Chương 13
Bên ngoài, cơn mưa đã dứt, nước trên những phiến đá thẫm lại trong ánh sáng mờ mờ bụi, sâu thẳm như những tấm gương. Sau sự ấm áp trong nhà, không khí trên đường mát lạnh, nhưng có cảm giác xa xôi, chuyển động của xe cộ lại qua dường như không có thật.
Dù tôi mong mỏi nghe Charles nói đôi điều, có một dấu hiệu nào đó cho thấy có lẽ tốt hơn là không có lời nào hết. Chỉ khi chúng tôi về tới cửa anh mới quay sang tôi.
— Chuyện này lẽ ra không nên xảy ra. Mấy người phụ nữ đó không phải là mối quan tâm của tôi.
Cánh cửa đột ngột mở ra, thầy Poll xuất hiện, bên cạnh ông là Oates. Bị bắt gặp trong lúc không khoác mặt nạ, Charles như đứng trần trụi trước mặt ông cụ, để lộ mọi nhược điểm của mình. Nhưng thầy Poll không nao núng, cũng không khiển trách anh, thật sự nét mặt của ông có vẻ ân hận hơn là giận dữ. Một lần nữa, một điều gì đó được chuyển giao giữa họ, thế rồi thầy Poll đưa tay lên mũ, chào tạm biệt, nhắc nhở Charles về lời hẹn tới ăn tối tại nhà ông đêm đó và bước tới cánh cửa xe đang mở sẵn. Trong khoảnh khắc, tôi nghĩ Charles sẽ quay lại và đi theo ông, nói đôi lời gì đó để giữ ông lại, cố xóa bỏ điều đã được chuyển giao giữa họ. Nhưng anh không làm thế, những chiếc bánh xe kêu rít lên trên mấy phiến đá khi cỗ xe lăn bánh.
Chỉ khi cỗ xe ngựa của thầy Poll đã khuất khỏi tầm mắt sau khúc quanh của Quảng trường, tôi mới nhận thấy anh đang run lên, dù tôi không biết đó là do giận dữ hay hổ thẹn.
Tôi theo Charles lên cầu thang, quan sát anh thu lượm các thứ đồ dùng của mình. Tôi biết tôi nên rời khỏi anh, để cho anh yên ổn một mình, nhưng tôi cảm thấy cần nói đôi lời nào đó với anh, một cách thức nào đó để giải tỏa điều tôi vừa nhìn thấy. Anh bực bội nhìn quanh phòng, tìm một thứ gì đó, và nghĩ rằng đó là liều thuốc mà anh đã yêu cầu tôi pha chế cho một bệnh nhân hồi sáng này, tôi lấy nó ra khỏi kệ. Nhưng khi trao nó cho anh, tôi nhận ra anh không biết rằng tôi đang ở đó, vì anh giật mình, một điều gì thoáng hiện trong ánh mắt của anh. Thoạt tiên tôi tưởng anh định nói với tôi một cách giận dữ, anh có vẻ rất bực dọc, nhưng thay vì thế, anh cầm lấy liều thuốc trong tay tôi.
— Ồ, Gabriel - Anh nói - Cô ta là một cô bé xinh đẹp, nhưng đừng biến mình thành một thằng ngốc.
Có gì đó trong tôi thắt lại. Nhưng Charles chỉ mỉm cười lạnh lẽo.
— Tôi thấy anh không lòng dạ nào nghe những lời nói của tôi, nhưng tin tôi đi, quá gắn bó với những loại người đó không có lợi lộc gì đâu.
— Chắc chắn là anh nói điều này từ kinh nghiệm - Tôi đáp, lời lẽ của tôi tới quá nhanh, quá dễ dàng. Nét mặt Charles đanh lại.
— Rất tốt. Chỉ nên nhớ rằng: cô ta không thể là của anh với cái giá một vài dải ruy băng. Tôi không bao giờ có thể sắp xếp chuyện đó cho anh nếu anh mong muốn.
Tôi đứng bất động. Có gì đó chuyển đổi trên gương mặt của anh - có lẽ là sự ân hận vừa lóe lên - và có vẻ như anh sắp xin lỗi. Nhưng rồi anh lao đi, băng qua cửa và xuống thang. Khi tôi nghe thấy tiếng cánh cửa mở ra phố đóng lại, tôi quay qua - và bắt gặp Tyne. Mọi sự rõ ràng ngay tắp lự rằng hắn đã nghe thấy tất cả những trao đổi giữa hai người chúng tôi, bởi hắn nhìn tôi với vẻ vui sướng. Hắn bước tới, và tôi lui lại một bước, rồi thêm một bước. Bỗng dưng thấy lo sợ, tôi lao ngang qua hắn ra khỏi phòng.
*** Tôi bước mù quáng trên đường, lao qua đám đông đang chuyển động. Những ô cửa sổ đã sáng đèn, thành phố tràn ngập ánh sáng và âm thanh. Từ phố Compton, tôi cắt sang hướng đông, đi về phía Covent Garden nơi đám đông dày đặc hơn, tiếng vĩ cầm và sáo Tô Cách Lan ép nặng lên bầu không khí, dù tôi hầu như không nghe thấy chúng. Từ các ô cửa sổ, những người phụ nữ nghiêng người ra, bộ ngực thõng xuống đong đưa, và họ cất tiếng gọi tôi với vẻ dâm dật. Không hề nghĩ ngợi, tôi đáp lại bằng những lời giận dữ, nhưng họ vẫn đối đáp một cách tử tế; ở cạnh khu chợ có hai người đàn ông, có lẽ là sinh viên của trường Cambridge, va phải tôi, tôi đẩy họ ra và hét lớn. Họ đã say, và dù có hai người, họ không giơ nắm đấm lên, chỉ đơn giản lùi lại, bỏ mặc tôi giận dữ chửi bới sau lưng họ. Thế rồi, từ trên phố Strand, Chifley xuất hiện, bên cạnh là Caswell. Trong thoáng giây, tôi cho là mình đã tấn công, nhưng Chifley tóm lấy cổ tay tôi, ngăn tôi lại.
— Chim sẻ - Hắn cười to - Cậu đi đâu vậy?
Tôi lắc đầu, vùng ra. Dù hắn gần như lùn hơn tôi một cái đầu, thân hình giống như một con chim câu to diều của hắn rất cường tráng. Hắn mỉm cười.
— Tôi cho là cậu sẽ đi cùng chúng tôi.
Thoạt tiên tôi cưỡng lại, vì tâm trạng của Chifley có vẻ nguy hiểm. Nhưng rồi tôi nhận ra rằng tôi không quan tâm, và cầm lấy chai rượu hắn chìa ra, tôi đưa nó lên môi và nốc.
Họ đã thắng độ bi-a, và đã nhậu say sưa với tiền thắng cược. Chifley kềm chế rất tốt, dấu hiệu duy nhất cho thấy hắn đã say là mục đích trong bước đi của hắn, nhưng gương mặt của Caswell thì đỏ bừng và bước chân của hắn hơi loạng choạng. Họ dẫn chúng tôi qua những con hẻm, đầu tiên là tới một tiệm bán pa-tê nhồi thịt lươn, rồi sang một quán rượu Chifley biết ở gần phố Monmourth. Theo cách thức vui vẻ của những cô nàng phục vụ đối với Chifley, rõ ràng là họ biết hắn rất rõ. Đó là một nơi đáng sợ, trần thấp lè tè và kín mít, nhưng rượu gin lại rẻ, và âm nhạc ồn ào. Một phụ nữ ngồi ở mé quầy, không cao hơn một đứa trẻ lên năm. Cô ta mặc một cái váy trẻ con dính đầy vết bẩn, mặt bôi đầy son phấn. Dù có hai gã đang trò chuyện với cô ta, Chifley yêu cầu phải mang cô ta tới, hắn bảo rằng hắn muốn đặt cô ta trên đùi để nựng nịu. Những gã đi cùng với cô ta trừng mắt nhìn chúng tôi, nhưng Chifley không thèm để ý tới họ.
Cô ta tên là Rosa, và cô ta di chuyển với một dáng đi nhún nhảy của loại người giống như cô ta, đôi chân teo tóp của cô ta không dài hơn cẳng tay tôi, thế nhưng cô ta nhảy lên đùi của Chifley hệt như cách một con chó có thể làm, uốn éo trong đôi tay sờ soạng của hắn và cười khanh khách với một giọng đàn ông khàn khàn.
Tôi gọi ngay một cốc gin khác khi vừa uống cạn cốc đầu và vị ngọt gắt của rượu vẫn còn trong cổ họng. Bên dưới lớp phấn dầy vòng quanh đôi má và cặp chân mày, gương mặt của cô gái trông thật kệch cỡm, những đường nét nặng nề và méo mó như nét mặt của một con khỉ dã nhân. Gửi tới tôi một nụ cười ranh mảnh, cô ta luồn bàn tay vào dưới áo khoác của Chifley. Tôi không thích cái nhìn này, cái vẻ thách thức chua ngoa của nó, nhưng không nói gì, ngay cả khi cô ta rút cái ví tiền của Chifley ra và tuồn nó vào áo lót của mình. Bỗng nhiên tôi ước ao thoát khỏi bản thân mình, quên hết mọi thứ cùng men rượu, thế là với vẻ dữ tợn, tôi nâng cốc lên và một lần nữa nốc cạn món rượu gin, nhắm mắt lại khi sức nóng ngập tràn óc não và dạ dày tôi.
Những giờ sau đó trôi qua một cách lờ mờ. Ở một lúc nào đó, Rosa biến mất dù trước đó tôi nhớ mình đã lảo đảo đi vào một căn phòng và nhìn thấy Chifley đang đứng tựa vào tường, cúc áo mở bung và cô ả ngồi trước hắn, đầu di động tới lui nhanh. Sau đó chúng tôi ăn tiếp, và Chifley phát hiện ra cái ví của hắn đã mất tăm mất tích, chuyện này khiến tâm trạng hắn trở nên u ám. Sau đó, hoặc có lẽ muộn hơn nữa, tôi bảo rằng tôi phải đi, nhưng Chifley và Caswell yêu cầu tôi ở lại. Khi tôi nhất quyết, họ bảo rằng họ muốn theo hộ tống để bảo vệ tôi trước bọn kẻ cướp. Thế là ba người chúng tôi loạng choạng quay về, tay khoác vào nhau và say như điếu đổ, băng qua những đường hẻm của phố Hy Lạp. Trên bậc thềm, tôi chào tạm biệt, cố vặn chìa trong ổ một cách lặng lẽ hết mực. Nhưng rồi Chifley nghiêng người qua và tóm lấy cánh tay tôi.
— Nè, Chim sẻ - Hắn nói lè nhè - Còn mấy cô nàng mà cậu hứa với chúng tớ thì sao?
— Tôi chả hứa cô nàng nào với anh cả - Tôi đáp, nhưng hắn chỉ cười hô hố.
— Tôi nghĩ chúng tôi sẽ tự tìm cho mình vậy - Hắn liếc Caswell, gã này nở một nụ cười say khướt, vừa nôn nao với niềm vui mới này, vừa e sợ điều có thể xảy ra.
— Không - Tôi nói, nhích người ra khỏi hắn, nhưng tôi quá chậm, vì hắn đã vọt ngang qua tôi vào nhà.
— Họ đang ngủ - Tôi chỉ lên tầng trên, nhưng Chifley không chút nao núng. Hắn vớ lấy tay nắm cửa của căn phòng trước, mở tung nó ra, lẩn vào trong để xem có gì ở đó. Trong sảnh, Caswell va mạnh vào cái bàn, rồi Chifley quay ra, nhìn quanh quất.
— Tôi nghĩ dưới tầng hầm - Hắn nói, mò mẫm trong túi để tìm một que diêm.
Tôi tóm lấy áo khoác của hắn, cố ngăn hắn lại một cách vô ích, Chifley không thoái chí. Caswell đi theo chúng tôi, rúc rích cười một cách vui sướng với cảnh tượng hỗn loạn mới này. Tình cờ cửa tầng hầm không bị khóa, và Chifley tuồn người qua. Vẫn cố ngăn cản hắn một cách vô ích, tôi theo hắn xuống, bước vào bóng tối. Ánh sáng tỏa ra từ que diêm nhảy múa một cách hoang dại trên những bức vách, nhưng rồi que diêm cháy xuống tới mấy ngón tay hắn, và hắn cất tiếng chửi thề, vứt nó xuống sàn. Que diêm kêu xèo xèo rồi tắt ngóm.
— Tìm cho tôi một cây nến - Hắn rít lên, dẫm thình thịch mấy bước cuối cùng, và ánh sáng lại bùng lên ở mấy đầu ngón tay hắn. Từ đâu đó, Caswell chuyền cho hắn một cây nến. Chifley thắp nó lên trước khi lao ra giữa phòng.
Trên bàn có ba cái xác, hai phụ nữ và một đàn ông, và đó đây rải rác những phần còn lại của công việc chúng tôi: một đôi cánh tay, một cẳng chân vẫn còn bị cột trong lớp vải mỏng, ba khúc giữa thân mình trống toác và một cái đầu, hồi lúc sáng này nó đã được Robert đặt ngửa lên, vì nó không nằm yên ở bất kỳ vị thế nào khác mà cứ lăn qua lăn lại. Mùi thối nồng nặc, và Chifley nhăn mặt.
— Ở đây các cậu có một thứ mùi thật hiếm - Hắn nói, đưa một tay lên mũi. Caswell khịt mũi.
— Công việc mùa đông - Chifley nói một cách khó hiểu, và chậm rãi chép môi. Bên cạnh tôi, Caswell lại cười rúc rích, nhưng Chifley đã quên hắn. Lò dò tới gần cái xác đàn ông, hắn khom xuống sát lỗ tai cái xác và chào từ giã, kéo dài mấy từ đó khiến chúng có vẻ ngớ ngẩn. Khi không có lời đáp nào, hắn cố nói lại lần nữa, và không thể kềm lại trước cảnh tiếu lâm mới nhất này, những tiếng cười khúc khích của Caswell òa vỡ thành một tràng cười hô hố. Tôi cố hết sức làm cho hắn im lặng, nhưng việc này chỉ chọc cho hắn tức cười thêm. Hắn áp hai bàn tay lên mồm, cố kềm mình lại mà không được. Chifley liếc qua hai chúng tôi, giơ một ngón tay lên và với một cử động đột ngột chọc mạnh vào cánh tay cái xác. Làm xong, hắn ngẩng lên và rón rén chuyển sang một trong hai người phụ nữ, và vào khoảnh khắc cuối cùng khom người xuống và kêu lên: “Ê!” Dù cố kềm, tôi vẫn mỉm cười trước cảnh này, trong lúc Caswell cười nhiều tới mức phải tựa người vào cầu thang. Chifley giơ một ngón tay ấn vào mũi hắn, xì mũi bên này rồi bên khác. Rồi phát chán với việc này, hắn quay sang người phụ nữ thứ hai. Cô ta trẻ hơn người kia, và dù nét mặt của cô ta hốc hác, bẩn thỉu, và lớp da đầu trụi lởm chởm, có một phẩm chất nào đó trên mặt cô ta cho thấy trước kia cô ta khá xinh xắn.
— Chào ngày lành - Chifley nói, với một cái liếc mắt sang chúng tôi để xem chúng tôi có theo dõi hay không. Rồi hắn dừng lại, như thể chờ một lời đáp lại.
— Gì thế này? - Hắn hỏi - Cô có gì muốn nói với tôi không? - Hắn khom xuống gần hơn và đặt tai lên môi cô ta.
— Cô muốn tôi làm gì? - Hắn lại dừng, như thể đang lắng nghe, rồi hắn cười khúc khích giống như cách một cô gái vẫn cười, vỗ vào mí mắt mình và che mồm lại.
— Ồ, không - Hắn cười khúc khích - Tôi không thể.
Nhưng rồi, như thể để trả lời, hắn nhún vai - Ờ thôi được, nhưng chỉ một lần - Và với một cử động õng ẹo, hắn giơ hai bàn tay úp lên phần trũng còn lại trên bộ ngực của cái xác. Hắn xoa bóp chúng với vẻ mến thương, rồi hắn chậm rãi đặt môi lên môi của cô ta, lẩm bẩm thì thào, mm-mm-mm, một âm thanh như thể hắn đang ăn. Rồi đột nhiên hắn luồn một cánh tay xuống người cô ta, kéo cô ta về phía hắn trong một cái ôm. Chuyện này thật kỳ khôi nhưng tôi vẫn bật cười. Có lẽ vì rượu gin, có lẽ do sự điên rồ của giây phút đó, nhưng tôi không thể kềm mình được. Chifley nhìn quanh với vẻ hoang dại, vàánh mắt chúng tôi chạm nhau trong một thoáng, rồi hắn kéo cô ta ra khỏi bàn, một cánh tay vòng ngang eo cô ta, cánh tay còn lại áp sát bên dưới cô ra để kéo cô ta đứng thẳng lên, và xoay mạnh người một vòng, hắn bắt đầu khiêu vũ, xoay tròn ngang qua tôi và Caswell. Caswell đang ngờ nghệch cười, và Chifley bắt chước tiếng của một chiếc kèm trumpet, ta-ran-ta-ran-ta-ran-ta-ra. Caswell đuổi theo hắn, vỗ tay. Hắn cứ xoay vòng vòng, Caswell lượn theo hắn, cả tôi nữa, vì tôi đang cười như nắc nẻ, thế rồi đột nhiên tôi khóc, dù tôi không nhận ra ngay tức khắc. Tôi trở nên im lặng, lắc đầu, mặc cho họ tiếp tục xoay vòng. Họ tiến ra xa rồi vòng lại. Lúc này Caswell nhảy múa với đôi bàn tay đặt lên vai của cô gái. Họ lướt sát qua tôi, đôi mắt của Chifley bắt gặp ánh mắt của tôi, tràn ngập một niềm hớn hở. Tôi bước theo hắn, nhưng tôi không cần phải làm thế, vì hắn trượt lên một cái giỏ và lảo đảo té nhào xuống đất với thân hình cô gái nằm đè lên trên. Caswell cũng té ngửa đánh oạch. Vẫn còn cười rộ, Chifley bắt đầu lồm cồm đứng lên, nhưng tôi đã tới gần hắn. Tôi tóm lấy cái áo khoác của hắn và kéo hắn đứng dậy, đẩy hắn ra phía cửa.
— Cút đi - Tôi nói.
Tôi đẩy hắn lên cầu thang, vào sảnh. Sau lưng mình, tôi nghe thấy cả Caswell cũng đi lên, và với một cái xô mạnh, tôi tống Chifley ra đường phố bên ngoài. Cổ áo hắn xoắn lại và áo khoác rách toạc. Hắn nhìn tôi chòng chọc, không giận dữ, cũng không hổ thẹn, mà tỏ ra khá hài lòng, và dù tôi biết tôi nên tấn công hắn, đuổi cổ hắn đi, bỗng dưng tôi không thiết chi nữa, và vừa lắc đầu, tôi vừa bước lui lại, tránh xa khỏi hắn.
— Đi đi! - Tôi rít lên - Và Caswell bước ra cửa, vẫn còn cười hô hố, nhưng tôi không thể nhìn vào hắn, thế là tôi đóng cửa lại và lảo đảo đi xuống cầu thang để cố chấn chỉnh lại sự lộn xộn ở đó.