← Quay lại trang sách

Chương 12

Robert có đủ lý do để tỏ ra xa cách với tôi, vì trong suốt một tháng kể từ ngày Craven ghé tới và cuộc xung đột giữa tôi với Tyne, đã có nhiều thay đổi. Buổi sáng hôm sau tôi dậy sớm, ý thức về hành động của Tyne nặng trĩu trong lòng tôi. Sẽ không lâu, tôi biết, và thật sự khi Robert tới gặp tôi trong phòng khám bệnh, đã gần chín giờ đêm.

— Anh có nhìn thấy cái xác chưa? - Anh hỏi.

Tôi ngần ngừ, toan nói dối. Nhưng trên nét mặt anh có gì đó khiến tôi thấy dễ nói ra sự thật hơn.

— Có.

— Anh biết gì về chuyện đó?

Một khoảnh khắc trôi qua, một nhịp đập trái tim, không có gì hơn.

— Không có gì.

— Cái xác vẫn còn nguyên vẹn khi chúng ta lau rửa nó hai đêm trước.

— Tôi mới thấy chuyện gì đã xảy ra hồi sáng này.

— Sao anh không tới và nói cho tôi biết ngay lúc đó? - Robert đang tìm kiếm nguyên cớ để có thể tin tôi.

— Tôi e rằng anh sẽ nghĩ tôi nhúng tay vào việc đó.

— Giá như anh tới gặp tôi thì lúc đó tôi sẽ không nghĩ điều gì như thế.

Có gì đó thắt lại trong bụng tôi, riết chặt.

— Còn bây giờ?

— Tôi sẽ báo cáo việc này với thầy Poll. Nhưng sẽ tốt hơn nếu sự việc sáng tỏ giữa chúng ta trước khi ông ấy biết.

Tôi ngần ngừ giây lát, muốn kể cho anh nghe tất cả. Nhưng khi ngước mắt lên tôi biết tôi sẽ không nói.

— Tôi không thể nói gì nhiều hơn với anh.

Khi Robert đã đi, tôi ngồi thẫn thờ trong phòng khám. Tôi thấy muốn bệnh với chuyện này, không chỉ sợ hãi về điều mà Tyne đã nói, mà còn vì đã nói dối với Robert. Vài phút trôi qua, và trong sảnh bên ngoài có tiếng chân bước lên cầu thang, tiếng những giọng nói thì thầm. Một cánh cửa mở ra, rồi khép lại; Robert đã quay lại.

— Thầy Poll cần gặp anh.

Thầy Poll đứng bên ô cửa sổ cao trong phòng làm việc của ông, giấy tờ bày đầy trên bàn như thể ông đã bị cắt ngang công việc. Charles đứng cạnh ông, và khi tôi bước vào, chúng tôi chạm mắt nhau. Tôi quay đi trong niềm xấu hổ. Robert khép cửa lại sau lưng chúng tôi. Cuối cùng thầy Poll quay sang tôi.

— Cậu có thấy cái xác chưa? - Giọng ông nhẹ nhàng, nhưng đanh lại.

— Dạ có - Tôi đáp.

— Và cậu nói cậu không biết gì về chuyện đó?

— Chỉ là em nhìn thấy nó hồi sáng này và chưa báo cáo lại.

— Vì cậu sợ sẽ trở thành đối tượng của sự nghi ngờ?

Tôi gật đầu.

— Thế nhưng cậu thấy sự khó khăn ở đây rồi đó. Phải có tác giả cho hành động đó.

Ở phía đối diện với tôi, mặt Charles kín như bưng. Tôi đột nhiên hiểu ra - anh đã đoán được phần nào những chuyện đã xảy ra, nếu không phải là những chi tiết. Thế nhưng anh không can thiệp.

— Và cậu bảo với tôi rằng cậu không phải là tác giả?

Tôi lắc đầu:

— Em không biết gì về việc đó hơn thầy.

Thầy Poll im lặng, chậm rãi khỏ một ngón tay lên cánh tay bên kia.

— Khó mà tin được, cậu hiểu chứ?

— Em hiểu - Tôi đáp, những lời của tôi vang lên rõ ràng trong căn phòng tĩnh lặng.

Có điều gì đó mà trước đó tôi không nhìn thấy đang trộn lẫn vào cơn giận của thầy Poll, một điều gì đó đã dập tắt cơn giận trong tôi. Ông dò xét nét mặt tôi một lúc lâu.

— Cậu có cam đoan rằng cậu không phải là kẻ đã làm chuyện đó? - Cuối cùng ông hỏi.

— Vâng.

Với một cảm giác rất giống với sự căm phẫn, ông nói:

— Vậy thì đi đi. Tôi không còn gì để nói với cậu nữa.

Mỗi chủ nhật, khi làm xong công việc, tôi lấy giấy bút ra và viết thư cho người giám hộ của mình. Việc tôi báo cho ông danh sách của các bệnh nhân và những nơi đã tới không được đồng ý, nhưng dù sao tôi vẫn cứ thực hiện nó, bỏ qua những chi tiết mà tôi nghĩ tốt nhất là ông không biết. Những lá thư của tôi rất cẩn trọng, tôn kính, đầy đủ các tính chất mà một người như tôi phải thể hiện với người giám hộ của mình. Thế nhưng chúng là những lá thư kém cỏi, những ngôn từ của chúng nằm chết trên trang giấy, tẻ ngắt vì lặp đi lặp lại, và tôi chắc rằng chúng mang tới khá ít niềm vui khi đọc, không khác gì khi viết.

Việc lẽ ra nó phải là thế càng khiến tôi đau khổ gấp đôi. Trong suốt bảy năm trời, người giám hộ của tôi đã đối xử với tôi không khác chi với con trai của mỉnh. Tôi cần phải biết ơn, và tôi rất biết ơn, nhưng tôi không cảm nhận được những điều mà lẽ ra tôi phải cảm nhận nhiều hơn; nói đúng hơn, tôi chỉ cảm thấy lúng túng, một vết thương rối rắm trong lòng mà tôi không tài nào tháo gỡ.

Những lá thư của tôi không nói chuyện chi quan trọng - chỉ kể về những người bạn tôi đã kết thân, tình cảm của tôi đối với Charles và Robert, sự ngưỡng mộ tài năng của thầy tôi. Tôi không nói gì tới cái thế giới mà tôi đã phát hiện ra ở đây khi đi chơi với Charles.

Có lẽ sẽ tốt hơn nếu tôi dành những buổi tối này cho mấy cuốn sách của mình, nhưng tôi không khoái chúng mấy. Trong suốt nhiều tuần, tôi không tìm thấy niềm vui trong những giờ học tập, không có sự tập trung lẫn thoải mái, những điều mà tôi học hỏi được chẳng có dụng ích gì nhiều. Ở tôi thiếu đi một thứ gì đó, một thái độ nào đó.

Tôi dành cho chính mình những giờ mà trước kia tôi từng trải qua với Charles, tản bộ đó đây trong khắp thành phố để tìm tiêu khiển, hay một điều gì khác mà tôi không thể tìm ra.

Tôi nghe thấy ai đó gọi tên mình khi tới gần bùng binh Seven Dials, và quay lại, tôi thấy May đang đứng đó. Trông hắn gầy hơn lần cuối tôi gặp hắn, thân hình của hắn trong bộ com lê đen càng giống hệt như một con nhện.

— May, anh làm gì ở đây vậy? - Tôi nói, lùi lại một bước khi hắn tới gần.

Hắn mỉm cười, và dù nét mặt có vẻ chân thành, nó thoáng hiện một niềm xấu hổ.

— Tôi có công việc - Hắn đáp, thờ ơ ra bộ. Tôi đưa mắt nhìn theo điệu bộ của hắn, nhưng không hiểu, cho tới khi May đột ngột cười phá lên theo kiểu cách cũ của hắn.

— Những người Do Thái - Hắn nói, như thể thừa nhận một nhược điểm nào đó mà hắn đang kiếm tìm sự cảm thông dành cho nó - Tôi tới để gặp mấy người Do Thái.

Đã hiểu ra, tôi gật đầu.

— Dạo gần đây tôi không gặp anh - Hắn nói.

Tôi lắc đầu - Tôi quá bận với những nhiệm vụ của mình.

May nhe răng cười, gật đầu, dù chắc chắn hắn phải biết sự dối trá trong đó.

— Còn Charles? Cậu ấy thế nào?

Nhận ra hắn chưa nghe thấy chuyện gì, tôi ngần ngừ - Anh ta sắp kết hôn.

— Kết hôn à? Đó là một tin vui - May nói, nhưng rồi hắn lại im bặt.

— Còn anh? Anh vẫn ổn chứ?

Hắn gật đầu, nhưng khi đó một cánh cửa thấp lè tè mở ra sau lưng hắn, một thanh niên Do Thái đứng choán lấy nó. May giơ một tay lên như để giữ anh ta ở đó.

— Tôi phải đi, nhưng nhớ ghé thăm tôi, tôi nhớ sự bầu bạn của anh - Hắn nói, mỉm cười.

Tôi đứng lại đó hồi lâu, nhìn theo hắn. May chưa hề làm điều gì sai trái với tôi, tôi không thể nghĩ ramột điều gì không tử tế. Nhưng tôi không chịu nổi việc cặp kè với hắn, không chịu nổi tất cả những gì hắn đòi hỏi ở tôi.

Tôi nhận ra gã ngay lập tức, dù tôi chưa gặp lại gã kể từ hôm đó trong công viên.

Không nghĩ ngợi gì, tôi nhìn xuống, nhưng Chifley giơ tay lên.

— Ash - Hắn gọi, đứng lên khỏi ghế. Đối diện với tôi, Caswell nhìn chằm chặp vào cái bàn trước mặt hắn, và tôi biết ngay rằng Chifley đã lên kế hoạch cho một trò chơi nào đó ở đây.

— Hai cậu đã gặp nhau, tôi cho là thế? - Chifley hỏi, kéo một cái ghế tới bàn chúng tôi. Trông chẳng vui vẻ gì khi gặp tôi hơn lần trước, Ash gật đầu thừa nhận.

— Swift - Hắn nói.

Tôi đứng lên, nghĩ sẽ xin cáo lỗi để bỏ đi, nhưng Chifley đặt tay lên cánh tay tôi, gọi thêm một cốc rượu. Và thế là tôi ngồi xuống lại, chờ đợi.

Hóa ra Ash và Chifley có đôi công việc về một con ngựa. Hệt như hôm có Arabella và Amy, thái độ của Ash cứng ngắc và trịch thượng, như thể gã phát hiện ra mình đang bị làm phiền bởi sự hiện diện của chúng tôi. Khi uống xong cốc rượu, gã đứng lên hầu như ngay tắp lự, liếc mắt vào cái đồng hồ.

— Tôi có việc ở chỗ khác - Gã nói, hầu như không nhìn vào mặt chúng tôi trong lúc nói. Chifley ngả người dựa vào ghế, nhấp một ngụm rượu và mỉm cười.

— Tôi nghe nói cô ta tên là Louisa - Hắn nói.

Ash nhìn Chifley.

— Cậu nói nhiều quá đấy, anh bạn.

Thoạt tiên tôi nghĩ gã sẽ nói thêm nhưng sau đó gã ném vài đồng tiền lên bàn và quay đi. Chifley với tay về phía hộp đựng thuốc lá của hắn.

— Sao? Anh không biết gì à?

— Biết gì?

— Cái ả điếm ngu xuẩn mà anh từng gặp đã tiêu tùng rồi. Ash chẳng còn dính dáng gì tới cô ta.

Tôi đã uống quá nhiều, và mặt tôi nóng bừng bừng. Chifley nhìn tôi với vẻ chế giễu khi tôi đứng lên.

— Sao, chim sẻ - Hắn hỏi - Cậu không cho những lời đùa cợt của chúng tôi là bậy bạ đó chứ?

Tôi lao qua họ về phía cửa. Một cơn thịnh nộ lạnh lùng sôi lên trong ruột gan tôi.

Trời đêm ấm áp, đường phố đông nghịt người trong ngày Thứ bảy, những tay kéo đàn, những đám thủy thủ, lính tráng và những ả gái điếm, tất cả đang chen lấn nhau và hò hét. Không quan tâm tới việc sẽ đi đâu, tôi bước dọc theo phố Strand tới đồi Ludgate, rồi quẹo về hướng nam, đi tới bờ sông. Đầu tiên tôi nghĩ sẽ đi tìm Ash và dạy cho gã một bài học với những nắm đấm của tôi, vì lòng tôi tràn ngập một niềm căm ghét mù quáng với bọn đàn ông này và kiểu cách của chúng. Thế nhưng trong những con phố mé dưới nhà thờ Thánh Paul, nơi những người lái đò và anh em của họ cư ngụ, nó bắt đầu nhạt nhòa dần, thay vào đó là một nỗi hổ thẹn, không chỉ vì vai trò của tôi trong chuyện này mà còn vì sự hèn nhát của tôi.

Căn bếp tối om, thế nên lúc đầu tôi không nhìn thấy hắn trong bóng tối.

— Đã khá khuya để cậu đi quanh quẩn.

Giật mình, tôi nhảy lên. Hắn cười khúc khích, nghiêng tới trước để tôi có thể nhìn thấy đường viền của gương mặt hắn.

— Cậu tưởng là chỉ có một mình cậu hả?

— Làm sao ông vào đây được? - Tôi rít lên.

Lucan phát ra một âm thanh chế giễu.

— Cậu sẽ tống cổ tôi ra chứ? - Với một cử động lười nhát, hắn tựa lưng vào tường.

Tôi chầm chậm né ra khỏi hắn. Dù dạo này hắn thường tới đây, tôi không thoải mái chút nào khi có mặt hắn, tôi cũng không tin vào những động cơ của hắn khi tới mà không thông báo.

— Cậu không cần phải sợ, chỉ có mình tôi.

— Bà Gunn gặp chuyện gì? - Tôi nhìn ra hướng cửa tới căn phòng nhỏ của bà.

— Bà ta sẽ không thức giấc, tôi nghĩ - Trong lúc hắn nói, tôi nhận ra rằng hắn đã say. Thế rồi, như thể đoán được ý nghĩ của tôi, hắn nói thêm - Cả Tyne cũng không.

Tôi không đáp.

— Anh ta đã chơi xấu cậu, phải không?

— Phải - Dù có cả chiều rộng của căn phòng ngăn cách giữa tôi và hắn, sự hiện diện của hắn giống như một cái gì đó đầy tính vật chất.

— Cậu sợ hắn hả?

Tôi không đáp, và hắn gật đầu.

— Chả có gì phải xấu hổ về chuyện đó. Anh ta là một người nên tránh xa khỏi tầm mắt. Tôi e là chính vì tôi mà cậu bị chơi xấu.

— Có lẽ thế - Tôi đáp.

— Cậu có muốn tôi thay mặt cậu dạy cho Tyne một bài học không?

Tôi ngần ngừ, vì đây là một ý tưởng hấp dẫn, nhưng rồi tôi lắc đầu. Lucan cười hô hố.

— Tốt. Tôi ngưỡng mộ một người không muốn mang nợ một cách dễ dàng - Hắn ngưng lại trầm ngâm.

— Họ bảo là de Mandeville sắp cưới con gái của thầy cậu?

— Đúng vậy.

Hắn để cho câu đáp đó treo lơ lửng giữa chúng tôi một lúc.

— Tôi nghĩ cậu biết về cậu ta nhiều hơn là lần trước khi chúng ta nói chuyện.

— Có lẽ - Tôi đáp.

— Cha cô ta chỉ là con trai của một ông chủ cối xay. Còn ông ta lại là một quý ông quá vĩ đại - Hắn tiến tới gần hơn.

— Tôi không hiểu.

— Không à? - Hắn hỏi, giọng hắn có vẻ vui vui - Họ bảo cô ta đã kiếm được một tấm chồng danh giá hơn là ông ta có thể ước ao.

— Tôi không hiểu ông muốn nói gì - Tôi đáp, nhưng tôi thấy ớn lạnh, vì thật sự tôi nghĩ tôi hiểu.

— Cậu đã từng gặp một nữ diễn viên, một đứa bé đã chết.

Tôi lắc đầu:

— Tôi đã hứa rằng tôi sẽ không nói gì về chuyện đó.

— Cậu cũng không tiết lộ nó ra.

— Anh ta thiếu nợ à? - Tôi hỏi, rồi với một sự đột ngột khiến tôi giật mình, Lucan giơ tay lên và tóm lấy mặt tôi. Nắm tay của hắn gần như dịu dàng, thế nhưng tôi cảm thấy sức mạnh của hắn, quyền lực căng tràn trong bàn tay hắn.

— Chắc chắn là cho tới giờ này cậu đã thấy quá đủ các cái chết để biết chút gì đó về cuộc sống? - Hắn hỏi, mặt hắn sát tới nỗi tôi cảm thấy sức nóng của hơi thở hắn. Hơi thở của tôi thoát ra một cách rời rạc, máu sôi lên trong cổ họng tôi, thân thể của chúng tôi sát vào nhau trong cái ôm kỳ lạ này.

— Đừng trở thành một thằng ngu vì họ - Cuối cùng hắn nói, rồi buông tôi ra ngay lập tức.

Tháng Năm mưa dầm. Chỗ nào cũng mưa, suốt cả một tuần. Trong nhà, mọi thứ đều trở nên ẩm ướt, và dưới tầng hầm sũng nước. Rồi một sớm mai có tiếng gõ cửa - một thằng bé đứng trên bậc thềm với một lá thư không ghi tên họ mà nó bảo là gửi cho tôi, và nó không chịu nói gì thêm. Tôi mở thư ra, lo sợ. Nó viết rằng Amy đang ốm và cầu xin tôi đưa Charles tới ngay lập tức. Mực loang ra trên giấy vì nước mưa. Nhìn xuống, tôi thấy gương mặt sợ sệt của thằng bé.

— Chờ ở đây - Tôi nói.

Trong phòng mổ, Charles đang cúi người trên một xác chết cùng thầy Poll. Robinson, một người buôn nón, vừa chết trước đó hai ngày vì bị tắt nghẽn ruột. Charles đang vẽ lại mớ ruột gan lòng thòng của ông ta, một khối trơn trợt cứ phình lên ở chỗ này chỗ khác trong lúc anh xúc nó vào một cái xô. Mùi thối quánh lại trong bầu không khí, thế nên tôi phải đưa một tay lên che mũi.

— Có gì thế? - Anh hỏi, và vừa bước tới gần, tôi vừa giơ lá thư ra để anh có thể đọc nó. Gần như không ngưng tay, anh đọc lướt nhanh qua nó, rồi nhìn xuống cái lổ hổng trên bụng của Robinson. Ở mé bên kia bàn, thầy Poll chờ đợi. Charles uốn cong bàn tay đuổi theo cục gan trơn trợt. Rồi cuối cùng anh đặt con dao mổ xuống và nhìn thầy Poll.

— Có người cần em - Anh nói. Thầy Poll nhìn Charles giây lát, có lẽ mong đợi một câu giải thích thêm nào đó. Nhưng Charles không nói gì thêm. Một sự im lặng diễn ra giữa hai người, thế rồi Charles nhặt một mảnh giẻ lên, bắt đầu lau sạch lớp mỡ trên hai bàn tay của mình.

— Người đưa tin còn ở đây không? - Anh hỏi, và tôi gật đầu.

— Bảo rằng tôi sẽ tới đó ngay.

Ngày ướt sũng, mưa rơi đều đều từ bầu trời nặng trĩu, và dù bước nhanh, chúng tôi vẫn ướt mèm khi chưa đi được tới một trăm bộ. Gương mặt đẹp trai của Charles kín như bưng.

Ngay khi chúng tôi tới nơi, Mary mở cửa ra. Hôm nay trông cô ít dữ dằn hơn, tôi nghĩ, mặt cô nhợt nhạt và sợ sệt.

Trong nhà khá nóng, ấm áp quá mức giống như ngày đầu tiên tôi tới đó. Mary đi xuôi theo hành lang, dừng lại trước một cánh cửa và xoay nửa người sang Charles. Gương mặt vàng bủng của cô đanh lại, tái đi vì lo lắng, thế nhưng vẫn còn đó sự pha trộn giữa thách thức và cần thiết mà tôi từng trông thấy ở cô khi chúng tôi gặp nhau lần đầu. Dường như cô toan nói gì đó, nhưng không thể tìm ra từ để nói. Charles chìa tay rà và đặt nó lên cánh tay cô, dường như sự va chạm đó đã làm tan chảy một thứ bất kỳ nào đó đang bùng cháy bên trong cô.

— Đừng sợ - Anh nói, và Mary gật đầu, ấn tay lên cánh cửa và đẩy nó mở ra.

Căn phòng tối om, những tấm màn che kín ánh sáng ban ngày. Trên sàn những đống chăn mền nằm vương vải đó đây, nhàu nhĩ và dính đầy máu. Amy nằm trên cái giường đặt giữa phòng, mặt cô ta xám ngoét như tro, đầu gối lên đùi của Arrabella. Arabella ngẩng lên khi chúng tôi bước vào.

— Xin cứu giùm con bé - Nàng nói, gạt tay qua mớ tóc rối bù của Amy - Tôi không biết điều nào tệ hơn, cảnh tượng máu me của Amy hay giọng nói vỡ ra vì sợ hãi của Arabella.

— Cô ấy bị thế này bao lâu rồi? - Charles hỏi, đặt cái túi xách xuống và ngồi xuống cạnh nàng. Arabella lắc đầu.

— Đêm qua tôi có vở diễn, và cô ấy đã lên giường nằm khi tôi trở về. Sáng nay khi cô ấy không ngồi dậy, tôi vào phòng và thấy cô ấy thế này - Giọng nàng lạc đi.

Charles gật đầu, đặt tay lên chân mày của Amy.

— Đó là một phụ nữ ở Ludgate Hill - Arabella nói. Và trong khi nàng nói, Amy mở mắt ra.

— Charles - Cô ta nói, mỉm cười, và Charles nắm lấy tay cô ta.

— Amy, cô đã làm gì vậy?

Cô ta nhún vai, rồi trông thấy tôi - Anh Swift - Cô ta nói - Anh đã không ghé tới chơi.

Tôi lắc đầu - Không - Và cô ta lại mỉm cười.

— Anh sẽ không muốn, lúc này, tôi nghĩ.

— Không, tôi sẽ tới mà.

Cô ta bật cười rời rạc - Và cỗ xe ngựa của anh, anh sẽ mang cỗ xe của anh tới chứ?

Tôi nuốt nước bọt một cách khó khăn. Thế rồi cô ta nhăn mặt, thân hình gập lại vì đau, cô ta quay người sang bên, khép mắt lại và dường như đã thiếp đi.

— Hãy nói với tôi rằng anh sẽ cứu cô bé - Arabella van nài, nhưng Charles chỉ lắc đầu.

— Tôi sẽ làm những gì tôi có thể. Sau đó, mọi chuyện nằm trong tay của Thượng đế.

Anh lấy ra từ trong túi xách một liều thuốc cầm máu, trộn nó với thuốc phiện và cẩn thận rót nó vào miệng của Amy. Nhờ thuốc phiện, hơi thở của cô ta chậm lại, đều đặn hơn. Mary liếc nhìn Arabella; sự thay đổi này khiến họ bình tĩnh hơn chút đỉnh. Nhưng máu vẫn còn chảy. Đây không phải là lần đầu tôi nhìn thấy một bệnh nhân xuất huyết, nhưng vẫn khó mà tin vào số lượng máu thật sự chảy ra. Mary liên tục dùng vải và khăn để chậm nó, rồi mang chúng ra, nhưng dường như máu cứ chảy nhiều hơn, rỉ ra như một đợt thủy triều. Cuối cùng Arabella bảo cô ta thôi đi, nét mặt nàng tuyệt vọng. Nàng giơ tay ra cầm lấy bàn tay của cô bé, cử chỉ dịu dàng đến độ tôi cảm thấy cổ mình nghẹn lại. Charles đứng cạnh cửa sổ, mặt hơi quay đi; như thể anh chỉ ước gì sự kết thúc tới ngay cho.

Chúng tôi chờ suốt buổi chiều, hầu như không nói chuyện. Đôi lúc tôi ngồi xuống cạnh Arabella và cầm lấy tay nàng. Nó lạnh ngắt, và mềm oặt, mạch đập rất yếu. Thế rồi Arabella nhấc đầu của Amy ra khỏi đùi mình và đứng lên, bước ra cửa, như thể nàng không chịu đựng thêm được việc ở gần cô bé.

Sự sống bên trong Amy chậm chạp rút xuống, hơi thở của cô ta ngày càng yếu đi, ngắt quãng nhiều hơn, cho tới khi với một cái giật nhẹ nó hoàn toàn chấm dứt. Chúng tôi im lặng hồi lâu, rồi cuối cùng giọng của Arabella phá toang sự im lặng.

— Vậy là đã xong xuôi?

Charles quỳ xuống, đè một ngón tay lên cổ họng Amy, rồi gật đầu và bước ra xa. Arabella chậm rãi bước tới gần, một tay vẫn ôm lấy mình, tay kia giơ ra sờ lên mặt Amy, cẩn thận vuốt lại mái tóc bên trên mày của cô ta, như thể cô ta là một đứa trẻ. Ở mé cửa ra vào, Mary bắt đầu khóc rưng rức.

Charles nhanh nhẹn cầm lấy cái túi xách, và cúi đầu chào trước khi đi ra cửa. Thế nhưng tôi không thể nhúc nhích. Arabella lặng lẽ quay sang nhìn tôi.

— Arabella - Tôi bắt đầu, đưa tay ra tìm bàn tay của nàng, nhưng nàng lắc đầu, rút bàn tay lại.

— Không - Nàng nói - Đừng nói gì hết. Tôi không thể chịu nổi điều đó.