử xa xôi không có sắm sửa.

Hai ông tôn giả cười rằng:

- Hay thiệt nếu đi tay không mà thỉnh kinh về lưu truyền làm sao siêu rỗi đặng?

Tôn Hành Giả thấy dàng cấn không chịu phát kinh, nín không đặng, liền nói rằng:

- Thầy ôi, để ra bạch lại với Phật Tổ. Xin ngài đi phát cho lão Tôn.

A Nang nói:

- Ðừng có làm rầy, chỗ nầy không phải chỗ chơi mà ngươi nhiều chuyện! Ði lại đây mà lãnh kinh.

Bát Giới, Sa Tăng giải hòa, Tôn Hành Giả mới chịu trở lại mà lãnh kinh. Đặng cuốn nào gói cuốn nấy gác lên lưng ngựa. Lại gói làm hai gánh cho Bát Giới, Sa Tăng.

Xong rồi bốn thầy trò ra lạy tạ Như Lai. Rồi tạ từ chư Phật mà về. Tam Tạng trở ra đến cửa núi, gặp vị Phật nào cũng lạy hai lạy.

Nói về ông Nhiên Ðăng Cổ Phật biết A Nang, Ca Diếp phát kinh vô tự thì cười thầm mà nói rằng:

- Người Ðông Ðộ coi sao ra kinh vô tự? Uổng công thánh tăng thỉnh về.

Nói rồi kêu Bạch Hùng tôn giả mà bảo rằng:

- Ngươi hãy theo Tam Tạng lấy kinh vô tự lại. Và bảo bốn thầy trò trở vào thỉnh kinh hữu tự.

Bạch Hùng vâng lịnh đằng vân bay theo.

Khi ấy Tam Tạng đương đi với ba người đệ tử khỏi cửa núi. Xa xa ngó thấy hào quang chiếu sáng ngỡ là hào quang Phật Tổ nháng ra, chẳng ngờ trận gió thơm bay tới, thấy một cánh tay ở thinh không thòng xuống xách gói đồ trên lưng ngựa. Tam Tạng kinh hãi dậm chân đấm ngực nói rằng:

- Ngộ Không ôi! Ai lấy kinh đâu mất?

Tôn Hành Giả đuổi theo.

Bạch Hùng tôn giả thấy Tôn Hành Giả xách thiết bảng đuổi nột. Sợ tánh người nóng nảy đập đại khó lòng nên chẳng kịp nói chi, buông gói kinh mà chạy. Tôn Hành Giả nhảy theo gói kinh, thì kinh đã đổ cả đống. Gió bay lật ra, Sa Tăng, Bát Giới áp lại lấy kinh đem cho thầy. Tam Tạng lau nước mắt than rằng:

- Ðồ đệ ôi! Không dè cảnh Phật còn có yêu ma!

Sa Tăng sấp kinh gói lại, sửa mấy cuốn bị gió lật, thì thấy giấy trắng mà thôi, giở ra cuốn nào cũng vậy!

Bát Giới giở từng cuốn mà coi cũng giấy trắng! Tam Tạng bảo mở gói giở hết ra, cũng không có một chữ chi hết!

Tam Tạng than rằng:

- Ðông Ðộ vô phước lắm! Mình đem kinh không chữ về dưng, chắc là mắc tội!

Tôn Hành Giả nói:

- Sư phụ đừng than thở làm chi, tôi đã biết rồi. Tại không có nhơn tính nên A Nang, Ca Diếp phát kinh vô tự! Thầy trò hãy trở vô mà bạch qua Như Lai đặng làm tội kẻ tham tài, và xin đổi kinh hữu tự.

Bát Giới nói:

- Phải phải.

Bốn thầy trò trở lại cửa núi, mấy ông Kim Cang cười mà hỏi rằng:

- Thánh tăng trở lại giở kinh phải không?

Tam Tạng gật đầu, thầy trò đồng vào điện Ðại Hùng lạy Phật.

Tôn Hành Giả bạch rằng:

- Thầy trò tôi trăm cay ngàn đắng, chầy tháng lâu năm, đi mới đến đây. Nhờ ơn Như Lai truyền phát kinh, mà A Nang, Ca Diếp đòi tiền hối lộ không có, nên cố ý phát kinh giấy trắng chưa có một chữ. Chúng tôi đem giấy trắng về làm chi? Xin Phật Tổ trị tội hai người tác tệ, và đổi kinh có chữ cho chúng tôi.

Phật Tổ cười rằng:

- Chuyện ấy ta đã hay rồi, hai người phát kinh không lỗi. Bởi kinh rất quý, lẽ nào thỉnh không mà đặng phước hay sao? Khi trước các sãi mới tu tại đây, có đem kinh xuống nước Xá Vệ mà tụng cầu siêu cho Triệu Trưởng Giả. Triệu Trưởng Giả huờn công ba đấu ba thăng gạo trắng, và bạc vàng chút đỉnh, ta còn nói Triệu Trưởng Giả bỏn xẻn lắm, chắc sau con cháu phải nghèo nàn. Nay ngươi đến tay không mà thỉnh bấy nhiêu kinh, còn than thở gì nữa? Kinh giấy trắng chẳng phải là vô dụng đâu, ấy là kinh vô tự, quý hơn kinh hữu tự. Ngặt chúng sanh coi không ra, nên phải đổi.

Nói rồi truyền A Nang Ca Diếp đổi kinh hữu tự cho đúng hiệu.

A Nang Ca Diếp vâng lịnh đem bốn thầy trò đến tủ kinh, cũng hỏi lễ như trước. Tam Tạng bảo Sa Tăng mở gói lấy bình bát, hai tay dưng lên bạch rằng:

- Ðệ tử đường xa và nghèo khổ, không có vật chi. Cái bình bát nầy của vua Ðường ban cho đệ tử để hóa trai dọc đàng. Nay xin dưng lấy thảo. Nhờ ơn Tôn Giả phát kinh có chữ về dưng cho hoàng đế cứu độ chúng sinh.

A Nang mỉm cười cầm bình bát.

Mấy người lực sĩ ở tại nhà trù Hương Tích ngó thấy đồng chạy đến. Kẻ đấm lưng, người nắm gò má A Nang mà cười rằng:

- Không biết mắc cỡ, đi thâu bình bát của kẻ thỉnh kinh.

A Nang cứ ôm bình bát mà làm tỉnh.

Còn Ca Diếp mở cửa tủ phát kinh cho bốn thầy trò. Tam Tạng nói:

- Các trò phải coi từng cuốn cho kỹ càng, đừng lôi thôi như khi trước. Nếu cuốn nào không chữ thì đổi lại luôn luôn.

Giây phút lãnh kinh gói lại, tính đủ một tạng năm ngàn bốn mươi tám cuốn. Lớp thì để trên lưng ngựa, còn dư một gánh giao cho Bát Giới. Còn Sa Tăng gánh hành lý, Tôn Hành Giả dắt ngựa. Bốn thầy trò đến điện Ðại Hùng.

Khi ấy Phật Tổ ngồi trên hoa sen, sai bên là Hàng Long La Hán và Phục Hổ La Hán, đánh chuông gióng khánh, làm hội truyền kinh. Thỉnh hết các vị Phật lớn nhỏ, mấy vị lớn thì ngồi, các vị nhỏ thì đứng hầu hai bên.

Giây phút hào quang muôn đạo, hơi ấm ngàn trùng, nghe tiếng nhạc vang tai, mùi hương ngát mũi. Các vị Phật ra mắt Như Lai xong xả.

Thích Ca Như Lai hỏi:

- A Nang Ca Diếp truyền hết thảy bao nhiêu kinh, những hiệu chi, mấy cuốn?

A Nang Ca Diếp dưng sổ phát kinh như vầy:

1. Niết Bàn Kinh, bốn trăm cuốn.

2. Bồ Tát Kinh, ba trăm sáu mươi cuốn.

3. Hư Không Tạng Kinh, hai mươi cuốn.

4. Thủ Lăng Nghiêm Kinh, ba mươi cuốn.

5. Ân Ý Kinh Đại Tập, bốn mươi cuốn.

6. Quyết Định Kinh, bốn mươi cuốn.

7. Bửu Tạng Kinh, hai mươi cuốn.

8. Hoa Nghiêm Kinh, tám mươi mốt cuốn.

9. Lễ Chơn Như Kinh, ba mươi mốt cuốn.

10. Ðại Bát Nhã Kinh, sáu trăm cuốn.

11. Ðại Quang Minh Kinh, năm mươi cuốn.

12. Vị Tăng Bửu kinh, năm trăm ba mươi cuốn.

13. Duy Ma Kinh, ba mươi cuốn.

14. Tam Luật Biệt Kinh, bốn mươi hai cuốn.

15. Kim Cang Kinh, một cuốn.

16. Chánh Pháp Luận Kinh, hai mươi cuốn.

17. Phật Bổn Hạnh Kinh, một trăm mười sáu cuốn.

18. Ngũ Long Kinh, hai mươi cuốn.

19. Bồ Tát Giới Kinh, sáu mươi cuốn.

20. Ðại Quả Kinh, ba mươi cuốn.

21. Ma Yết Kinh, một trăm bốn mươi cuốn.

22. Pháp Hoa Kinh, mười cuốn.

23. Di Đà Kinh, ba mươi cuốn.

24. Bửu Thường Kinh, một trăm bảy mươi cuốn.

25. Tây Thiên Luận Kinh, ba mươi cuốn.

26. Tăng Kỳ Kinh, một trăm mười cuốn.

27. Phật Quốc Tạp Kinh, một ngàn sáu trăm ba mươi tám cuốn.

28. Khởi Tín Luận Kinh, năm mươi cuốn.

29. Ðại Trí Độ Kinh, chín mươi cuốn.

30. Bửu Oai Kinh, một trăm năm mươi chín cuốn.

31. Bổn Cát Kinh, năm mươi sáu cuốn.

32. Chánh Luận Văn Kinh, mười cuốn.

33. Ðại Khổng Tước Kinh, mười bốn cuốn.

34. Duy Thức Luận Kinh, mười cuốn.

35. Bối Xá Luận Kinh, mười cuốn.

Hai vị tôn giả bạch rằng:

- Trong ba mươi lăm bộ ấy rút ra một tạng cộng năm ngàn lẻ bốn mươi tám cuốn mà phát cho Ðường Tăng rồi.

Kế bốn thầy trò đến lạy tạ ơn, Thích Ca Như Lai nói:

- Kinh ấy công đức lớn lắm, dặn chúng sanh chẳng khá dễ ngươi. Nếu không ăn chay và tắm gội, chẳng nên giở kinh ấy ra, phải kính trọng như vậy mới đặng. Bởi vì noi theo đó thì khỏi tội đặng phước, tu theo đó thì thành Phật thành Tiên.

Tam Tạng tạ ơn giáp vòng ba bận, thầy trò lãnh kinh mà đi, quên hẳn hỏi dùm cho con vích khi nào được chuyển kiếp và bạch sự đức hạnh của Khấu Viên Ngoại.

Khi ấy bốn thầy trò đi, Phật Tổ truyền bãi hội truyền kinh. Quan Âm Bồ Tát bạch rằng:

- Ðệ tử năm trước vưng kim chỉ xuống Ðông Ðộ tìm kẻ thỉnh kinh. Nay đã thành công rồi, là mười bốn năm. Cộng năm ngàn lẻ bốn mươi ngày, còn thiếu tám ngày thì đủ số tạng! Xin Phật Tổ cho đưa bốn thầy trò về kịp nội tám ngày cho đủ số một tạng.

Thích Ca Như Lai mừng rỡ nói rằng:

- Nói như vậy phải lắm.

Liền kêu tám ông Kim Cang mà dặn rằng:

- Các ngươi đưa thánh tăng đem kinh về Ðông Ðộ, rồi trở lại cũng nội tám ngày, cho đủ số một tạng.

Khi ấy tám vị Kim Cang vưng lịnh, đằng vân theo Tam Tạng kêu lớn rằng:

- Các vị thỉnh kinh đi theo ta.

Nói rồi bay trước dẫn Tam Tạng theo sau. Tam Tạng nhẹ mình bay thanh thoát. Tôn Hành Giả, Sa Tăng, Bát Giới và Long Mã cũng bay theo sau.