← Quay lại trang sách

Chương 21 Mượn giả giải oan!

Nghe mệnh lệnh của Huyện lệnh đại nhân, sáu người nha dịch lập tức đi ra từ bên trong đám người, càng có người kéo một cái băng ghế trượng rộng ra, trong đó hai người đi đến trước người Đỗ Phương trực tiếp ép gã lên bên trên ghế, Đỗ Phương hoảng hốt lo sợ, liên tục lớn tiếng kêu oan.

"Không, đại nhân, thảo dân không dám trêu chọc đại nhân, thảo dân câu nào cũng đều là thật! Đại nhân, thảo dân oan uổng..."

Lâm Huyện lệnh không để ý tới nữa, ném ra lệnh thiêm.

"Đánh cho ta!"

Phần lưng dưới nách Đỗ Phương đã bị hai cây thủy hỏa côn giao nhau giữ chắc, hai chân cũng đồng dạng bị hai cây thủy hỏa côn giao nhau khóa chặt, có hai người khác đứng hai bên trái phải Đỗ Phương, một tên nha dịch lạnh lùng nói.

"Ngươi tốt nhất chớ có lộn xộn, thủy hỏa vô tình, thủy hỏa côn cũng giống như thế, nếu như ngươi lộn xộn, một gậy tiếp theo có khi sẽ cắt ngang eo của ngươi, lúc đó cũng không phải nằm vài ngày là xong việc!"

Đỗ Phương bị dọa đến mặt không có chút máu, không dám tùy tiện lộn xộn, nhưng vẫn hô hào oan uổng, lại càng không ngừng nhìn quanh bốn phía.

"Hà cô nương, Hà cô nương —— ngươi mau ra đây đi—— ngươi không phải đã nói có thể gọi Huyện lệnh đại nhân nói thẳng sao ——"

"Chớ có huyên náo!"

Một tên nha dịch phẫn nộ quát một tiếng, giơ thủy hỏa côn trong tay lên, trùng trùng điệp điệp hạ xuống.

"Phanh ~ "

"A —— "

"Phanh ~ "

"A —— đại nhân, ta oan uổng A—— "

"Phanh ~ "

"A —— "

Vẻn vẹn bốn năm côn hạ xuống, Đỗ Phương liền ngay cả tiếng rú thảm cũng không phát được ra nữa rồi, chỉ còn lại tiếng kêu đau, một mực hô hào oan uổng trong miệng.

Dịch Thư Nguyên đứng ngoài công đường, vô thức nắm thật chặt một góc quần áo, càng là liên tiếp nhìn ra nữ tử bên ngoài cửa lớn, nàng kia cũng đang kêu thảm.

"Đại nhân, không liên quan tới hắn, đại nhân, ngài có thể nghe thấy hay không —— tiểu nữ oan uổng—— đại nhân —— "

"Ta đã là cô hồn dã quỷ, có nhà nhưng không thể về, lại không được siêu sinh, oan uổng chết ở nơi bi thương này, ta không cam lòng a…a —— "

Nữ tử kêu gào thảm thiết thê lương, trong giọng nói vậy mà lộ ra vài phần hung lệ, khiến cho Dịch Thư Nguyên nghe thấy mà da đầu run lên, quay đầu nhìn lại, sắc tím tím xanh xanh trên khuôn mặt trắng bệch của nàng đã càng nhiều hơn, thất khiếu cũng bắt đầu chảy ra máu đen, trên người tràn ngập từng cỗ hắc khí.

Cho dù Dịch Thư Nguyên không biết bất luận chút gì về phương diện này, nhưng hắn dùng ngón chân nghĩ cũng biết đây là dấu hiệu muốn hóa thành lệ quỷ rồi!

"Tám"

"Phanh ~ "

"Chín"

"Phanh ~ "

Thủy hỏa côn vẫn đang hạ xuống, Đỗ Phương đã không còn khí lực vùng vẫy kêu gàfo nữa rồi, thật ra nha dịch ở phía sau cũng đã bắt đầu lưu thủ, chỉ là cho dù họ lưu thủ, cũng không phải dễ chịu như vậy.

Những gậy thủy hỏa côn này là một loại dày vò đối với Đỗ Phương, cũng là dày vò đối với nữ tử, nhưng mà hiện giờ cũng là một loại dày vò với Dịch Thư Nguyên.

Nguyên bản Dịch Thư Nguyên vẫn còn đang suy nghĩ có thể tin chuyện ma quỷ hay không, nhưng lúc này hắn có thể cảm nhận rõ ràng được cảm xúc tuyệt vọng đến từ nữ tử kia.

Dịch Thư Nguyên không nhịn nổi nữa, chỉ trong thời gian mấy cái hô hấp, chín trượng thủy hỏa côn nện xuống kia cũng như nện vào ở trong lòng của hắn vậy, hắn lại càng không muốn để cho nữ tử kia biến thành lệ quỷ.

Nếu như tất cả mọi người đều không nhìn thấy không nghe thấy được, mà nữ tử kia cũng không vào được công đường, như vậy để Dịch Thư Nguyên ta tới giúp nàng!

Dịch Thư Nguyên bất quá chỉ là một văn lại nho nhỏ, thấp cổ bé họng, không thể nào cứng rắn lôi Huyện lệnh đi ra bên ngoài huyện nha, nhưng hắn cũng có biện pháp của mình.

"Dừng tay —— "

Rốt cuộc, Dịch Thư Nguyên mở miệng, giọng nói trong sáng mà vang dội thoáng cái lấn át công đường giữa đêm khuya vốn không có quá nhiều âm thanh khác, sự chú ý của mọi người cũng lập tức chuyển về phía hắn.

Huyện lệnh nhíu mày nhìn bên ngoài, ở trên công đường cùng với khu vực chính diện đều là một mảnh trống không, vậy cũng chỉ có ngoại đường, giờ phút này ở đó đang có một thân ảnh đứng, chính là Dịch Thư Nguyên.

"Nếu như bổn quan không nhận nhần, ngươi hẳn là văn lại tu soạn huyện chí đi?"

Dịch Thư Nguyên cũng không trực tiếp đi vào công đường, mà từ bên cạnh đi vài bước ra ngoài, chắp tay về phía công đường bên trong.

"Chính là tại hạ!"

"Ngươi có rõ ràng tội làm loạn công đường không!"

Dịch Thư Nguyên hít sâu một hơi, hỏi một đằng trả lời một nẻo nói.

"Đại nhân, lúc còn trẻ tại hạ đã bị bệnh nặng một trận, sau khi lành bệnh, ngẫu nhiên có thể gặp được một chút sự tình kỳ dị, đã từng nhìn thấy quỷ thần vào ban đêm..."

Người ở đây nghe vậy cũng hơi kinh hãi, không đến mức cả người này cũng tới để trêu đùa hí lộng Huyện lệnh đi?

Huyện lệnh càng là cau mày, so sánh với Đỗ Phương thê thảm trên mặt đất, Dịch Thư Nguyên dáng vẻ thong dong, khí độ bất phàm, lại là người một nhà trong huyện nha, không giống như là sẽ chuyên môn trêu đùa hí lộng mình đi?

Dịch Thư Nguyên cũng không đợi những người khác hỏi tới, mà quay người, đưa mặt nhìn thẳng vào cửa lớn ngoài công đường, ánh mắt trực tiếp rơi xuống trên người nữ tử áo trắng kia.

"Cô nương, nếu như Dịch mỗ đoán không sai, ngươi chính là Hà Hân Hà cô nương bị hại kia đi?"

Nữ tử áo trắng lúc này vốn đã lệ khí quấn thân lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, sau đó liền lập tức hiện ra vẻ vui mừng như điên, vừa muốn cất bước tới lại có chỗ sợ hãi, mang theo âm thanh không thể tin hỏi thăm.

"Tiên sinh! Ngài có thể nhìn thấy ta sao? Ngài có thể nghe thấy ta nói chuyện sao?"

Dịch Thư Nguyên nhẹ gật đầu, đồng thời cũng lưu ý lấy âm thanh từng câu từng chữ của nữ tử.

"Có thể nhìn thấy, cũng có thể nghe thấy, mặc dù ta sợ hãi quỷ hồn, nhưng không thể để ác nhân nhởn nhơn ngoài vòng pháp luật, lại càng không chịu được ngươi có oan không có chỗ giải, cứ thế hóa thành lệ quỷ ở trước nơi công chính nghiêm minh này..."

Theo tiếng nói của Dịch Thư Nguyên hạ xuống, rất nhiều người theo bản năng cảm thấy có chút lạnh, không ít người thuận theo tầm nhìn của Dịch Thư Nguyên nhìn ra ngoài công đường, dĩ nhiên là cái gì cũng không thấy.

"Dịch tiên sinh, ngươi..."

"Đại nhân —— xin cho tại hạ một khắc là được!"

Lúc này Dịch Thư Nguyên cũng bất chấp bất cứ giá nào rồi, trong lúc nói chuyện liền giữa lên công đường, đối mặt cùng Huyện lệnh, ánh mắt thanh tịnh sáng ngời, trên người như có chính khí, để cho tôn sư một huyện nói không ra lời.

Dịch Thư Nguyên lần nữa nhìn ngoài công đường, rất tốt, nàng ta đã ổn định không ít, chuyện tiếp theo thì phải dựa vào bản thân hắn rồi!

"Cô nương, Dịch mỗ thấp cổ bé họng, càng không có năng lực gì quá lớn, tối nay nguyện mượn thân mình, giúp ngươi mở miệng thổ lộ hết oan khuất, huyện tôn đại nhân định sẽ phán xử giúp ngươi!"

Mượn thân? Bạch y nữ tử sửng sốt một chút, tất cả mọi người ở đây cũng sửng sốt một chút.

"Tiên sinh, ta làm như thế nào mượn thân của ngài? Tiên sinh sẽ ra ngoài dạy ta sao? Tiên sinh? Ngài không đi qua đây sao? Tiên sinh —— "

Nhưng bất luận nữ tử áo trăng gọi thế nào, Dịch Thư Nguyên đều không đi ra ngoài, chẳng những không đi ra ngoài, ngược lại còn từng bước một đi về phía công đường, đi đến phía sau Đỗ Phương, nhìn qua gã một cái, sau đó liền nhìn về phía cửa lớn sau lưng.

"Mời cô nương, tiếp theo mượn miệng của ta, nói ra tất cả oan tình của mình!"

"Tiên sinh ——ta không vào được bên trong công đường! Tiên sinh ——"

Nữ tử áo trắng lo lắng hô to, nàng còn tưởng rằng Dịch Thư Nguyên không biết việc này, dưới tình thế cấp bách, nàng lui ra phía sau vài bước, vậy mà lại muốn thử lần nữa phóng tới cửa lớn.

Nhưng Dịch Thư Nguyên cúi đầu thấp xuống, tận lực bảo trì bình tĩnh trong lòng, điều chỉnh hơi thở của bản thân, vào lúc nữ tử áo trắng sắp vọt tới trước cửa liền nhẹ giọng mở miệng.

"Đại nhân..."

Đỗ Phương tạm thời quên mất đau đớn, cả nữ tử áo trắng sắp đến trước cửa cũng ngây ngẩn cả người.

Đây không phải là giọng của Dịch Thư Nguyên, đây là giọng của của một cô gái, xác thực mà nói, đây là giọng của Hà Hân!

Đây chính là kế sách của Dịch Thư Nguyên, hắn làmột văn lại, tuy rằng Ngô Minh Cao coi trọng hắn, nhưng ở Huyện lệnh này đoán chừng căn bản không tính là cái gì, không thể nào hắn nói mình có thể thấy quỷ có thể nói chuyện với quỷ thì người ta sẽ tin, trong mắt người ngoài sợ là chỉ thấy Dịch Thư Nguyên đang nói chuyện với không khí.

Cho nên Dịch Thư Nguyên cần một loại phương thức khiến cho tất cả mọi người có thể lập tức tin tưởng.

"Là Hà cô nương! Là Hà cô nương!"

Trong tiếng kêu vui mừng của Đỗ Phương, vào thời khắc này, tất cả mọi người trong công đường, từ Huyện lệnh cho tới nha dịch, tất cả mọi người đều nổi hết cả da gà lên.

Giờ khắc này, tâm tình của Dịch Thư Nguyên của dâng lên, mặc dù ta chỉ là một người kể chuyện, mặc dù ta cũng có đố kỵ và sợ hãi đối với ma quỷ, mặc dù ta không có bổn sự gì lớn, nhưng Dịch Thư Nguyên ta vẫn có năng lực giúp ngươi như cũ!

"Đại nhân... Dân nữ chính là Hà Hân!"

Dịch Thư Nguyên lần nữa mở miệng, nếu như hai chữ lúc ban đầu kia còn điều chỉnh thấp giọng, giờ phút này đã nhấn nhá từng chữ rõ ràng, giống như đúc giọng nói của Hà Hân.

Huyện lệnh hít sâu một hơi, một cỗ cảm giác lạnh lẽo từ chân chảy thẳng lên tới đỉnh đầu, chỉ cảm thấy da đầu run lên!

"Ngươi, ngươi có oan khuất gì..."

Vừa nãy Lâm Huyện lệnh còn trung khí mười phần, quan uy cường thịnh, giờ phút này nói chuyện cũng không có bao nhiêu tự tin, cho dù y là tôn sư một huyện, nhưng cũng không thể nào không sợ loại chuyện gặp quỷ trong đêm này, sư gia bên đó thì ngay cả bút cũng sắp cầm không vững nữa rồi.

Hai hàng nha dịch bên cạnh cũng gắt gao cầm chặt lấy thủy hỏa côn, nếu như không phải bọn họ đã tích lũy thói quen lâu ngày, lúc này đã có một loại kích động nhịn không được muốn bỏ chạy, ngay cả vài người bộ khoái thân mang võ công vừa đuổi tới ngoài công đường không lâu kia cũng tay chân lạnh buốt.

Nghe lời của Huyện lệnh, Dịch Thư Nguyên biết rõ việc này đã thành hơn phân nửa rồi, hắn ổn định tâm tính, lần nữa sâu kín mở miệng.

"Mời đại nhân thả Đỗ công tử ra trước!"

Huyện lệnh nhìn Đỗ Phương bị đánh thảm, nhanh chóng hạ lệnh cho hai bên.

"Không cần đánh không cần đánh, dẫn gã đi, lại mời lang trung trị liệu cho gã!"

Đỗ Phương vừa bước vừa quay đầu lại, được người bên cạnh luống cuống tay chân đỡ rời khỏi, Dịch Thư Nguyên cúi đầu cũng lần nữa nói chuyện.

"Dân nữ nguyên là người La Huyện Ngô Châu, bị ác thương kia bắt từ Ngô Châu tới, ta không muốn bị nhục, cận kề cái chết không chịu, bị ác thương kia hại chết sau đó liền trầm thi vào sông Nga..."

Nói đến đây, giọng nói Dịch Thư Nguyên hóa nữ thoáng dừng lại, những câu này chính là lời mà Đỗ Phương trước kia nói qua, phần sau còn cần Hà Hân phối hợp.

"Toàn bộ câu chuyện trong đó, mời huyện tôn đại nhân nghe ta nói..."

Dịch Thư Nguyên hơi hướng mặt ra phía ngoài cửa, cô nương, hiện giờ Dịch mỗ không tiện nói rõ với ngươi, nhưng ám hiệu này cũng đủ rõ ràng đi? Dịch Thư Nguyên nghĩ thầm trong lòng như vậy, hy vọng người kia không cần hắn phải làm tiếp những cái ám chỉ khác.

Quả nhiên nữ tử ngoài cửa lớn đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó lập tức phản ứng lại, lập tức nói về phía trong nội đường.

"Tiểu nữ nguyên là một chi nữ một hộ thợ đan tre La Huyện Ngô Châu, xếp hạng thứ ba trong nhà, trên có..."

"Tiểu nữ nguyên là chi nữ một hộ thợ đan tre La Huyện Ngô Châu..."

Nữ tử áo trắng nói một câu, Dịch Thư Nguyên cũng lập tức mở miệng, giọng nói ngữ điệu hầu như giống như đúc.

Theo không ngừng nói ra, nữ tử áo trắng gần như là đã quên về việc truyền lời, tâm tình càng lúc càng trở nên kích động, bi thương nổi lên, thút thít nỉ non lên tiếng.

Mà Dịch Thư Nguyên vậy mà một tia giọng điệu cũng không hề rơi xuống, đồng dạng bi thiết nói ra, mặc dù đưa lưng về phía nữ tử, nhưng ngay cả một chút thái độ cũng có vài phần giống nhau.

Bên trong công đường huyện nha, nguyên bản nhiều người sợ hãi cũng theo Dịch Thư Nguyên tự thuật dần dần bị bản thân của sự kiện hấp dẫn, trái tim dần dần dâng lên tức giận!

-----------------