Chương 14 Có phật, ắt có ma
Đầu tường thành Cao Xương cách đó không xa, trái tim của Khúc Văn Thái và Trương Hùng đều đập liên hồi kỳ trận, căng thẳng quan sát phía ngoài thành. Lúc này, thông qua sự trì hoãn của đám người Huyền Trang, những đoàn thương nhân và bách tính tập trung bên ngoài thành đều vào được trong thành rồi, cổng thành cũng đã đóng lại. Nhưng hai người Khúc Văn Thái lại vẫn cứ thấp thỏm không yêu, hai người từng chinh chiến trên lưng ngựa nửa đời người, đều biết hôm nay vương thành Cao Xương đang phải đối mặt với tình huống ngàn cân treo sợi tóc, chỉ cần sơ sẩy một chút thì hôm nay chính là ngày diệt quốc của Cao Xương.
“Thái Hoan!” Khúc Văn Thái chau mày, “liên quân ba nước này dừng xe lại ở ngoài thành làm chi vậy? Bọn họ tại sao lại bao vây đám người lão tam và đại sư mà lại không động thủ?”.
Trương Hùng lắc đầu: “Bệ hạ, bọn họ hình như đang nói chuyện. Khoảng cách xa như thế này, thần cũng không có cách nào nghe ngóng”.
“Tên kỵ sĩ đeo mặt nạ vừa nãy ngươi có thể nhìn rõ dáng dấp không?” Khúc Văn Thái dụi mắt, “hai năm nay mắt của bổn vương không còn tốt nữa! Chỉ nhìn thấy một hình bóng mơ hồ”.
“Bệ hạ, hơi giống A Sử Na Nê Thục”, Trương Hùng nói.
Khúc Văn Thái cả kinh, vội hỏi: “Nê Thục? Nê Thục không phải đang ở Đại Thanh Trì sao? Cách chỗ này mấy ngàn dặm, hắn làm sao có thể đột nhiên xuất hiện trong liên quân ba nước được?”.
Trương Hùng cười khổ: “Bệ hạ, quan hệ giữa Nê Thục và Long Sương Nguyệt Chi, ngài cũng không phải là không biết. Với tính nết của người này, chỉ cần hắn nghe nói tam hoàng tử cướp Long Sương Nguyệt Chi đi, bất kể là đang ở đâu cũng đều phải chạy về?”.
“Xong rồi! Xong rồi!” sắc mặt Khúc Văn Thái trắng xám, “Có Nê Thục ở đây, chỉ e là Khả hãn Thống Diệp Hộ cũng không bênh vực chúng ta nữa. Lẽ nào Cao Xương ta thực sự phải vong quốc rồi sao?”.
“Bệ hạ đừng lo lắng!” Trương Hùng vội vàng nói: “Nội tình trong chuyện này cực kỳ phức tạp, đại sư Huyền Trang đã sớm tính trước mọi việc rồi, ngài ấy còn ở đây, nhất định có thể bảo vệ vương quốc Cao Xương ta bình yên vô sự”.
“Ồ?!” Khúc Văn Thái kinh ngạc, “Đại sư làm sao có thể khiến đại quân năm ngàn người này rút lui được?”.
“Chuyện này…” Trương Hùng cười khổ, “tình hình cụ thể bên trong e rằng chỉ đại sư mới biết rõ, thần chỉ là có biết một hai, nhưng đại sư cũng nhiều lần dặn dò không được nói cho bệ hạ biết, ngài ấy sợ rằng, bệ hạ nhất thời không nhịn được mà làm ra chuyện không hay”.
Khúc Văn Thái vô cùng kinh ngạc nhìn Trương Hùng muốn hỏi, nhưng xuất phát từ sự tin tưởng đối với Huyền Trang, ông ta lại gật đầu, không nói thêm gì nữa.
“Bệ hạ!” Trương Hùng nói: “Mặc dù có đại sư ở đây, nhưng chúng ta cũng không thể buông lỏng cảnh giác. Xem chừng Nê Thục nếu muốn công thành, nơi đầu tiên hắn chọn chính là cửa bắc, thần đi triệu tập kỵ binh chủ lực đến cửa bắc, một khi có chuyện, cũng tiện bảo vệ bệ hạ”.
Khúc Văn Thái yên lặng gật đầu, nhìn Trương Hùng muốn đi, vội vàng căn dặn: “Thái Hoan, phái túc vệ của bổn vương đi bảo vệ Đức Dũng, một khi thành bị phá, lập tức giết chết vương phi, đưa Đức Dũng phá vòng vây xông ra ngoài thành”.
“Tuân mệnh!” Trương Hùng vội vàng xuống cổng thành.
°°°
Ngoài thành Cao Xương, trong quân trận, Huyền Trang nói ra những lời kia, khiến cho tất cả mọi người đều hoảng sợ thất sắc. Đến Long Đột Kỵ Chi cũng không nhịn được mà tỏ vẻ sợ hãi, nhìn chằm chằm Huyền Trang.
“Chuyện này không thể nào!” Nê Thục hét lớn, “Khúc Đức Dũng là ai chứ? Chinh chiến nửa đời người, tung hoành Tây Vực, trung binh của hắn lại càng là tinh nhuệ hạng nhất Tây Vực, Sương Nguyệt Chi dựa vào cái gì mà có thể giết hết bọn chúng bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu được chứ?”.
Long Đột Kỵ Chi cũng cười lớn: “Đại sư quả thật là hồ đồ rồi, nếu như tiểu nữ nhà ta có thể giết sạch tất cả kỵ binh và trung binh của Cao Xương, bổn vương đã sớm trực tiếp chỉ huy quân đội tấn công vương thành Cao Xương từ lâu rồi. Bổn vương còn phải tốn nhiều lời với lão thất phu Khúc Văn Thái làm gì chứ!.
Huyền Trang cười: “Nhưng công chúa như vậy mà thực sự làm được. A Sử Na điện hạ, Tây Vực thừa thãi cỏ linh lăng, loại cỏ linh lăng này cũng là thức ăn tốt nhất cho chiến mã. Đúng không?”.
“Không sai!”, Nê Thục gật đầu.
“Bần tăng nghe nói trong ruộng linh lăng, thường mọc một loại cỏ, tên là cỏ nhiệt na, loại cỏ này rất giống với cỏ linh lăng.”
Nê Thục từ nhỏ đã làm bạn với ngựa, đương nhiên hiểu rõ: “Đúng vậy, đại sư. Loại cỏ nhiệt na này hiện nay cũng không còn thấy nhiều nữa rồi. Bởi vì nó có độc tính, nếu như ngựa ăn nhầm phải sẽ khiến máu trong cơ thể nóng lên, thường chạy không được bao lâu thì toàn thân mồ hôi tuôn như nước, tim đập quá nhanh đến mức không chịu nổi, cuối cùng, trái tim quá tải, nổ tung mà chết. Cho nên, người chăn nuôi chỉ cần nhìn thấy loại cỏ này, thì lập tức dùng lửa đốt sạch cả mầm cây. Hiện nay giống cỏ này càng ngày càng hiếm”.
“Hiếm không có nghĩa là không có phải không?” Huyền Trang hỏi.
Nê Thục kinh ngạc gật đầu: “Đương nhiên, thứ này nhất định là không thể diệt trừ hết được. Đại sư rốt cuộc muốn hỏi điều gì?”.
“Điều bần tăng muốn hỏi, chính là nếu như con người ăn loại cỏ này, thì chuyện gì có thể xảy ra?” Huyền Trang hỏi.
“Người ăn sao…” Nê Thục sửng sốt nói: “Ta thật sự cũng đã nghe qua, từng có người ăn thứ cỏ này, sau khi ăn, huyết mạch toàn thân tăng nhanh, sắc mặt ửng hồng, tim cũng đập cực nhanh. Nhưng chỉ cần không vận động mạnh, không lâu sau liền có thể bình phục trở lại. Loại cỏ này hiện nay đến người Tây Vực cũng rất hiếm khi nghe nói đến, đại sư rốt cuộc là ngài nghe biết được thứ này từ đâu vậy?”.
Huyền Trang chỉ vào A Thuật: “Là A Thuật nói cho bần tăng. Cậu ta là người Túc Đặc, đến từ Tát Mã Nhĩ Hãn!”.
Nê Thục bỗng nhiên hiểu ra: “Ồ, Tát Mã Nhĩ Hãn gần thung lũng Phí Nhĩ Can[102] (Fergana), Phí Nhĩ Can là nơi sản sinh ra nhiều hãn huyết bảo mã, nơi đó cỏ nuôi súc vật rậm rạp, tươi tốt, ắt hẳn vẫn còn có cỏ nhiệt na. Nhưng đại sư, loại cỏ này thì có liên quan gì đến Sương Nguyệt Chi chứ?”.
“Đương nhiên có liên quan”, Huyền Trang nói, “Trách nhiệm chủ yếu của trung binh là bảo vệ vương cung, quân doanh ở ngay phía nam tường cung, thông thường thức ăn nước uống chủ yếu được cung cấp từ trong vương cung. Nếu như công chúa nghiền loại cỏ này thành bột, sai người bỏ vào trong canh thịt dê của các trung binh, vậy thì sẽ xảy ra chuyện gì?”.
Sắc mặt Nê Thục từ từ thay đổi, ngẫm nghĩ rất lâu mới chậm rãi gật đầu: “Các binh sĩ uống loại canh thịt dê này vào, máu trong cơ thể tự nhiên nóng dần lên, khi chạy nhanh, có khả năng trái tim sẽ nổ tung mà chết”.
“Hừ, toàn lời bậy bạ!” Long Đột Kỵ Chi cười lạnh, “những trung binh kia uống canh thịt dê, chỉ có chạy nhanh hoặc là vận động mạnh mới có thể không chịu đựng nổi, ai mà biết được lúc nào chúng sẽ vận động hay chạy chứ? Nhưng ngài vừa nãy cũng nói rồi, tiểu nữ nhà ta bất kể nơi nào hay ở đâu cũng đều có thế khiến đám trung binh đó chết. Đại sư, điều này làm sao giải thích được đây?”.
“Cỏ nhiệt na không phải là thứ duy nhất”, Huyền Trang nói, “nếu như trong nửa tháng nay, đám trung binh đó ngày ngày đều ăn cỏ nhiệt na, nhưng liều lượng mỗi lần không nhiều, chỉ là độc tố này sẽ từ từ tích tụ trong máu thì sao? Sau đó, chỉ trong chớp mắt, trong một không gian bị bịt kín, những trung binh này lại hít phải một làn khói, trong làn khói này có thuốc kích thích khiến máu chảy nhanh, Long quốc vương, ngài cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì?”.
Tất cả mọi người đều sợ ngây người, kinh ngạc nhìn Huyền Trang, lại nhìn Long Sương Nguyệt Chi, đồng thời kìm lòng không đặng mà rùng mình một cái. Chỉ có Khúc Trí Thịnh là vẫn còn ngây người, tựa như chưa hiểu.
Huyền Trang nói: “Tại sao những loạn binh lưu vong Tùy Tần kia không chết? Bởi vì bọn họ bí mật đóng quân ở trong giếng mương, công chúa không có cách nào tiếp cận được. Tại sao trung binh ngoài đại điện không chết? Bởi vì mặc dù bọn họ có ăn cỏ nhiệt na, nhưng không hít phải làn khói do bột phấn ngưng tụ thành”.
“Không thể nào!” Nê Thục nháy dựng lên, hét lớn, “Ở đâu có loại thuốc này chứ? Vậy há chẳng phải có thể giết người trong vô hình sao?”.
“Hừ! Huyền Trang…” Long Đột Kỵ Chi rõ ràng đã giận đến mức không thể kiềm chế được, nói lớn: “Tên yêu tăng này, chỉ toàn buông lời xằng bậy! cỏ nhiệt na gì chứ, thuốc gì chứ, hết thảy đều là chuyện giả dối không có thật, hết thảy đều là suy đoán của ngươi! Hòa thượng, ngươi dựa vào câu chuyện hư cấu này, muốn đẩy cho tiểu nữ nhà ta tội bất nghĩa sao? Lẽ nào ngươi cho rằng loan đao của bổn vương không chém đứt được đầu ngươi chắc?.
“Bần tăng tuyệt không nói dối”, Huyền Trang vô cùng bình tĩnh, ngài lấy một túi vải từ trong ngực ra, từ từ mở miệng túi, “mời các vị xem, đây chính là bột cỏ nhiệt na”.
Long Đột Kỵ Chi biến sắc mặt, kinh ngạc nhìn chằm chằm túi vải kia, nhất thời quên cả nói. Sắc mặt Nê Thục nghiêm túc, nhận lấy, rồi mở túi vải ra, quả nhiên nhìn thấy một đống bột phấn màu vàng đất, đưa tới dưới mũi ngửi, nhất thời hắt hơi một cái, trên gương mặt lập tức ửng hồng. Hắn vội vàng tĩnh khí, tập trung tư tưởng, qua một lúc lâu, sắc mặt mới khôi phục lại bình thường, yên lặng gật đầu: “Đây quả nhiên là cỏ nhiệt na. Đại sư, cái này lấy từ đâu ra vậy?”.
“Sau khi Khúc Đức Dũng tạo chính biến, quốc vương Cao Xương ra lệnh cho Trương Hùng đi khống chế bộ binh và quân doanh trung binh, bần tăng đã lén lút nhờ hắn, khống chế chủ sự hậu cần quân doanh trung binh”, Huyền Trang nói, “trải qua cuộc thẩm vấn bí mật của đại tướng quân, tại nơi ở bí mật của chủ sự đó, tìm ra năm sọt bột phấn cỏ nhiệt na, ba sọt trong đó đã trống không rồi”.
Mọi người đều trầm mặc.
Huyền Trang lại lấy một chiếc bình sứ nhỏ trong ngực ra, đưa cho Nê Thục: “Đây là bột phấn màu đen tối qua bần tăng cạo ra từ miệng Chiếc bình của vua Đại Vệ. Đây rốt cuộc là thứ gì, bần tăng cũng không biết được, nhưng bần tăng tin rằng, sau khi ăn cỏ nhiệt na, lại châm lửa đốt loại bột phấn này tạo khói, chỉ cần hít một hơi, thì sẽ tái diễn lại thảm trạng hơn trăm trung binh ngã xuống đất mà chết của ngày hôm đó”.
Nê Thục cẩn thận cầm lấy chiếc bình, mở ra, quả nhiên bên trong có bột phấn màu đen to bằng móng tay. Hắn không nhẫn tâm đi ép hỏi Long Sương Nguyệt Chi, liền liếc về phía Long Đột Kỵ Chi, hỏi: “Quốc vương Yên Kỳ, ngài còn lời gì để nói nữa?”.
“Hừ!” Long Đột Kỵ Chi lạnh lùng nói, “ai có thể chứng minh thứ này là hắn cạo từ miệng Chiếc bình của vua Đại Vệ ra chứ?”.
Nê Thục chỉ vào Chiếc bình của vua Đại Vệ bên cạnh Khúc Trí Thịnh: “Lẽ nào còn cần cạo thêm chút nữa sao?”.
Long Đột Kỵ Chi yên lặng không nói, một lát sau mới lên tiếng: “Đại thiết, hòa thượng này dùng lời yêu tà để mê hoặc người khác, dựa vào lời nói suông của hắn, ngài liền hoài nghi tiểu nữ nhà ta sao? Bổn vương tuyệt đối không tin hai thứ này có thể im hơi lặng tiếng mà lấy mạng người ta. Trên đời nào có thứ gì như vậy!”.
Nê Thục không thèm quan tâm đến hắn, đột nhiên đứng dậy, đi tới đối diện năm nghìn kỵ binh kia, giơ chiếc bình sứ trong tay lên hét to: “Các dũng sĩ Tây Vực ta, hiện tại có cao tăng Đại Đường hoài nghi công chúa Yên Kỳ, lấy ra vật chứng này, nói là có thể lấy mạng người khác! Quốc vương Yên Kỳ không tin, ta cũng không tin, các người có ai dám lấy thân thử độc, để chân tướng được phơi bày khắp thiên hạ không?”.
Lời này vừa nói ra, trong đội quân nhất thời xôn xao. Huyền Trang thất kinh: “Điện hạ A Sử Na, tội gì phải hy sinh tính mạng người vô tội chứ…”.
Nê Thục cắt đứt lời ngài, sắc mặt tái mét: “Đại sư, dũng sĩ Tây Vực ta trọng danh dự nhất, ngài lên án Sương Nguyệt Chi, là sự sỉ nhục lớn nhất đối với ta! Nếu không ai dám lấy thân thử độc, ta lập tức tự mình nếm thử thuật pha độc này, trả lại sự trong sạch cho người ta yêu!”.
Huyền Trang còn muốn nói thêm, lúc này Khúc Trí Thịnh yên lặng đi tới, vươn tay cầm lấy chiếc bình sứ từ trong tay Nê Thục, muốn bỏ vào trong miệng. Nê Thục vội vàng cướp lại: “Ngươi điên rồi sao?”.
“Ngươi không tin, ta cũng không tin”, Khúc Trí Thịnh nhìn hắn bằng đôi mắt đỏ bừng, “Dựa vào cái gì mà chỉ ngươi mới có có thể chết vì Sương Nguyệt Chi? Danh dự của nàng còn quan trọng hơn mạng của ta!”.
Nê Thục vô cùng phẫn nộ, nhưng lại không nói gì, cười lạnh một tiếng, cướp chiếc bình sứ trở lại: “Khúc Trí Thịnh, chuyện của hai chúng ta còn chưa xong, ta không đồng ý cho ngươi chết như vậy đâu!”.
“Vậy thì là ngươi cảm thấy ta uống xong nhất định sẽ chết?” Khúc Trí Thịnh cười thê lương, “ta tuyệt đối không thể chết đâu, bởi vì ta tin Sương Nguyệt Chi”.
Nê Thục sửng sốt, không ngờ hắn lại bị Khúc Trí thịnh chặn họng, không còn lời nào để nói.
Chính vào lúc này, trong quân đội có một kỵ sĩ phóng ngựa chạy ra, đến trước mặt hai người liền lật người xuống ngựa, quỳ xuống đất: “Điện hạ A Sử Na, tiểu nhân là Long kỵ sĩ Yên Kỳ, ta nguyện dùng tính mạng để chứng minh danh dự của công chúa!”.
Nê Thục gật đầu: “Dũng sĩ, ngươi tên là gì? Ta lập tức bảo quốc vương Yên Kỳ đối xử tử tế với người nhà của ngươi”.
“Không cần!” Kỵ sĩ kia tự tin nói, “ta tin tuyệt đối mình không thể chết đâu!”.
“Tốt!” Nê Thục hét lớn một tiếng, ném cỏ nhiệt na cho kỵ sĩ kia. Kỵ sĩ kia mở túi ra, đổ vào trong miệng, sau đó lấy một túi rượu xuống từ trên lưng ngựa, uống ừng ực vài ngụm rượu, nuốt bột cỏ nhiệt na xuống.
Mọi người yên lặng nhìn hắn, Huyền Trang vẻ mặt lo lắng. Một lúc lâu sau, kỵ sĩ kia đột nhiên sắc mặt ửng hồng, giống như vừa uống mấy túi rượu mạnh vậy. Nê Thục thở dài, kéo tay hắn, đi về nơi đầu gió, lấy bột phấn màu đen trong bình sứ ra, dùng diêm châm lửa. Quả nhiên, bột phấn màu đen to bằng móng tay kia, ấy vậy mà lại bốc lên một đám khói nồng nặc, đám khói bốc lên như hơi nước nấu sôi.
Tâm trạng mọi người không khỏi trở nên nặng nề.
Kỵ sĩ kia không hề do dự, đưa mũi vào đám khói kia hít một hơi, ngay tức khắc, toàn thân hắn run lên, túm lấy cổ họng của mình, hai mắt lồi ra, trên con ngươi hiện đầy tơ máu. Nê Thục cả kinh, vội vàng buông hắn rồi đi ra xa. Kỵ sĩ kia giãy giụa, hai tay khua loạn xạ, tựa như muốn đi tới, nhưng đi chưa được hai bước, liền cắm đầu ngã quỵ xuống đất, đột tử tức thì.
“A Di Đà Phật!” Huyền Trang chắp tay trước ngực tụng niệm, hai mắt ngập tràn nước mắt.
Bầu không khí giữa trời đất nhất thời lặng ngắt như tờ, ánh mặt trời mạnh mẽ, chiếu sáng gương mặt của mấy nghìn người này, tất cả mọi người đều chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, sắc mặt trắng bệch.
Vẻ mặt Nê Thục đau khổ, cơ bắp trên mặt co quắp, hắn lặng lẽ nhìn Long Sương Nguyệt Chi một cái, rồi lại hỏi Long Đột Kỵ Chi: “Quốc vương còn có lời gì để nói?”.
“Bổn vương…” Trên trán Long Đột Kỵ Chi toát mồ hôi nóng, lắp bắp nói, “Mưu hại! Đây hoàn toàn là mưu hại!”.
“Nói như vậy, đại sư một mực chắc chắn là ta rồi?” Long Sương Nguyệt Chi bỗng nhiên quay đầu lại, thở dài yếu ớt.
“Sương Nguyệt Chi, ta không nghi ngờ nàng!” Còn chưa đợi Huyền Trang nói, Khúc Trí Thịnh lại giành bày tỏ thái độ trước, vẻ mặt hắn kích động, trên mặt có chút ửng hồng, sau đó quay đầu nhìn Huyền Trang bằng ánh mắt căm tức, “Đại sư, rốt cuộc đệ tử có thù oán gì với người? Tại sao người phải hãm hại Sương Nguyệt Chi?”.
“Tam hoàng tử, tỉnh lại đĩ!” Huyền Trang thở dài một tiếng.
“Ta không tỉnh!” Khúc Trí Thịnh khóc rống lên thất thanh, “Đại sư, ta không muốn đánh mất Sương Nguyệt Chi! Chúng ta thật lòng yêu nhau, là A-tạp Mã-nạp ban cho ta hạnh phúc hôm nay. Đại sư, ta không thể không có Sương Nguyệt Chi!”.
Hắn bước nhanh đến trước mặt Long Sương Nguyệt Chi, kéo tay nàng, vẻ mặt chờ mong: “Sương Nguyệt Chi, ta tin nàng, chúng ta đi thôi! Chúng ta không cần ở lại Tây Vực này nữa, rời khỏi nơi này, đến Đại Đường, tới Giang Nam có được không? Có được không?”.
Nhưng Sương Nguyệt Chi lại không nhìn hắn lấy một cái, hất tay hắn ra, chỉ lạnh lùng nhìn Huyền Trang chằm chằm. Huyền Trang trầm mặc giây lát, thản nhiên nói: “Công chúa, ván cờ này, rồi cũng có lúc phải kết thúc. Giống như cuộc đời của con người, cũng đến lúc phải trở về với cát bụi. Bây giờ, kế hoạch của người coi như đã thành công, người là dao thớt, ta là cá thịt, trước mắt Cao Xương này có thể mặc cho vó ngựa của người giày xéo, nhưng bần tăng không hy vọng những người bị người lừa gạt phải mang theo tiếc nuối rời khỏi thế gian này”.
“Nói hay lắm! Đại sư, nói hay lắm!” Long Sương Nguyệt Chi cười lạnh, đứng thẳng người dậy. Trong nháy mắt, nữ tử yếu đuối không nơi nương tựa, điềm đạm đáng yêu ban nãy nhất thời trở nên oai phong lẫm liệt, trở lại hình tượng công chúa lạnh lùng kiều diễm đứng ở ngoài vương thành Y Ngô ngày trước. Khúc Trí Thịnh trông thấy thế nhất thời trợn mắt há mồm, trong lòng cảm thấy bất an, đến cả Nê Thục cũng có chút không thích ứng kịp.
Nàng ta liếc mắt nhìn xung quanh một lượt, cười khanh khách: “Đại sư, ngài quả là một người thông minh. Hôm đó, ở ngoài thành Giao Hà, mặc dù ta có kể với ngài về kế hoạch của mình, rồi đánh cược với ngài một ván, nhưng không ngờ, ngài lại có thể phá kén quay tơ, nói rõ ràng tất cả tiểu tiết trong kế hoạch của ta”.
Huyền Trang cười khổ: “Công chúa quá khen rồi, theo bần tăng nghĩ, Chiếc bình của vua Đại Vệ có thể thực hiện ba điều ước, vậy thì phải có ba kế hoạch liên hoàn. Bần tăng còn có một chuyện chưa hiểu, người làm thế nào có thể khiến Khúc Đức Dũng sống lại? Sau khi hắn sống lại, kế hoạch tiếp theo của người là gì?”.
“Ha ha ha ha!” Long Sương Nguyệt Chi cười lớn, “Đại sư, lòng hiếu kỳ của ngài nặng thật đấy. Không sai, làm cho Khúc Đức Dũng sống lại, đích thực là kế hoạch cuối cùng, nhưng tình hình hiện nay tốt hơn nhiều so với dự liệu trước kia, không cần phải tiến hành kế hoạch cuối cùng, ta cũng có thể tiêu diệt Cao Xương rồi. Đại sư, nếu ngài đã không hiểu, vậy thì cứ việc buồn bực trong niềm vô tri đi!”.
Huyền Trang nghẹn họng nhìn trân trân, lắc đầu không thôi, không nói thêm gì nữa. Nhưng lần đối đáp này, khiến cho Khúc Trí Thịnh phát điên.
“Không!” Khúc Trí Thịnh gào lên thương tâm, “Không thể nào! Sương Nguyệt Chi, nàng bị Huyền Trang ép có phải không? Bây giờ ta lập tức giết chết hắn!”.
Khúc Trí Thịnh mang vẻ mặt tràn đầy sát khí, rút loan đao trên thi thể của một túc vệ, đằng đằng sát khí tiến về phía Huyền Trang, cắn răng nói: “Đại sư, ta vẫn luôn nhất mực sùng kính ngài, chưa từng thất lễ, tại sao ngài lại hại ta?”.
“Tam hoàng tử, ở ngoài thành Y Ngô, bần tăng đã từng nói với ngài, căn nguyên bệnh khổ của chúng sinh đều từ chấp ngã mà ra cả. Ngài có thể không phân biệt thị phi, nhưng không thể không phân biệt thật giả.” Huyền Trang yên lặng nhìn chằm chằm lưỡi đao, “bần tăng trước giờ chỉ có lòng cứu người, không hề có ý muốn hại người”.
“Ta không cần ngài cứu!” Khúc Trí Thịnh hét lớn, vẻ mặt dữ tợn, “Ngài cần gì phải quan tâm tới cuộc sống của ta là thật hay giả, chuyện đó có liên quan gì đến ngài chứ? Ta vui vẻ là được rồi! Ngài dựa vào cái gì mà can thiệp? Mặc dù ta tín Phật từ nhỏ, nhưng Sương Nguyệt Chi của ta, thắng hết tất cả chư Phật trên đời này, cho dù là Tam thiên đại thiên thế giới cũng không bằng được nàng ấy!”.
Nói rồi, hắn bổ một đao xuống, ánh đao sáng loáng bổ xuống trước mí mắt của Huyền Trang. Huyền Trang thở dài một tiếng, nhưng lại không trốn tránh.
“Khúc Trí Thịnh!”
Long Sương Nguyệt Chi quát lên một tiếng giận dữ, cơ thể Khúc Trí Thịnh liền run rẩy, vội vàng dừng tay lại, quay đầu, mong đợi nhìn nàng ta, mặt cố nặn ra nụ cười: “Sương Nguyệt Chi, nàng không cho ta giết hắn sao? Vậy thì ta không giết hắn nữa là được. Chúng ta đi thôi, có được không? Đến Đại Đường tìm một nơi non xanh nước biếc, lặng yên sống hết đời này, có được không?”.
Long Sương Nguyệt Chi cười lạnh: “Khúc Trí Thịnh!”.
“Đừng nói…” Toàn thân Khúc Trí Thịnh run rẩy, đột nhiên bưng mặt quỳ rạp xuống mặt đất, khóc rống lên đau đớn, “ta cầu xin nàng, Sương Nguyệt Chi, đừng nói, đừng nói gì cả. Bất kể nàng muốn nói gì, cũng đừng để ta nghe thấy. Ta không quan tâm, bất kể tình yêu của nàng dành cho ta là thật hay là giả, ta đều không muốn biết, ta chỉ muốn cùng nàng ở bên nhau. Sương Nguyệt Chi, đừng bắt ta tỉnh lại. Sương Nguyệt Chi…”.
Khúc Trí Thịnh nằm dưới đất, không ngừng khóc rống lên. Lúc này, bên cạnh Chiếc bình của vua Đại Vệ không có người, A Thuật lén lút bò tới, ôm lấy chiếc bình, gắng sức giấu nó dưới buồng xe đổ nát. Chu Quý kịp thời cảnh giác, lạnh lùng liếc nhìn cậu ta một cái, A Thuật ngượng ngùng bỏ tay ra, bò về sau lưng Huyền Trang.
Chu Quý nhìn chiếc bình rồi thở dài, cũng không có lòng dạ quan tâm tới thứ đồ chơi này nữa, liền đi tới bên cạnh Khúc Trí Thịnh, ôm lấy vai của hắn, buồn bã không nói gì.
Long Sương Nguyệt Chi thấy bộ dạng này của Khúc Trí Thịnh, lại có chút không đành lòng, thở dài nói: “Khúc Trí Thịnh, ngươi đứng dậy đi!”.
Khúc Trí Thịnh từ từ ngẩng mặt lên, ngân ngấn nước mắt: “Sương Nguyệt Chi, nàng bằng lòng đi cùng ta rồi sao?”.
Long Sương Nguyệt Chi im lặng trong chốc lát, nói: “Khúc Trí Thịnh, ta muốn cho ngươi hiểu rõ một chuyện. Ngươi là hoàng tử Cao Xương, ta là công chúa Yên Kỳ, từ khi chúng ta sinh ra, nhìn thấy thế giới này thì đã đối địch với nhau, mãi mãi không thể ở cạnh nhau được”.
“Không!” Khúc Trí Thịnh lau nước mắt, “Sương Nguyệt Chi, chúng ta có thể yêu nhau. Vì nàng, ta không cần vương quốc này, không cần thân phận này”.
“Nhưng ta không thể!” Long Sương Nguyệt Chi thản nhiên nói, “Năm mười lăm tuổi, phụ vương thượng triều đã để ta ngồi bên cạnh người. Lúc đó ta hiểu ra rằng, là công chúa một nước, những việc ta phải làm chính là làm cho Yên Kỳ hưng thịnh, lớn mạnh. Không từ thủ đoạn, không tiếc bất cứ giá nào. Ta biết, lần này ta đã làm tổn thương ngươi quá nhiều, nhưng điều ta muốn khiến ngươi hiểu là, từ khi ta giả vờ yêu ngươi, vào vương cung Cao Xương, thực hiện kế hoạch của mình, ta chưa từng hối hận, cũng chưa từng áy náy với ngươi. Bởi vì khi ta còn bé, trong lòng luôn tâm niệm, người Cao Xương là kẻ thù của ta. Sứ mệnh mà ta mang theo từ khi sinh ra chính là tiêu diệt các người. Cái gọi là binh giả, quỷ đạo dã[103] hai nước giao tranh, chính là chơi trò lừa bịp. Trong lòng ta, Cao Xương chính là một chiến trường, những ngày ở cùng với ngươi, cũng là đang ở trên chiến trường. Trong vương cung, ta đã lừa gạt ngươi, cũng không khác với việc giết ngươi trên chiến trường. Tam hoàng tử, ngươi là một người tốt, nhưng trong chính trị và chiến tranh, người chết luôn là người tốt”.
“Sương Nguyệt Chi…” Khúc Trí Thịnh không nói gì nữa, ngốc nghếch nhìn nàng, cơ thể bỗng nhiên mềm nhũn, ngồi lặng người trên mặt đất. Chu Quý vội vàng chạy tới đỡ lấy hắn.
Long Sương Nguyệt Chi quay đầu nhìn chằm chằm Nê Thục, cười nhạt: “Nê Thục, chúng ta mặc dù có hôn ước, nhưng nếu ngươi không ủng hộ ta thì có thể xóa bỏ nó ngay!”.
Nê Thục cười khổ một tiếng: “Kể từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng vào ba năm trước, ta đã yêu nàng rồi. Khi phụ vương nàng đồng ý lời cầu hôn của ta, dĩ nhiên ta cũng hiểu, đó chỉ là Yên Kỳ cần phải làm thế, chứ không phải là nàng yêu thương gì ta. Sương Nguyệt Chi, nàng yên tâm, nếu ba năm trước ta có thể hiểu rõ, thì hiện tại sao lại không thể nghĩ thông được chứ?”.
Long Sương Nguyệt Chi vẻ mặt bình thản đáp: “Cảm ơn ngươi!”.
Nê Thục cười tự tin: “Nhưng mà Sương Nguyệt Chi, nhất định có một ngày, ta sẽ khiến nàng yêu ta”.
“Vậy sao?” Long Sương Nguyệt Chi mỉm cười, nói: “Ta cũng đang mong đợi”.
Long Đột Kỵ Chi lúc này cuối cùng mới yên tâm, thoải mái cười to: “Nê Thục, sau này con chính là con rể của ta rồi! Đợi chúng ta tiêu diệt Cao Xương, chặt đầu Khúc Văn Thái, ta lập tức tổ chức lễ thành hôn cho hai con!” Ông ta quay đầu hỏi ái nữ của mình: “Sương Nguyệt Chi, chúng ta lập tức chỉ huy quân lính công thành thôi! Vương thành Cao Xương lúc này đang hỗn loạn, nhất định có thể một lần tổng công là phá được!”.
Long Sương Nguyệt Chi gật đầu, cưỡi lên một con chiến mã, ngẩng đầu ngắm nhìn thành Cao Xương ở cách đó không xa. Nàng trù mưu hơn tháng nay, hao tổn bao tâm cơ, cuối cùng cũng nắm được sự tồn vong của Cao Xương trong tay, nhưng trên mặt lại không biểu lộ chút hưng phấn nào. Kỵ binh của liên quân ba nước đều vô cùng phấn khởi, xắn tay áo lên đợi nàng hạ lệnh công thành, Long Sương Nguyệt Chi lại nhìn Khúc Trí Thịnh một cái, trên nét mặt tựa như có chút thê lương.
“Phụ vương!” Long Sương Nguyệt Chi nói.
“Hả?” Long Đột Kỵ Chi hí ha hí hửng chạy tới, mấy năm nay ông ta luôn nghe theo ái nữ như thể thiên lôi chỉ đâu đánh đó, lần này kế hoạch đặc sắc của nàng thành công như vậy, càng khiến ông bội phục không thôi, “Nguyệt Chi, chuyện gì vậy?”.
Long Sương Nguyệt Chi dùng roi ngựa chỉ vào đám người Khúc Trí Thịnh và Huyền Trang, nói: “Mệnh lệnh đại quân nhường đường, những người này, cứ thả bọn họ đi đi!”.
Long Đột Kỵ Chi do dự một lát, thấp giọng nói: “Trong này còn có nghiệt chủng của Cao Xương đó!”.
Long Sương Nguyệt Chi không quan tâm, thản nhiên nói: “Thả bọn họ đi đi!”.
“Được rồi!” Long Đột Kỵ Chi bất đắc dĩ phải gật đầu, không cam lòng đi tới trước mặt Khúc Trí Thịnh, đá hắn một cước, “hừ, oắt con, quá lợi cho ngươi rồi, cút!”.
Khúc Trí Thịnh bị đá lăn trên mặt đất, khắp người đầy bụi bặm. Hắn chậm chạp bò dậy, nước mắt và bụi bẩn trên mặt hòa vào nhau, vô cùng dữ tợn. Lúc này, Long Sương Nguyệt Chi dẫn đầu liên quân ba nước đã tập hợp thành một đội quân với trận hình xung kích, tất cả mọi người đều lên dây cung, chỉ đợi nghe hiệu lệnh của nàng, liền lấy hai chân kẹp chặt bụng ngựa, lập tức ra lệnh xung phong.
“Ha ha ha ha!” Khúc Trí Thịnh đột nhiên cười thảm một tiếng, chạy tới ôm Chiếc bình của vua Đại Vệ lên, chặn trước ngựa của Long Sương Nguyệt Chi, vẻ mặt điên cuồng nhìn chằm chằm nàng.
Long Sương Nguyệt Chi nhíu mày: “Ngươi ôm cái bình rách này làm gì? Mau tránh ra, cẩn thận vó ngựa đạp ngươi thành thịt vụn đó”.
Khúc Trí Thịnh lại cười ngốc nghếch, vuốt ve Chiếc bình của vua Đại Vệ, giống như đang vuốt ve một đứa trẻ sơ sinh, lẩm bẩm: “A-tạp Mã-nạp, ngươi ra đây đi, để ta và Sương Nguyệt Chi được ở bên nhau. Ngươi đồng ý với ta rồi mà!”.
“Ngươi điên rồi sao?” Long Sương Nguyệt Chi hét thất thanh, “đây chỉ là một màn lừa đảo!”.
“Tam hoàng tử!” Chu Quý ôm lấy hắn, khóc rống lên, “Người tỉnh lại đi! Tam hoàng tử!”.
Huyền Trang cũng nhìn ra Khúc Trí Thịnh có vẻ không ổn, nhìn dáng vẻ thì hình như là tinh thần đã bị kích thích quá nặng nên hóa điên rồi.
Khúc Trí Thịnh chỉ cười ngây ngô, nói với chiếc bình: “A-tạp Mã-nạp, tại sao không thèm đếm xỉa đến ta? Ngươi muốn gì? Muốn uống máu của ta sao? Tới đây, ta cho ngươi, uống cho no, uống cho đã đi. Chúc phúc cho ta và Sương Nguyệt Chi yêu nhau trọn đời, có được không?”.
Nói rồi, hắn cầm loan đao rạch lên cánh tay của mình, lưỡi đao cắt sâu vào da thịt, máu tươi ồ ạt chảy ra, hắn điên cuồng cười lớn: “Nào, uống đi! uống đi!”.
Hắn đặt vết thương lên miệng bình, dòng máu tươi ào ạt rót vào tích phong của chiếc bình. Tích phong này cũng không biết làm như thế nào, chỉ là một ấn giám hình ngôi sao sáu cánh, lại có thể hút máu nhanh chóng. Máu tươi trong cánh tay tuôn vào trong bình, Khúc Trí Thịnh nhìn với vẻ hưng phấn, ôm lấy chiếc bình mà khoa tay múa chân.
Long Sương Nguyệt Chi thở dài một tiếng: “Chu Quý, mau đưa hắn đi chẩn trị đi!”.
“Tam hoàng tử, người đừng hù dọa lão nô nữa, chúng ta đi thôi!” Chu Quý vừa khóc, vừa ôm chiếc bình cướp về, A Thuật cũng chạy tới giúp hắn, ba người lôi kéo lẫn nhau.
Huyền Trang nhìn mà thở dài không thôi. Long Sương Nguyệt Chi cũng lắc đầu, vừa giơ tay lên, nói: “Toàn quân nghe lệnh, vòng qua bọn họ, xuất kích tấn công thành Cao Xương!”.
Kèn hiệu trong quân đội lập tức vang lên, trong tiếng ô ô thê lương, đám kỵ binh rối rít giục ngựa xông lên. Lúc này, ba người đang lôi kéo nhau đột nhiên dừng tay, ngơ ngác nhìn Chiếc bình của vua Đại Vệ kia. Long Sương Nguyệt Chi cảm thấy có chút bất thường, cúi đầu xuống nhìn, không khỏi hoảng sợ, chỉ thấy từ miệng Chiếc bình của vua Đại Vệ kia, không ngờ lại thực sự tỏa ra một luồng khói đen!
Chú Thích[102] Thung lũng Fergana là một thung lũng ở Trung Á trải rộng khắp miền đông Uzbekistan, miền nam Kyrgyzstan và miền bắc Tajikistan.
[103] Binh pháp Tôn Tử dạy, đại ý là dùng binh đánh giặc thường có hành động dối trá.